Chương 6: Sáng Thế Thân
Thiên Đạo Chi Nhãn vừa biến mất, các cường giả có măt gần đó liền lao về phía vừa bị kiếp lôi oanh tạc, quanh mười dạm ở trung tâm vụ oanh tạc hoàn toàn không tổn hại, tiếp theo quanh đó năm mươi dạm không còn thứ gì gọi là sự sống, toàn một màu tro khét lẹt, tất cả há hôc mồm không chỉ vì uy lực của lôi kiếp mà còn là vị trí trung tâm sơn mạch. Thứ gì có thể chông lại kiếp lôi mà còn là kiếp lôi ngũ sắc, người độ kiếp thành tiên thông thường sẽ nhận đươc đơn sắc kiếp lôi, thiên phú cao thì nhị sắc, người tuyệt đỉnh là tam sắc kiếp lôi. Chưa từng có ai lên tứ sắc mà hôm nay lại là ngũ sắc, phải biết tiên kiếp tại hạ giới chỉ có tam sắc, ngũ sắc là thiên đạo dồn toàn lực muốn loại bỏ sự bất quy tắc đó ra khỏi một tinh cầu.
Trong lúc đó ở trên một ngôi đình viện, nằm trong một khu trang viên, tọa lạc dữa tinh không có một đôi mắt đang từ từ mở ra. Dung mạo không rõ ràng không phải là bị che mặt bởi thứ gì đó, mà do bị một tầng lực lượng cao thâm nào đó che lại, chỉ nhìn thấy đôi mắt, đôi mắt này không phải là đôi mắt của một bậc đế vương cao cao tại thượng, cũng không sắc sảo, trầm ổn như người sống qua vạn năm tuế nguyệt mà là đôi mắt của một chàng trai vùng sông nước mộc mạc và chân chất. Ngôi đối diện cũng một đôi mắt mở ra, đó lại là một đôi mắt vô cùng cao quý thoát tục, khi nhìn vào ai cũng không sinh ra nổi nỗi khinh nhờn nào và hiển nhiên đó là đôi mắt của một nữ nhân.
Người nữ nhìn người nam nhân và hỏi: ‘có chuyện gì sao chàng?’, nghe ngươi nữ hỏi nam nhân đáp: ‘người mà chúng ta đợi đã xuất hiện rôi! Có lẽ ta cần đưa cho hắn một vật!’, người nữ lại nói: ‘là vật đó sao?’, nam nhân lại đáp: ‘nó đã ngủ quá lâu rồi, hãy cho người đời biết rằng chúng vẫn còn tồn tại!’ nói xong người nam nhân đã phân ra một tia linh hồn rồi để nó bay ra khỏi đình viện, rồi cả hai người lại nhắm mắt lại, không gian chìm vào bóng đen vô định.
Quay lại với Thần Cơ, khi hắn cảm thấy cơn đau từ thân thể và linh hồn chấm dút, hắn mở mắt ra thì đã thấy một con mắt màu đỏ với đồng tử màu vàng đang nhìn hắn và dần biến mất. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cây con đã chui vao trong cơ thể của hắn, trên tay hắn có một lá phù chú dịch chuyển, sau đó cái cây truyền âm: ‘nếu không muốn chết thì xé phù chú đi, đên nơi an toàn ta kể cho ngươi sau.’. nghe vậy hắn cũng làm theo, phù bị xé thân ảnh biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện Thần Cơ đã thấy mình ở cái nơi đầu tiên mà mình xuyên qua. Hắn quấn lấy một tấm vải rách rồi chạy một mạch như điên về phòng, trên đường về hắn không thấy bất kỳ ai trên đường cả thấy lạ nhưng cũng kệ.
Về đến phòng đóng của lại, ngôi xuống bàn với tới cái bình nước, hắn tu một hơi dài. Uống xong hắn thở ra một hơi, vẫn quấn tấm vải rách trên người hắn hỏi cây con đã xảy ra chuyện gì, cây con kể lại những chuyện đã xảy ra khi hắn đúc thể chất.
Thể chất vửa đúc xong thông tin của thể chất đã xuất hiện trong đầu Thần Cơ, tên “Sáng Thế Thân”
‘Sinh ra từ sơ khai
Mượn ý trí thiên đạo
Diễn sinh ra thiên địa
Lấy sinh cơ làm nguồn
Vững bước sáng thế lộ’
Đầu tiên dùng “Sáng Thế Thân” làm vật chứa năng lương, lấy thôn phệ và phản chấn làm chủ, có nghĩa là khi kích hoạt “Sáng Thế Thân” các công kích từ ngoài vào thân thể sẽ bị thôn phệ, đến khi thôn phệ đạt đến mức giới hạn thì lấy năng lương thôn phệ đó làm đòn phản công. “Sáng Thế thể” cũng cần nguồn năng lượng khổng lồ và tinh khiết để tăng tiến, rèn luyện thân thể, bao giờ có đươc đủ năm loại lực lượng ngũ hành lúc đó “Sáng Tạo Kinh” sẽ mở ra tầng tiếp theo.
Lúc này Thần cơ mới kiểm tra lại thân thể của mình, thân thể hắn không còn gầy gò như trước nữa, cơ bụng sau múi, cơ tay cơ chân rất cân đối, mặt thì vẫn đẹp như trước nhưng có phần góc cạnh hơn trước một chút, vẫn là khuôn mặt kiên nghị rất nhiều những nét yếu đuối đã mất hết. bên trong cơ thể là một vùng tinh không như vũ trụ bao la nhưng không có ngôi sao nào, chỉ thấy một vùng sáng tinh không đang bị những sợ xích đen quấn lại, một ngọn lủa màu xanh lục đang hấp thu linh khí và phát ra hỏa hệ linh khí, một cái cây non cũng phấp thu linh khí từ trong vùng vũ trụ này.
Kỳ lạ là thân thể này không có cái thứ mà gọi là đan điền, mà linh khí tự hấp thu linh khí cho ngọn lửa hoạt động. đây chính là sự khủng khiếp của cấm kị, tự hấp thu linh khí để cho chủ thể sử dụng nhưng lương linh khí này không thể tăng tu vi.
Trong lúc này ngoài của phòng là một đôi mắt, đôi mắt này ẩn chứa vô vàn cảm súc, có chấn kinh, có nghi hoặc, có ngượng ngùng, có khinh bỉ… Qua khe cửa trước ánh mắt ấy là một tên nam nhân đang chần chuồng và tự ngắm nghía chính bản thân hắn, đặc biệt là chiếc gậy đầy gân guốc ở trước người, nó quá múc kích thích với một thiếu nữ hơn hai mươi và được gia tộc bảo bọc từ nhỏ.
Thấy cảnh đó nữ nhân thất thần trong ít phút, bất chợt có cơn gió thổi qua, làm khăn che mặt của nàng gợn lện để lộ bờ môi đỏ hồng đang bị hàm răng cắn cắn. Cơn gió này đã làm cho nàng tỉnh hồn, nàng vội quoay mặt đi, bước những bước chân đồn dập về phòng, những bước chân của nàng như những tiếng tim đập của nàng lúc này vậy. đóng lại của phòng nàng bỏ chiếc khăn che mặt đi rót liên tiếp mấy cốc nước để hạ hỏa trong lòng.
Uống xong nước khuôn mặt của nàng khôi phục lại sự lạnh lùng của môt băng sơn mỹ nhân, đầu óc thanh tỉnh các suy nghĩ bắt đầu tới. Tên này hắn đã làm gì khi biến mất mười ngày qua, tại sao tu vi hắn lại không mất, cả thân thể và khí chất của hắn sao lại thay đổi đến vậy, không còn là một tên bệnh, không còn là một thằng nhóc nhu nhược nũa. Hăn trở thành một tên thiếu niên kiên nghị, đăc biệt là thân thể đó, nghĩ đến đây bất giác nàng đỏ mặt thấy vậy nàng tự mình xua tan cái ý nghĩ đó. Nghĩ không ra sự biến đổi của Thần Cơ đến tử đâu, nàng cũng bỏ qua nhũng suy nghĩ đó, nàng thầm nói: “kệ đi hắn không sao là được rồi”. chỉ vì chứng kiến sự biến đổi của Thần Cơ và sự tò mò của nữ nhân, nàng đã vô thức cho hình bóng đó nhenh nhói thành ngọn lửa cháy trong tim nàng mà không hề hay biết.
cảm ơn mọi người đã đọc truyện!!!
mọi ngươi hãy comment nhiều cho tác làm động lực nhé!