Kẻ Thứ Hai Vĩ Đại Nhất

Chương 9 - Đối Chiến Hồn Mộc Cáo

Chương 9: đối chiến Hồn Mộc Cáo

Bạch Mai sơn mạch cách Bạch Mai thành không xa chỉ mất nửa ngày là đến rìa sơn mạch, đến nơi trời đã tối thất trưởng lão ra lệnh dựng trại ở đây ngày mai các đội tiến vào sơn mạch lịch luyện. Các đội dựng trại, lấy lương khô ăn, ăn xong người đi vào lều chuẩn bị đồ mang theo, người ngồi tĩnh tọa hồi phục tinh thân và thể lực. Riêng có một mình Thần Cơ là ngồi dưới gốc cây, trên tay câm một ít lương khô và nước vùa ăn vừa quan sát đám người đội mình xem có ai chú ý đến mình không. Một tên nam nhân ngồi nhìn một đám nữ nhân bên đống lửa kể chuyện trên trời dưới biển chuyện gì cũng có, liếc mắt mắt sang hai nữ nhân dẫn đội kia thì thấy hai nàng đang ngồi tĩnh tọa, đột nhiên như cảm nhận được có người nhìn mình Quân Tuyết mở mắt nhìn về phía Thân Cơ, nàng chỉ thấy một cái cây trong đêm tối. Nàng nghi hoặc nhưng lại nghĩ chắc là cường giả đi theo bảo vệ thôi, mà nàng đâu biết các hộ vệ đó đang cùng hai vị trưởng lão phân công công việc cho ngày mai, thế là nàng lại nhắm mắt lại.

Sau gốc cây Thần cơ nghĩ “trực giác của nữ nhân thật đáng sơ, chỉ nhìn một chút mà tý bị phát hiên rồi, thôi không sao đây là thời cơ tốt nhất để rời đi, bắt đầu cuộc lịch luyện riêng lẻ.”. Nghĩ xong hắn quay ngươi bỏ di thân hình chìm vào bóng đêm vô tận, trước khi đi hắn lôi ra một chiếc mặt nạ đeo lên mặt, một chiếc áo choàng long bạc. Hai kiện pháp bảo này đều là đồ mà hắn tự luyện được, chiếc mặt nạ và áo choàng được chế tạo tư con phong lang cả hai ẩn chứa phong thuộc tính, tuy chỉ là huyền giai trung cấp nhưng chúng có tác dụng tăng tốc độ di chuyển không ít. Thân Cơ muốn ẩn dấu thực lực trước kẻ thù khi hắn chưa đủ lực lượng.

Sáng hôm sau thất trưởng lão cùng lục trưởng lão tâp trung lại nhắc nhở một số điều lưu ý và nhắc, sau một tuần dù đươc hay không được gì cũng phải quay lại chỗ này để về gia tộc, nếu không nghe sử theo gia pháp. Trong lúc hai vị trưởng lão dặn dò, Quân Tuyết đưa mắt tim kiếm Thần Cơ, Quân Băng thấy tỷ muội mình tim ai đó, mở miệng hỏi: ‘tỷ tìm ai sao?’ Quân Tuyết nghe vậy liên nói: ‘đâu có tỷ đang kiểm tra thành viên đội thôi, hình như Thân Cơ không có ở đây, muội có biết hắn đi đâu rồi không?’, nghe thế Quân Băng cũng đưa măt tìm rồi trả lời: ‘muội không thấy hắn từ sáng, chắc là hắn không muốn đi cùng đám nữ nhân, hắn đi trước rôi!’.

Nghe vậy Quân Tuyết chỉ gật đầu và không nói gì, trong lòng nàng thầm mắng “tên ngốc này đã yếu rồi còn muốn đi một mình, sợ mình sống quá thọ sao? Mà tại sao ta lại lo lắng cho hắn chứ.”, vứt hết suy nghĩ về Thần Cơ về sau, sau khi trưởng lão nhắc nhở xong nàng phân chia đội hình, rồi nàng chọn phía đông sơn mạch để thực nghiện lần này. Phía đông có nhiều yêu thú hệ thủy, nàng mang song hệ linh căn hệ thủy và băng, nàng chiến đấu với hệ thủy rất có lợi. Ba đội kia cũng chia ra theo đội hai tiến về phía bắc, đôi ba về phía nam, đội bốn về phía tây.

Trong lần lịch luyện này Thân Cơ chủ yế đi kiếm dược liêu là chính, hắn cân nhiều Phục Hồn Thảo để luyện chế phục hồn dan, tuy linh hồn của hắn cương đại và tinh khiết hơn người, kể cả với các hồn tu khác nhưng nó lại có tốc độ phục hồi không đủ để hắn chiến đấu. Mà linh hồn thì hắn cần dùng rất nhiều, không chỉ cho hồn kỹ, vũ hồn kỹ thậm chí quan trọng nhất là khi dò xét thiên cơ lương hồn lực cần là rất lớn. Nên hắn đã hỏi cây con có loại đan dược nào đáp ứng được yêu cầu của hăn không, cây con đã nói là Phục Hồn đan tuy chỉ là đan dươc huyền giai trung phẩm nhưng công dụng rất tốt.

Hắn đã dùng thiên cơ để xem ở đâu có Phục Hồn Thảo, ở vùng phía đông của sơn mạch có rất nhiều Phục Hồn Thảo, canh giữ ở đó là một con hồn thú thất giai. Hắn mất một đêm để đến chỗ có phục hồn thảo, đến nơi hắn chỉ thấy có một con chó đen nằm giữa một cánh đồng Phục Hồn Thảo, Thần Cơ thầm nghĩ chúng lớn rồi chỉ là một con chó con thôi cái gì mà yêu thú thất giai chứ. Nhìn thấy gương mặt như sắp vớ được vàng của Thần Cơ, cây con dội cho hắn một giáo nước lạnh: ‘tiểu tử nếu không muốn chết thì nghe ta nói về cái con này đã, rôi muốn chết thì ta không cản. Hồn Mộc Cáo yêu thú thất giai, bản thể là một con cáo gỗ, có khả năng nô hồn các yêu thú thấp hơn nó hai cấp là chiên thú chiến đấu với kẻ địch giúp nó, căn nuối các linh dược có hồn lực để tu luyện, tu luyện đên thập giai thì hóa Tam Vĩ Hồn Hồ một loại linh hồ dưới dạng linh hồn. Ngươi có dị hỏa là một lợi thế khi đanh nhau với nó.’

‘Mẹ kiếp, cứ tưởng vớ vàng rồi’ Thần Cơ không nhịn được chủi thề một câu. Hắn quyết tâm vì thực lực phải liều thôi, thấy có một nhân loại đang đên gần Hồn Mộc Cáo không them đếm xỉa, vì nó cảm nhận được tu vi của tên con người này là quá yếu so với nó. Nó đông ý niệm một con Mộc Ngưu lao về Phía Thần Cơ, Thân Cơ hai tay kết ấn một con cự quy còn to hơn con Mộc Ngưu kia, thấy cự quy không đủ Thân Cơ lại tiếp tục triệu hồi ra kỳ lân, cả cự quy và kỳ lân đều là hỏa linh lực tạo thành thế nên nhanh chóng áp chế được con Mộc Ngưu kia. Hồn Mộc Cáo Thấy thế, nó đúng dậy nhìn về phía Thần Cơ một cách nghiêm túc, nó tiếp tục ra hiêu cho Mộc Xà ra giúp con trâu kia, về phần nó thi triển Nô Hồn về phía Thân Cơ thấy vậy hắn liền thi triển Hồn Thuẫn để chặn đòn.

Thấy tên con người này khó chơi hơn nó nghĩ, nó hiện ra bản thể là một co cáo gỗ nhưng nó phải to hơn cả cự quy và kỳ lân công lại, nó lao về phía trước tung ra một chảo vồ thẳng vào linh hồn Thần Cơ, thấy vậy Thần Cơ lùi về sau, lại hi sinh một nửa linh hồn hai tay cấp tốc kết ấn. Trước khi chảo của con cáo vồ xuống một con phượng hoàng bằng hồn lực phá thể mà ra, trên thân con phượng hoàng này bốc cháy lên ngọn lứa màu xanh, hiển nhiên lần này Thần Cơ còn dùng dị hỏa để bọc thân cho hồn phượng.

Chảo đối chảo, chảo phượng có hỏa linh lực từ dị hỏa bao bọc, còn chảo của Hồn Mộc Cáo có bọc mộc linh lực hai chảo va chạn một luồng khói trắng bốc lên. Hồn Mộc Cáo không ngờ Thân Cơ có dị hỏa, nó rít lên một tiếng rồi tiếp tục lao vào phượng hồn đấu tiếp. Chiến đấu một lúc lâu, lúc này Thân cơ cảm thấy nếu duy trì cự quy và kỳ lân thì linh lực hồi phục không đủ để kéo dài, ánh mắt hắn hằn lên một vẻ quyết tâm. Thần Cơ giải trừ cự quy và kỳ lân, hắn tiếp tục lùi về phía sau, hắn quyết định giải quyết hai con nô thú kia trước, hai tai thi trển ấn quyết từ trong nhẫn trữ vật lôi ra ba mươi thanh phi kiếm, dù chỉ là hoàng giai cao cấp nhưng trên mỗi thanh kiếm lại có một ngọn lửa màu xanh phủ lên, Vạn Kiếm Quy Tông tầng ba Bách kiếm, đung vậy hắn đã luyện đến tầng ba nhưng vì lần đầu luyện khí thế nên hắn không thể luyện đủ môt trăm thanh kiếm, nhưng vơi Ba mươi thanh hoàng cấp lại được phủ thêm dị hỏa tiêu diệt hai con nô thú cấp năm là không thành vấn đề. Đúng như Thần Cơ nghĩ kiếm vừa ra, không khí vừa nóng lên hai con nô thú đã bị ba mươi thanh phi kiếm xiên thành cái sàng, nhục thể thì bị thiêu đốt thành than.

Nô thú bị hạ, hồn kỹ phản vệ Hồn Mộc Cáo rít gào lên đau đớn, ánh mắt nó nhìn chằm chằm vào Thần Cơ, nó hất phượng hồn ra xa rồi Hồn Mộc Cáo theo đà nhảy ra sau, nó há mồm ngưng tụ hồn pháo bắn về phía Thân Cơ, hồn pháo vừa ra Thân Cơ điều động phượng hồn lao đến ngăn cản thế công của hồn pháo, đi theo là ba mươi phi kiếm bọc dị hỏa. Thấy thế Hồn Mộc Cáo ngưng tụ một tấm mộc thuẫn trước mặt để chặn lại phi kiếm của Thần Cơ, quả thật là mộc thuẫn chặn được phi kiếm, mười cái, hai mươi cái phi kiếm bọc hỏa diễm điều bị chặn lại. Nhưng sát chiêu cuối cùng lại nằm ở mười thanh phi kiếm cuối cùng, mười thanh phi kiếm cuối cùng này cũng bị chặn lại, chưa kịp vui mừng vì thế công của kẻ thù đã hết thì cảm giác tử vong đã bao lấy Hồn Mộc Cáo. Tuy mười phi kiếm cuối cùng đã bị chặn nhưng từ trong mươi phi kiếm đó lại phi ra mười thanh hồn kiếm, trên hồn kiếm cũng có dị hỏa bao quanh, hồn kiếm xuyên qua mộc thuẫn cắm thẳng vào hồn thể của Hồn Mộc Cáo. Nó rít giào thảm thiết khi bị dị hỏa thiêu đốt linh hồn, tiếng kêu của nó tác động đến tất cả linh hồn vùng phía đông sơn mạch này.

cảm ơn mọi người đã đọc truyện!

moi người hãy comment cho tác có động lực ra chương nhé!

Bình Luận (0)
Comment