Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 13

Đi đến cây ATM gần đó hắn đưa cho mẹ cái thẻ để kiểm tra, mẹ hắn khẽ ngẩn ra hắn cũng tỏ mò muốn xem nhưng khổ nỗi chiều cao bây giờ của hắn còn không đứng đến, khẽ kéo áo mẹ hắn hỏi.

" Trong thẻ có bao nhiêu vậy mẹ??"

Mẹ hắn nhìn qua rồi mới bế hắn lên xem, 1 2 3 4 5 6 7 8 9 vậy mà còn một 1 tỉ 500 triệu, hắn khẽ hít một hơi lạnh ông chú bụng bự kia cũng quá hào phóng rồi vậy mà đưa cho hắn 2 tỉ, hôm trước hắn cũng không để ý là lão đầu tư bao nhiêu tiền nữa chắc cũng vài chục tỉ chứ chẳng chơi, hắn tặc lưỡi nghĩ " không biết phải tiền lão tham ô không??? Mà sao nhiều tiền vậy!!!"

Cất lại tấm thẻ hắn cũng mặc kệ bây giờ đã nằm trong túi hắn đến thiên vương lão tử đến cũng chưa chắc đòi được của hắn, về đến cổng nhà trọ hai người mặc bộ đồ đen khẽ cản hai mẹ con hắn lại, khẽ nhướn mày hắn nghĩ " hai ông anh này cứng, hắn lại đập cho ngu luôn bây giờ dám cản đường. "

Một anh có vẻ lớn tuổi nói.

" Cô Sen phải không??"

Mẹ hắn khẽ gật đầu người đàn ông kia liền mở cửa xe oto bên cạnh nói.

" Mời hai mẹ con cô đến chỗ thủ trưởng!!! "

Hắn lúc này mới nhớ tới lời của ông già hôm qua, khẽ quay qua nhìn mẹ nói.

" Mình cất đồ trước đã."

Hắn chạy luôn lên phòng không thèm để ý tới hai người kia, cất hộp nhân sâm vào góc túi đựng đồ song nó mới nằm lăn ra giường cảm thán.

" Vừa mới mua có cây nhân sâm bé tí mà đã đắt như vậy...ây za tiền vẫn không đủ à."

Cảm thán một hồi mẹ hắn mới dục hắn đi nhanh còn xuống dưới người ta đang đợi, hắn bĩu môi rồi mới lồm cồm bò dậy đi xuống tầng ra ngoài liền leo lên chiếc xa toyota màu đen tuyền... Xe đi qua vài chốt canh phòng nghiêm ngặt rồi mới dừng lại trước sân của một căn biệt thự, hắn líu lưỡi nghĩ.

" Ông già kia chắc chắn tham ô, nên nhà mới giàu như vậy."

Bước xuống xe một bóng dáng nhỏ bé lao lại phía hắn cất một giọng nói non nớt dễ nghe.

" Anh đến rồi."

Nhi Nhi của hắn chạy lại trước mặt, hắn liền cười toe toét đưa hai tay lên mà véo nặn đủ hình dạng hai cái má trắng hồng, làm con bé Nhi mếu máo sít khóc hắn mới buông tha, ông nội Nhi bước ra cười nói.



" Hai mẹ con tới rồi vào nhà ngồi uống nước. "

Hắn lẽo đẽo đi theo mẹ vào trong nhà mà không ngừng cảm thán, nào là bộ bàn gễ từ gỗ lim đỏ bước tượng bằng ngọc, bức tranh cổ kính...

Hắn suy nghĩ mình có nên ăn chộm lấy một vài thứ đi bán hay không.

" Hai mẹ con ngồi chơi uống nước, chờ một lát ăn cơm cùng gia đình."

Hắn không quan tâm mấy chuyện của người lớn mà chỉ ngó nghiêng sung quanh, con bé Nhi Nhi chạy lại nắm tay nó kéo đi.

" Đi chơi với em."

Hắn khẽ cười nhìn qua mẹ rồi mới chạy theo con bé Nhi, dẫn nó ra đằng sau căn biệt thự không ngờ lại trồng nhiều loại cây như vậy, có vài cây ăn quả còn đang chín đỏ trên cây làm hắn nhìn mà phát thèm...

" Nhà em chồng nhiều cây thế."

Hắn khẽ xoa đầu Nhi Nhi nói, con bé cười tít mắt nói.

" Là ông nội của em trồng đấy, anh hái quả kia cho em đi, em không lấy được!!!"

Hắn nhìn qua thấy mấy quả ổi mà chả biết giống đếch gì mà quả như nắm đấm vậy, liếc mắt nhìn xung quanh chả thấy có dụng cụ để hái hắn liền nhặt một hòn đá nhỏ dưới chân, nhắm một mắt ném tới cành của một quả ổi to, cành cây gẫy quả ổi liền rơi xuống hắn nhanh chân chạy lại vén cái áo ở bụng lên mà đỡ lấy, Nhi Nhi ở bên nhìn hắn như siêu nhân vậy vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé nhảy cẵng lên.

" Anh giỏi quá, anh dạy cho Nhi với. "

Hắn cũng chỉ biết cười haha lúc đầu hắn chỉ tính ném đại thôi ai ngờ lại chúng, chỉ trách bản thân hắn quá suất sắc thôi...

Đưa quả ổi cho Nhi, hắn nhặt một hòn đá khác lên nhằm mà ném mạnh, không hề có quả nào rơi mặt hắn đen lại, nhặt một hòn khác nhắm thật kĩ mà ném lần này thì đến ngay cả cái lá cũng không trúng, hắn giận tím mặt thật là mất mặt mà tính thể hiện với gái mà bây giờ thành ra như vậy hắn biết dấu mặt vào đâu, nổi giận chạy tới gốc cây ổi vận linh lực đá một cái vào gốc cây, cái cây liền rung lắc giữ rội sau một lát mợi từ từ ổn định lại, hắn liếc nhìn lên cây thì thầm giật mình.

" Thôi chết mẹ."

Cái cây xanh tốt mà giờ này chụi lủi còn mỗi cành xác sơ, lá với quả thì rụng bay đi khắp nơi, hắn vội vàng nhặt vài quả song chạy lại chỗ Nhi, con bé đang ăn quả ổi mà mắt trừng lên nhìn hắn miệng nói.

" Anh làm gì cái cây mà nó nhìn xấu vậy!"

Hắn cười haha nói.



" Cái cây ấy bị bệnh ấy mà..."

Lừa một hồi con bé mới thôi hỏi hắn thêm, miệng gặm quả ổi mà mắt hắn liếc nhìn xung quanh ánh mắt hắn dừng lại ở cuối vườn ánh mắt tỏa sáng, nơi đó có một cây nhỏ trông giống cây sen đá vậy nhưng lại là bán trong suốt, Kim Liên mẹ ơi đó là linh thảo chính cống đó hắn âm thầm kích động thật không ngờ ở đây mà có thể gặp được, tác dụng của Kim Liên tương tự như nhân sâm vậy tăng cường linh lực, bổ sung tinh khí dồi dào rất phù hợp với hắn, nếu muốn đột phá nhanh tới luyện tinh hậu kỳ hắn phải nghĩ cách chiếm đoạt lấy nó, liếc mắt qua Nhi hắn hỏi.

" Cái cây ở góc vườn kia của ông nội Nhi hả??"

Con bé Nhi lắc lắc đầu nói.

" Nhi Nhi không biết."

Hắn cũng thôi không hỏi nữa mà đang suy nghĩ cách ăn chộm mà thần không biết quỷ không hay, để lại đó người thường không biết cách sử dụng chỉ làm láng phí linh thảo mà thôi, nhìn qua những tia linh khí quanh quẩn từ cây Kim Liên phát ra hắn thật sự chỉ muốn nhào tới mà nhét hết vào mồm, nhưng làm như vậy ông nội của Nhi Nhi không đem hắn làm thịt mới lạ, phải tính toán vẹn cả đôi đường.

Đang miên man suy tính từ đằng sau chuyền tới một giọng nói dịu dàng trong trẻo.

" Nhi Nhi hai đứa vào ăn cơm."

Con bé Nhi nghe thấy giọng nói liền 3 chân 4 cẳng chạy lại ôm chầm lấy người vừa tới miệng nói.

" A mẹ...Nhi Nhi rất nhớ mẹ."

Hắn cũng quay lại, một người phụ nữ xinh đẹp từ người toát ra một khí chất dịu dàng, hắn tặc lưỡi Nhi Nhi được thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ cô bé đến 9 phần, hắn cũng chạy qua lễ phép chào.

" Cháu chào cô...cô thật xinh."

Người phụ nữ nào cũng thích người khác khen mình xinh đẹp, mẹ của Nhi Nhi liền cười nói.

" Thôi hai đứa vào nhà ăn cơm nào."

Hắn liền đi theo vào trong nhà rửa chân tay rồi vào phòng bếp, mắt hắn loé sáng trên bàn toàn là những món ăn nhìn thôi mà hắn đã chảy nước dãi ra, cái bụng của hắn cũng biểu tình mà kêu vang.

Mấy người nhà Nhi Nhi đã ngồi xuống thấy vậy liền cười vang, mẹ hắn thì trừng mắt nhìn tới, hắn cũng xoa xoa cái đầu thật là mất mặt mà, vội cười hihi hắn cũng leo lên ngồi gần mẹ hắn, bây giờ hắn mới để ý tới ngoài ông nội Nhi Nhi ngồi bên cạnh là một người đàn ông trung niên tầm 40 tuổi hắn liền ngẩn ra rồi nhìn qua Nhi Nhi và mẹ cô bé, hắm khâm phục nha thì ra là trâu già gặm cỏ non, nhìn qua mẹ cô bé Nhi Nhi mới tầm 30 tuổi mà ông bố Nhi Nhi thì đã 40 hắn tặc lưỡi lần nữa, đúng là tình yêu không phân biệt tuổi tác mà...

Bữa cơm gia đình Nhi Nhi nói khách sáo cảm ơn tùm lum, hắn thì không để ý tới mà cứ cặm cụi đánh chén món thức ăn trên bàn, đến khi cái bụng no căng hắn còn đang tính đứng lên thì con bé Nhi Nhi ngồi cạnh hắn đột nhiên chảy máu mũi mặt tái nhợt ngã ra may mắn hắn phản ứng nhanh đỡ lấy, ông nội bố mẹ Nhi Nhi liền hốt hoảng vội vàng bế lấy con bé đem lên phòng.
Bình Luận (0)
Comment