Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 155

Vừa đi đến đầu ngôi làng Nguyễn Ngọc đã chạy vọt vào trong miệng nhỏ kêu lên.

“Ông nội mau cứu cháu! Các thúc thúc cứu ta.”

Trần Quốc Hưng cũng không ngăn cản, vác kiếm lên vai nghênh ngang đi vào trong làng. Một lúc sau mười mấy đạo khí tức vọt ra.

“ Tiểu tử dám đánh em gái của bọn ta.”

Một bóng người lao lên nắm đấm vung thẳng mặt Trần Quốc Hưng nhanh như gió, hắn cười nhạt vung chân đạp thẳng mặt người vừa lao đến làm tên đó bắn ra ngoài lăn lông lốc trên đất máu mũi phun ra như mưu.

Một lão già râu tóc bạc phơ dẫn đầu hơn 10 người đi tới cách Trần Quốc Hưng 5 mét thì dừng lại, Trần Quốc Hưng khoé miệng hơi giật giật khí tức của lão già vậy mà lại còn mạnh mẽ hơn so với Ngô tộc trưởng Trúc Cơ Kỳ, đấy là còn chưa tính tới bốn lão già Luyện Khí Đỉnh Phong còn một đám Luyện Khí Kỳ linh tinh khác.

“ Bái kiến các vị tiền bối.”

Trần Quốc Hưng biết địch biết ta liền cúi người, Nguyễn Ngọc đứng ở bên cạnh ông già tóc bạc tay ngọc ôm lấy cánh tay ông già mà lắc lắc nũng nịu nói.

“ Ông nội, ông mau lấy lại công đạo cho con đi, hắn hắn…”

Nói đến đó thì mặt đỏ bừng lên, Trần Quốc Hưng khẽ liếc trộm một cái cảm giác ông già không hề có sát khí liền biết chắc chắn là không phải đánh nhau, lại nhìn qua một ông già đi cạnh thì nhận ra là chính ông già này lần trước hắn dơ đao lên uy hiếp để cướp linh thảo thì cười gượng gạo.

“ Hắn làm gì con hả?”

Ông già tóc bạc cười lớn hỏi, Nguyễn Ngọc đỏ mặt không nói sau đó liền quay qua trợn mắt nhìn Trần Quốc Hưng, hắn cười nhạt mặt hắn bị vả vài phát hắn chỉ bóp lại có mấy cái xem như trả mối thù mà thôi, không ai nợ ai.

“ Lão già đa tạ tiểu hữu lần trước đã ra tay cứu mạng đám người em trai của ta.”

Lão già tóc bạc chấp tay nói, Trần Quốc Hưng cười xấu hổ, cứu mạng thì cũng đúng nhưng sau đó lại cướp đồ coi như hoà, lần này hắn vào đây còn tính trộm cướp một hồi nữa nhưng ở đây lại không giống với Côn Luân Giới, không gian ở đây nhỏ hơn mà hình như cũng chỉ có một gia tộc tu chân, đám người bình thường ở đây cũng không đông đúc cho lắm chỉ khoảng mấy nghìn người.

“ Cháu không dám nhận, ha ha lần đó cũng là cháu đã cướp mất linh thảo, lần này vào đây cũng là để nói chuyện.”

Trần Quốc Hưng biết là không thể ăn trộm liền chuyển mục tiêu sang thương lượng nói chuyện. Lão già tóc bạc liền cười cười đưa tay ra hiệu mời.

“ Vậy Nguyễn Ngọc Sơn ta mời tiểu hữu về nhà uống nước.”

Trần Quốc Hưng gãi gãi mũi liền đi theo đám người, không ít thanh niên trẻ tuổi đều trợn mắt nhìn Trần Quốc Hưng với ánh mắt như muốn ăn thịt hắn vậy.

Đi về một căn nhà gỗ rộng lớn nằm ở giữa làng Trần Quốc Hưng vừa đi vào liền trợn mắt, nào là tủ lạnh điều hoà, bình nước nóng đủ thể loại được đặt ở khắp nơi, ông già Nguyễn Ngọc Sơn cười lớn chỉ vào đống đồ linh tinh nói.

“ Đây đều là mấy đồ mà đám Nguyễn Ngọc mang về, đồ dùng ở ngoại giới rất hữu ích thần kì.



Trần Quốc Hưng gãi gãi đầu, mua đồ về mà không có điện dùng thì cũng có khác gì đám phế liệu đâu cơ chứ, Nguyễn Ngọc thấy biểu hiện của Trần Quốc Hưng thì khinh thường nói.

“ Ở Hoàng Liên Giới bọn ta có một nơi gọi là Lôi Đầm, ở nơi đó lôi điện không thiếu bởi vậy một chút điện nhỏ dùng để hoạt động đồ điện tử không thiếu.”

Trần Quốc Hưng nghe vậy hai mắt phát sáng lập loè, rồi nhìn qua Nguyễn Ngọc Sơn chấp tay nói.

“ Vậy ông Sơn cháu mạn phép lúc bàn xong việc cháu có thể qua đó nhìn một chút được hay không?”

Ông già Nguyễn Ngọc Sơn cười tươi vuốt râu trắng gật đầu nói.

“ Được lúc đó Nguyễn Ngọc cháu dẫn tiểu hữu này đi, à mà ta còn chưa biết tên của tiểu hữu?”

Hắn gãi gãi múi rồi nói.

“ Ông gọi cháu là Quốc Hưng.”

Đi vào gian phòng khách hắn được mời ngồi xuống ghế, những người khác cũng lần lượt ngồi xuống ghế, sau đó có người dâng nước trà lên.

“ Hồng Liên Trà là loại trà đặc biệt ở Hoàng Liên Giới, xin mời.”

Ông già Nguyễn Ngọc Sơn mỉm cười nói, Trần Quốc Hưng trong lòng cũng thấp thỏm lo trong trà có độc nhưng sau khi hỏi Hồng Hồng đang ngồi vắt vẻo ở vai thì yên tâm uống. Thân ảnh Hồng Hồng cũng không phải kẻ nào cũng có thể nhìn thấy cả nên Trần Quốc Hưng cũng chẳng bận tâm nhiều.

Uống một ngụm nước trà hắn cảm nhận hương vị của Hồng Liên Trà, giống như cái tên trà mang theo hương vị thơm mát giống như đoá hoa sen bung nở toả hương thơm, thưởng thức trà Trần Quốc Hưng vừa suy nghĩ lời nói.

“ Cháu vào đây là có chuyện muốn nói.”

Rồi ánh mắt đảo đảo khắp nơi, ông già Nguyễn Ngọc Sơn gật đầu hiểu ý rồi phất tay nói.

“ Tất cả ra ngoài đi.”

“ Ông nội hắn…”

Nguyễn Ngọc liền đứng lên nói, Ông già Nguyễn Ngọc Sơn trừng mắt lên một cái, Nguyễn Ngọc chỉ đành thè lưỡi cùng đám người đi ra ngoài. Trần Quốc Hưng nheo mắt nhìn ông già Nguyễn Ngọc Sơn đánh giá, Hồng Hồng nói với hắn là ông già Nguyễn Ngọc Sơn chính là một Luyện Đan Sư nhị phẩm, Trần Quốc Hưng ngoài khiếp sợ không thôi còn kích động một phần.

Trúc Cơ Đan hắn không có khả năng luyện chế dù sao hắn cũng còn chưa tính là nửa bước của Luyện Đan Sư, nếu mà để hắn luyện chế Trúc Cơ Đan thì 9/10 là hỏng, mà dược liệu luyện chế cũng không có nhiều mà để hắn thử đi thử lại nhiều lần, hỏng một lần là coi như mất hết hắn không dám làm liều.

“ Lần trước cháu cướp một gốc linh thảo từ chỗ người của ông, là một trong ba loại thảo dược luyện chế Trú Cơ Đan, không biết ông có hai nguyên liệu khác hay không?”

Ông già Nguyễn Ngọc Sơn cười như không cười nhìn Trần Quốc Hưng, một lúc rồi hỏi.



“ Tu vi của tiểu hữu là?”

Trần Quốc Hưng nhíu mày suy tư một lúc mới thành thật nói.

“ Luyện Khí Tầng 9 Sơ Kỳ.”

Ông già Nguyễn Ngọc Sơn ồ lên một tiếng nheo mắt, chỉ là một Luyện Khí Hậu Kỳ vậy mà bản thân ông ta lại không nhìn ra tu vi thực sự của Trần Quốc Hưng, hẳn là công pháp tu luyện có khả năng che đậy khí tức.

“ Bất quá…”

Trần Quốc Hưng cười nói, Hồng Hồng ngồi trên vai của Trần Quốc Hưng bĩu môi một cái sau đó liền thả ra khí tức, dù là chỉ là một nguyên thần khí linh của Thiên Địa Ấn nhưng sức mạnh hồn lực của Hồng Hồng không phải một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ có thể chịu được.

Ông già Nguyễn Ngọc Sơn sắc mặt trắng bệch, đầu đổ đầy mồ hôi vì cảm giác được áp lực trên người như hàng trăm vạn ngọn núi đè lên vậy, 5 giây sau áp lực liền biến mất ông già Nguyễn Ngọc Sơn ánh mắt nhìn về phía Trần Quốc Hưng tỏ ra kiêng kị.

“ Bất quá cháu chỉ muốn hợp tác đôi bên cùng có lợi.”

Trần Quốc Hưng cười cười, ông già Nguyễn Ngọc Sơn trong lòng kinh hãi vì khí tức vừa rồi, một hồi suy nghĩ liền thở dài nói.

“ Vì ta muốn luyện chế ra Trúc Cơ Đan cho đám hậu bối, ở chỗ ta có một gốc Hoàng Thiên Thảo.”

Trần Quốc Hưng nghe xong thì vỗ tay đánh đét vào nhau một cái, thời đến cản không kịp rồi, hắn nén lại kích động hỏi.

“ Vậy ông có mấy thành tự tin luyện chế thành công Trúc Cơ Đan.”

“ 6 thành.”

Ông già Nguyễn Ngọc Sơn liền nói, Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, sáu thành coi như là khá cao rồi, hắn thở dài chỉ đành để mặc cho ý trời vậy.

“ Chỗ cháu vừa hay có hai loại dược liệu còn lại, cùng mấy dược liệu phụ trợ, hai chúng ta hợp tác nếu luyện chế thành công cháu muốn một nửa Trúc Cơ Đan.”

Ông già Nguyễn Ngọc Sơn nghe xong cũng kích động, rồi lầm vào chầm tư một hồi mới nói.

“ Được.”

Trần Quốc Hưng gật đầu, hắn không biết tay nghề thật sự của ông già Nguyễn Ngọc Sơn này có thể luyện chế ra mấy viên Trúc Cơ Đan nhưng luyện được bao nhiêu thì hắn lấy một nửa xem như cũng tạm. Trần Quốc Hưng lắc tay lấy ra nguyên liệu đặt lên bàn, ông già Nguyễn Ngọc Sơn hơi sững sờ nhìn vòng tay ở cổ tay trái Trần Quốc Hưng một hồi mỉm cười nói.

“ Tiểu Hữu quả nhiên không phải là người đơn giản. Ba ngày sau thành hay bại thì phải xem ý trời rồi.”

Rồi ông già Nguyễn Ngọc Sơn phân phó người chuẩn bị chỗ ăn ở cho Trần Quốc Hưng rồi đem món dược liệu đi.
Bình Luận (0)
Comment