Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 188

Tiên đảo, ở đỉnh ngọn núi trước kia mà Hoá Thần cường giả độ kiếp lúc này trên bầu trời của hòn đảo mây đen đang kéo đến, ngồi bên dưới là lão già Norl.

Trần Quốc Hưng cảm thán không thôi đúng là người với người là cách biệt quá xa, hắn tu đạo mười mấy năm mới có thể Trúc Cơ vậy mà ông già Norl thì chỉ dùng thời gian ba năm ngắn ngủi lại độ thiên kiếp thành tựu Trúc Cơ, quả nhiên tư chất cao là một bước đệm cực kì vững chãi.

“ Đoàng”

Đạo thiên kiếp đầu tiên đánh xuống đi xuyên qua trận pháp đánh thẳng lên người lão già Norl, thiên kiếp kích thước không khác với Trần Quốc Hưng là mấy, thiên đạo của thế giới quả nhiên đã suy vong đến mức thiên kiếp cũng yếu đi không ít, cả người lão già Norl bị đánh cho cháy khét lèn lẹt, tóc tai dựng đứng bộ dạng khá chật vật.

Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, mỗi người có một tư chất khác nhau cùng công pháp tu luyện cũng khác nhau, mức độ chịu đựng lôi kiếp cũng khác, hắn cảm thấy lôi kiếp là một thứ nhẹ nhàng bởi vì hắn có thể hấp thu lôi điện cùng cải tạo thể chất, còn lão già Norl này trên cơ bản chỉ là chịu đòn mà thôi.

“ Đoàng”

Luồng lôi kiếp thứ hai đánh xuống lão già Norl liền vung một thanh kiếm Cực Phẩm Phàm Khí đánh ra một đạo kiếm quang hình chiếc lá ngăn chặn một phần lôi kiếp, một nửa uy lực của lôi kiếp đánh lên người khiến lão già Norl cơ giật nằm lăn lộn trên đất. Hắn nhìn một màn này thì cũng hơi lo lắng trong lòng, trên cơ bản lão già Norl này tu đạo quá muộn mặc dù là tư chất Cực Phẩm Mộc Linh Căn nhưng cơ thể đã hao mòn, ngọn lửa sinh mệnh cũng chẳng còn lại bao nhiêu vì vậy sức chịu đựng là kém hơn hẳn mấy phần.

Đạo lôi kiếp thứ ba sau một hồi súc tích cuối cùng cũng đánh xuống, lão già Norl lấy ra một lá phù phun lên trên mặt phù một ngụm máu huyết rồi kích chú, một đạo hào quang màu vàng nhạt hiện lên quanh người tạo thành một chiếc lồng bảo vệ, đây là Thổ Thạch Phù mà hắn chuẩn bị cho ông già Norl, là một lá phù phòng ngự cấp 2 mà hắn đoạt được trong lần cướp bóc ở Côn Luân Giới.

Không dừng lại đó lão già Norl hét lớn một tiếng đánh thêm ra hai đạo kiếm quang hình chiếc lá lao lên bầu trời đánh lên lôi kiếp đang lao đến.

“ Ầm Ầm” lôi kiếp bị hai đạo kiếp quang ngăn cản một lúc sau mới phá tan hai đạo kiếm quang đánh lên vòng sáng của Thổ Thạch Phù.

“ Đoàng” âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, bụi mù cả một đỉnh núi sau một thoáng bụi mù bị gió cuốn bay đi thân ảnh siêu vẹo của lão già Norl cũng hiện ra rồi ngồi xuống khoanh chân xếp bằng, từ trong đám mây đen từ từ hạ xuống một đám mây hai màu một trắng một xanh nhạt, Trần Quốc Hưng hơi ngạc nhiên hắn thì chỉ có một màu mà lão già Norl này lại là hai màu trắng mà xanh lá, quả nhiên là ông trời bất công.

Nửa ngày sau tiếng cười của lão già Norl vang vọng khắp Tiên Đảo.

“ Ha ha lão già ta có thể sống thêm nửa đời nữa rồi.”

Mấy người lớn cũng há hốc cả mồm từ nãy đến giờ, thằng Huy kéo áo hắn hỏi.

“ Anh Hưng em sau này có được như ông Norl không ạ?”

Trần Quốc Hưng cười cười gật đầu nói.



“Em cứ cố gắng tu luyện, anh tin một ngày nào đó người đưa hai bản công pháp Thái Dương Quyết Nguyệt Âm Quyết lên một tầm cao mới là thế hệ của bọn em.”

Thằng Huy gật đầu, sau đó hắn liền chui vào trong phòng viết ra những kiến thức tu luyện cùng kì trân dị bảo thành những quyển sách, thời gian tháng cái đã trôi qua thêm 6 tháng, Trần Quốc Hưng cũng đi ra rồi nhìn lên bầu trời đầy sao hắn khẽ thở dài, chỉ còn không đầy một tháng nữa hắn phải rời xa nơi này rồi, tu đạo là con đường gắn liền với cô tịch, người thân gia đình cuối cùng cũng sẽ về với cát bụi, không có Linh Căn đồng nghĩa với việc không thể tu đạo họ cũng chỉ sống như những người bình thường chờ đến một ngày sinh mệnh kết thúc họ sẽ nằm lại nền đất lạnh lẽo rồi trôi theo dòng lịch sử, những con người vô danh không ai nhớ đến họ trừ những người thân thiết.

Tế ra Ngân Lang Kiếm bay vụt lên bầu trời đầy sao, không kinh động đến một ai trên Tiên Đảo.

Trong một khu nhà được bảo vệ nghiêm ngặt, ở một toà nhà biệt thự hai tầng một người đàn ông xoa xoa hai bên thái dương của mình mở cửa phòng đi vào, người đàn ông định bật điện lên nhưng một giọng nói vang lên làm người đàn ông dừng lại động tác của mình.

“ Thủ trưởng, tôi muốn chúng ta hoà mình vào trong màn đêm yên tĩnh.”

“ Là cậu sao?”

Người đàn ông bật cười rồi đi lại bộ bàn ghế gỗ được đặt ở góc phòng, dưới ánh sáng từ những cột đèn đường hắn vào hai người đàn ông trầm lặng ngồi trên ghế, trên tay là điếu thuốc đỏ rực.

“ Thuốc lá cung cấp cho lãnh đạo có khác, mùi vị quả nhiên khác biệt.”

Bóng đen lên tiếng cảm thán, người đàn ông bật cười nói.

“ Đúng vậy, đôi khi tôi còn cảm thấy lãnh đạo là một người rất ích kỉ, họ luôn muốn chỗ tốt thuộc về mình, sắn sàng đổ máu vì những thứ gọi là quyền lực lợi ích.”

Bóng đen lấy ra một chai rượu cùng hai cái ly thuỷ tinh rót ra một thứ chất lỏng màu đỏ nhạt, người đàn ông bật cười khen ngợi.

“ Nhưng nếu không làm lãnh đạo những thứ như này tôi làm sao có thể được thưởng thức.”

Hai người cụng ly ngửa cổ nốc sạch thứ chất lỏng màu đỏ, người đàn ông nhắm mắt lại thở dài một tiếng.

“ Phần còn lại hẳn là cậu nên để dành lại cho tôi.”

Bóng đen bật cười lắc lắc đầu nói.

“ Thủ trưởng ngài cũng tham như vậy sao! Được rồi tôi hối lộ ngài một chai nguyên vẹn thế nào?”



“ Haha ở đây chỉ có mỗi tôi với cậu không có thêm người thứ ba, tôi sợ gì cơ chứ.”

Người đàn ông cũng bật cười vui vẻ nói, rồi cả hai chìm vào yên tĩnh cùng rít tàn điếu thuốc đỏ trên tay rồi dụi dụi vào một chiếc gạt tàn đặc biệt ở trên bàn.

“ Là vỏ của máy bay?”

“Một chiếc B52.”

Bóng đen lấy ra một cái Usb đặt lên bàn, chầm ngâm nói.

“ Chúng ta yêu hoà bình nhưng không có nghĩa là kẻ nào cũng có thể cưỡi lên đầu lên cổ, đây là công nghệ của chúng tộc Maiyar đã đến Địa Cầu cách đây hàng vạn năm, công nghệ của họ chúng ta hiện tại còn kém rất xa, hi vọng thủ trưởng là một người vĩ đại, không thể so với thánh nhân nhưng cũng đừng làm xấu mặt con cháu của người, dân tộc của người.”

Người đàn ông thở dài một lúc lâu giọng nói mang theo vẻ tiếc nuối.

“ Chúng tôi nợ cậu.”

Bóng đen lắc đầu nói.

“ Sai rồi, là tôi nợ các vị, nợ nơi mình đã sinh ra, nợ các bậc tiền nhân đã đổ máu để tôi có thể sinh ra trên một mảnh đất kiên cường bất khuất, có một cuộc sống hoà bình, đất nước không nợ bất kì một ai cả, chỉ là chúng ta nợ mà thôi!”

Rồi bóng đen đứng dậy từ từ đi ra phía cửa sổ, người đàn ông cũng đứng dậy nói vọng theo.

“ Tôi cảm giác lần này cậu sẽ rời đi mãi mãi.”

Bóng đen khựng lại rồi mỉm cười từ từ bước đi, rồi thân ảnh tan biến trong màn đêm chỉ để lại một câu nói văng vẳng trong gió.

“ Đến một thế giới khác, nhưng một ngày nào đó tôi sẽ trở về.”

Người đàn ông thở dài ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm qua ô cửa sổ, lẩm bẩm nói.

“ Lão thủ trưởng, ngài nói đúng cậu ấy vốn không thuộc về thế giới này, rồng thì một ngày sẽ phá tan trời xanh bay tới nơi mà nó cần tới hazzz.”
Bình Luận (0)
Comment