Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 337


Các trưởng lão cũng không có ngăn cản đệ tử hai bên va chạm, Mạc Khoa trưởng lão cười không ngậm được mồm liên tục liếc ánh mắt tán thưởng tới Trần Quốc Hưng, còn Lượng Hữu Nhân mặt nở một nụ cười méo xệch nói.

“ Đệ tử năm nay của Cửu Đầu Giáo không tồi.


Mạc Khoa trưởng lão mặt vênh lên tận trời cũng không có khiêm tốn một chút nào liền nói.

“ Dĩ nhiên đệ tử của Cửu Đầu Giáo chúng ta tốt hơn đệ tử Thái Hư Môn của các ngươi rồi.


Lượng Hữu Nhân cười lạnh.

“ Để xem Cửu Đầu Giáo các ngươi còn mấy người đi ra nổi, hừ.


Mạc Khoa trưởng lão cũng không có tiếp lời mà hướng các đệ tử Cửu Đầu Giáo nói.

“ Sau khi tiến vào Hoang Sơn Cổ Miếu nhớ kĩ lời ta dặn nhớ chưa?”

Tất cả đệ tử đều gật đầu biểu thị, sau đó đám trưởng lão cũng là một mặt chờ đợi thỉnh thoảng nói chuyện với nhau, lúc này từ phía Tây có một đạo gió lốc xoáy cuốn đến nơi này, trong gió xoáy còn văng vẳng tiếng cười của một nam tử.

“ Các vị đến sớm, Thiên Long Tự ta tới muộn.


Gió lốc tan ra lộ ra những cái đầu bóng loáng xuất hiện, Trần Quốc Hưng nhìn những cái đầu trọc liền xoa xoa cằm, phật môn ở dị giới không giống mới phật môn ở Địa Cầu, có chút khác biệt, người nào người nấy cũng có sát khí quấn thân hiển nhiên giết chóc cũng không ít, còn phật môn ở Địa Cầu giới luật chính là cấm sát sinh, hiển nhiên Thiên Long Tự cũng không phải là ăn nhạt, y phục của đám người Thiên Long Tự đều là y phục màu vàng có một mảnh vải chéo thắt từ vai xuống hông, riêng vị đi đầu của Thiên Long Tự mảnh vải chéo có màu đỏ, cái đầu chọc lóc có năm vết lõm, còn những người còn lại chỉ có bốn cái, cái này hình như biểu hiện cho tu vi thì phải, Thiên Long Tự không hề có đệ tử nữ mà toàn nam nhân, hiển nhiên tông môn như vậy rất ít đệ tử phái nữ nguyện ý gia nhập.

“ Tích Lượng, cái tên trọc đầu nhà ngươi năm nào cũng là tới muộn sau cùng, không phải là lại định răng bẫy chúng ta đấy chứ?”
Một lão giả râu tọc bạc trắng tiên phong đạo cốt lên tiếng nói với vị sư dẫn đội của Thiên Long Tự.

“ Tích Lượng ta đường đường là cao tăng đắc đạo mà phải làm chuyện mà ma đạo các ngươi hay làm sao, hừ.


Lão giả râu tóc bạc trắng chỉ cười nhạt.

“ Ta nghĩ Thiên Long Tự nên đứng vào hàng ngũ Ma Đạo mới đúng.


“ Tên họ Khang kia, có phải ngươi thích đánh nhau, cẩn thận lão tử san phẳng Khang gia của ngươi.



“ Haha cho ngươi thêm mười cái đầu, dám tới tổ đình Khang gia ta?”
Lúc đám người còn đang chí chóe, cả dãy núi bắt đầu rung chuyển, tất cả liền im lặng quan sát lên thiên không.

“ Mở rồi.


Một khe hở từ từ xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người tỏa ra khí tức mờ ảo, không gian bên trong hiện ra qua khe nứt là một mảnh đồi núi cây cối đảo ngược so với thế giới bên ngoài, tất cả đệ tử đều hít một hơi vì cảnh tượng quái lạ ở bên trong, sau khi rung lắc kịch liệt một hồi khe nứt cũng ổn định không có bất kì dị động gì nữa.

“ Các ngươi có một tháng thời gian ở bên trong Hoang Sơn Cổ Miếu, nếu hết thời gian mà không ra thì các ngươi chỉ có một kết quả bị kết giới phong ấn ăn mòn mà chết, đi đi.


Các trưởng lão đều phân phó đệ tử, Trần Quốc Hưng tế ra phi kiếm trở theo Tống Như Ngọc bay lên, hắn cũng không vội vàng chỉ tụt lại phía sau, chim đầu đàn là con chim dễ ăn đạn vì thế chậm một chút còn biết có thứ gì nguy hiểm chờ đợi hay không, những người khác nhanh chóng vụt lên biến mất ở trong tầm mắt của Trần Quốc Hưng.

Đi qua một lớp kết giới như bong bong Trần Quốc Hưng nhăn mặt, liên hệ của hắn với Cơ Như Uyên hoàn toàn bị cắt đứt, chuyện này nói lên cho dù là Luyện Hư Kỳ cũng không thể nào đi qua cùng thăm dò vào bên trong, lúc ở trên phi thuyền đã nhờ Cơ Như Uyên kiểm tra xem Tống Thành Sơn dở trò gì lên người hắn, liền biết đối phương bố trí một ẩn sát trận pháp, nếu thời gian hai tháng hắn còn chưa được giải khai trận pháp liền phát tác, tính mạng hắn liền coi như xong, Trần Quốc Hưng nếu là còn sống đi ra được bên ngoài nếu không trở về Cửu Đầu Giáo chết là cái chắc, Tống Thành Sơn vì sao phải làm vậy hắn liền hiểu, là muốn hắn nếu làm loạn liền chỉ có một kết cục, hắn cũng không có nhờ Cơ Như Uyển phá bỏ, hắn còn chưa ăn cướp được bảo khố của Cửu Đầu Giáo làm sao có thể rời đi được cơ chứ, phá đi lúc trở về liền khiến Tống Thành Sơn nghi ngờ, để lại nếu kích hoạt ẩn sát trận hắn cũng không có chết được thì phá làm gì.

Đi qua lớp kết giới liền phía trước chính là mặt đất nhìn lại thấy thế giới bên ngoài chính là đang đảo lộn, quả nhiên góc độ quan sát có chút kì dị, bay tới một ngọn núi gần đó tụ tập lại với đệ tử Cửu Đầu Giáo, lúc này mà tách riêng ra rất dễ bị các đệ tử tông môn khác vây giết, liền chưa có tông môn nào tách ra, tất cả mười một tông môn đệ tử tiến vào số lượng người chính là hai trăm hai mươi người, trong đó năm tông môn thuộc Ma Đạo, năm tông môn thuộc Chính Đạo, còn đệ tử của Thiên Long Tự được xếp vào hàng ở giữa, nửa nọ nửa kia, nếu bên nào lôi kéo được liền số lượng đông hơn bên còn lại, nếu sảy ra đại chiến liền chiến thắng về số lượng, cả hai bên tuy đông người cũng không có ý định ra tay với Thiên Long Tự, như vậy chẳng khác nào đá đối phương về phía kẻ thù, để họ kết hợp lại chính là bản thân chịu thua thiệt, còn chuyện chính ma hợp tác là chuyện không thể nào, chỉ khi Nhân Yêu đại chiến hai bên mới hợp sức mà thôi.


“ Thiên Long Tự, các ngươi có nguyện ý hợp tác với chính đạo chúng ta tiêu diệt hết đám ma đạo này không?”
Một tên đệ tử của Thái Hư Môn lên tiếng, Trần Quốc Hưng nhìn tên vừa lên tiếng liền bật cười, cái tên bị hắn đá bay hết bộ răng chắc đang cay cú lắm, nên mới máu dồn lên não chưa chi đã mở lời đòi hợp tác, chưa nói đến chuyện có thể hợp tác với Thiên Long Tự đệ tử hay không, ở trong mắt đệ tử chính đạo ở đây cũng đã không vừa mắt rồi, ngươi là cái thá gì mà mở miệng nói đại diện chính đạo, tông phái nào lại nguyện ý để kẻ khác cưỡi lên đầu, ai chẳng có ngạo mạn của mình cơ chứ, kẻ lên tiếng điều kiện đầu tiên phải có uy vọng, chẳng hạn như Nhã Cơ mang khăn che mặt kia, hiển nhiên là có uy vọng nhất ở Thái Hư Môn lên tiếng còn có người khác ủng hộ, còn cái tên si vương kia không biết tại sao có thể tu luyện tới Kim Đan Kỳ mà chút suy nghĩ trưởng thành cũng không có.

“ Sư huynh minh giám, xưa nay Thiên Long Tự rất ít khi nhúng tay vào phân tranh, các vị cứ thoải mái so tài, chúng ta quan sát là được rồi.


Một tiểu hòa thượng có vẻ là nhỏ tuổi nhất lên tiếng, ánh mắt lẫn khuôn mặt của tiểu hòa thượng đều hiện lên vẻ linh cơ, người khác nhìn vào liền biết tiểu hỏa thượng nhất định không tầm thường, những người khác đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn tiểu hòa thượng, chỉ sợ lúc cả hai bên sống dở chết dở, Thiên Long Tự liền nhảy vào dọn cờ, lúc đó chẳng tốn một cọng tóc liền ôm cả ( làm gì có cọng tóc nào đâu).

“ Tiểu đệ đệ ngươi như vậy là không được, đây là đang xúi xục chính ma đánh nhau, nếu chúng ta đánh nhau thật phần sát nghiệp này liền tính lên đầu ngươi rồi.


Một thiếu nữ xinh đẹp với thân thể bốc lửa ưỡn ẹo cười nói, tiểu hòa thượng chấp tay nói.

“ Ngã phật khổ ải, ta không chịu khổ ải thì ai chịu, tiểu tăng nguyện nhận phần sát nghiệp này.


Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, nếu ở Địa Cầu cái câu mà tiểu hòa thượng nói chính là “ ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục” tương truyền đây chính là đại nguyện của Địa Tạng Vương Bồ Tát trong phật giáo, tuy câu nói khác nhau nhưng ý nghĩa thì tương tự với nhau.

Những người khác cũng chỉ cười nhạt nhìn tiểu hòa thượng, một nam tử khí chất như ngọc phe phẩy cây quạt lên tiếng.

“ Tiểu hòa thượng quả nhiên là rất nhân nghĩa, bất quá chúng ta cũng không phải kẻ ngốc, ta nghĩ chúng ta không nên tốn thời gian ở đây tiếp tục dây dưa, nơi này cũng đủ lớn chúng ta liền lập ra một cái ước định trong vòng ba ngày thời gian không đụng đao kiếm, còn sau đó liền phải xem ai xui xẻo, các vị thấy thế nào?”

Lời nói của nam tử được rất nhiều người lên tiếng ủng hộ, một hiệp ước bằng miệng liền đạt thành, sau đó tất cả liền mỗi đám một hướng bay đi, nhóm người Cửu Đầu Giáo vẫn ở lại.

“ Các ngươi tính đi đâu?”
Trần Quốc Hưng lên tiếng hỏi Ngô Hạ, hắn cảm thấy vị sư đệ này vừa trâu bò lại biết điều cũng rất hợp ý, hắn liền hỏi đối phương.

“ Sư huynh nói ra có chút xấu hổ, nhưng ta cảm thấy đi theo sư huynh hẳn là sỡ đỡ nguy hiểm hơn.


Nam Tư Uyển, Mị Linh Nhi, Tống Như Ngọc, Đỗ Trác đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý, còn những người khác không có mấy kẻ hưởng ứng cả, Trần Quốc Hưng cũng chẳng quan tâm lắm, hắn chăm lo cho tiểu muội muội Tống Như Ngọc là đủ rồi, còn những người khác chết hay sống chẳng ảnh hưởng gì tới hắn.

“ Muội muội bản đồ.


Tống Như Ngọc liền lấy bản đồ đưa cho Trần Quốc Hưng, Hoang Sơn Cổ Miếu bản đồ cũng được vẽ lại từ những người đi trước, tất cả đều được vẽ lại chi tiết chỉ có bốn khu vực là không được vẽ chi tiết, bởi vì bốn chỗ này chính là nơi mà nguyên lực không thể hoạt động, đi vào liền rất nguy hiểm, bất quá trong đó có một nơi tồn tại ở trung tâm được gọi là Cổ Thần Miếu chính là nơi chính điện của tông môn trước đây đột nhiên biến mất trong một đêm, Cổ Thần Miếu được bao phủ bởi kết giới ăn mòn phải mất hơn hai mươi ngày sau mới biến mất, lúc đó mới là lúc tất cả đệ tử của các tông phái tiến vào tìm kiếm đồ tốt, thậm chí có người còn tìm thấy pháp bảo ở bên trong Cổ Thần Miếu cùng rất nhiều thứ tốt khác, bất quá nguy hiểm từ đủ thứ cũng rất nhiều, nhưng liều thì có đồ ăn nhiều nó khiến tất cả dù biết nguy hiểm nhưng vẫn muốn đi vào.

Nhìn ba nơi còn lại Trần Quốc Hưng liền chỉ chỉ vào một vùng đầm lầy rồi nói.

“ Đi tới Mộc Thụ Đầm Lầy.

”.

Bình Luận (0)
Comment