Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Chương 385


Trần Quốc Hưng cảm giác thân thể một chút, vậy một chiêu thần thông kia lại rút cạn toàn bộ cả nguyên lực lẫn thể chất sức lực, quả nhiên thần thông liên quan tới thời gian không có đơn giản chút nào.
“ Tiểu Yêu hóa thân đi.”
Tiểu Yêu gật đầu cũng không có ai hỏi chiêu số vừa rồi mà Trần Quốc Hưng thi triển, tất cả nhảy lên lưng tiểu yêu rồi bay vụt thẳng lên bầu trời đầy tuyết trắng.
Ba tháng sau.
Ở một cái hồ, nhóm người Trần Quốc Hưng đang ngồi ăn lẩu cá vui vẻ, đột nhiên Trần Quốc Hưng cười cười nói.
“ Trời đánh tránh miếng ăn, các vị chờ ta ăn xong rồi có gì hẵng nói.”
“ Càn rỡ.”
Từ trong hư vô có năm lão già đi ra, một người trong số đó trợn mắt nói, Trần Quốc Hưng không thèm để ý thò đũa vào nồi lẩu mò nốt miếng thịt cá cuối cùng cho lên miệng nhai nhồm nhàm, lừa đen cong mông đứng dậy liếc nhìn năm lão già hờ hững nói.
“ Các ngươi tìm đại ca ta có việc gì?”
Đội hình hai bên cũng ngang bằng nhau, bên Trần Quốc Hưng có hai Luyện Hư Kỳ, cùng hai Yêu Hoàng, còn những lão già vừa đến là năm Luyện Hư Kỳ, lừa đen biết tu vi của lão đại nhà mình nên cũng chẳng sợ năm lão già này, điệu bộ cùng lời nói hiển nhiên là gợi đòn.
“ Chúng ta tới đòi lại Hoang Thiên Tháp.”
“ Ồ, là người của Thánh Địa.”
Trần Quốc Hưng vứt cây tăm trên miệng hứng thú nhìn qua năm lão già, mấy lão già này khí tức phô thiên cái địa không hề cố kị diệt kiếp, hẳn là có đồ chơi tốt, lại dám mò tới đây tìm hắn, chắc hẳn cũng chẳng phải vì nguyên nhân chính là cái tháp, hẳn là tới thăm dò thực lực của hắn thì đúng hơn, Nam Châu Thánh Địa là một thứ gì đó rất trâu bò ở Nam Châu, nói không ngoa thì thế lực này còn bao trùm lên tất cả, yêu tộc hay nhân loại muốn độ kiếp an toàn đều phải tới Thánh Địa, mà đã tới đó thì quyền uy của Thánh Địa tự nhiên là ở tầng cao hơn.
“ Cầm lấy.”

Trần Quốc Hưng ném trả Hoang Thiên Tháp lấy được từ chỗ lão già Ngã Khuy, năm lão già nhận được Hoang Thiên Tháp cũng không có rời đi, Trần Quốc Hưng cười nhàn nhạt quả nhiên mấy lão già Thánh Địa này tới không chỉ đơn giản là muốn lấy tháp.
“ Trần Chân Nhân, Thánh chủ muốn ngươi gia nhập vào thánh địa, làm một cái hộ pháp.”
Thánh Địa chính là nơi tồn tại đặc thù ở Nam Châu, vì thế địa vị siêu nhiên, người từ thánh địa đi ra ngoài, bất kể ai cũng phải nể mặt bảy tám phần, làm một hộ pháp thánh địa thì địa vị cùng tài nguyên đều hưởng lợi rất nhiều.

Trần Quốc Hưng nhàn nhạt lắc đầu.
“ Không có thời gian.”
“ Hừ, lời của Thánh Chủ giám cãi, vậy đành bắt ngươi về Thánh Địa chịu tội.”
Năm lão già khí tức tỏa ra, Trần Quốc Hưng nhướn mày, lạnh nhạt nói.
“ Vậy cứ tự nhiên, cứ phi ngựa tới, anh có ngán ai đâu.”
Năm lão già đồng loạt lao lên, hai ba người đánh tới lừa đen, Tiểu Yêu cùng Cơ Như Uyên, còn Trần Quốc Hưng bị hai lão già vây công, mặt hồ nước dậy sóng bởi những công kích của những cường giả Luyện Hư, Yêu Hoàng.
Chỉ có chỗ Trần Quốc Hưng là yên tĩnh, mặt nước ở chỗ này không có ảnh hưởng tới, Trần Quốc Hưng đứng chắp tay sau đít hờ hững nhìn hai lão già đứng trước mặt mình.
“ Thánh Địa xem ra cũng phải tới một lần, bất quá không phải bây giờ.”
“ Chịu trói đi đừng để chúng ta động thủ.”
Một lão già lên tiếng, Trần Quốc Hưng trề môi, tôn trọng người lớn tuổi hắn mới còn chưa ra tay, mà mấy cái lão già này cứ bô bô cái mồm, không láo toét không được, cả hai người này đều là cường giả Luyện Hư Trung Kỳ muốn đối phó cũng không có dễ nhai.

“ Giới vực.”
Giới vực của Trần Quốc Hưng mở ra, hai lão già kia cũng mở ra giới vực của mình, ba giới vực va chạm, giới vực của hai lão già một xanh lam một trắng, còn giới vực của Trần Quốc Hưng mang một màu hỗn loạn, chủ đạo là màu xám nhàn nhạt.
Ba giới vực va chạm như ba quả bóng bay ép tới nhau, đều bóp méo biến dạng, hai lão già khiếp sợ, giới vực của hai người vậy mà không thể đè ép được đối phương, kẻ này quả nhiên cường đại.

Trần Quốc Hưng cũng mặt nhăn như táo bón, giới vực một đấu hai mà muốn đè ép đối phương thì rất khoai, Trần Quốc Hưng hắn chẳng có điểm nào mạnh ngoài thân thể, trên phương diện công kích cũng chẳng có gì nổi bật, đao ý còn chẳng lĩnh ngộ ra, thần thông thì cũng chỉ có một chiêu Vạn Tự Trấn Yêu Tà, còn thần thông Đảo Nghịch Thời Không tạm thời hắn còn chưa thể nắm vững, lúc trước thi triển được cũng là nhờ may mắn, cộng thêm sức lực cũng chẳng đủ để thi triển cái thần thông tiêu hao kinh khủng đó.
Trần Quốc Hưng cắn răng thúc dục giới vực của mình, hai lão già cũng điên cuồng thúc dục giới vực, cả ba tiếp tục ghè nhau.

Ở ba bên còn lại, ở chỗ Cơ Như Uyên còn chiếm thế thượng phong, lão già đánh với Cơ Như Uyên chắc là một lão đại sắc quỷ, trên người đã bị Cơ Như Uyên làm dục hỏa cháy lên thiêu đốt một phần, nhưng cũng chưa đủ để diệt sát một cường giả Luyện Hư.

Tiểu Yêu thì cùng lão già kia đánh ngang tay, chỉ có lừa đen là đau khổ, cả người đã bị đánh cho bầm dập, lừa đen cũng chẳng có món công kích nào ra hồn, chỉ đơn giản là tránh, mà tránh không kịp thì ăn đòn.
“ Dám đánh bổn lừa, ta liều mạng với ngươi.”
Lừa đen há miệng thở phì phò, ở đối diện lão già trong tay là một cái roi, liên tục quất tới lừa đen.
“ Con súc sinh này chịu chết đi.”
Một roi nhanh như chớp xuất hiện sau lưng con lừa đen đánh xuống.

“ Xoạt.”
“ Đau chết bổn lừa rồi.”
Ở mông lừa đen bị roi đánh cho lột một mảnh da thịt, lừa đen nhảy chồm chồm lên kêu thảm.
“ Đại ca mau mau hộ giá.”
Trần Quốc Hưng thì chỉ biết câm nín, đúng là cái con lừa ngốc, cũng là tu vi Yêu Hoàng ngang ngửa với đối thủ, mà lại để người ta đánh cho như con, đúng là con lừa ngốc.
“ Lừa Ngốc, ngươi còn không thi triển bản lĩnh thì ngươi đợt bị người ta đem nướng đi.”
Lừa đen thở phì phò, ánh mắt lừa ti tiện nhìn tới lão già cầm roi, miệng lừa gằn lên.
“ Bổn lừa chơi chết ngươi.”
Cả người lừa đen bốc lên một ngọn lửa xanh lá, cơ thể biến đổi, từng khối cơ bắp hiện lên.
“ Phùm.”
Lửa xanh tán đi để lộ ra một con lừa đen to lớn, anh tuấn tiêu sái, chỏm lông lừa trên đầu bay bay trong gió, răng lừa trắng tinh nhe ra một nụ cười mỉm như một cô gái e thẹn, đang đứng bằng hai chân sau, còn hai chân trước khum khum như mấy thanh niên tập gym đang thi đấu vậy, làm lộ ra cơ lừa cuồn cuộn, bụng lừa tám múi, chuột cơ chân nổi lên như cục u nhìn rất chắc chắn.
“ Nhất Cước Đá Trụ Thiên.”
Lửa xanh bùng cháy rồi tỏa ra khắp nơi, lão già bị lửa xanh nhanh chóng bao lấy, lão già còn chưa kịp thi triển chiêu thúc, lừa đen đã một cước nhanh hơn cả chớp lùa chân lừa vào háng lão già, tốc độ nhanh đến mức lão già còn chẳng kịp trợn mắt nhìn thì đã bị một cảm giác kinh thiên động địa, quỷ thần đau đớn từ bên dưới truyền lên, hai mắt lão già như muốn trợn nứt lên, khóe miệng co giật phát ra từng tiếng rên rỉ đầy khoái cảm.
“ Ư...hự...a...”
Lừa đen không có dừng lại, hai chân trước vung ra sau lấy đà rồi đánh thẳng xuống ngực lão già còn đang trợn mắt cảm nhận thống khổ.
“ Bóp Vếu Lừa Trảo Thủ.”

Bốn móng lừa đánh lên ngực lão già, lập tức cả người lão già văng ra sau, hai ngực trương phình, rơi xuống một mảnh rừng nổ tanh bành, phun máu phè phè, một tay ôm háng một tay ôm ngực kêu r3n hừ hừ.
Lừa đen đứng trong không trung, lông lừa tung bay điệu bộ một con lừa vô địch.
“ Vô địch thật mệt mỏi.”
"Bạn thích thể loại lĩnh chủ.

Nhưng chán ngán với main hồ biến ra bá đạo binh chủng, chỉ tay cái là thần cấp kiến trúc....
Hãy đến với Hy Tuyệt Truyện 8: Thần Chiến
Nơi đây chỉ có làm mới có ăn.

Cũng là một quyển chiến tranh nhiệt huyết nơi vạn tộc san sát.

Văn minh như sao cùng nhau va chạm cùng nhau tỏa sáng.
Ngoài ra còn sẽ có chút ít sinh tồn, hài nước cùng chút xíu cơm tró.

".


Bình Luận (0)
Comment