Editor: Toả Toả
Giang Hành Thâm làm xong bài tập của tiến độ buổi học hôm nay, nói với Phó Chu cũng đang bắt đầu làm bài tập: "Tôi làm xong rồi, tắt video nhé?"
"Được." Phó Chu hỏi: "Cậu đi ngủ à?"
"Ừm." Cậu đáp.
Phó Chu có chút không nỡ: "Vậy cậu ngủ sớm đi, mai tôi sẽ gọi cho cậu."
Giang Hành Thâm khẽ nhíu mày khó nhận thấy.
Không có bạn bè nào mà đến hai ngày cuối tuần xa nhau vẫn gọi điện suốt như vậy.
"Không cần đâu." Cậu nói: "Nếu cậu cần hỏi chuyện học tập thì đợi đến thứ hai đi."
Lúc này Phó Chu đã chắc chắn, Giang Hành Thâm thật sự đang cố ý muốn tạo khoảng cách giữa hai người.
Trước giờ chưa từng có người nào dám đối xử với hắn như vậy, hắn cũng chưa từng mặt dày níu kéo ai.
Hắn có hơi cứng nhắc nói: "Không được, ngày mai tôi vẫn sẽ gọi cho cậu, ngày kia cũng vậy, lên lớp tôi cũng muốn ăn cơm với cậu, tan học cũng muốn cùng cậu về."
Nói xong, hắn không đợi Giang Hành Thâm trả lời, tự mình tắt video.
Giang Hành Thâm nhìn màn hình, mím chặt môi, cậu cũng không đi ngủ như vừa nói, mà như thường lệ, lại lấy ra một quyển sách bài tập.
Nhưng lần này, cậu không thể làm tiếp được.
Alpha vốn bướng bỉnh khó kiểm soát lúc này bực bội đá văng cái ghế vướng víu, giọng điệu vô cùng uất ức: "Giang Hành Thâm, cậu không thể trêu chọc tôi rồi không chịu trách nhiệm được."
Ánh mắt của Ngô Tưởng lấp lánh sự ngưỡng mộ đối với cậu: "Được, để tôi xem thử."
Bàn luận không đi đến đâu, ba người đành tản ra, Ngô Tưởng trở lại chỗ ngồi trong lớp, đúng lúc lớp phát bài kiểm tra đã chấm xong.
Biểu tượng đó có hình trái tim, trông giống hệt với cái app mà trước đây đã từng trói buộc vào điện thoại của cậu.
Bởi vì một người kéo, Trình Kiệt Văn cùng Lê Bình đến ban thời gian cũng sớm không ít, hôm nay đột nhiên nhìn đến Phó Chu như vậy vãn mới đến, còn có chút kinh ngạc, "Phó ca, buổi sáng có việc a?"
Bởi vì đối phương nghịch quang, Giang Hành Thâm có chút thấy không rõ đối phương biểu tình, nhưng ít ra biết người này là Phó Chu.
Bọn họ lớp nơi vị trí là khu dạy học bối dương mặt, lúc này mặt trời lặn tây trầm, khô nóng ánh mặt trời từ mỗi cái khe hở thấu tiến vào, kéo xuống khung cửa sổ cùng bàn ghế bóng dáng.
Cả hai nhìn Phó Chu rồi lại nhìn Giang Hành Thâm, nhận ra có điều gì đó không ổn, biết điều mà im lặng quay đi.
Cái này Phó Chu xác định, Giang Hành Thâm là thật sự cố tình tưởng kéo ra hai người khoảng cách.
Cả người cậu lập tức cứng đờ.
Câu hỏi ngược lại này khiến Giang Hành Thâm không kịp phản ứng, lần đầu tiên cậu cảm thấy ngôn ngữ của mình quá nghèo nàn: "Tôi chỉ nghĩ... Không cần thiết phải gọi điện thường xuyên như vậy."
Cậu khẽ hít một hơi sâu: "Nghe nói, còn chọn khá chính xác."
Cậu nắm chặt cây bút trong tay, không biểu lộ cảm xúc gì khác.
Cậu quay mặt đi, ánh mắt trở lại lạnh lùng: "Tôi không muốn nghe."
Cậu ta lẩm bẩm được nửa chừng thì bị Giang Hành Thâm cắt ngang: "Còn mấy lời đe doạ trên phần mềm thì sao?"
Cậu ta quay đầu lại nhìn, có lẽ Phó Chu đi vệ sinh rồi, không có ở chỗ.
Cậu tỉnh táo lại, suy nghĩ một chút, chỉ vào biểu tượng đó, hỏi: "Cái này... Là gì vậy?"
Chắc Phó Chu giận rồi, cậu nghĩ, bởi vì mình đã cư xử kỳ lạ như vậy.
Chẳng lẽ Ngô Tưởng cũng bị dính dáng tới rồi? Đây là suy nghĩ đầu tiên của Giang Hành Thâm.
Chẳng lẽ Ngô tưởng cũng bị liên lụy tới rồi? Đây là Giang Hành Thâm đệ nhất ý tưởng.
Chỉ có thể quái những việc này phát sinh quá xảo, như thế nào vừa vặn chính là Phó Chu, lại như thế nào vừa vặn khi đó Ngô tưởng tiến bệnh viện.
Chỉ có thể trách những chuyện này xảy ra quá trùng hợp, sao lại đúng lúc là Phó Chu, rồi đúng lúc đó Ngô Tưởng lại vào viện.
Chiều thứ năm sau khi tan học, vì để quên một quyển sách mà cậu quay trở lại lớp học.
Chính là lúc này, hắn có chút viết không đi xuống.
Chỉ sau một ngày, bầu không khí kỳ lạ giữa hai người đã bị ba người còn lại phát hiện ra.
Chờ đối phương đi rồi, hắn tâm lý thượng có chút xấu hổ buồn bực, tất cả mọi người đang xem chê cười, chỉ có hắn giống cái ngu ngốc giống nhau tuần hoàn theo app thượng nói đồ vật, làm ra những cái đó không hợp lẽ thường hành động.
Còn chưa từng có người dám như vậy đối hắn, hắn cũng không có nhiệt mặt dán quá lãnh mông.
Cũng không giống rùng mình, vẫn là cùng bình thường giống nhau, ăn cơm tan học đều một khối, nhưng chính là quái dị thực, làm người nhịn không được muốn đánh run run.
Cũng không hẳn là chiến tranh lạnh, mọi thứ vẫn giống như bình thường, ăn cơm, tan học đều đi cùng nhau, nhưng không khí lại rất lạ thường, khiến người khác không khỏi rùng mình.
Cuối tuần, Phó Chu đã gọi cho cậu hai lần, nhưng cậu đều viện cớ từ chối.
Cuối tuần Phó Chu cho hắn đánh quá hai cái điện thoại, hắn đều tìm lấy cớ cự tuyệt.
Do có người dẫn đầu nên Trình Kiệt Văn và Lê Bình cũng đến lớp sớm hơn rất nhiều, hôm nay đột nhiên thấy hắn đến muộn như vậy, còn có chút ngạc nhiên: "Anh Phó, sáng nay có việc gì à?"
Dù không gặp nhau, người kia vẫn luôn chiếm lấy tâm trí của hắn mọi lúc.
Gần qua một ngày, hai người chi gian cổ quái bầu không khí đã bị mặt khác ba người đã nhìn ra.
Giang Hành Thâm bị Phó Chu ép đến mức không thể nói được gì, có chút bực bội, cậu không biết Phó Chu chỉ là giả vờ hay gì đó.
Giang Hành Thâm bị từng bước ép sát mà á khẩu không trả lời được, có chút bực, hắn không biết Phó Chu là trang vẫn là thế nào.
Giang Hành Thâm cầm bài kiểm tra của cậu ta xem qua một chút, nói: "Phương trình này cần dùng đến kiến thức lớp 12, chúng ta vẫn chưa học đến."
Giang Hành Thâm không biết giờ phút này có nên hay không may mắn hắn tốt xấu không có đến trễ.
Giang Hành Thâm không biết lúc này có nên thấy may mắn vì dù sao hắn cũng không đến trễ hay không.
Giang Hành Thâm không có hé răng.
Giang Hành Thâm không nói gì.
Giang Hành Thâm lấy quá hắn bài thi nhìn một chút, nói: "Cái này giải phương trình phải dùng đến cao tam nội dung, chúng ta hiện tại còn không có học được."
Giang Hành Thâm ngẩng đầu, nhìn đến Phó Chu tiến phòng học, càng vì đau đầu vô lực.
Giang Hành Thâm ngẩng đầu lên, thấy Phó Chu bước vào lớp, càng thêm nhức đầu và bất lực.
Giang Hành Thâm nghe vậy ngẩng đầu, "Muốn hỏi đề mục sao."
Giang Hành Thâm nghe xong như bị sét đánh, không thể che giấu vẻ ngơ ngác trên gương mặt.
Giang Hành Thâm nghe xong như bị sét đánh, trên mặt thần sắc không thể ức chế mà xuất hiện chút dại ra.
Giang Hành Thâm nhìn chằm chằm vài giây bóng dáng của hắn, sau đó theo hướng lên trên xem, bị chói mắt ánh mặt trời lung lay một chút.
Giang Hành Thâm nhìn chăm chú vào bóng của hắn vài giây, sau đó từ từ ngẩng lên, bị ánh nắng chói loá làm chớp mắt.
Giang Hành Thâm nhìn màn hình, nhấp khẩn môi, hắn cũng không có giống vừa mới nói như vậy đi ngủ, mà là dựa theo lệ thường, lại lấy ra một quyển bài tập sách.
Giang Hành Thâm nhỏ đến không thể phát hiện nhíu nhíu mày.
Giang Hành Thâm sắc mặt đen xuống dưới.
Giang Hành Thâm trả lại bài kiểm tra cho cậu ta, trong lúc cậu ta đang xem bài, cậu tiện tay đưa lịch sử duyệt web trên điện thoại trở về màn hình chính, đang định bấm khoá màn hình, bỗng nhiên liếc thấy một biểu tượng rất quen thuộc ở giữa màn hình.
Giang Hành Thâm viết xong hôm nay chương trình học tiến độ tác nghiệp, cùng đồng dạng bắt đầu viết khởi tác nghiệp Phó Chu nói: "Ta viết xong rồi, video treo đi."
Giang Hành Thâm đem bài thi còn cho hắn, ở hắn xem đề mục thời điểm, thuận tay đem điện thoại thượng xem ký lục phản hồi đến chủ màn hình, đang muốn ấn hạ khóa màn hình kiện, bỗng nhiên liếc đến trong màn hình gian một cái thập phần quen mắt icon.
Giọng của hắn không hề hạ thấp, một câu nói đã khiến Trình Kiệt Văn và Lê Bình đều sững sờ.
Giữa trưa đại khóa gian, ba người ở trên hành lang tụ tập tới ——
Hai người nhìn xem Phó Chu, lại nhìn xem Giang Hành Thâm, phát hiện không đúng, thức thời mà im tiếng quay đầu.
Hai người đứng lặng không nói gì vài giây, vẫn là Giang Hành Thâm dẫn đầu đã mở miệng, "Ngươi trở về, cũng là quên mang đồ vật sao."
Hai người đứng lặng vài giây, cuối cùng Giang Hành Thâm là người mở lời trước: "Cậu quay lại, cũng là vì quên mang đồ sao?"
Hắn có chút đông cứng nói: "Ta không cần, ta ngày mai liền phải cùng ngươi gọi điện thoại, hậu thiên cũng muốn, đi học ta còn muốn cùng ngươi một khối ăn cơm, tan học một khối đi."
Hắn không muốn làm mình làm mẩy với Giang Hành Thâm, không muốn hai người phải nói chuyện khách sáo và xa lạ, hắn không thể chịu được điều đó, cảm giác như cả bầu trời mỗi ngày đều trở nên ảm đạm.
Hắn lấy lại tinh thần, do dự một chút, chỉ chỉ icon, vẫn là hỏi: "Cái này... Là cái gì?"
Hắn luôn muốn biết đủ thứ nhỏ nhặt của Giang Hành Thâm, đang làm gì, đã ăn chưa, có đang làm bài tập không, khi nào thì đi ngủ, hôm nay tâm trạng thế nào.
Hắn nắm trong tay bút, không có lộ ra mặt khác thần sắc.
Hắn nhỏ đến không thể phát hiện mà hít sâu, "Nghe nói, tuyển còn đĩnh chuẩn."
Hắn nói xong nghĩ nghĩ, ở cặp sách tìm di động, Ngô muốn gặp trạng, thực thức thời mà đem chính mình di động đưa qua đi, "Dùng ta, cũng phương tiện ta mặt sau lại xem."
Hắn quay đầu nhìn lại, Phó Chu đại khái thượng WC đi, không ở trên chỗ ngồi.
Hắn thanh âm cũng không có phóng thấp, một câu cấp Trình Kiệt Văn cùng Lê Bình đều làm ngốc.
Hắn thiên quá mặt, ánh mắt khôi phục thanh lãnh, "Ta không nghĩ tiếp."
Hắn thì thầm đến một nửa, bị Giang Hành Thâm đánh gãy, "Phần mềm thượng những cái đó uy hiếp nhắc nhở đâu."
Hắn tức khắc cả người cứng đờ.
Hắn đã hiểu ra, mình thật sự thích Giang Hành Thâm, rất thích, rất thích.
Icon đúng là tình yêu trạng, nhìn lên cùng hắn di động phía trước trói định app giống nhau như đúc.
Ít nhất, mâu thuẫn giữa cậu và Phó Chu đã thật sự biến mất, cậu cũng tiếp xúc được với một người tốt hơn so với ấn tượng ban đầu.
Ít nhất hắn cùng Phó Chu thật sự mâu thuẫn biến mất, tiếp xúc tới rồi một cái ấn tượng ở ngoài người rất tốt.
Khá vậy liền vài giây, hắn liền khắc chế, bình đạm nói: "Vậy ngươi di động thượng như thế nào còn có?"
Khi giáo viên ngữ văn đang chiếu nội dung trên máy chiếu ở bục giảng, nhân lúc này, cậu dùng tay chạm vào cánh tay của Phó Chu.
Không có bằng hữu sẽ ở tách ra cuối tuần hai ngày còn vẫn luôn gọi điện thoại.
Lê Bình dẫn đầu mở miệng, "Phó ca cùng học bá cãi nhau?"
Lê Bình lên tiếng trước: "Anh Phó và học sinh giỏi cãi nhau à?"
Liên tục qua hai ngày, Giang Hành Thâm mới miễn cưỡng từ giữa phục hồi tinh thần lại, nói cho chính mình như vậy cũng không không tốt.
Lớp học của bọn họ nằm ở phía sau toà nhà giảng dạy, lúc này, mặt trời đã lặn về phía tây, ánh nắng gay gắt xuyên qua các khe hở, kéo dài bóng của khung cửa sổ và bàn ghế.
Mấu chốt chính mình thật đúng là tin......
Mọi cảm xúc chất chứa trong lòng Phó Chu mấy ngày qua cuối cùng cũng bùng phát, ban đầu, hắn có chút tức giận, nhưng sau khi nhận ra Giang Hành Thâm thật sự phớt lờ mình, hắn lập tức thấy chua xót và lo lắng.
Một câu hỏi lại làm Giang Hành Thâm đột nhiên không kịp phòng ngừa, hắn lần đầu cảm thấy chính mình ngôn ngữ quá mức thiếu thốn, "Ta chỉ là cảm thấy... Không cần thiết như vậy thường xuyên gọi điện thoại."
Một lúc lâu sau, cho đến khi giọng nói khó hiểu của Ngô Tưởng truyền vào tai: "Anh Giang, cậu sao vậy?"
Nghe câu trả lời như vậy, Giang Hành Thâm cảm thấy có gì đó không ổn, tránh trả lời trực tiếp: "Có chuyện gì à?"
Nghe vậy, Giang Hành Thâm ngẩng đầu lên: "Muốn hỏi bài sao?"
Nghe được như vậy trả lời, Giang Hành Thâm cảm thấy có chút không thích hợp, không có chính diện trả lời, "Làm sao vậy?"
Ngô ngẫm lại khởi cái gì, vỗ đùi, "Phần mềm tiêu sát chính là mấy ngày hôm trước sự! Bởi vì nghe nói lộng này đó rất phiền toái, trình tự làm thật dài thời gian."
Ngô Tưởng không hiểu sao lại rùng mình: "Xong, xong rồi, vậy tôi đi trước đây, cảm ơn anh Giang."
Ngô tưởng lắc đầu, "Xác thật, nhưng trung gian khẳng định có vấn đề."
Ngô tưởng lắc đầu: "Bất quá chuẩn nhưng thật ra không chuẩn, rất nhiều người ta nói chính mình di động thượng xuất hiện người danh đều là không quen biết. Đại khái có chuẩn cũng là chỉ do trùng hợp."
Ngô Tưởng lắc đầu: "Nhưng thật ra cũng không chính xác lắm, nhiều người nói tên hiện lên trên điện thoại của họ đều là người họ không quen. Có lẽ ai trúng thì cũng chỉ là trùng hợp."
Ngô Tưởng lắc đầu: "Đúng vậy, nhưng ở giữa chắc chắn có vấn đề gì đó."
Ngô tưởng mạc danh rùng mình một cái, "Hảo, hảo, kia ta đi trước, cảm ơn Giang ca."
Ngô Tưởng nhớ ra điều gì đó, vỗ đùi: "Việc tiêu diệt phần mềm mới xảy ra vài ngày trước! Nghe nói xử lý khá phiền phức, các lập trình viên đã phải mất rất nhiều thời gian."
Ngô Tưởng nói xong nhìn cậu: "Anh Giang, cậu không biết chuyện này hả? Lúc đó trên diễn đàn trường bàn tán xôn xao lắm."
Ngô tưởng nói xong nhìn hắn, "Giang ca, ngươi không biết này đó sao? Lúc ấy trường học diễn đàn còn thảo luận rất náo nhiệt."
Ngô tưởng trong mắt đối hắn sùng bái lấp lánh sáng lên, "Hành, ta xem một chút."
Ngô tưởng đề kiến nghị: "Nếu không hai ngươi đi hỏi một chút Phó Chu bái, ta nếu là hỏi Giang ca, hắn chỉ định sẽ không nói."
Ngô Tưởng đề xuất: "Hay là hai cậu thử hỏi Phó Chu xem sao, nếu tôi hỏi anh Giang, chắc chắn cậu ấy sẽ không nói."
Ngữ văn lão sư ở trên bục giảng phóng nhiều truyền thông, sấn thời gian này, hắn dùng tay chạm chạm Phó Chu cánh tay.
Nguyên bản còn kiệt ngạo khó thuần Alpha lúc này bực bội mà một chân đá văng ra vướng bận bàn ghế, ngữ khí ủy khuất không được, "Giang Hành Thâm, ngươi không thể chiêu ta còn không phụ trách."
Nhưng bây giờ hắn đã hiểu, cái tâm trạng chỉ cần ở cạnh Giang Hành Thâm là đã hoàn toàn khác biệt này, thật sự quá rõ ràng.
Nhưng chỉ vài giây sau, cậu đã kìm lại được, bình thản nói: "Vậy tại sao điện thoại của cậu vẫn còn?"
Nhưng mà liền ở hắn cho rằng chính mình sinh hoạt dần dần khôi phục quỹ đạo thời điểm, bảo trì vài thiên trầm mặc Phó Chu rốt cuộc tìm lại đây.
Nói xong, cậu nghĩ một lúc, tìm điện thoại trong cặp, Ngô Tưởng thấy vậy, rất biết điều đưa điện thoại của mình qua: "Dùng điện thoại của tôi đi, sau này tôi xem lại dễ hơn."
Nói xong, hắn không đợi Giang Hành Thâm hồi phục, liền hãy còn quải rớt video.
Phó Chu có chút không tha, "Vậy ngươi sớm chút ngủ, ta ngày mai lại cho ngươi gọi điện thoại."
Phó Chu mấy ngày liền tới các loại cảm xúc tất cả đều phát ra ra tới, hắn ngay từ đầu là có chút sinh khí, chính là sau lại hắn phát hiện Giang Hành Thâm thật sự không để ý tới hắn, tức khắc chua xót sợ hãi lên.
Phó Chu nâng lên mí mắt, "Là, quên đem ngươi mang đi."
Phó Chu nhướng mi: "Phải, quên mang cậu đi."