⭒°. ݁✮
“Rầm!”
Cây búa trong tay Sầm Úc nện mạnh xuống sàn, ngay sát bên cạnh thái dương thằng Phạm Kiệt.
Giang Thoan bất giác buông một tiếng chửi thề. Ngay cả Hạ Vĩnh Ninh cũng không ngờ điều ước của Phạm Kiệt lại có thể tàn độc đến thế…
Sầm Úc liếc nhanh sang Bùi Hằng Quân, bắt gặp vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác của y, rồi mới dời mắt xuống kẻ đang sõng soài van lơn dưới đất.
“Khi nào?”
“T-Trước hôm khai giảng lớp mười hai…” Phạm Kiệt bắt đầu lắp bắp thanh minh: “Lúc đó tao chỉ muốn về thôi… nhưng mà nhà tao không cho. Chúng mày quen khổ quen sở rồi thì biết cái gì…”
Hắn lè nhè: “Tao gọi cho ông già tao mãi, ổng điên lên bảo là trừ khi tất cả mọi người ở đây chết sạch, không thì đừng có hòng ổng cho tao về…”
Nói đến đó, hắn bỗng im bặt, không dám kể nữa.
Nắm đấm của Giang Thoan đã siết lại thật chặt, hắn xộc tới túm cổ áo Phạm Kiệt: “Thì sao hả? Vậy nên mày muốn tất cả bọn tao chết hết hay gì?”
Phạm Kiệt vội lấy tay che mặt, gào lên: “Tao không có!”
“TAO CHỈ NÓI LẪY THÔI MÀ!!!”
Sầm Úc lặng lẳng đứng dậy. Cậu thong thả miết dọc cán búa trong tay, mắt nhìn xuống Phạm Kiệt: “Mày đã làm gì lúc đó. Kể hết ra.”
Giang Thoan điên tiết thụi thêm mấy cú nữa vào người hắn rồi mới hằn học buông ra.
Phạm Kiệt vẫn che mặt kín mít, miệng lí nhí: “T-Tao chỉ…”
Như chợt nhận ra mình đang đứng ở đâu, giọng nói hắn lập tức run lên bần bật.
“Lúc đó tao nghe người ta đồn chỗ này có ma… Chỉ cần có ‘thứ đó’, nó sẽ biến điều ước của tao thành sự thật.”
Ý nghĩ của Phạm Kiệt khi ấy đơn giản vô cùng: hắn muốn “thứ đó” thực hiện điều ước của mình. Hắn còn cẩn thận chuẩn bị cả hoa quả và máu tươi để làm đồ cúng.
Nhưng vì sợ làm một mình không nổi, hắn mới kéo thêm Đoạn Châu vào cuộc.
Dạo ấy, Đoạn Châu là thằng đệ ruột của Phạm Kiệt, lại còn được cậu ấm nhà giàu hứa hẹn cho ít tiền tiêu. Thế là một buổi tối nọ, hai đứa lén trèo tường vào trường rồi mò mẫm tìm đến lớp…
Phạm Kiệt lần lượt bày những thứ đồ cúng trong ba lô ra: một con gà, mấy miếng thịt lợn tươi hãy còn rớm máu, cùng với mớ hoa quả mua ngoài chợ.
Ngọn nến leo lét thắp giữa dãy nhà học tối om, hắn và Đoạn Châu lấy giấy bút ra, bắt đầu chơi trò gọi hồn.
Chẳng biết chút luật lệ nào sất, Phạm Kiệt chỉ lẩm nhẩm đọc đi đọc lại điều ước của mình… Dưới ánh nến yếu ớt bập bùng, giọng hắn cứ đơn độc vang vọng.
Đối diện hắn, Đoạn Châu thấp thỏm lo lắng.
Phạm Kiệt nói không ngớt lời, nhưng cây bút trong tay vẫn im lìm chẳng hề nhúc nhích.
Và rồi, Đoạn Châu đột nhiên nhoẻn miệng cười.
Nó hỏi hắn: “Ngươi có ước muốn gì?”
“…Lúc đó tao sợ chết điếng.” Phạm Kiệt lí nhí: “Tao định giật tay ra, nhưng nó siết chặt lắm, cứ hỏi đi hỏi lại đúng một câu là tao ước gì.”
Sầm Úc nghe hắn kể, trong đầu đã nhanh chóng xâu chuỗi lại các mốc thời gian.
Trước thềm năm cuối cấp… vậy là hè năm lớp mười một.
Khi ấy, Bùi Hằng Quân đã chết rồi.
“Thế là tao nói…” Phạm Kiệt tiếp tục: “Cho tao về nhà! Tao muốn về nhà!”
“Làm gì cũng được! Tất cả mọi người chết hết cũng được, miễn là tao được về…” Kể đến đây, giọng hắn bắt đầu nhỏ dần: “…Lúc đó tao thật sự chỉ nói lẫy thôi mà…”
Dứt lời, Phạm Kiệt bỗng tỏ thái độ như thể mình là người có lý lắm: “Với lại… sau đó chúng mày cũng có bị làm sao đâu?”
Nghe xong, Giang Thoan chỉ muốn lao vào tẩn cho tên công tử bột này thêm một trận!
Sầm Úc v**t v* cán búa trên tay: “Rồi sao nữa?”
“Nó không đòi mày cái gì à?”
Phạm Kiệt cố gắng lục lại trí nhớ: “…Hình như lúc đó bác Sầm vẫn còn gác cổng.”
“Chắc tại thấy ánh nến hay sao ấy, lúc tao đang nói chuyện với nó thì bác gõ cửa kính, hỏi tao đang làm gì trong đấy?!”
“Xong tao mới hoảng quá, hất tay nó rồi chuồn ra cửa sau luôn.”
Lời của Phạm Kiệt dường như đã gợi lại điều gì đấy, Giang Thoan liền lên tiếng: “Thảo nào sau đợt đó bác Sầm cứ dặn bọn mình đừng có nửa đêm nửa hôm chạy vào trường nữa.”
Nói đoạn, hắn quay phắt sang Phạm Kiệt: “Vậy còn Đoạn Châu thì sao?”
“T-Tao không biết.” Phạm Kiệt lắp bắp: “Hôm sau tao đi tìm nó, nó chỉ cằn nhằn trách tao chạy mà không hú một tiếng, bỏ nó lại nghe bác Sầm xạc cho một trận.”
“Trông nó chẳng nhớ gì hết.”
Phạm Kiệt nhìn cả nhóm: “Sau vụ đó tao có về lại đây đâu… Với lại lớp mình làm gì có đứa nào chết, nên tao cũng chả để bụng lắm.”
Nhưng Sầm Úc lại chẳng thể lạc quan được như Phạm Kiệt.
Đúng là bác bảo vệ đã cắt ngang, không cho “nó” kịp ra điều kiện, nhưng điều đó không có nghĩa là mọi chuyện đã xong xuôi.
“Vậy là mày vẫn chưa yên tâm nên mới quay lại, đúng không?”
“…Phải.” Phạm Kiệt thừa nhận.
“T-Tao về đây… là định bụng nói… dù sao chuyện đó cũng có thành đâu, hay là thôi… mình cho qua đi?”
Nào ngờ, cái gã lớp trưởng Vu Thịnh trong trí nhớ của cả bọn lại chẳng phải là người!
Sầm Úc chìm vào dòng suy nghĩ.
Nếu vậy, việc Phạm Kiệt là nạn nhân đầu tiên rất có thể thật sự bắt nguồn từ chính điều ước của hắn.
Nhưng chả hiểu sao lại không thành hiện thực…
Hay là… tại bác bảo vệ? Vì bác ấy chen ngang nên cái thứ kia không nói hết câu…
“Nó” chưa kịp nêu rõ là nếu ước thì sẽ được gì, phải trả giá ra sao. Thế nên giao kèo không thành, và điều ước cũng không được tính luôn?
Nghĩ đến đây, Sầm Úc bất giác liếc sang Bùi Hằng Quân bên cạnh.
Cậu muốn nghe thử xem “đồng loại” này có cao kiến gì không.
Bắt gặp ánh mắt của cậu chàng, Bùi Hằng Quân có hơi khó hiểu: “Sao thế bé?”
Mình đâu thể nào nói huỵch toẹt ra là: “Tôi muốn nghe ý kiến của một con ma như bro” được?
“Thế tức là hôm nay bọn tao không gọi thì mày vẫn sẽ tự mò đến à?” Sầm Úc quay lại với Phạm Kiệt.
Phạm Kiệt ngập ngừng giây lát rồi mới gật đầu.
Hắn lấy cớ đi họp lớp, nhưng một phần cũng chính là vì việc đó. Chuyện cũ ngỡ đã chìm vào quên lãng, nhưng cú điện thoại của lớp trưởng đã khuấy động lại tất cả, thôi thúc hắn phải quay về đây xem cho tỏ tường.
Sầm Úc cất cây búa lại vào túi áo.
“Cái điều mày ước lúc đó… là mong bọn tao chết sạch sao? Toàn bộ mọi người ở cái trường Mỹ Mãn này?”
Phạm Kiệt tưởng mình lại sắp no đòn, mặt mày đã tái mét. Nhưng khi liếc sang bộ dạng còn khó ở hơn của Giang Thoan ngay bên cạnh, hắn đành lí nhí thừa nhận: “Phải… Tao đã ước tất cả mọi người chết quách đi cho rồi.”
“Phạm Kiệt.”
Sầm Úc nhìn bộ dạng thảm hại của gã công tử bột, bất giác thấy nực cười làm sao.
“Mày có bao giờ nghĩ đến một chuyện không?”
“?” Phạm Kiệt lập tức ngẩng lên.
“Mày cũng là học sinh trường Mỹ Mãn, đúng chứ?” Sầm Úc nhoẻn miệng cười: “Vậy thì cái điều ước của mày… đã tính cả mày vào rồi.”
Trong tiếng gào thét nguyền rủa “tất cả mọi người phải chết” khi đó, chính hắn ta cũng đã tự đặt một vé đi vào lòng đất cho mình.