Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 12

⭒°. ݁✮

Ngượng, ngượng không thể tả nổi.

Ngay lúc mấy lời sến súa kia vừa thốt ra khỏi miệng, Sầm Úc đã thấy mười đầu ngón chân mình quắn quéo cả lại vì ngại.

Cậu thầm nghĩ: nếu mình là một trong hai người kia thì chắc đã sớm ôm khư khư điện thoại, vừa livestream vừa kể lể với bạn bè, tiện thể đăng bài bóc phốt lên khắp các mạng xã hội từ Weibo, Douban đến cả Xiaohongshu, tố cáo gã đồng nghiệp này đúng là một thằng đàn ông hãm toàn tập.

Để giúp cho bài đăng của họ thêm phần sôi động, Sầm Úc quyết định châm dầu vào lửa:

“Khoan? Sao anh lại nghe thấy tiếng máy giặt đấy?” Cậu cố tình kiếm chuyện.

“Lại không giặt tay đúng không!? Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, quần áo bắt buộc phải giặt tay!”

Giọng Ngu Sân Ngọc bên kia nhuốm chút oan ức: “Đâu có đâu anh, chắc là chồng nghe nhầm thôi ạ.”

“Em thật sự đang giặt cho anh mà, anh nghe thử xem này.”

Kèm theo đó là tiếng vò vải sột soạt vọng ra từ loa điện thoại.

Sầm Úc lại liếc trộm về phía hai người ngồi đằng trước, nhưng lạ thay, cậu chẳng hề thấy gương mặt họ có chút biểu cảm khác thường nào.

Đúng là người lăn lộn ngoài xã hội có khác, ai nấy đều giỏi che giấu cảm xúc thật.

Đủ rồi, nên kết thúc màn kịch lố bịch tại đây thôi.

Sầm Úc tự thấy vai diễn lần này đã vượt quá sức chịu đựng của bản thân. Cậu quẳng lại một câu cuối cùng rồi cúp máy nhanh như cắt:

“Thôi thôi, đang trên xe đồng nghiệp, đừng lý sự nữa! Cúp đây.”

Sầm Úc vừa dứt lời, xe Lâu Bách Xuyên cũng chầm chậm lăn bánh ra khỏi garage ngầm.

Cậu ngồi im thin thít ở ghế sau, chờ xem ai sẽ mở lời dò hỏi trước.

Ấy thế mà hai người phía trên cứ như điếc tạm thời, chẳng thèm tò mò, không một lời thắc mắc, cũng chả buồn tỏ vẻ khinh thường gì hết?!

… Lạy Chúa tôi! Dân thành phố đi làm ai cũng kín miệng vậy luôn hả? Drama đùng đùng thế kia mà không  hé hóng hớt gì à?!

Ánh mắt Sầm Úc chuyển sang Lâu Bách Xuyên đang ngồi ở ghế lái.

Bàn tay anh ta đặt hờ trên vô lăng, ống áo sơ mi trượt nhẹ xuống, để lộ chiếc đồng hồ nơi cổ tay —— đây là một vật chứng quan trọng cho tình tiết về sau.

Chính nhờ chiếc đồng hồ này mà Sầm Úc mới phát hiện ra Lâu Bách Xuyên đã lén lút đến nhà mình!

Thấy anh ta vẫn chỉ chăm chú lái xe, không hề có ý định bày tỏ ý kiến, lòng Sầm Úc bắt đầu bồn chồn đứng ngồi không yên...

Cậu liếc sang Cao Lan Diên phía trước mình, ánh nhìn tràn đầy vẻ ngờ vực.

Đó chẳng phải là đàn anh khoá trên mà chú mày tôn sùng hồi đại học sao?

Giờ chú không nhận ra cả giọng người ta nữa hả??

Dường như cảm nhận được ánh mắt quá đỗi nóng bỏng của Sầm Úc, Cao Lan Diên đột ngột quay đầu lại:

“Anh Sầm ăn kẹo không ạ?” Hắn ta chìa ra một thanh kẹo cam: “Đói thì anh ăn tạm cái này lót dạ nha.”

“...” Này chú em, chú hết chuyện để hỏi rồi ư?

Cái màn kịch dramatic nãy giờ không đọng lại tí gì trong đầu chú luôn à??

Tâm trí ngổn ngang trăm mối suy tư nhưng lại chẳng nói được lời nào, Sầm Úc đành nhận viên kẹo cam đối phương đưa tới: “Cảm ơn.”

“À đúng rồi anh Sầm.” Cao Lan Diên lại quay đầu nhìn cậu.

Nửa gương mặt hắn ta khuất lấp trong bóng tối, một nụ cười khẽ hiện lên trên môi: “Ban nãy... là người yêu của anh Sầm ạ?”

Ha ha, đến rồi đây.

Quả nhiên hắn ta không nhịn nổi nữa!

Cậu ngó về phía Lâu Bách Xuyên, nào ngờ lại vô tình chạm phải ánh mắt anh ta trong gương chiếu hậu. Dù đối phương dường như chỉ vô tình liếc thoáng qua ghế sau, nhưng Sầm Úc biết tỏng ——

Thôi đừng có giả vờ ông anh ơi, tò mò muốn chết rồi chứ gì!

“Không phải.” Sầm Úc cười khẽ, tay bóc lớp giấy rồi cho vào miệng, chiếc khuyên lưỡi tình cờ chạm nhẹ lên viên kẹo cứng rắn: “Bạn cùng nhà thôi.”

Đúng bài trai tệ rồi đó.

Cậu nghĩ thầm.

Hai người nói chuyện với nhau thế kia mà mình vẫn bảo chỉ là bạn cùng nhà, mình không phải thằng khốn tệ bạc thì còn ai trồng khoai đất này nữa?

Cậu cứ đinh ninh rằng thể nào Cao Lan Diên cũng phải chê trách mình ít nhiều, nhưng đối phương lại chỉ gật gù mấy cái:

“Vậy thì đúng là hơi quá thật.”

“Bạn cùng nhà mà hỏi lắm thế nhỉ.” Cao Lan Diên nói, cán cân thiên vị nghiêng hẳn về phía Sầm Úc: “Anh Sầm đang ở ghép ạ? Vừa hay em có căn hộ gần công ty, một mình em thuê thì hơi phí. Hay anh dọn qua ở chung với em đi? Share tiền nhà rẻ hơn nhiều.”

Sầm Úc cắn viên kẹo cam trong miệng: “Không.”

“Tiếc thật đấy ạ.” Cao Lan Diên tiếp lời: “Anh Sầm mà ở cùng em thì tối nay hai chúng ta có thể đi xem ban nhạc bạn em diễn rồi.”

“Ban nhạc nào thế?” Lâu Bách Xuyên vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng hỏi.

Dường như không ngờ Lâu Bách Xuyên lại bắt chuyện, Cao Lan Diên liếc anh ta một cái rồi đáp: “À, một ban nhạc rock của bạn em thôi. Cũng không có tên tuổi gì đâu, chắc anh không biết.”

“Hai người đều thích nhạc rock à?” Lâu Bách Xuyên tiếp tục.

“Tôi thì bình thường.” Sầm Úc đáp, đầu cậu tựa vào cửa kính, mắt nhìn về phía người đang lái xe: “Nhóc Cao thích ấy chứ.”

“Vâng, là em thích ạ.”

Hắn vừa dứt lời, Lâu Bách Xuyên cũng không nói thêm gì nữa.

Bầu không khí trong xe tức thì chùng xuống —— May thay, nơi hẹn ăn tối cũng đã ở ngay trước mắt.

⭒°. ݁✮

Đỗ xe xong, Lâu Bách Xuyên nhìn ra thì thấy Cao Lan Diên và Sầm Úc đang vừa đi vừa nói cười rôm rả phía trước.

Trông cứ như con công đang xòe đuôi.

Anh ta thầm nghĩ.

Rồi đưa mắt sang Sầm Úc.

Dáng người đối phương cao dong dỏng, dù vẻ ngoài lúc nào cũng phảng phất nét uể oải và lạnh nhạt, nhưng lại sở hữu một gương mặt rất ưa nhìn. Thành thử ra, những lúc cậu ta im lặng cũng đủ để thu hút sự chú ý.

—— Những lúc cậu ta im lặng.

Lâu Bách Xuyên khẽ nhếch mép cười khẩy.

Anh ta đã nghe trọn vẹn màn kịch Sầm Úc diễn trong xe vừa rồi, không sót một từ. Chính điều đó càng làm anh thêm khinh thường con người cậu ta.

Chẳng hiểu Cao Lan Diên nghĩ gì trong đầu mà lại để ý hạng người thế kia, dù đúng là cậu ta cũng có cái mã ngoài bảnh bao thật.

Lâu Bách Xuyên cố ý bước mạnh chân hơn, hai người đang nói chuyện lập tức nhận ra sự hiện diện của anh ta.

“Đi thôi.” Lâu Bách Xuyên lên tiếng.

Sầm Úc liếc Lâu Bách Xuyên bên trái, rồi lại nhìn sang Cao Lan Diên bên phải, chẳng hiểu sao tự dưng mình lại thành người bị kẹp giữa thế này.

Giờ mà cố tình lùi lại hay tách đi một mình thì trông cũng kỳ kỳ... Nghĩ vậy, Sầm Úc mặc kệ, cứ thế sóng bước cùng hai vị “thần giữ cửa” đi vào nơi hẹn ăn tối.

Nhân sự phòng cậu cũng không đông lắm, trên dưới hai chục người cả thảy.

Mọi người đã đặt sẵn một phòng riêng khá rộng rãi. Ban đầu cũng có vài ý kiến muốn thử món khác, nhưng cuối cùng bỏ phiếu thì tất cả lại nhất trí chọn lẩu.

Sầm Úc vừa bước chân vào đã bị mùi lẩu đặc trưng sực thẳng lên mũi.

Cậu đảo mắt muốn tìm góc khuất nào đó để tránh xa Lâu Bách Xuyên và Cao Lan Diên, nhưng ngó quanh mới phát hiện cả phòng chỉ còn vẻn vẹn ba chỗ trống.

Đặt mông xuống, cậu liếc sang trái thấy Cao Lan Diên đã yên vị, rồi quay qua phải thấy Lâu Bách Xuyên cũng vừa ngồi xuống nốt.

Hai người này còn biết phối hợp đổi vị trí cho nhau nữa cơ à?

“Không biết, không cần biết gì hết! Tới trễ thì làm vài ly trước cái đã!” Ba người vừa ngồi ấm chỗ, một đồng nghiệp đã lên tiếng trêu ghẹo.

Thực ra chỉ là đùa vui thôi, công ty họ không làm trong ngành truyền thống nên cũng chẳng có cái “văn hóa ép rượu” trên bàn tiệc.

Lâu Bách Xuyên vừa định nói mình lái xe không uống được thì Sầm Úc đã bất ngờ đứng dậy, tay giơ cao ly bia:

“Là lỗi tôi làm chậm trễ mọi người.” Cậu làm bộ làm tịch, bụng thầm reo hò: cơ hội trời cho, thằng nào dám tranh vai diễn với bố mày!

“Để tôi uống thay họ vậy.” Nói đoạn, cậu cầm luôn ly bia trước mặt rồi cứ thế ừng ực tu cạn ba ly lớn.

Đồng nghiệp còn chưa kịp hò reo trầm trồ “quá đã”, ngay tích tắc sau đó, cả người Sầm Úc đã đổ gục xuống bàn ——

“...?”

“???”

Giây phút ấy, tất cả mọi người trong phòng đều đứng hình.

Cao Lan Diên cũng đang ngơ ngác ngây ra. Hắn nhìn Sầm Úc đang gục đầu trên bàn, đôi gò má hây hây ửng hồng, bèn lên tiếng nói hộ nỗi băn khoăn trong lòng những người có mặt:

“... Thế này là say rồi đấy à?”

Bình Luận (0)
Comment