⭒°. ݁✮
Nghe câu hỏi ấy, Sầm Úc tức khắc giật bắn cả người, thiếu chút nữa là đánh rơi luôn chiếc điện thoại trong tay!
Cậu cố vắt óc: màn giả say ban nãy hoàn hảo không chê vào đâu được, sao Ngu Sân Ngọc có thể phát hiện chứ?
… Nghĩ mãi không ra, cậu quyết định cứ thẳng thừng luôn cho lành.
Sầm Úc bèn ngả người vào ghế, nhìn Ngu Sân Ngọc:
“Em nói vớ vẩn gì đấy?”
“Nhưng... trông anh bây giờ tỉnh lắm.” Giọng y ấm ức: “Lúc anh ngã vào em trước cửa, em thấy anh chưa say hẳn cơ mà.”
“Anh vẫn còn sức để gồng người lại.”
Nghe đến đây, Sầm Úc thầm kêu trời trong bụng: gay go rồi!
Đúng là say quắc cần câu thì cơ thể phải nặng trĩu như đeo chì, cứ thế đổ vật xuống chứ!
Nói cho cùng, mình với Ngu Sân Ngọc nào đã thân thiết đến mức ấy.
Dù đúng là ngã vào người y thật, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh thì làm sao thả lỏng cơ thể mềm nhũn ra được... Huống hồ Sầm Úc cũng không nỡ dồn hết toàn bộ sức nặng lên người Ngu Sân Ngọc.
Cậu ngẫm nghĩ giây lát, rồi lập tức lên tiếng:
“Em không nhìn ra sao?”
“Anh không muốn đi liên hoan.”
“Với lại có cả cái ngữ Lâu Bách Xuyên ở đó nữa, xui xẻo chết đi được.” Cậu tiếp tục sắm vai Sầm Úc, nhưng lại để ý thấy Ngu Sân Ngọc chỉ im lặng ngồi trên ghế nhìn mình. Mãi đến khi cậu đưa mắt sang, y mới chớp chớp mi, rồi khẽ mỉm cười:
“Lâu Bách Xuyên…” Ngu Sân Ngọc hỏi dò: “Là sếp của anh ạ?”
“Ban nãy em gặp rồi à?” Bị đối phương chăm chú quan sát, Sầm Úc bất giác thấy hơi gượng gạo. Cậu bèn quay đi, định bụng cởi chiếc áo khoác còn ám mùi rượu trên người ra: “Chỉ là hạng màu mè thích thể hiện thôi.”
Anh bạn ơi, tôi đã hãm thế này rồi, cậu buông tha tôi đi mà!
Sầm Úc ầm ĩ gào thét trong đầu, chỉ mong Ngu Sân Ngọc sớm ngày tỉnh ngộ, nhìn rõ bộ mặt ghê tởm của thằng tồi này rồi nhanh chóng nhận ra cả rừng trai đẹp chất lượng cao đang vây quanh y!
“Vâng.” Giọng Ngu Sân Ngọc vang lên từ sau lưng: “Em đúng là không thích anh ta thật.”
“...” Sầm Úc lặng người đi trong giây lát.
Thực sự rất muốn quay lại cạy thử cái đầu Ngu Sân Ngọc ra xem bên trong chứa thứ gì.
Không thích Lâu Bách Xuyên?? Thế thì thích ai?
Thích mình á?!
“Ha ha, đương nhiên rồi.” Sầm Úc cố nặn ra câu đáp lời: “Trai tốt như anh giờ khó tìm lắm đấy.”
“Thôi, anh đi tắm cái đã.” Sầm Úc thực sự không tài nào diễn nổi nữa.
Phải chuồn ngay lúc này mới là thượng sách.
Thế là cậu nhún vai, cởi phăng áo ngoài ra, để lộ độc chiếc áo thun đen bó sát bên trong.
Sầm Úc tiện tay quẳng luôn cái áo vừa cởi lên sofa: “Đồ hôm nay không được cho vào máy giặt, áo này 500 tệ lận đấy, liệu mà giặt tay cho anh!”
Dứt lời, chính cậu cũng thấy hết ngửi nổi, liền ba chân bốn cẳng chuồn thẳng về như chạy nạn, vơ vội bộ đồ rồi lao ngay vào phòng tắm.
⭒°. ݁✮
Ngu Sân Ngọc vẫn ngồi yên trên ghế, ánh mắt không rời khỏi bóng lưng Sầm Úc đang trò chuyện với mình.
Y lặng lẽ dõi theo từng cử chỉ lúc cậu cởi áo khoác, tầm mắt rơi xuống chiếc áo phông đen bên trong đã bị kéo lệch đi.
Nó có vẻ co giãn khá tốt, bị kéo cao lên một đoạn. Đến khi Sầm Úc cởi hẳn khoác ngoài ra, thì áo trong đã cuộn tít đến tận trên cơ liên sườn.
Sầm Úc xoay người, một tay quẳng áo ngoài lên sofa, tay kia vội kéo vạt áo phông xuống.
Hình xăm thiên thần nhỏ thổi kèn cùng bộ xương rắn nơi bụng dưới chỉ kịp lóe lên trước mắt Ngu Sân Ngọc một thoáng, rồi lập tức bị vạt áo phông che đi hoàn toàn.
Ném lại câu đó xong, vành tai Sầm Úc hơi đỏ lên, cậu gần như vắt chân lên cổ chạy trối chết ——
“Đáng yêu.” Ngồi trên ghế, Ngu Sân Ngọc khẽ lẩm bẩm một mình: “Đáng yêu chết đi được, bé cưng.”
Y vừa thì thào vừa đứng dậy, đôi tay còn ướt nước cứ thế quệt vài cái vào áo, đoạn từ từ tiến lại phía sofa.
Ngu Sân Ngọc đứng lặng trước ghế một lúc. Mãi đến khi tiếng nước trong phòng tắm vọng ra, y mới chậm rãi cúi xuống nhặt chiếc áo Sầm Úc vừa ném lên.
Đó là một chiếc áo dệt kim chui đầu.
Cầm nó trên tay, Ngu Sân Ngọc mân mê v**t v* phần cổ áo…
Y vẫn ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng vương vất đâu đây. Trên cổ áo, hương sữa tắm gỗ bách quen thuộc của Sầm Úc giờ chỉ còn là chút tàn dư mong manh hết sức.
Và rồi, thứ kế tiếp tấn công khứu giác là hai loại nước hoa chẳng thể nhầm lẫn kia.
Rượu rum quyện với hoắc hương, thuốc lá ấm áp pha cùng hồng trà.
Tình cờ làm sao, mỗi bên vai áo lại vương một mùi khác nhau của hai người nào đó. Dẫu chúng rất đỗi mờ nhạt, song Ngu Sân Ngọc vẫn nhận ra được hương nước hoa thoang thoảng đến độ gần như chẳng thể ngửi được ấy.
“Thằng đê tiện.”
Y nói.
“Cả hai thằng đê tiện.”
Ngu Sân Ngọc dùng hết sức vò mạnh chiếc áo, chỉ ước mảnh vải trong tay biến thành hình nhân thế mạng để y nghiền nát, b*p ch*t hai kẻ đang lăm le nhòm ngó Sầm Úc kia.
—— Lâu Bách Xuyên.
Ngu Sân Ngọc nghĩ thầm: dù không lộ liễu ra mặt như Cao Lan Diên... nhưng thái độ anh ta dành cho Sầm Úc cũng ẩn chứa nhiều ý tứ sâu xa.
Ngu Sân Ngọc trầm ngâm giây lát, đến khi nghe tiếng nước trong phòng tắm dần dần tắt hẳn, y vội vàng quẳng áo Sầm Úc vào chậu giặt đồ gần đó.
Vừa xong việc, y đã thấy Sầm Úc bước ra từ phòng tắm, trên thân chỉ mặc độc chiếc quần màu xám.
Khăn tắm vắt hờ trên vai, mái tóc hãy còn ướt sũng, nước nhỏ tong tỏng xuống sàn nhà.
Có lẽ không ngờ Ngu Sân Ngọc lại đứng chờ sẵn ngay trước cửa, nét mặt Sầm Úc thoáng chút sững sờ, bàn tay đang vò tóc cũng ngừng lại trong giây lát.
Ánh mắt Ngu Sân Ngọc lướt qua nốt ruồi lệ dưới mi Sầm Úc, xuôi xuống v*m ng*c trần ẩm ướt từ tóc mái đối phương.
Vài giọt tròn xoe lăn dài theo đường cơ bắp rõ nét, đọng lại trên hình xăm xương rắn và quả táo mục rữa nơi bụng dưới.
Phần đuôi rắn khuất dạng dưới cạp quần...
Sầm Úc lại thấy hơi sượng, bèn kéo quần lên hòng che bớt đi hình xăm... Ngu Sân Ngọc đứng trước mặt cậu không hề mỉm cười, đôi mắt sâu thăm thẳm trĩu nặng khiến cậu chợt cảm thấy y quá đỗi xa lạ.
Sầm Úc kéo chiếc khăn tắm trên vai xuống, che luôn cả lồng ngực trần đang để lộ.
“Chuyện gì? Định đứng đây chặn đường anh thay đồ à?” Cậu cố tình tỏ vẻ bực bội.
Song lần này Ngu Sân Ngọc lại chẳng mảy may nhúc nhích, biểu cảm chỉ thoáng thêm đôi chút quan tâm…
“Chồng ơi, em vừa nhớ ra một chuyện.” Y đột ngột cất tiếng.
“?” Sầm Úc chẳng hiểu mô tê gì, nhưng vẫn hỏi lại: “Sao?”
Ngu Sân Ngọc nhìn cậu, đắn do do dự: “Có lẽ em nghĩ nhiều quá...” Giọng y bỗng trở nên ngập ngừng, đứt quãng.
“Tuy đây chỉ là phỏng đoán của em...”
“Nhưng em có cảm giác... hình như Lâu Bách Xuyên không thích anh thì phải.” Y vừa nói xong đã vội chữa lại như thể vừa lỡ lời: “Chắc do em nghĩ nhiều thôi ạ! Anh ta là sếp của anh, chồng làm việc giỏi thế kia, sao mà không thích anh cho được...”
Ha ha ha!
Nghe Ngu Sân Ngọc nói vậy, Sầm Úc thiếu chút nữa là cười phá lên!
Không ưa mình mới chuẩn bài chứ! Thế này là đi đúng kịch bản rồi!
Sầm Úc vui mừng vỗ nhẹ lên vai Ngu Sân Ngọc: “Anh ta không thích thì cứ kệ, anh cũng có ưa gì đâu.”
Chỉ cần hai người thích nhau là tôi mãn nguyện lắm rồi!