Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 20

⭒°. ݁✮

Ngu Sân Ngọc lấy chiếc máy sấy mới mua, nhẹ nhàng luồn những ngón tay vào tóc Sầm Úc.

 

Sầm Úc ngồi bên mép giường, tiếng gió thổi hơi ồn khiến cậu chỉ có thể loáng thoáng thấy y vừa nói gì đó, song lại chẳng thể nghe được rành mạch:

 

“Em nói gì đấy?” Cậu ngước mắt nhìn đối phương: “Anh không nghe rõ.”

 

Vừa đúng lúc tóc Sầm Úc cũng đã được Ngu Sân Ngọc sấy khô quá nửa.

 

Y tắt máy sấy đi: “Không có gì đâu ạ.”

 

Ngu Sân Ngọc nhìn Sầm Úc, đoạn đưa tay khẽ vuốt mấy sợi tóc của cậu: “Anh không nghe thấy thì thôi vậy.”

 

Sầm Úc cố nhớ lại khẩu hình miệng của đối phương lúc nãy ——

 

Hình như y nói kiểu “Bé cưng, em muốn quá...” thì phải?

 

Bé cưng?!

 

Sầm Úc rùng mình.

 

Không ngờ Ngu Sân Ngọc còn sến súa hơn cả mình tưởng. Chắc cũng sợ mình nghe được sẽ cười hô hố vào mặt, nên mới lờ đi không nhắc lại.

 

“Xong.” Ngu Sân Ngọc nói: “Tóc anh khô rồi ạ.”

 

Mắt Sầm Úc lướt nhanh một vòng qua phòng ngủ Ngu Sân Ngọc, rồi dừng lại ngay chiếc tủ quần áo khổng lồ:

 

“Anh đã bảo rồi, đừng có sắm quần áo linh tinh mãi nữa.” Cậu vẫn chưa quên nhiệm vụ, lại bắt đầu kiếm chuyện ngay: “Tiền chứ có phải lá cây đâu! Em chả làm ra được đồng nào, phải biết đường mà tiết kiệm đi chứ…”

 

Ngu Sân Ngọc vẫn điềm nhiên nhìn cậu, tựa hồ mấy lời dạy đời gia trưởng kia chỉ như gió thoảng qua tai, nụ cười trên môi y chẳng hề suy suyển: “… Anh có muốn xem tủ đồ của em không?”

“…” Sầm Úc không ngờ Ngu Sân Ngọc lại phản ứng như thế.

 

Cậu ngẫm nghĩ ẩn ý của đối phương, lẽ nào y muốn thay đồ đẹp ra cho mình ngắm, dỗ mình vui chăng?

 

Thế thì càng phải từ chối! Mình là thằng trai tệ vô tình cơ mà!

 

“Không cần, anh chỉ nhắc em kiếm tiền không dễ dàng gì, liệu cơm gắp mắm mà mua ít thôi.”

 

Nét mặt Ngu Sân Ngọc thoáng vẻ tiếc nuối: “Tiếc thật đấy…”

 

Nhưng chỉ thoáng chốc, y đã tươi cười lại ngay, có vẻ vẫn muốn thêm nói gì đó, song Sầm Úc chẳng còn hơi sức đâu mà diễn kịch tiếp:

 

“Mai còn phải đi làm, không nói nữa.”

 

Cậu đứng phắt dậy, nhưng lúc đi ngang góc phòng gần cửa ra vào, cậu lại chợt phát hiện một bức tranh được phủ bằng vải đen.

 

Vị trí đặt quá khuất tầm nhìn, nên lúc nãy ngồi trên giường, Sầm Úc hoàn toàn không để ý tới.

 

Cậu nhớ rằng: Ngu Sân Ngọc trong nguyên tác học vẽ từ nhỏ. Về sau khi cầm lại cọ thì y trở nên nổi như cồn, phần vì tài năng “thụ chính” trời cho, phần do gia thế họ Ngu quá vững, lại được người thân cưng chiều nên còn mở hẳn phòng tranh riêng…

 

“Tranh em mới vẽ à?” Sầm Úc bước tới gần, vừa định đưa tay lật tấm vải đen lên thì đã bị Ngu Sân Ngọc đi theo sau túm chặt lấy.

 

Cổ tay cậu đau điếng vì cái siết mạnh không tưởng của đối phương ——

 

Ngu Sân Ngọc thường ngày đâu có thế này?

 

Sầm Úc nhíu mày, bất giác ngẩng đầu lên nhìn y.

 

Vậy mà Ngu Sân Ngọc đã biến về dáng vẻ đáng thương tội nghiệp như cũ, thậm chí nơi khóe mắt còn cố rưng rưng vài giọt lệ, y nhìn Sầm Úc:

 

“Em chưa vẽ xong.” Ngu Sân Ngọc nói, bàn tay vẫn giữ chặt cổ tay cậu không buông: “Anh đừng xem vội, được không ạ?”

 

“…?” Cái quái gì thế? Dân nghệ thuật nào cũng có thói kỳ quặc này à?

 

Sầm Úc hơi khó hiểu. Thật ra cậu chỉ tò mò muốn xem thử Ngu Sân Ngọc được tung hô hết lời vẽ đỉnh đến mức nào thôi.

 

Thấy y phản kháng như vậy, cậu cũng không hơi đâu nằng nặc đòi cho bằng được. Sầm Úc bèn giằng tay mình ra khỏi cái siết của y:

 

“Không thì thôi, anh cũng chả ham hố gì.”

 

Dứt lời, cậu chẳng buồn nhìn Ngu Sân Ngọc nữa, cứ thế mở cửa phòng y rồi đi thẳng một mạch ra ngoài.

 

Ngu Sân Ngọc dõi mắt theo tấm lưng mặc áo choàng ngủ đang vội vàng bước nhanh kia. Mãi đến khi bóng dáng Sầm Úc đã hoàn toàn khuất dạng, y mới khép cửa phòng lại, tựa người vào cửa, đoạn đưa tay vén tấm vải đen phủ trên bức tranh lên.

 

Đó là hình ảnh Sầm Úc đang ngậm một lõi táo cắn dở trong miệng.

 

Khắp thân mình bị bao bọc bởi những dây gai nhọn hoắt, siết chặt lấy cơ thể tựa như gông cùm giam hãm… Hình xăm xương rắn hiện lên rõ nét, chiếc đuôi uốn lượn xuống tận vùng xương mu.

 

Ngu Sân Ngọc gần như đắm chìm vào bức tranh vẫn còn đang dang dở, y khóa trái cửa phòng lại.

 

Sau đó lặng lẽ đi tới mép giường, ngồi xuống, đúng ngay chỗ Sầm Úc vừa ngồi ban nãy.

 

Y cứ thế ngắm nhìn bức vẽ của mình, thật lâu, thật lâu…

 

⭒°. ݁✮

Sáng sớm hôm sau, Sầm Úc vừa ra khỏi phòng đã thấy Ngu Sân Ngọc ăn vận chỉnh tề đâu vào đấy, đang lúi húi đứng nấu nướng trong bếp.

 

Vừa bắt gặp bóng dáng cậu, y liền cầm sẵn một hộp cơm trên tay:

 

“Cơm này em làm từ tối qua, anh mang đi ăn trưa nhé.” Ngu Sân Ngọc dịu dàng mỉm cười.

 

Sầm Úc mở ra xem thử, thấy bên trong toàn là những món thanh đạm, quả thực rất thích hợp với người vừa say xỉn suốt cả đêm.

 

Nhưng để cho đúng vai, cậu đâu thể thở ra lời nào tử tế cho được:

 

“Cũng tàm tạm. Rảnh thì học thêm vài món đi, sau này lỡ có khách khứa đồng nghiệp tới nhà thì còn biết đường trổ tài, đừng làm anh mất mặt.”

 

Nhiệm vụ hàng ngày hoàn thành!

 

Sầm Úc nghĩ mà thấy vui trong lòng, rồi xách hộp cơm Ngu Sân Ngọc chuẩn bị sẵn bước ra khỏi nhà…

 

Vừa đến công ty, cậu chưa kịp ngồi xuống đã thấy Cao Lan Diên bưng cà phê đi tới.

 

“Anh Sầm?” Tay vẫn bưng ly cà phê, mặt hắn lộ rõ sự ngạc nhiên: “Em cứ tưởng sáng nay anh xin nghỉ rồi chứ.”

 

Ha ha, nếu Ngu Sân Ngọc không ở nhà thì mình cũng nghỉ thật.

 

Bụng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt cậu nào dám nói thế.

 

“Anh mày nằm ở nhà chắc hái ra tiền đấy.” Sầm Úc kéo ghế ngồi xuống, mở laptop lên: “Xin một lần tính là nghỉ việc riêng, bị trừ tận nửa ngày lương.”

 

Cao Lan Diên bưng ly cà phê đứng ngay sau lưng cậu, dõi theo từng cử chỉ bật máy tính của Sầm Úc.

 

Ánh mắt hắn thoáng dừng lại trên bộ quần áo của đối phương…

 

Ăn mặc thế này thì túng thiếu nỗi gì?

 

Mà cũng phải thôi, sao Ngu Sân Ngọc có thể thiếu tiền được?

 

Nghĩ lại bộ dạng Ngu Sân Ngọc hôm qua, Cao Lan Diên chợt thấy tức cười khôn tưởng.

 

Còn bày ra cái vẻ dịu dàng như nước đó cho ai xem…

 

Hắn vờ như vô tình, đưa ngón út khều nhẹ mác áo sau cổ Sầm Úc lên ——

 

“Dạo này anh Sầm kẹt lắm ạ?” Hắn vẫn giữ nguyên động tác tay: “Cái áo này có rẻ đâu nhỉ?”

 

Sầm Úc cảm nhận được trò mèo của Cao Lan Diên. Nhớ lại vai diễn của mình, cậu hơi mất kiên nhẫn giật cổ áo khỏi tay đối phương: “Đồ giả thôi, hàng nhái ấy mà.”

 

“Vậy ạ?” Cao Lan Diên cười tủm tỉm: “Công nhận giờ hàng nhái làm khéo thật.”

 

Sầm Úc mở bản đề án hôm qua ra, xem lại vài chỗ. Cậu đưa mắt liếc trộm một cái, thấy phòng làm việc của Lâu Bách Xuyên trống không.

 

Chẳng lẽ hôm nay anh ta không đi làm?

 

Cậu quay lại nhìn Cao Lan Diên vẫn đứng kè kè sau lưng với ly cà phê, vừa hỏi vừa đưa mắt ra hiệu: “Người kia không tới à?”

 

“Hình như sáng nay có việc bận.” Cao Lan Diên đáp, đoạn quay về chỗ mình. Hắn ngả lưng vào ghế, ngón tay gõ nhẹ mấy cái xuống mặt bàn.

 

“Anh Sầm này, tối qua anh cứ nắm chặt tay anh Xuyên không chịu buông…” Cao Lan Diên cười: “Vào nhà rồi… anh không nôn hết lên người sếp đấy chứ?”

Bình Luận (0)
Comment