Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 3

⭒°. ݁✮

【 Ký chủ, ban nãy cậu diễn đỉnh ghê! 】

 

Hệ thống lại bất ngờ lù lù xuất hiện, vẫn là hình hài chú mèo cam ú na ú nần đã thấy trong nhà tắm lúc trước.

 

Sầm Úc cởi bỏ chiếc sơ mi, ánh mắt dừng lại trên một hình xăm khác nơi cánh tay – một thiên thần nhỏ đang say sưa thổi kèn trumpet.

 

Hình xăm ấy vừa khéo chiếm trọn nửa cánh tay... Mà kể ra, Sầm Úc đi xăm cũng chẳng vì nguyên nhân đặc biệt gì cả, như đã nói trước đó: cậu ta thiếu tiền.

 

Vừa đúng lúc có người tập xăm đang cần tìm mẫu để luyện tay nghề, mới ngỏ ý hỏi cậu có muốn nhận việc làm thêm này không. Tình cờ Sầm Úc lúc ấy đang kẹt tiền, bèn dứt khoát gật đầu cái rụp.

 

Hình xăm khá lớn nên cũng ngốn không ít buổi mới xong; cứ thế đi đi lại lại vài lần, hai người họ đã trao đổi phương thức liên lạc với nhau.

 

Mà nhân vật đó nào phải ai xa lạ... chính là Tang Thiên Sơn.

 

Trước lúc bén duyên với nghiệp diễn, ước mơ thuở đầu của Tang Thiên Sơn lại là gắn bó cùng xăm mình.

 

Có lẽ vì bản tính cầu toàn ăn vào máu, trước khi tay nghề thực sự chín muồi, hắn ta chưa từng tự xăm hình nào lớn lên người. Việc tìm đến Sầm Úc cũng là bởi hắn đã luyện đi luyện lại không biết bao nhiêu lần trên da giả lẫn các loại bì heo, rồi dần dà cảm thấy có lẽ đã đến lúc thử sức trên da người thật.

 

Hắn ta vốn chẳng thiếu tiền, cũng chưa từng có ý định theo nghề xăm chuyên nghiệp đến cùng, thế nên mới quyết định chi thẳng tay để tìm người làm mẫu.

 

Yêu cầu đặt ra thì nhiều vô kể, từ nước da đến đến vóc dáng chiều cao, rồi cả hình thể cơ bắp cũng phải đúng ý hắn...

 

Nhưng vì tiền công được trả quá ư hậu hĩnh, Sầm Úc vẫn chẳng ngần ngại nhận lời ngay. Nào ngờ đâu, mới xăm chưa được bao lâu thì người ta đã phát hiện ra viên ngọc thô tên Tang Thiên Sơn kia, rồi kéo thẳng hắn vào giới giải trí.

 

Tắm táp xong xuôi, Sầm Úc ngả người lên bồn, lại chẳng thể kìm lòng mà tiếp tục than thở với hệ thống:

 

“Chỉ có trong truyện mới vẽ vời ra thế này.” Cậu làu bàu: “Chứ đời thực đào đâu ra lắm vụ một bước lên mây như vậy.”

 

【 Nhánh truyện liên quan đến Tang Thiên Sơn này cực kỳ quan trọng đấy! 】 Chú mèo con nhấn giọng.

 

Sầm Úc thừa biết điều đó.

 

Trong nguyên tác, lúc Sầm Úc và Ngu Sân Ngọc làm mình làm mẩy đòi chia tay, Sầm Úc tỏ ra lạnh nhạt bạc bẽo, còn Ngu Sân Ngọc thì một mình ôm nỗi đau thương buồn tủi. Tang Thiên Sơn thấy chướng tai gai mắt, bèn quyết định đưa Ngu Sân Ngọc đi giải sầu cho khuây khoả đầu óc.

 

Thế là hắn kéo Ngu Sân Ngọc cùng góp mặt vào một chương trình giải trí về cuộc sống thường nhật mà hắn chuẩn bị ghi hình.

 

Tiêu chí chính của show này là mời những bạn bè ngoài ngành của các ngôi sao đình đám đến tham dự.

 

“Hai người đó có được tính là bạn bè gì đâu, vậy mà cũng mời vào được à?”

 

【 Thì phải thế chứ! Nhờ đó nên sau này Ngu Sân Ngọc mới được công chúng yêu mến, mới dần nhận ra mình cũng có rất nhiều điểm tốt, rồi nhìn thấy thế giới bên ngoài tươi đẹp biết bao. Lúc ấy mới đủ can đảm mà dứt bỏ tên khốn kia chớ! 】

 

【 Còn về phần gã trai tệ, cũng phải đợi tới khi hai người đổ vỡ, Ngu Sân Ngọc đi quay chương trình rồi, gã mới tá hỏa nhận ra mình không tài nào chịu nổi cảnh mất y... Và thế là cái màn “đuổi theo vợ” quen thuộc chính thức bắt đầu. 】

 

Chú mèo con ngồi thu lu trên thành bồn, mắt nhìn ký chủ đang ngâm mình trong làn nước.

 

【 Đây được coi là khúc gay cấn nhất của cả bộ truyện đó... Từ chuyện Ngu Sân Ngọc kiên quyết đòi chia tay lẫn công cuộc cưa lại vợ muộn màng của gã trai tệ đều diễn ra trong đoạn này hết. 】

 

“Thôi, cứ kệ đi.” Sầm Úc ngả người tựa vào thành bồn, đoạn nhìn sang chú mèo con: “Giờ Ngu Sân Ngọc đang làm gì thế?”

 

Hệ thống liền dò xét đi nơi khác kiểm tra.

 

【 Báo cáo ký chủ, Ngu Sân Ngọc đang giặt tay quần áo giúp cậu... Giờ thì đang vò tới đồ lót rồi ạ. 】

 

“...” Sầm Úc đáp: “Cũng không cần phải miêu tả chi tiết đến vậy đâu.”

 

⭒°. ݁✮

Ngu Sân Ngọc bê một chiếc ghế đẩu con con ra đặt trước máy giặt rồi ngồi xuống. Y tỉ mẩn lôi từng cái quần cái áo của Sầm Úc bị vứt trong lồng giặt ra, đoạn lại tiện tay quẳng hết một lượt những món đồ không giặt máy được của mình vào trong.

 

“Áo này là em mua cho anh đó~” Ngu Sân Ngọc cầm một chiếc áo lên ngắm nghía, bất giác nhớ lại bóng dáng Sầm Úc trong chính bộ trang phục này hôm qua, rồi khe khẽ mân mê mặt vải mấy lần: “Chồng của em mặc gì mà chả đẹp.”

 

Y cứ cầm chiếc áo trên tay, nhìn ngắm mãi không thôi.

 

Rốt cuộc, y vẫn chậm rãi đưa nó lên sát mặt mình, khẽ khàng hít hà mùi hương còn vương lại...

 

Thoang thoảng mùi nước hoa rất riêng của Sầm Úc.

 

Bởi chiếc áo đã mặc qua một ngày nên nay chỉ phảng phất đôi chút nốt hương gỗ lành lạnh mờ nhạt, gần như không thể ngửi được gì.

 

“...Xem ra không lẫn mùi của ai khác.”

 

Ngu Sân Ngọc thầm thì tự nhủ.

 

“Không vương lại thứ nước hoa đáng ghét kia.”

 

Chuyện là từ một tháng trước, Ngu Sân Ngọc bắt đầu để ý thấy trên người Sầm Úc thỉnh thoảng lại xuất hiện một mùi nước hoa xa lạ. Có khi đậu trên vai áo, lúc lại quẩn quanh nơi cổ tay, chốc chốc còn lượn lờ ngay phần cổ...

 

Nhưng đó chắc chắn không phải mùi nước hoa của đàn bà.

 

Mà ngược lại, đó là một thứ hương nam tính nồng gắt mang hơi hướm chiếm hữu đầy mãnh liệt.

 

Sự hòa quyện giữa rượu rum và cây hoắc hương, khác một trời một vực với loại nước hoa mùi gỗ kín đáo, trầm lặng mà Sầm Úc vẫn thường dùng.

 

Ngu Sân Ngọc cực kỳ căm ghét cái mùi hương ấy, và lại càng ghê tởm hơn khi nó cứ lởn vởn mãi trên áo Sầm Úc.

 

Quần áo này rõ ràng là do chính tay y sắm tặng, cả con người Sầm Úc cũng là của riêng một mình y, làm sao có thể vương vấn mùi của kẻ khác được chứ?

 

Khi ấy, Ngu Sân Ngọc chẳng khác nào một con sư tử đực bị kẻ khác xâm phạm vào lãnh địa của mình.

 

Ngay từ lần đầu tiên ngửi thấy thứ mùi lạ lẫm trên người Sầm Úc, lòng y đã sục sôi ý muốn đấm nhau.

 

Thế nhưng đáp lại lời dò hỏi của y, Sầm Úc chỉ tỏ vẻ hơi mất kiên nhẫn. Cậu đưa áo lên mũi ngửi qua quýt: “Mùi nước hoa gì cơ?”

 

“Làm gì có mùi nước hoa nào đâu?”

 

“...Thế dạo này ở công ty anh có ai mới tới không ạ?” Ngu Sân Ngọc vân vê ngón tay, tiếp tục dò xét, móng của bàn tay còn lại gần như sắp sửa đâm thủng cả da.

 

“Người á?” Sầm Úc vừa nới lỏng cà vạt vừa quẳng nó lên chiếc sofa kề bên.

 

Cậu ta tháo giày da, đặt chân trần xuống sàn, rồi sau khi đã ngồi phịch xuống ghế sofa, mới làm như vừa sực nhớ ra chuyện gì đó, vẻ mặt thoáng nét bực dọc:

 

“Ừ, đúng là có.”

 

“Có tay sếp mới từ trên trời rơi xuống.” Sầm Úc ngả người lên sofa: “Bên trụ sở chính điều về.”

 

Là kẻ đó rồi.

 

Ấy chính là suy nghĩ đầu tiên loé lên trong đầu Ngu Sân Ngọc.

 

Y đăm đăm nhìn Sầm Úc đang khép hờ mắt ngả người dựa vào sofa. Mái tóc cậu vốn luôn được chải chuốt gọn gàng, không một sợi nào chìa ra lệch nếp, song khi về nhà đã có đôi phần rối nhẹ.

 

Dưới ánh đèn, làn da trắng ngần tựa gốm sứ lại càng tôn lên vẻ mịn màng hết mực, nom trong trẻo như ngọc.

 

Và vẫn là hai nốt ruồi lệ nằm ngay dưới vành mắt kia, mỗi khi không cười đều thoảng một nét u sầu như thể sắp rơi lệ đến nơi, làm bất cứ ai nhìn vào cũng chỉ mong sao xua đi được hết thảy bao nỗi niềm đang ẩn chứa trong lòng cậu.

 

Ngu Sân Ngọc si mê dán mắt vào gương mặt ấy, y từ từ tiến lại gần, ngồi xổm xuống ngay bên cạnh, chuyên chú tới độ chưa từng rời khỏi cậu giây nào.

 

...Nhưng chỉ cần nhớ tới mùi nước hoa hôm nọ, lửa giận lại chực bùng lên khắp cõi lòng Ngu Sân Ngọc.

 

Y bất giác siết chặt chiếc áo đang cầm trong tay, nhưng rồi ngay lập tức kịp trấn tĩnh lại.

 

Y cúi xuống thủ thỉ với nó: “Em xin lỗi nhé, chồng ơi... em không cố ý đâu.” Ngu Sân Ngọc xoa nhẹ lên phần cổ và ngực áo: “Chẳng qua là em giận quá, ghen quá thôi mà.”

 

Y ôm khư khư chiếc áo vào lòng: “...Cũng may hôm nay người chồng không còn cái mùi nước hoa ấy nữa.”

 

Ngu Sân Ngọc cứ thế lẩm nhẩm một mình hồi lâu, đoạn mới bắt tay vào việc, chậm rãi vò chiếc áo ấy.

 

Mãi đến khi giặt giũ xong xuôi, ánh mắt y bèn chuyển hướng sang món đồ cuối cùng còn sót lại trong giỏ đồ bẩn.

 

Đó là một mảnh vải đen mỏng tang.

 

Mặt Ngu Sân Ngọc tức khắc đỏ bừng bừng, y cầm nó lên, nắm chặt mãi trong tay không chịu buông, dáng vẻ tựa hồ ngượng nghịu thấy rõ.

 

Sau một lúc lưỡng lự, y mới đứng dậy, lấy ra một hộp đồ mới cứng cùng kiểu dáng từ tủ đồ gần đó, bóc một chiếc còn nguyên tem rồi thả vào chậu nước trong veo.

 

“Mặc một lần rồi vứt thì anh lại bảo em hoang phí...” Y tiếp tục lẩm bẩm độc thoại: “Thế này là ổn rồi chứ nhỉ.”

 

“Giờ mà đem vứt sẽ dễ bị anh phát hiện lắm, tốt nhất cứ giấu tạm đi đã, đợi lúc nào chồng đi làm rồi mình hẵng quẳng nó sau.”

Bình Luận (0)
Comment