Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 5

⭒°. ݁✮

Dường như Sầm Úc rất không ưa vị cấp trên mới được điều về này. Đôi lần hiếm hoi vô tình nhắc tới, cậu cũng chỉ dùng những từ ngữ như “cậu ấm”, “nhảy dù từ trên trời xuống”, hay “mắt để trên đỉnh đầu” để nói về người đó.

 

Có lẽ cũng vì vậy mà Ngu Sân Ngọc vẫn chưa đến mức hoá điên lên, dù y ghét cay ghét đắng cái gã sếp kia.

 

Siết chặt chiếc sơ mi trong tay, lòng y thầm tự nhủ không biết bao nhiêu lần: không sao cả, không sao cả đâu.

 

Sầm Úc vốn chẳng ưa gì kẻ đó.

 

Sầm Úc nào có thích ai bao giờ.

 

Đương nhiên, Ngu Sân Ngọc biết thừa cậu chẳng yêu thương gì mình sất, nhưng y không buồn quan tâm.

 

Bởi lẽ, một khi Sầm Úc đã không có tình cảm với bất kỳ ai, thì y nghiễm nhiên là ngoại lệ, là người bạn trai duy nhất được chính miệng cậu thừa nhận.

 

Thầm nghĩ bụng như thế, cõi lòng Ngu Sân Ngọc tức thì nhẹ nhõm đi mấy phần.

 

Giờ đây, nhìn lại chiếc áo sơ mi dính mùi nước hoa lạ trong tay, cảm giác khó chịu như có gì mắc nghẹn ngang cổ họng bỗng chốc bay biến tự lúc nào.

 

Y vui vẻ áp cả khuôn mặt mình vào đó, sung sướng cọ lên cọ xuống… Ngoại trừ phần cổ áo và hai bên ống tay còn phảng phất thứ mùi đáng ghét kia, thì những nơi khác vẫn thấm đẫm hương nước hoa hết sức quen thuộc của Sầm Úc.

 

Một nốt gỗ thanh thoát rất mực trầm lắng, thoang thoảng chút húng quế đăng đắng cùng hơi hướm ẩm mục của rêu xanh…

 

Lạnh lùng và xa cách đến tột độ.

 

Ngu Sân Ngọc cứ thế vùi mặt vào chiếc sơ mi, hít hà mãi cho đến khi khoang mũi chỉ còn ngập tràn mùi hương thân thuộc ấy, quyến luyến đủ lâu để luồng vị nhàn nhạt kia hoàn toàn lấn át đi mùi hoắc hương ban nãy.

 

Chỉ đến lúc đó, y mới ngẩng lên, đoạn nhẹ nhàng vuốt lại tấm áo cho thật phẳng phiu.

 

“Chồng ơi, em xin lỗi nhé.” Y tự thì thầm: “Em làm áo anh nhàu hết cả rồi.”

 

“Để lúc khác em mua cho anh cái mới vậy.”

 

Có một điều đến giờ Sầm Úc vẫn chẳng hề hay: Ngu Sân Ngọc vốn nào biết giặt giũ ra làm sao. Hầu hết quần áo của cậu đều bị y giặt thành giẻ lau cả, rồi sau đó, y lại âm thầm đi mua những chiếc giống hệt về đánh tráo cho qua chuyện.

 

Tuy nhiên, Ngu Sân Ngọc cũng không nỡ lòng vứt chúng đi, mà giữ lại tất thảy, xếp gọn ghẽ vào chiếc tủ quần áo khổng lồ trong phòng y.

 

Nếu có một dạo Sầm Úc bước vào phòng Ngu Sân Ngọc lúc y sơ ý quên khóa cửa, rồi mở cánh tủ chiếm trọn một mặt tường kia ra —— hẳn cậu sẽ phát hiện bên trong chứa không biết cơ man nào là quần áo giống y chang những thứ cậu đang có, toàn bộ đều là đồ bỏ đi đã bị đôi bàn tay vụng về của Ngu Sân Ngọc vò hỏng.

 

Mạch suy nghĩ thông suốt khiến tâm trạng Ngu Sân Ngọc khá lên hẳn. Y vui vẻ trở lại dưới vòi sen, bắt đầu kỳ cọ thân mình.

 

Y nhấn một ít sữa tắm cùng loại Sầm Úc hay dùng ra tay, lòng dạ lâng lâng một niềm vui khó tả, khoé môi bất giác cong lên thành nụ cười mỉm chi.

 

Mình và Sầm Úc chẳng những đang dùng chung mùi sữa tắm (dù điều này cũng hiển nhiên thôi, vì sữa tắm là do y mua), mà đến cả áo ngủ cũng là đồ đôi với nhau.

 

Chỉ có điều, y vẫn cứ thấy vẻ mặt Sầm Úc lúc về nhà có phần hơi khác lạ…

 

Động tác của Ngu Sân Ngọc chợt khựng lại đôi chút, y đứng lặng dưới làn nước từ vòi sen, tâm trí bắt đầu mải mê chìm trong biển suy nghĩ.

 

Chẳng lẽ gã sếp chết tiệt kia lại kiếm chuyện với Sầm Úc ư?

 

Không phải. Nếu thật là do kẻ đó gây khó dễ, thì mặt Sầm Úc đã phải sầm sì xuống mới đúng.

 

Hay là cậu ấy bị bệnh rồi…?

 

Ý nghĩ này vừa loé lên, tốc độ tắm táp của Ngu Sân Ngọc cũng tức khắc nhanh hơn hẳn!

 

Y định bụng lát nữa sẽ rón rén vào phòng Sầm Úc xem xét tình hình.

 

⭒°. ݁✮

Phòng ngủ của Sầm Úc tối đen như mực, rèm cửa sổ kéo kín không một kẽ hở.

 

Ngu Sân Ngọc vừa bước vào trong đã nghe thấy nhịp thở đều đặn của cậu… Y nhẹ nhàng khép cánh cửa sau lưng, rồi đi đến bên giường Sầm Úc.

 

Ngay lập tức, ánh mắt y dừng lại nơi vỉ thuốc đặt trên đầu giường.

 

Vừa nhận ra đó là thuốc hạ sốt, sắc mặt Ngu Sân Ngọc tức khắc biến đổi, trắng bệch đi vì kinh hãi.

 

Giây phút này, y chẳng còn bận tâm đến việc có thể làm Sầm Úc tỉnh giấc hay không, vội vàng đưa tay áp vào vầng trán cậu.

 

Một lớp mồ hôi mỏng đã lấm tấm rịn ra trên da thịt đối phương

 

Nhiệt độ cơ thể cũng nóng hơn hẳn mọi khi.

 

Thấy vậy, Ngu Sân Ngọc lại tất tả đi tìm nhiệt kế… May thay, nhiệt độ đo được không quá cao, xem chừng thuốc hạ sốt cũng đã bắt đầu ngấm dần.

 

Ngu Sân Ngọc cứ thế gục đầu bên thành giường Sầm Úc.

 

Một lát sau, khi mắt đã dần quen với ánh sáng nhập nhoạng trong phòng, y dễ dàng phác hoạ được bóng dáng cậu đang nằm ngửa, hai bên má phơn phớt sắc hồng, hơi thở có phần dồn dập hơn bình thường…

 

Ngu Sân Ngọc chỉ lặng yên nghiêng người tại chỗ, đường nhìn chuyên chú không rời khỏi mặt Sầm Úc giây nào.

 

Y đưa tay ra, thoáng chút ngập ngừng, song cuối cùng vẫn khẽ lật nhẹ một góc chăn lên…

 

Luồn vào bên trong.

 

Do cơn sốt và mồ hôi túa ra, bộ đồ ngủ Sầm Úc đang mặc đã trở nên hơi ẩm rít, có thể cảm nhận được sự nhớp nháp khó chịu thấy rõ.

 

Dù vậy, Ngu Sân Ngọc vẫn không dám thay đồ cho cậu.

 

Y đành quay lại lấy một chiếc khăn nhúng nước ấm, rồi từ tốn lau đi những vệt mồ hôi đang rịn ra trên cổ và trán Sầm Úc.

 

Ngu Sân Ngọc tiếp tục nghiêng người người bên thành giường. Có lẽ là do nóng bức, một cánh tay của Sầm Úc đã đưa hẳn ra ngoài chăn, buông thõng mềm oặt chẳng chút sức lực bên mép giường.

 

Ban đầu, Ngu Sân Ngọc định đặt tay cậu vào trong lại, nhưng sau khi ngắm nghía mãi thì…

 

Y chỉ chậm rãi áp mặt mình lên lòng bàn tay Sầm Úc.

 

Gò má khẽ khàng cọ nhẹ vào da thịt của cậu.

 

Do cơn sốt, tay Sầm Úc giờ đây đã hừng hực hơn nhiều so với trước kia, chẳng còn mang cái hơi lành lạnh như y vẫn thường nhớ nữa.

 

Ngu Sân Ngọc cứ nằm phục người bên thành giường, lặng ngắm gương mặt cậu, quan sát cả hai nốt ruồi lệ điểm xuyết ngay dưới vành mắt cậu trai.

 

Cánh tay mà Sầm Úc để thò ra ngoài chăn lại đúng là cánh tay có hình xăm…

 

Ngu Sân Ngọc vẫn ngồi yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào thiên thần nhỏ đang thổi kèn trên đó.

 

Ngón tay y nhẹ nhàng miêu tả dọc theo đường nét của thiên thần nhỏ, rồi khẽ hé môi, cuối cùng chỉ dám cắn nhẹ lên cẳng tay Sầm Úc một cái, không lưu lại bất cứ dấu vết gì trên làn da cậu.

 

Đúng vào khoảnh khắc ấy, chiếc điện thoại đặt trên đầu giường Sầm Úc đột nhiên thông báo có tin nhắn mới.

 

Màn hình bỗng vụt sáng lên.

 

Ngu Sân Ngọc biết mình không nên tò mò nhìn vào, nhưng một thôi thúc xấu xa nào đó trong lòng lại cứ xui khiến y liếc trộm thử xem…

 

Để rồi, ngay tích tắc trước khi màn hình tắt đi, y đã kịp trông thấy tên người gửi.

 

【 Đại minh tinh 】

 

Tang Thiên Sơn!

 

Ngu Sân Ngọc gần như đoán chắc người nọ là Tang Thiên Sơn.

 

Trong số những người Sầm Úc quen biết, kẻ làm ngôi sao chỉ có độc một mình hắn mà thôi…

 

Cùng lúc đó, điện thoại trong túi Ngu Sân Ngọc cũng bắt đầu rung lên. Y vốn chẳng thiết bận tâm, chỉ muốn được yên lặng nằm kề bên giường ngắm Sầm Úc, nhưng chiếc máy cứ rung mãi không chịu dừng.

 

Cuối cùng, mất hết cả kiên nhẫn, y đành phải mở điện thoại ra xem.

 

Vừa bật lên đã thấy nhóm chat của mình đang réo inh ỏi, tin nhắn nhảy ting ting, còn liên tục tag y ầm ầm.

 

【 Group chat: Tang cách cách flop đi cho trời yên đất lặng (178) 】

 

【 Bố đường của Tang cách cách: Đù má! Cách cách mà cũng đòi đi show thực tế á?! 】

 

【 Bé flop flop: Hi hi, sao bảo minh tinh màn bạc không thèm hạ phàm cơ mà , hay là bố đường hết tiền bao nuôi rồi, nên giờ phải tự chạy show kiếm cơm đây nhỉ 】

 

【 Lão Vương AA sửa xe: Show thực tế còn mời cả bạn bè ngoài giới , cho hỏi ké cái, cách cách có bạn bè bên ngoài thật hở? Cái đứa sống kiểu nịnh trên nạt dưới như nó, có hiểu hai chữ “bạn bè” là gì không thế?? 】

 

【 Mỗi ngày ăn một tấn: Chủ thớt nghĩ sao @Bé Ngọc 】

 

【 Bố đường của Tang cách cách: Chủ thớt nghĩ sao @Bé Ngọc 】

 

【 Bé flop flop: Chủ thớt nghĩ sao @Bé Ngọc 】

 

【 Lão Vương AA sửa xe: Chủ thớt nghĩ sao @Bé Ngọc 】

Bình Luận (0)
Comment