⭒°. ݁✮
Tang Thiên Sơn cứ thấy lời lẽ của Ngu Sân Ngọc như đang cố tình nói bóng nói gió chuyện gì đó.
Nhưng hắn biết y không tham gia show, vậy mà cái thái độ kia lại đinh ninh hệt như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Trong khi đó, Ngu Sân Ngọc đã xem đi xem lại rất kỹ quy trình cơ bản cũng như kịch bản của chương trình – đúng thế, tuy bảo là show thực tế phát sóng trực tiếp, nhưng làm gì có chuyện không có kịch bản cho được.
Bởi vì bạn đồng hành là “dân thường”, chắc chắn không thể nào diễn xuất trơn tru, lại còn chưa thực sự nắm rõ tính cách Sầm Úc, nên kịch bản mà Tang Thiên Sơn nhận được chỉ gói gọn trong mấy chữ: “tùy cơ ứng biến” và “quyết dẹp tan tin đồn không có bạn bè”.
Ngu Sân Ngọc nhìn bản kế hoạch: “Xem ra anh đúng là chỉ có mỗi Sầm Úc là bạn thôi nhỉ?”
“Có một người bạn như Sầm Úc đã đủ rồi.” Tang Thiên Sơn buông một câu nhẹ tênh, đoạn quay sang nhìn cậu: “Ngoài kia đầy kẻ yêu năm bảy người cũng chả ai thấy lạ, tôi có mỗi một thằng bạn thân thì bất ngờ chỗ nào?”
“…” Sầm Úc hứng trọn ánh mắt của Tang Thiên Sơn, mồ hôi bắt đầu túa ra ròng ròng. Dù biết thừa hắn ta không thể nào biết trước tình tiết truyện, nhưng cậu thấy câu nói ban nãy nghe cứ như đang cố tình chửi chó mắng mèo sao sao ấy.
“…” Tay quản lý cau mày nhìn Tang Thiên Sơn, rồi lại quay sang Ngu Sân Ngọc đang bày ra vẻ mặt dịu dàng hiền thục ngồi đối diện.
Bỗng dưng anh ta có cảm giác phòng khách này sắp biến thành lồng bát giác tới nơi.
Sao mà hai vị kia trông cứ như chỉ muốn lật tung bàn lao vào choảng nhau ngay tắp lự thế nhỉ?
Ngu Sân Ngọc mím môi cười: “Anh có một người bạn tốt là Sầm Úc thôi đã đủ lắm rồi sao…” Y tựa đầu vào vai Sầm Úc: “Vậy thì tôi đây có một người yêu là Sầm Úc cũng quá đủ đầy rồi còn gì~”
Tang Thiên Sơn nhìn Ngu Sân Ngọc chằm chằm.
Y nào có thèm đáp lại hắn ta, chỉ tủm tỉm quay sang hỏi: “Phải không ạ, chồng yêu?”
“…Ừ.” Sầm Úc giờ chỉ biết cắm mặt vào tờ kế hoạch, chẳng dám ngẩng lên nhìn hai con người kia.
Ngay chính cái khoảnh khắc ấy, cậu bỗng dưng thấy đồng cảm sâu sắc với quản lý của Tang Thiên Sơn…
Hai bố muốn choảng nhau thì làm ơn lượn ra ngoài mà giải quyết đi nhé!
Tang Thiên Sơn lại tiếp tục dặn dò Sầm Úc thêm rất nhiều chi tiết khác, ví như chuyện ống kính, hay cách xử lý khi đối mặt với đám máy quay cứ kè kè theo sát, rồi cả những tình huống bất ngờ có thể phát sinh.
Dĩ nhiên, hắn còn đặc biệt nhấn mạnh việc đội ngũ chương trình sẽ tiến hành ghi hình cả vào buổi tối, thế nên trước khi đi ngủ phải tắt hết camera trong phòng, sáng hôm sau thức dậy nhớ bật lại đầy đủ.
Sầm Úc xem qua danh sách khách mời của show này.
Show của đài Durian có tên là: 《 Bọn Mình Mới Đích Thực Là Bạn Thân! 》.
Ngoại trừ những gương mặt cậu đã biết như Tang Thiên Sơn, Bùi Chá, và cả cái tên Vu Hòe Ninh đã từng đâm sau lưng Tang Thiên Sơn, thì còn có thêm hai cặp nữa.
Một là ngôi sao đang lên Giản Châu (nam) và cô bạn thanh mai trúc mã Dư Khả Tâm (nữ); hai là nữ thần tượng Lâm Hân Nghiên và đàn chị ngoài ngành Quý Sương của cô ấy.
Mà trong số đó, người quen của Sầm Úc cũng chỉ có vỏn vẹn hai vị kia…
Khổ nỗi, hai cặp này trong truyện gốc vốn mờ nhạt cực kỳ! Thành ra chẳng có chút giá trị nào để tham khảo sất!
“Thằng cha Vu Hòe Ninh đó.” Tang Thiên Sơn đột ngột lên tiếng: “Cậu tránh xa nó ra.”
“Ối!” Tay quản lý chỉ muốn bay tới bịt miệng Tang Thiên Sơn lại ngay, nhưng trước cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của hắn, anh ta đành phải cười hề hề, rồi quay sang Sầm Úc: “…Ừm, nói chung là… cậu hiểu mà.”
Ừ, tôi hiểu quá đi chứ.
Anh mày tham gia cái show này, đứa đầu tiên anh phải kiếm chuyện chính là Vu Hòe Ninh chứ ai!
⭒°. ݁✮
Sáng hôm sau, Sầm Úc đã có mặt ở công ty từ rất sớm.
“Sớm vậy ạ?” Cao Lan Diên vừa bước vào văn phòng, không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu.
“Ừ.” Sầm Úc lơ đãng đáp: “Có chút việc.”
Ánh mắt cậu hướng về phía phòng làm việc của Lâu Bách Xuyên, không hiểu nổi cái con robot ham công tiếc việc lúc nào cũng đi làm đúng giờ răm rắp giờ biến đâu mất tiêu.
Cao Lan Diên để ý thấy Sầm Úc cứ nhìn chằm chằm vào phòng của sếp như muốn xuyên thủng tường đến nơi, bèn lên tiếng hỏi: “Cuối tuần anh đi cùng anh Xuyên ạ?”
“…?” Sầm Úc nhìn sang Cao Lan Diên: “Hả?”
“Anh chưa xem khoảnh khắc bên WeChat ạ?” Hắn cười cười: “Anh Xuyên mới đăng story đấy.”
Sầm Úc đúng là chưa xem thật, bình thường cậu có bao giờ ngó ngàng gì đến mấy thứ đó đâu. Thấy Cao Lan Diên đã nói vậy, cậu cũng đi ngó thử trang cá nhân của Lâu Bách Xuyên.
Vừa vào đã thấy anh ta đăng một bài mới hồi thứ bảy.
Nội dung bức ảnh là màn hình một chiếc laptop đang mở, ở góc ảnh có một bàn tay khác vô tình lọt vào khung hình —— đó là bàn tay của đàn ông, ngón tay tuy thon dài nhưng đốt nào đốt nấy đều rất rõ ràng, nhìn qua đã thấy một cảm giác tràn đầy sức mạnh.
Nước da trắng lạnh, chẳng biết do ánh sáng hay vốn dĩ đã như thế. Sầm Úc nhìn kỹ lại, lúc này mới nhận ra: hình như đó chính là tay của mình thì phải!?
Dòng caption đi kèm với story kia cũng vô cùng ngắn gọn:
【 Làm việc. 】
Ấy thế mà bên dưới vẫn có cả một lô những trái tim và ngón tay cái nịnh nọt.
“Chú em là thám tử tư hay sao thế?” Sầm Úc khó hiểu nhìn Cao Lan Diên: “Như này mà cũng nhìn ra là anh được à?”
Ánh mắt Cao Lan Diên dừng lại trên ngón tay cậu: “Chỗ này.”
Hắn ta khẽ chạm vào ngón áp út của Sầm Úc: “Có một vết sẹo.”
Sầm Úc cúi đầu nhìn xuống, phát hiện ở phần khớp giữa ngón áp út và ngón giữa của mình đúng là có một vết sẹo rất nhỏ, chẳng biết đã xuất hiện tự khi nào. Nó giờ đã chuyển sang màu trắng mờ, xem chừng cũng là dấu vết từ ngày xửa ngày xưa để lại.
Mà trên bàn tay lấp ló trong bức ảnh kia, vừa khéo cũng lộ ra một vết sẹo y hệt như thế.
Sầm Úc ngắm nghía một hồi rồi ngẩng lên nhìn Cao Lan Diên: “Chú mà đi chơi trò tìm điểm khác biệt thì có khi phá đảo luôn đấy.”
Hắn ta không đáp lời, chỉ hỏi tiếp câu lúc nãy: “Anh ấy gọi anh đi làm thêm cuối tuần ạ?”
“Cũng không hẳn.” Sầm Úc giải thích qua loa: “Tình cờ gặp nhau cùng một chỗ thôi.”
Đúng lúc này, Lâu Bách Xuyên vận bộ com-lê từ phía đối diện bước tới. Thấy hai người đang nói chuyện, anh ta bèn gật đầu:
“Chào buổi sáng.”
Sầm Úc cũng đáp lại một tiếng. Thấy Lâu Bách Xuyên vào văn phòng rồi, cậu liền đứng bật dậy, vỗ vỗ lên vai Cao Lan Diên: “Anh đi trước nhé, có gì lát nữa nói chuyện sau.”
Cao Lan Diên liếc bả vai mình vừa được cậu vỗ, rồi lại dõi theo bóng dáng đối phương cứ thế bước thẳng vào ngay sau khi Lâu Bách Xuyên vừa mở cửa.
Hắn ta bất giác cau mày.
Sao mới qua có hai ngày mà cảm giác Sầm Úc với Lâu Bách Xuyên tự dưng thân thiết hơn hẳn thế?
Chứ như mọi khi, Sầm Úc ít nhất cũng phải đứng ngoài gõ cửa kính mấy cái, đợi Lâu Bách Xuyên cho phép rồi mới dám vào cơ mà.
⭒°. ݁✮
Sầm Úc bên này vẫn chẳng hề hay biết đồng nghiệp đang suy đoán đủ kiểu xem vì sao mình lại đột nhiên gần gũi với Lâu Bách Xuyên.
Cậu chỉ tiện tay đóng cửa lại, nhìn anh ta cởi áo khoác vest đang mặc trên người ra, treo lên cái giá đặt ngay bên cạnh, đoạn nới lỏng cà vạt một chút trước khi ngồi xuống ghế.
“Có chuyện gì à?” Lâu Bách Xuyên nhìn Sầm Úc vừa mới lẽo đẽo theo mình vào phòng.
“Vâng, đúng là có một vấn đề.” Sầm Úc đáp.
“Nói đi.”
“Là về việc đi show ạ.” Sầm Úc lập tức tuôn ra một tràng lý do cậu đã chuẩn bị kỹ càng suốt cả tối qua: “Show này chỉ cần quay có ba ngày thôi, mà hai trong số đó đã rơi vào cuối tuần rồi. Nên tôi chỉ xin nghỉ phép đúng một hôm là đủ, tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến tiến độ công việc đâu ạ. Tôi cam đoan sẽ hoàn thành tất cả các nhiệm vụ được công ty giao, vừa đảm bảo chất lượng cao vừa chắc chắn số lượng tốt, và còn nữa…”
Sầm Úc bắt đầu bài ca của dân làm công cho tư bản, thề sống thề chết chứng minh mình sẽ không làm bê trễ công việc!
Nên anh zai làm ơn duyệt cho em nghỉ đi mà!
“...Dừng.” Lâu Bách Xuyên nghe mà thấy nhức hết cả đầu, anh ta ngả người dựa vào lưng ghế, nhìn Sầm Úc: “Cậu đã quyết định tham gia chương trình đó rồi à?”
“Hi hi, biết sao được giờ.” Cậu cười hề hề: “Tại người ta trả nhiều quá mà sếp.”