⭒°. ݁✮
Nghe vậy, Sầm Úc bèn liếc sang Ngu Cẩn Hành.
Trong truyện gốc, nhân vật này vốn được tác giả miêu tả rất sơ sài, chỉ nói qua loa rằng sức khỏe không tốt lắm. Thế nhưng, nhìn bộ dạng hiện giờ của gã, cộng thêm cái giọng điệu bình thản đến lạ ấy, Sầm Úc bất chợt có cảm tưởng rằng người này sắp đi đời nhà ma tới nơi.
Có lẽ Ngu Cẩn Hành cũng đã chú ý tới ánh mắt của cậu, gã bèn nghiêng đầu nhìn: “Có chuyện gì sao?”
Sầm Úc hơi cau mày.
Với mối quan hệ giữa mình và Ngu Cẩn Hành lúc này, việc tò mò hỏi han quá nhiều xem ra cũng chẳng phải phép cho lắm.
Thế là cậu cũng nhanh chóng quay đi, cúi xuống nhìn bãi cát bên dưới trong chốc lát, khẽ di di mấy ngón chân rồi mới buông một câu: “Không có gì ạ.”
Vừa dứt lời, cậu liền lảng ra xa Ngu Cẩn Hành, tiến về phía mấy vỉ nướng BBQ… Vừa khéo, Giản Châu cũng đang dắt cô bạn thân qua chỗ Tang Thiên Sơn để trao đổi nguyên liệu.
Bắt gặp Sầm Úc lững thững bước tới, cả hai bèn gật đầu chào.
Tang Thiên Sơn vốn chẳng ưa gì Ngu Cẩn Hành. Trông thấy Sầm Úc lân la đi tìm gã ban nãy, hắn vừa luôn tay phết nước sốt lên mấy xiên thịt nướng, vừa vờ như vô tình hỏi: “Cậu mang đồ ăn qua cho lão ta hả?”
“Sợ ổng chết đói ấy mà.” Sầm Úc đáp.
Cậu để ý thấy Bùi Chá đang cầm một chiếc đĩa giấy, ăn uống cũng chẳng bao nhiêu, bèn lên tiếng: “Anh đang ăn kiêng à?”
Dường như Bùi Chá không ngờ Sầm Úc lại chủ động bắt chuyện với mình.
Dù trong mắt gã, chuyện ban trước cũng chỉ là một hiểu lầm nhỏ nhặt, nhưng biết rõ thái độ chẳng mấy nhiệt tình của đối phương – cộng thêm việc cậu chơi thân với Tang Thiên Sơn – khiến gã không khỏi mặc định cả hai vốn thuộc về hai chiến tuyến khác nhau.
Gã cắn một miếng xiên nấm và súp lơ mà Tang Thiên Sơn vừa nướng xong, úp úp mở mở: “Sắp làm phim.”
Giản Châu vừa nghe thấy thế đã tỏ ra rất hứng thú. Anh chàng nhìn Bùi Chá, nhưng có vẻ hơi e dè vì đang ghi hình trực tiếp nên không dám hỏi han gì nhiều.
Sầm Úc ban đầu còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, cậu bất giác quay về phía người quen duy nhất trong giới showbiz của mình.
Người nọ liếc nhanh sang cậu một cái, rồi tranh thủ ngoắc ngoắc tay ra hiệu với Sầm Úc.
Cậu bèn mon men ghé sát lại gần.
“…Nghe nói vai nam phụ trong bộ phim sắp tới của Bùi Chá đang tuyển người, chắc là Giản Châu cũng đi thử vai rồi.” Tang Thiên Sơn khẽ thì thầm.
Vì chuyện này vẫn chưa được công bố chính thức, nên dĩ nhiên không thể để khán giả đang xem livestream biết được.
Sầm Úc ngó Giản Châu một lúc, bụng cũng lờ mờ hiểu ra vì sao anh chàng này lại nhìn Bùi Chá với ánh mắt đầy mong đợi đến thế.
Cô bạn thân của anh ta dường như cũng biết chuyện ấy, nhưng giờ lại đang bận rộn giúp Tang Thiên Sơn nướng thịt.
Lúc này đây, cả một khoảng bãi biển toàn là người của ekip chương trình đang tất bật ra ra vào vào. Họ đã cho lắp đặt hệ thống đèn chiếu sáng và các thiết bị dọc bờ. Không rõ trước đó ekip đã thu xếp với bên quản lý ra sao, hay cũng có thể vì đây vốn là một bãi biển riêng tư, mà tuyệt nhiên chẳng hề thấy bóng dáng một du khách nào lảng vảng cả.
Sầm Úc vừa nhai miếng thịt nướng trong miệng, vừa cảm thấy có chút buồn chán không đâu, bỗng muốn kiếm cớ chuồn về phòng nằm ườn ra cho khỏe.
Bùi Chá cũng đặt đĩa giấy trong tay xuống, nói mình xin phép về biệt thự lấy chút đồ…
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong thoáng chốc.
Bùi Chá vận chiếc áo phông cộc tay, đang định lội cát về biệt thự thì đột nhiên khựng lại.
Hình như trong đống quần áo mình để bên cạnh… đã thiếu mất thứ gì đó rồi thì phải.
Thoạt đầu, Bùi Chá còn ngỡ là mình nhớ nhầm.
Gã bất giác nhìn sang Ngu Cẩn Hành đang ngồi gần đấy, định bụng hỏi xem đối phương có để ý thấy ai đã qua đây không.
Nhưng khổ một nỗi, Ngu Cẩn Hành cũng chỉ vừa mới tới không lâu.
Vì ekip phải bận rộn sắp xếp đèn đóm, rồi chuẩn bị thêm mớ đồ dùng cho bữa tiệc nướng, nên thành ra trước khi các khách mời đặt chân đến bãi biển, khung cảnh có hơi lộn xộn.
Quần áo của Bùi Chá được để tạm trên chiếc ghế đặt ở một góc, mà trùng hợp thay, trợ lý của gã cũng vừa ra ngoài gọi điện cho quản lý…
Lẽ nào mình nhớ nhầm thật?
Bùi Chá sờ túi quần, quyết định cứ về biệt thự trước đã.
Sầm Úc cầm chiếc nĩa nhựa, uể oải nhai miếng thịt nướng trong miệng. Cậu thấy Bùi Chá bỗng đứng khựng lại một lát, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng rồi gã cũng buông tay xuống, có vẻ định quay về biệt thự.
Cậu khoan thai dời mắt đi, ai dè đúng lúc ấy, Sầm Úc lại bất ngờ phát hiện một người ăn mặc hơi kỳ quặc trong nhóm nhân viên ekip.
Dẫu gió biển buổi tối có hơi se lạnh thật đấy, nhưng cũng chẳng rét đến độ phải mặc một cái hoodie kín mít trùm đầu như thế. Ngay cả Ngu Cẩn Hành cũng chỉ khoác hờ chiếc cardigan mỏng bên ngoài mà thôi.
Vậy mà người kia lại bịt kín toàn thân, trên đầu còn đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai sùm sụp.
Hơn thế nữa, Sầm Úc thấy ánh mắt của kẻ đó cứ dán chặt vào Bùi Chá không rời.
Là fan ư?
Ấy là suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu cậu.
Vị trí mà kẻ đó đứng lại vừa khéo khuất sau một ngọn đèn, ngoài trời cũng đã nhá nhem tối hẳn. Nếu không phải Sầm Úc tình cờ liếc mắt qua, e rằng chẳng có ai để ý đến sự hiện diện của một người đàn ông đang lặng lẽ núp mình ở đấy.
Bùi Chá lúc này cũng đang chuẩn bị bước về phía căn biệt thự.
Gã đi vòng sang ống kính máy quay, sắp sửa băng qua khoảng tối ngay cạnh ngọn đèn pha…
Sầm Úc đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Cậu bỗng nhớ tới tên fan cuồng nặc danh mà Bùi Chá từng kể hôm nọ.
Và cũng chính ngay khoảnh khắc ấy, kẻ vẫn luôn đút tay trong túi hoodie bất chợt rút ra một vật gì đó. Sầm Úc nhìn kỹ lại, nhận ra đó là một cái chai!
Mẹ kiếp! Có biến rồi!
Ý nghĩ ấy tức khắc xẹt ngang qua trí óc cậu!
Phản xạ của Sầm Úc còn nhanh hơn cả suy nghĩ, ngay khi Bùi Chá sắp tiến đến rìa khoảng tối, đúng lúc tên đàn ông kia định xổ ra, cậu đã tức tốc lao thẳng tới, túm lấy tay Bùi Chá rồi giật mạnh đối phương về phía sau. Liền sau đó, một cú đá ngang nhanh như cắt sút cái chai sắp mở nắp văng tít ra xa. Kế đến, không cho kẻ lạ mặt bất kỳ cơ hội phản ứng nào, cậu tiếp tục túm lấy mũ của tên đó, chớp nhoáng vật hắn ta xuống mặt đất.
Cả người Sầm Úc gần như đè hẳn lên ngực kẻ kia, hai đầu gối cậu ghì chặt xuống lồng ngực hắn ta, còn chiếc nĩa nhựa trong tay thì chĩa thẳng vào mắt đối phương ——
“Mày tính làm gì?”
Tất cả mọi người đều sững sờ trước biến cố này.
Không một ai ngờ được Sầm Úc lại đột ngột ra tay như thế.
Ngay cả Bùi Chá cũng chẳng thể nào lường nổi việc có kẻ lạ bỗng dưng lao ra từ sau ngọn đèn pha!
Vì ánh đèn ekip dựng quá gắt, nên sau một khoảng thời gian dài đứng giữa luồng sáng chói chang, vừa bước vào vùng tối, mắt Bùi Chá lập tức bị lóa, gần như không thể thấy gì cả.
Mãi cho đến khi bị Sầm Úc túm tay kéo giật sang một bên, cả người gã lảo đảo loạng choạng vài bước, Bùi Chá mới dần hoàn hồn.
Tên đàn ông kia bị Sầm Úc đè chặt lên ngực, cộng thêm việc hứng trọn cú quật mạnh xuống đất ban nãy, giờ chỉ còn biết giãy giụa rồi ho sặc sụa mấy tiếng.
Chiếc nĩa nhựa trong tay Sầm Úc vẫn gí sát vào con tròng của hắn ta, không hề nhúc nhích mảy may. Sau đó, cậu quay sang nói với ekip:
“Kiểm tra xem chai của nó đựng cái gì.”
Mãi cho đến lúc này, mọi người mới như bừng tỉnh sau chuỗi sự việc dồn dập vừa diễn ra trong chưa đầy vài chục giây. Ngay lập tức, đã có người hét lên thất thanh rồi chạy đi kiểm tra cái chai kia.
Số còn lại thì xúm tới cùng với ekip để khống chế tên đàn ông mặc áo hoodie.
Ngay khi Sầm Úc vừa ra tay, Tang Thiên Sơn đã lập tức chạy đến bên cạnh cậu. Hắn hậm hực nhìn kẻ lạ mặt đang bị Sầm Úc đè dưới đất:
“Thằng chó này chui ở xó nào ra vậy?!”
Người của ekip đã cuống cuồng tắt máy quay livestream đi, đầu óc còn hơi sức đâu mà nghĩ xem đoạn clip này sẽ gây ra sóng gió chấn động đến mức nào.
Vội vội vàng vàng, đã có người khác xông tới ghì chặt lấy tên đàn ông đang bị Sầm Úc đè.
Thấy hắn ta đã bị tóm, Sầm Úc mới từ từ đứng dậy khỏi mặt đất. Đầu gối cậu đã hơi trầy xước sau cú va chạm ban nãy, bên trên còn lấm tấm vài hạt cát lẫn cùng chút máu tươi vừa rớm ra.
Cậu chỉ thờ ơ phẩy tay phủi sạch đám cát đi, rồi quay sang Bùi Chá đang được trợ lý xúm xít vây quanh ——
“Này siêu sao, anh nợ tôi một lần đấy.”
Sầm Úc khẽ hất cằm về phía đối phương.