Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê

Chương 73

Editor: Ang Chem.

 

⭒°. ݁✮

Sầm Úc thấy nhân phẩm mình đúng là bùng nổ, gặp được tài xế không hóng hớt lo chuyện thiên hạ.

 

Về đến nhà rồi, Ngu Sân Ngọc vẫn cứ bặt vô âm tín ——

 

“Ký chủ ơi! Lại có đứa nói xấu cậu trên mạng kìa.”

 

“…” Sầm Úc cạn lời: “Đừng có báo cho anh mấy chuyện vặt vãnh linh tinh đó nữa.”

 

Nói rồi, cậu mở app Xiaohongshu lên, bắt đầu lướt tìm những tòa nhà cao tầng trong thành phố.

 

Tốt nhất là chọn mấy toà bỏ hoang chẳng có ma nào thèm ở ấy, mai mốt nhảy xuống thật thì cũng không sợ đè chết ai.

 

Thế nhưng, cậu càng không muốn thấy thì thuật toán lại càng cố tình đập vào mặt mình cho bằng được.

 

Sầm Úc nheo nheo mắt nhìn một hồi: “Sao ông anh này cũng mò tới đây vậy?”

 

Kẻ đến “góp vui” chẳng phải ai xa lạ, hóa ra lại là tay vệ sĩ cũ của Bùi Chá. Giữa hai người họ trước giờ cũng chỉ là quan hệ chủ-tớ, nên lúc hắn ta bị thương, Bùi Chá đương nhiên phải kiếm người khác thay thế tạm thời rồi.

 

Thế là tên này bắt đầu quay sang cay cú Sầm Úc.

 

Hắn ta được đà thêm mắm dặm muối, kể lể lại toàn bộ sự việc xảy ra ngày hôm ấy. Cậy vào việc chỗ đó không có camera giám sát, hắn bắt đầu ăn không nói có, tha hồ bịa chuyện, thoả sức đặt đủ thứ điều trên đời.

 

Hắn rêu rao rằng Sầm Úc trông vậy thôi chứ có máu côn đồ lắm. Rõ ràng đang cố tình nhìn lén Bùi Chá, thế mà bị hắn bắt quả tang xong lại còn già mồm, quay ra tẩn cho hắn một trận tơi bời hoa lá.

 

“…Nó xạo chó thì kệ bà nó, chứ đừng có xúc phạm gu người ta chớ?” Sầm Úc quay qua cằn nhằn với con mèo ú.

 

“Anh đây mà thèm nhìn trộm Bùi Chá á? Thằng cha đó có cửa chắc?!”

 

Nhưng mặc cho Sầm Úc có gào thét thế nào, độ hot của tên vệ sĩ kia vẫn cứ tăng lên vùn vụt. Thậm chí, mấy trang tin lá cải cũng đã bắt đầu tìm đến, chuẩn bị mời hắn lên livestream để kể cho rõ đầu đuôi ngọn ngành chuyện hôm nọ!

 

“Lỡ mà để thằng ngu đó gom đủ item mua buff đổi đời nhờ cái vụ này á hả, anh mày có thành ma cũng không tha cho nó!” Sầm Úc nghiến răng nghiến lợi với hệ thống.

 

Cậu nhớ chú mèo ú từng nói: mỗi khi những người xuyên nhanh như họ làm nhiệm vụ, hệ thống con đều sẽ ghi hình lại toàn bộ quá trình. Làm vậy là để hệ thống chủ có thể giám sát tiến độ hoàn thành, cũng như kiểm tra xem có ai gian lận hay không.

 

Cậu tin chắc rằng chỗ nó vẫn còn lưu lại bản ghi đầy đủ của hôm ấy.

 

Chú mèo ú nu “meo” lên một tiếng, rồi gửi đoạn video bên suối nước nóng lúc trước vào điện thoại Sầm Úc.

 

“Hê hê.” Sầm Úc nhìn màn hình, bật cười thành tiếng: “Nhóc tạo cho anh một nick Weibo đi.”

 

⭒°. ݁✮

Dĩ nhiên, Bùi Chá cũng đã đọc được những lời lẽ mà tên vệ sĩ kia rêu rao trên mạng. Gã lập tức hỏi người quản lý của mình, nhưng lại phát hiện ra tên kia nhất quyết không chịu đứng ra đính chính.

 

Thật ra thì chuyện đó vốn chỉ là hiểu lầm, Bùi Chá vẫn chưa quên mình còn nợ Sầm Úc một lần. Nếu không nhờ có cậu ở trường quay hôm ấy, ai biết được tên theo dõi điên cuồng đó sẽ còn giở trò nguy hiểm gì nữa.

 

Gã cầm điện thoại, ngón tay gõ nhẹ lên màn hình mấy cái, nét mặt thoáng chút do dự.

 

Vẻ chần chừ ấy không thể nào qua mắt được người quản lý.

 

“Anh Bùi, không đáng đâu.” Anh ta vội khuyên can: “Nhìn là biết có kẻ muốn triệt đường sống của Sầm Úc rồi.”

 

Anh ta chỉ tay lên phía trên: “Có khi anh em nhà người ta đã ngầm bắt tay nhau, dàn xếp sẵn hết cả rồi cũng nên.”

 

Dù Bùi Chá có máu mặt trong cái giới này đến đâu, song một khi đã đụng phải hai anh em kia, gã cũng chỉ là hạng tép riu mà thôi.

 

“Với lại, không khéo giờ ngài Ngu còn đang tức sôi máu lên ấy chứ.”

 

Tay Bùi Chá vẫn cầm điện thoại, nhưng trong đầu lại nghĩ khác.

 

Gã không cho rằng Ngu Cẩn Hành sẽ thực sự nổi giận với Sầm Úc. Chưa cần nói đâu xa, chỉ riêng cái lần Ngu Cẩn Hành thắng rồi ôm trọn cả đống nguyên liệu đi thôi, gã chắc hẳn rằng khi ấy Ngu Cẩn Hành muốn giúp Sầm Úc giải vây.

 

Bùi Chá siết chặt chiếc điện thoại trong tay, lòng ngổn ngang trăm mối suy tư rối ren.

 

Vốn là một con người quen với tính toán thiệt hơn, thế mà giờ cứ phân vân mãi không dám quyết.

 

Bùi Chá công nhận là mình có nợ Sầm Úc thật, nhưng cũng như lời quản lý vừa nói ban nãy…

 

Việc gì phải dính vào mớ bòng bong này chứ…

 

Gã móc một đồng xu từ trong túi ra, tung nó lên không trung. Chẳng mấy chốc, đồng xu đã rơi trở lại, nằm gọn trong lòng bàn tay.

 

“Là mặt ngửa.” Bùi Chá nhìn chằm chằm vào đồng xu, lòng đã ngã ngũ. Gã liền mở Weibo lên, chuẩn bị đăng bài đính chính để làm rõ giúp Sầm Úc.

 

Nào ngờ, quản lý bỗng dưng reo to: “Vãi chưởng!”

 

“Sầm Úc đăng Weibo rồi kìa.”

 

Dứt lời, anh ta nhanh chóng chìa màn hình điện thoại về phía Bùi Chá.

 

Một tài khoản tên “Bố mày là Sầm Úc” vừa đăng một đoạn clip tag thẳng ID gã vệ sĩ kia vào, kèm theo dòng caption:

 

《 Bớt sủa gâu gâu lại. 》

 

Video quay rất rõ cảnh Sầm Úc đang đi ngang qua khu suối nước nóng thì đột nhiên bị túm lấy, cùng với toàn bộ chuỗi sự việc tác động vật lý diễn ra ngay sau đó.

 

Dù mặt Bùi Chá đã được làm mờ, nhưng ai nhìn vào cũng có thể nhận ra đó chính là gã ta.

 

Không những thế, video còn bắt được khoảnh khắc Sầm Úc nhanh gọn giật lại điện thoại, rồi thẳng chân đạp bay tên vệ sĩ đang lăm le định đánh mình ra xa.

 

Đoạn video này vừa được tung lên, khung bình luận Weibo tức khắc nổ tung như ong vỡ tổ.

 

Bùi Chá từ từ buông chiếc điện thoại trên tay xuống.

 

Gã biết rõ, bài viết bênh vực Sầm Úc mà mình vừa soạn… sẽ chẳng bao giờ có thể đăng lên được nữa rồi.

 

Người quản lý đưa mắt nhìn Bùi Chá, song chỉ thấy gã lên tiếng: “Chuẩn bị xử lý khủng hoảng truyền thông thôi.”

 

Tuy trông sự việc có vẻ hoàn toàn là lỗi của tay vệ sĩ kia, nhưng Bùi Chá cũng tự biết mình là người thuê hắn ta khi đó, lại còn làm quá lên nên mọi chuyện mới đi xa đến thế.

 

Gã liếc qua dòng trạng thái vẫn đang gõ dang dở, rồi chọn thoát khỏi ứng dụng.

 

Weibo hiện lên thông báo, hỏi rằng gã có muốn lưu nội dung chưa hoàn thành vào bản nháp hay không.

 

Lẽ ra Bùi Chá nên nhấn xoá, vì đằng nào thì Sầm Úc cũng chẳng cần đến lời đính chính đã quá muộn màng này của gã nữa.

 

Ấy vậy mà ngay đúng lúc đó, tay gã bỗng dưng run lên một cái, vô tình bấm vào nút “lưu”.

 

Bùi Chá đắn đo một lúc xem có nên xóa hẳn nó đi không, nhưng lại thấy làm thế thì lằng nhằng phiền phức quá.

 

Đã là một bài đăng không thể gửi được rồi, thôi thì cứ vứt xó nó trong bản nháp vậy.

 

⭒°. ݁✮

Sầm Úc đang mải mê đấu võ mồm với dân tình trên mạng thì cửa nhà đột nhiên bật mở.

 

Bóng dáng Ngu Sân Ngọc lập tức hiện ra, cả người lộ rõ sự uể oải đã thấm đẫm mỏi mệt, tay vẫn còn xách theo chiếc vali.

 

Y cứ đứng như trời trồng ngay ngưỡng cửa, không bước vào trong, cũng chẳng rõ rốt cuộc đang do dự điều chi.

 

Sầm Úc vẫn còn bận combat hăng say toé lửa, cậu tựa người vào sofa rồi ngước lên liếc y một cái: “Ngây ra đó làm gì?”

 

Mặt mày Ngu Sân Ngọc không giấu nổi vẻ hoang mang xen lẫn lo sợ chẳng yên. Hệt như tên tử tù đang chờ ngày hành quyết thì bỗng nghe tin mình được nhà vua ân xá, cuối cùng, y cũng có thể thở phào ra một hơi nhẹ nhõm từ tận đáy lòng.

 

Ngu Sân Ngọc quẳng chiếc vali sang một bên, từ từ tiến lại gần chỗ Sầm Úc đang ngồi, rồi cứ thế chậm rãi quỳ sụp xuống nền nhà.

 

Y vùi mặt vào gối Sầm Úc.

 

Hồi lâu sau, Ngu Sân Ngọc mới ngẩng lên nhìn cậu: “Video đó… thật sự không phải do em đăng.”

 

“Ừ, anh biết.” Sầm Úc đáp.

 

Vì chính cậu là người đã đăng nó lên kia mà.

 

Ngu Sân Ngọc không nói thêm lời nào nữa. Dẫu cho y có chối bay chối biến rằng mình không tung đoạn video kia ra, thì sự thật là tất cả những chuyện còn lại đều do một tay y gây nên.

 

Y chỉ muốn được mãi mãi ở bên cạnh Sầm Úc.

 

Ngay từ khoảnh khắc cậu quyết định tham gia chương trình đó, Ngu Sân Ngọc đã biết chắc rằng: Sầm Úc rồi sẽ được cả thế giới này yêu mến.

 

Nói cho cùng, tình yêu và thù hận vốn dĩ chỉ là hai mặt của một đồng xu mà thôi… 

 

Nếu đã thế, chẳng thà cứ đợi đến khi Sầm Úc có được chút danh tiếng, rồi lại tìm cách để người người nhà nhà phải ruồng rẫy cậu.

 

Biết đâu khi đó, anh ấy sẽ vứt bỏ tất cả lại sau lưng, cùng mình đi đến một nơi xa xôi, đoạn tuyệt với quá khứ, đoạn tuyệt với những con người đã từng một thời quen biết.

 

Và sẽ còn tuyệt vời hơn biết mấy nếu Sầm Úc không dám bước chân ra khỏi cửa nữa; rồi dần dà trở nên dựa dẫm, lệ thuộc vào mình.

 

Tuy nhiên, đó cũng chỉ là phút chốc suy nghĩ thoáng qua trong Ngu Sân Ngọc. Y chợt nhớ đến những đoạn video từ camera giám sát, biết tỏng rằng một khi chúng được tung ra thì chắc chắn danh tiếng của Sầm Úc sẽ rơi thẳng xuống vực thẳm.

 

Dẫu cho y có khao khát muốn vầng dương kia phải vì thế mà lụi tàn, thì cũng chẳng tài nào chịu nổi màn đêm dài vô tận cứ dai dẳng bám theo sau.

 

Thế nên, ngay cả trong những khoảnh khắc điên rồ nhất, ngay vào những lúc mong mỏi được kéo Sầm Úc chìm đắm trong tận cùng tuyệt vọng nhất, y cũng chưa từng một lần có ý định đó.

 

Vậy mà cuối cùng... vầng dương ấy vẫn cứ tàn lụi mất rồi.

 

Suốt cả chặng đường về nhà, tâm trí Ngu Sân Ngọc lúc nào cũng trong trạng thái phập phồng lo sợ. Y gần như không dám chợp mắt lấy một giây, cũng chẳng biết phải đối mặt với Sầm Úc ra sao.

 

Nhưng bây giờ, cậu lại có thể tha thứ cho y nhẹ nhàng đến thế…

 

Ngu Sân Ngọc ngước nhìn Sầm Úc, thân mình vẫn đang quỳ rạp trên mặt đất ——

 

Vầng trán y áp vào lòng bàn tay cậu, hệt như một kẻ tử vì đạo đang được làm lễ rửa tội, thành kính đón nhận phước lành từ đấng tối cao thiêng liêng của riêng bản thân.

 

“Không có anh, em sẽ chết mất…” Ngu Sân Ngọc khẽ khàng thì thầm.

Bình Luận (0)
Comment