Kẹo Bạc Hà - Tễ Đào

Chương 11

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khó khăn lắm mới đợi được đến tối thứ Tư, Nam Vu Hạ gần như không kìm được mà lao thẳng đến quán bar. Cả ngày hôm nay câu đều cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, nhưng khi thật sự bước vào ca làm, cậu lại không dám để ý đến Doãn Trì quá nhiều, chỉ dám lén nhìn vài lần trong lúc đổi nhạc.

Chỉ vài cái liếc trộm thôi cũng đủ làm Nam Vu Hạ mãn nguyện rồi. Mỗi lần kéo một bản nhạc, tâm trạng cậu đều bay bổng tận mây xanh, trong lòng nghĩ rằng Doãn Trì cũng đang lắng nghe.

Sau khi kéo xong bản nhạc thứ ba, Nam Vu Hạ nghỉ ngơi vài phút, rồi bôi thêm chút nhựa thông lên vĩ đàn. Bây giờ cậu đang dùng chiếc violin mình mua lần trước, chất âm khá ổn, chất lượng cũng tạm được, chỉ là trình độ của cậu thực ra xứng đáng với một cây đàn tốt hơn.

Cậu liếc về phía quầy bar, thấy Doãn Trì đang chuẩn bị mấy ly tequila. Trước mặt anh có một đĩa muối mịn nhỏ, sau khi quét một lớp nước chanh lên miệng ly, anh lăn nó vào muối để hoàn thành bước trang trí.

Động tác của Doãn Trì cực kỳ thành thạo, chẳng mấy chốc đã chuẩn bị xong cả một hàng ly. Như thể cảm nhận được ánh mắt của ai đó, anh đột nhiên ngước nhìn về phía Nam Vu Hạ, cậu vội vàng dời mắt đi, giả vờ chăm chú vào cây vĩ trong tay.

Lần nữa len lén nhìn sang, cậu thấy Doãn Trì đã tiếp tục tập trung vào ly rượu của mình.

Mấy tiếng đồng hồ trôi qua trong chớp mắt, gần đến giờ tan ca thì Nam Vu Hạ nhận được điện thoại từ bác sĩ thú y, báo rằng tình trạng của mèo con đã cải thiện rất nhiều, chân cũng không còn vấn đề gì nghiêm trọng, hôm nay có thể đón về nhà.

Nam Vu Hạ vui đến mức muốn nhảy cẫng lên, ngay cả bản nhạc cuối cùng biểu diễn cũng chọn một bài có tiết tấu nhanh “Candy Shop”, khiến khách trong quán bar đồng loạt vỗ tay tán thưởng.

Đã chín giờ, cậu có thể tan ca về nhà, nhưng khi thu dọn đàn xong, Nam Vu Hạ lại chần chừ trước cửa quán, hướng mắt nhìn về phía Doãn Trì sau quầy bar.

Hôm nay là thứ Tư, đúng giữa tuần, khách đến quán bar thư giãn không nhiều, trước quầy chỉ lác đác vài người, trông Doãn Trì có vẻ không bận rộn mấy.

Nam Vu Hạ suy nghĩ một lúc, đeo đàn lên lưng rồi bước đến quầy bar, trong bước chân mang theo sự phấn khích khó che giấu.

Nhưng cậu lại không biết mở lời thế nào, há miệng rồi lại ngập ngừng mãi mà chẳng nói ra được câu nào.

“Chuyện gì thế? Sao vui vậy?” Doãn Trì nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của cậu, khẽ giơ ly Long Island Iced Tea đang pha dở trong tay lên, “Uống một ly không?”

Nam Vu Hạ đâu có dễ mắc bẫy thế, một ly này đủ để cậu say đến tận tháng sau.

Cậu phồng má như một con cá nóc, lấy hết can đảm hỏi: “Em đang định đến bệnh viện thú y đón mèo con về, anh… anh có muốn đi cùng em không?”

“Tại sao?” Doãn Trì nhướn mày.

“Lần trước không phải anh đã cùng em đưa nó đến bệnh viện sao? Công cứu nó cũng có một phần của anh mà.” Nam Vu Hạ nghiêm túc giải thích, “Hơn nữa, tiền viện phí cũng là anh trả hết.”

Doãn Trì không đáp, chỉ điềm nhiên rót đầy ly rượu bằng cola, ung dung như thể chưa từng nghe thấy lời đề nghị kia.

Nam Vu Hạ đột nhiên thấy chột dạ, nuốt nước bọt một cái, lo rằng mối quan hệ giữa họ chưa đến mức đó. Lần trước đưa mèo con đến bệnh viện là do tình huống khẩn cấp, bây giờ lại mời Doãn Trì đi đón mèo cùng có hơi giống như đang cố ý kéo gần quan hệ, cậu sợ Doãn Trì nghĩ rằng mình có ý đồ gì đó.

Cậu hơi hối hận, vội vàng đổi lời: “Thôi bỏ đi, coi như em chưa nói gì. Anh không muốn đi cũng không sao, em tự đi được, nếu anh muốn xem mèo con thì lát nữa em sẽ chụp ảnh gửi cho anh.”

Nam Vu Hạ vẫn không đợi được câu trả lời, chỉ thấy Doãn Trì đặt ly Long Island Iced Tea vừa pha xong lên khay, giao cho nhân viên phục vụ, sau đó chậm rãi cởi áo gile trên người, tiện tay ném cho ông chủ Hứa đang ngồi trong góc.

Ông chủ Hứa: “?”

“Anh Hứa, hôm nay em có việc quan trọng phải đi sớm, mai sẽ làm bù.” Doãn Trì chẳng buồn ngoảnh lại, vừa đi về phía cửa sau quán bar vừa nói với Nam Vu Hạ, “Đi thôi, trốn ca, đi đón mèo.”

Khóe miệng Nam Vu Hạ suýt nữa nhếch đến tận trời, trong lòng vui sướng lăn một vòng, vội vàng đuổi theo, mặc kệ có phải đang cố gắng kéo gần quan hệ hay không, cậu chẳng muốn nghĩ nhiều nữa.

Ông chủ Hứa xưa nay không quan tâm chuyện Doãn Trì đi đâu, chỉ lơ đễnh nói: “Đi cửa trước đi, dạo này nghe nói có vài tên du côn hay gây chuyện ở con hẻm phía sau, gặp phải thì phiền phức lắm.”

Doãn Trì vẫn giữ thái độ hờ hững như cũ, không quay đầu lại, chỉ phất tay rồi tiếp tục đi ra cửa sau: “Xe đậu ở đó, lười vòng đường lắm.”

Thời tiết hơi âm u, không khí phảng phất hơi ẩm báo hiệu trời sắp mưa, đêm tháng bảy oi bức, chỉ đợi sau cơn mưa mới có thể xua bớt cái nóng tích tụ suốt cả ngày. Hôm nay mưa đã rơi lất phất cả ngày rồi, vừa ngớt một lát, mặt đường vẫn chưa khô hẳn, cả thành phố đều đượm hơi nóng ẩm ướt.

Khi đến bệnh viện thú y, Nam Vu Hạ gần như nhảy cẫng vào trong, lập tức nhìn thấy chú mèo mà cậu mong nhớ trong hàng lồng đặt sát tường. 

Mèo con đeo vòng chống li3m Elizabeth, chân phải bó bột, nhưng vẫn tràn đầy tinh thần chiến đấu với chiếc đĩa đựng thức ăn. Nó trông đã khỏe lên rất nhiều, dù bị thương một chân cũng không thể cản trở khí thế oai phong của nó.

Cái đĩa bị nó hất tung, hạt thức ăn vung vãi đầy lồng, nhưng nó chẳng thèm để ý chút nào, cứ vỗ cái đĩa choang choảng.

Mèo con vẫn nhớ cậu, vừa nhìn thấy Nam Vu Hạ đã lập tức kêu “meo” một tiếng, bỏ mặc luôn cái đĩa là kẻ địch, lết một chân bị thương lại cọ vào thanh chắn lồng.

Nam Vu Hạ đưa ngón tay vào lồng, gãi cằm nó, bật cười nhìn con mèo cố gắng chui ra khỏi lồng, bất chấp chiếc vòng chống li3m đang vướng trên cổ.

Trong lúc chờ bác sĩ đến, Nam Vu Hạ và Doãn Trì bàn bạc xem ai sẽ nuôi mèo. Cậu lưu luyến rút tay khỏi lồng, nhưng người vẫn dán sát vào đó, ngoài miệng thì nói ngược lại với lòng: “Anh có muốn nuôi không? Tiền viện phí là anh trả, nếu anh thích thì có thể mang nó về.”

Doãn Trì nhìn lướt qua con mèo chẳng thèm để ý đến anh, lại nhìn Nam Vu Hạ, người từ lúc bước vào bệnh viện đã không rời mắt khỏi nó, rồi bình thản nói: “Không, tôi không thích mèo, chỉ thích chó thôi.”

*Giải thích:

*Vòng chống li3m Elizabeth: Loa cổ (hay còn gọi là vòng chống li3m hay vòng cổ Elizabeth) là sản phẩm dành riêng cho những loại thú cưng trong nhà, đặc biệt là mèo.

Bình Luận (0)
Comment