Mấy ngày sau đó, quán bar không xảy ra chuyện gì đặc biệt nữa.
Nam Vu Hạ cứ đúng giờ đến, lên sân khấu biểu diễn rồi về, tầm chín giờ hơn là tan ca. Nếu Doãn Trì đóng cửa, thỉnh thoảng cậu sẽ nán lại giúp một tay, viện cớ là “giúp đỡ bạn bè”.
Doãn Trì cũng không để ý, thấy Nam Vu Hạ muốn ở lại thì giao cho cậu một số việc đơn giản để làm, như lau ly. Chỉ là, anh không còn để cậu treo ly rượu vang lên giá treo ngược nữa, tất nhiên Nam Vu Hạ cũng chẳng có gì để phàn nàn.
Nam Vu Hạ thấy cứ như vậy rất tốt, cậu thích đứng trên sân khấu nhìn Doãn Trì pha chế, còn mình thì say sưa với tiếng đàn, thích mỗi ngày có thể nói với anh được thêm vài câu, hoặc sau giờ làm có thể giúp cho anh việc gì đó.
Khách ở quán đa số là người trẻ, riêng sinh viên đã chiếm khoảng 1/3, lúc này sắp tới dịp thi cuối kỳ, ai cũng bận ôn thi nên khách đến ít hơn trước.
Nhưng đông hay vắng khách chẳng liên quan gì tới Nam Vu Hạ, cậu chơi violin thì vẫn cứ chơi, người nghe ít hay nhiều cũng vậy.
“Tại sao phải lắc shaker kiểu này thế anh?” Lúc tạm nghỉ, Nam Vu Hạ dựa vào quầy bar xem Dõan Trì pha rượu, tìm chủ đề nói chuyện với anh, coi như giết thời gian.
Ở quán lâu ngày, cậu cũng dần biết được chiếc bình kim loại có đá lạnh và rượu phát ra tiếng lách cách khi lắc gọi là shaker. Cậu còn phân biệt được cơ bản các loại rượu trong dãy chai phía sau quầy.
Hầu hết các loại cocktail đều có thêm vodka, rum, whisky hoặc tequila, những chai rượu này cũng được phân thành các loại khác nhau, được đặt trên giá dưới quầy bar theo từng nhãn hiệu khác nhau, để tiện lấy.
Bình shaker phát ra tiếng đá va vào nhau giòn tan, Doãn Trì rót hỗn hợp cocktail đã lắc đều vào ly ướp lạnh, rồi đặt lên khay để nhân viên phục vụ mang đến cho vị khách ngồi ghế dài trong góc phòng.
Dạo gần đây, Nam Vu Hạ thường nghe âm thanh này rất nhiều, đã dần dần cảm thấy quen thuộc.
“Chẳng tại sao cả.” Doãn Trì nhún vai.
Nam Vu Hạ không chịu bỏ qua: “Phải có nguyện nhân gì chứ ạ?”
“Tại nhìn đẹp.”
“Xùy, làm màu.”
Duẫn Trì cười, không trêu cậu nữa, giải thích: “Lúc tập trình diễn pha chế thì thử thêm vài phong cách mới, luyện nhiều chút không thừa.”
Doãn Trì cười một tiếng, quyết định không trêu cậu nữa, anh giải thích: ” Đang luyện tập biểu diễn pha chế rượu, muốn thử một chút phong cách mới, với tập nhiều một chút thì cũng không hại gì.”
Gần đây anh muốn thi lấy chứng chỉ Flair Bartender, cách mà anh pha chế hiện tại là pha chế kiểu Anh truyền thống, chú trọng vào chất lượng cocktail, trong khi biểu diễn pha chế rượu thì thiên về trình diễn nhiều hơn.
Luyện trình diễn pha chế rất khó, bình thường anh cũng tranh thủ tập một chút lúc vắng khách rồi thôi, vì có làm đổ rượu thì cũng chẳng ai nhìn thấy. Nhưng có lẽ anh sinh ra để làm cái nghề này, nên vẫn chưa làm lỗi lần nào.
Nam Vu Hạ lờ mờ gật đầu, ghé vào quầy bar nhìn một lúc, cuối cùng không nhịn được nói: “Anh dạy em pha rượu đi?”
Lúc này quầy bar không có khách, trong quán cũng vắng.
Doãn Trì đáp qua loa: “Chút thời gian ngắn thế này, cậu không học được đâu.”
“Học chơi thôi, để em làm màu một chút ấy mà.” Nam Vu Hạ hào hứng, ánh mắt mong đợi quét qua dãy vodka Doãn Trì đặt trên quầy, cậu chống tay nhìn vào bên trong.
“Muốn học pha chế, thì trước tiên phải tập uống rượu cái đã.” Doãn Trì lắc lắc chai brandy trong tay về phía cậu, “Tôi rót cho cậu một ly uống thử nhé?”
“Hả?” Trong mắt Nam Vu Hạ, chai rượu kia chẳng khác gì con rắn độc đang lè lưỡi với mình, tràn đầy ác ý muốn hạ độc cậu, “Thôi bỏ đi.”
Cậu xìu hẳn đi, đỉnh đầu cũng rũ xuống, trong lòng có chút thất vọng.
Khóe môi Doãn Trì hơi cong lên, pha cho cậu một ly cocktail không cồn, không vodka, chỉ thêm nước ép nam việt quất, nước chanh và nước cam, cuối cùng tạo ra thành phẩm là một ly nước trái cây thanh mát ngọt ngào.
Anh đặt ly nước đẹp mắt ấy trước mặt Nam Vu Hạ, nói rằng loại cocktail này gọi là “Passion Coast”, là thức uống được yêu thích nhất gần đây của quán, bình thường khách gọi rất nhiều.
Nam Vu Hạ tin thật, hút một ngụm qua ống hút, cocktail không có rượu chẳng khác gì nước trái cây hỗn hợp, có thêm đá lạnh, mùa hè uống vào mát mẻ vô cùng, ngọt nhưng không ngấy
Tâm trạng Nam Vu Hạ tốt hơn nhiều, cười nói cảm ơn rồi lại hút thêm một ngụm lớn.
Doãn Trì vừa lau ly vừa liếc nhìn cậu.
Hôm nay cậu chàng mặc một chiếc áo nỉ trắng rộng rãi, sạch sẽ như cỏ tuyết ngày hè đầu xuân, khuỷu tay thì chống lên quầy bar, hơi nghiêng đầu, giống như một chú cún con ngoan ngoãn đang ngơ ngác.
Nam Vu Hạ đang tập trung vào ly “rượu” trên tay, không chú ý tới ánh mắt của anh.
Doãn Trì nhìn cậu một lúc, rồi dời mắt đi.
*Flair Bartender: là một trong những kỹ năng cần thiết mà Bartender chuyên nghiệp cần trang bị nếu muốn khẳng định đẳng cấp, “skill” đỉnh cao của mình và đạt được mức thu nhập hấp dẫn.