Doãn Trì cúi đầu nhìn cậu nhóc đã nhào vào lòng mình. c** nh* nhắn, trên đỉnh đầu còn có một lọn tóc ngốc nghếch dựng lên, đôi mắt tròn xoe, ngước lên nhìn anh.
Thực ra cậu không lùn, nhưng so với Doãn Trì cao hơn một mét chín thì vẫn thấp hơn một cái đầu. Đầu cậu chỉ đến ngang cằm anh, vừa vặn thấy được hàng mi hơi cong, tạo thành bóng râm nhỏ dưới mắt cậu.
Tóc mái cậu hơi dài, ngoan ngoãn rũ xuống, vài sợi tóc che khuất tầm mắt. Gương mặt cậu mềm mại, mơ màng cọ nhẹ lên áo của Doãn Trì, cất giọng ngáy ngủ nhẹ như một con mèo nhỏ.
Thật đáng yêu.
Mới chỉ uống một ly Gibson mà má cậu đã bắt đầu ửng hồng, thậm chí cả đôi môi cũng đã nhuộm chút sắc đỏ.
“Ồ, mới thế mà say rồi à?” Doãn Trì thích thú cười tủm tỉm.
Từ thời trung học, anh đã biết mình là gay. Khi nhóm con trai trong lớp bàn tán về mái tóc dài của cô gái nào đẹp nhất, thì anh lại nghĩ cậu bạn nào trong lớp có khuôn mặt dễ thương nhất. Tuy Doãn Trì chưa chính thức có bạn trai, nhưng anh cũng đã nắm tay và hôn môi với một vài người.
Nhắc đến hôn môi… lúc này Doãn Trì đang dán chặt mắt vào môi của Nam Vu Hạ, chợt nhớ lại rằng anh đã gặp rất nhiều người say sau khi uống rượu, đủ mọi kiểu dáng, nhưng anh chưa từng thấy ai mới uống rượu thôi mà môi đã đỏ như thế này. Đang nghĩ ngợi thì bỗng dưng cậu nhóc say xỉn tiến sát gần mặt anh.
“Chồng ơi, hôn em một cái đi.”
Doãn Trì khựng lại, theo phản xạ muốn đẩy cậu ra, nhưng sau hai lần thử lại phát hiện ra mình không đẩy nổi. Cậu như bạch tuộc quấn chặt lấy anh, cánh tay quanh eo anh siết chặt.
Nam Vu Hạ bị Doãn Trì đẩy ra thì có phần khó chịu, cậu cụp mặt xuống nhìn anh, ánh mắt đầy oán trách và tủi thân: “Chồng không cần em nữa sao?”
Chất giọng của cậu dưới ảnh hưởng của rượu trở nên mềm mại hơn, mang theo chút ngọt ngào, giống như giọng nói còn ngái ngủ vào buổi sáng, thậm chí còn giống như cây kẹo bông gòn bán trên chiếc xe đẩy trong công viên giải trí.
Lần đầu tiên, Doãn Trì, một người đàn ông cao hơn mét chín cảm thấy sức kiềm chế của mình bị lung lay.
Đây… Đây là cái mà người ta gọi là “một ly đã gục” trong truyền thuyết sao? Gục rồi còn chưa xong, còn phải gục lên người khác nữa chứ.
Ngay lúc này, ông chủ cuối cùng cũng chậm chạp mang chiếc violin trở lại, vừa nhìn đã thấy cậu nghệ sĩ violin chưa được thuê đang dính chặt vào người bartender của mình. Đôi mắt anh ta suýt nữa rơi ra khỏi hốc: “Nam… Nam…”
Ông chủ cũng là một chàng trai trẻ, mới tốt nghiệp đại học được vài năm và đã dùng số tiền tiết kiệm để đầu tư mở quán bar jazz này. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh ta thoáng nghĩ rằng mình đã mở một quán bar gay.
Doãn Trì nhìn thấy ông chủ đang bắt đầu hoài nghi nhân sinh nên tốt bụng giúp anh ta nói nốt câu, nhẹ vỗ vào đầu cậu bé trong lòng mình, bình tĩnh nói: “Đúng, cậu ấy là con trai.”
“Cậu Nam…”
Ông chủ ngập ngừng đưa chiếc violin và cây cung vĩ cho Nam Vu Hạ. Cậu đưa tay nhận lấy, nhưng không nhìn cây cung mà lại cầm cổ chiếc violin, đưa đến gần mũi để ngửi.
“Đây là gì? Gà nướng à?” Nam Vu Hạ lẩm bẩm, chẳng biết đang nói với ai, “Thơm quá, cho tôi cắn một miếng nhé.”
Cánh tay còn lại của cậu vẫn đang ôm chặt lấy Doãn Trì, nhưng ngay sau đó cậu đã há miệng định cắn chiếc violin.
Doãn Trì nhanh tay lẹ mắt ngăn hành động muốn gặm đàn của cậu lại, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay cậu ra khỏi đàn rồi trả lại cho ông chủ, để cậu bé gặm thật chắc phải gãy mất mấy cái răng…
Mặc dù tiếng nhạc trong quán khá lớn, tuy nhiên vẫn có vài vị khách bị thu hút sự chú ý bởi tiếng động bọn họ gây ra, tò mò nhìn về phía bên này.
Quán bar mở chưa lâu, ông chủ lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này, một lúc lâu cũng không biết nên làm gì. Anh ta mím môi vài lần nhưng không thốt nên lời, cuối cùng khô khốc hỏi Doãn Trì: “Bạn cậu à?”
“Hừ.” Doãn Trì khẽ cười, nhẹ nhàng đẩy đầu cậu nhóc đang lại gần mặt mình ra, nói: “Anh Từ, tôi sẽ đưa cậu ấy ra ngoài, gọi cho cậu ấy một chiếc taxi.”
Lúc này cũng gần đến giờ tan làm của Doãn Trì, mà người đang bám trên người anh làm thế nào cũng không gỡ xuống được, nên anh đành phải đưa cậu ra ngoài.
“Nhanh lên, nhanh lên, chuyện gì thế này…”
Doãn Trì nửa kéo nửa ôm Nam Vu Hạ đang bám chặt trong lòng kéo ra ngoài, rồi bắt một chiếc taxi bên đường.
May mắn là cậu bé vẫn nhớ địa chỉ nhà mình, lên xe còn biết tự nói với tài xế. Doãn Trì nghĩ mọi việc cứ thế là xong, vừa định đóng cửa xe thì nghe thấy tài xế đang chẳng hiểu gì, thốt lên: “Làm gì có chỗ nào như thế này?”
“Ơ?” Doãn Trì cúi xuống nhìn Nam Vu Hạ. Cậu đã nằm bẹp trên ghế, chỉ thiếu mỗi cái chăn để ngủ.
Tài xế đặt một tay lên vô lăng, nói: “Bạn cậu say rồi phải không? Làm một người anh em tốt, cậu nên đưa cậu ta về đi, đừng để lạc mất.”
Doãn Trì đành phải bế Nam Vu Hạ ra khỏi taxi, để cậu dựa vào người mình, đóng vai một người bạn tốt, dẫn cậu đến chỗ xe của mình đậu bên đường.
“Cậu có biết đường về nhà không?” Anh nhét cậu vào xe, cúi đầu xuống nhìn sau khi cậu đã ngồi yên vị.
Nam Vu Hạ vẫn ôm chặt hộp đàn trong tay. Cái khóa hộp bị hỏng, nắp hộp không đóng kín, để lộ cây vĩ cầm bị gãy ở bên trong. Vì phải thắt dây an toàn, Doãn Trì định lấy cây đàn ra khỏi tay cậu để bỏ vào cốp xe, nhưng ai ngờ vừa chạm vào hộp đàn, cậu nhóc lại ôm chặt hơn, lẩm bẩm một câu: “Của tôi.”
Doãn Trì suýt bật cười vì tức, được, được, của cậu. Sau khi thắt dây an toàn cho cậu xong, anh bèn chọc vào má của Nam Vu Hạ một cái để trả đũa. Má cậu mềm mại, cảm giác trên tay khá được. Nếu nhìn kỹ, cậu nhóc này đúng là một người xinh đẹp, đường nét thanh tú, dịu dàng.
Doãn Trì đã làm bartender ở quán bar này hai năm, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy có người uống một ly Gibson mà say đến mức này. Dù sao thì Nam Vu Hạ cũng là do anh chuốc say, nếu bỏ mặc cậu ấy ngoài đường tự lo cho bản thân thì thật không phải, huống hồ trông cậu ấy dễ thương như vậy, bị người khác bắt cóc thì đúng là tiếc lắm.
Nam Vu Hạ dù mơ màng nhưng vẫn còn nhớ đường về nhà, Doãn Trì lái xe theo chỉ dẫn của cậu, sau khi rẽ trái rồi rẽ phải, cuối cùng cũng đưa cậu về đến nhà.
Khi tới dưới căn hộ của Nam Vu Hạ, Doãn Trì bế cậu ra khỏi xe, rồi lại bế lên lầu. Đứng trước cửa nhà cậu, anh thở phào nhẹ nhõm, hỏi cậu bé đang bám chặt vào người mình: “Tự vào nhà được không?”
Câu trả lời của Nam Vu Hạ là đưa tay vặn nắm cửa đang khóa, rồi ngước lên nhìn anh với vẻ mặt vô tội: “Cái cửa này hả? Nhưng cửa không mở được.”
Doãn Trì cố nhịn cười, thò tay vào túi quần của cậu bé, lấy chìa khóa ra và mở cửa.
Vừa vào nhà, Nam Vu Hạ chạm giường là không thèm để ý gì nữa, lăn một vòng vào trong chăn, cuộn kín người từ đầu đến chân, thoải mái r3n rỉ vài tiếng, rồi ngủ thiếp đi.
Doãn Trì khẽ cười hai tiếng, không hiểu sao lại vươn tay kéo chăn ra khỏi chỗ bị kẹt g*** h** ch*n rồi đắp kỹ lại cho cậu. Sau đó, anh tắt đèn trong phòng.
“Thằng nhóc này, người lạ vào nhà mà vẫn ngủ say như thế.” Doãn Trì nghĩ thầm, lâu lắm rồi anh mới gặp một người vô tư đến mức này.
Dù sao thì việc cậu nhóc say xỉn thế này cũng có phần trách nhiệm của Doãn Trì, trong lòng anh có chút áy náy. Muốn nói lời xin lỗi, nhưng thằng nhóc này đã ngủ mất rồi.
Trước khi rời đi, Doãn Trì để lại một mảnh giấy trên bàn, ghi số điện thoại của mình. Vừa định đậy nắp bút lại, anh chợt nghĩ ra điều gì đó, sau đó cười nhạt rồi viết thêm một câu nữa mới đi.
Không biết sau này còn có duyên để gặp lại bạn nhỏ này không.