Kẹo Bạc Hà - Tễ Đào

Chương 23

Nam Vu Hạ sững người lại, đầu óc cậu gần như điêu đứng, đứng như trời trồng tại chỗ một lúc lâu thì não mới chịu chạy lại. 

Chuyện này tiến triển nhanh thật đấy… tuyệt vời.

Cậu muốn từ chối nhưng lại không biết phải nói thế nào. Huống hồ, cậu cũng chẳng hề muốn từ chối chút nào.

“Đ-được thôi.” 

Cậu ngập ngừng đồng ý, thậm chí còn đang lo rằng Doãn Trì chỉ đang trêu mình mình.

Ngược lại, Doãn Trì lại rất nghiêm túc. Sau khi nghe thấy lời đồng ý của Nam Vu Hạ liền quay người bế con chó đi về phía bãi đỗ xe, nhưng bước chân của anh có chậm lại một chút, chờ cậu theo kịp.

Nam Vu Hạ cảm thấy hôm nay thật sự là một ngày tuyệt vời, có lẽ đây là ngày hạnh phúc nhất của cậu trong thời gian gần đây. Nhưng chỉ vài giây sau, cậu lại tự nhủ có cần đến mức này không? Chẳng qua chỉ là đến nhà bạn làm khách, chơi với chó chút thôi mà.

Đúng vậy, chỉ là chơi với chó thôi, chơi với chó thôi mà, ngoài chuyện đó ra thì chẳng còn gì khác.

Nơi ở của Doãn Trì nằm ngay trung tâm thành phố, không xa bệnh viện thú y lắm, lái xe tới nơi cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Nhà anh ở tầng 12, trong một khu chung cư mới xây cách đây chưa lâu.

Đứng trong thang máy, Nam Vu Hạ bắt đầu cảm thấy hơi thấp thỏm. Trước giờ cậu đã qua nhà ai chơi bao giờ đâu, cùng lắm chỉ là hồi năm nhất đại học, khi còn ở ký túc xá, sang phòng bạn chơi vài lần mà thôi.

Nhà của Doãn Trì lại không giống phong cách của anh chút nào. Trước khi bước vào, Nam Vu Hạ đã tưởng tượng đến một căn hộ với tông màu tối lạnh lùng và phong cách tối giản hết mức, nhưng thực tế lại ấm áp đến bất ngờ.

Căn hộ được trang trí không giống nhà của một thằng đực rựa, nhưng cũng chẳng giống nơi ở của một đứa con gái. Phong cách nghiêng về trung tính lấy tông màu trắng ấm làm chủ đạo.

Nhà cửa không hề bừa bộn, nhưng mọi ngóc ngách đều được lấp đầy bằng những món đồ linh tinh. Vài bình hoa cổ, khá nhiều mô hình máy bay và ô tô, trong tủ trưng bày còn xếp gọn mấy chiếc máy ảnh.

Cuối cùng, đặc biệt là sách, rất nhiều sách, nhiều đến mức gọi nhà Doãn Trì là một thư viện mini cũng chẳng sai.

Nam Vu Hạ cũng không biết nhà của một bartender thì nên có gì. Rượu ư? Có vẻ không hợp lý lắm. Một đống ly rượu? Cũng chẳng cần thiết. Cậu không ngờ nhà Doãn Trì lại có nhiều sách đến thế, gần như chất đầy mọi góc nhỏ trong nhà.

Không chỉ có sách tiếng Trung, mà còn rất nhiều sách tiếng Anh nguyên bản. Chẳng hạn, quyển “The Remains of the Day” (Tàn dư của ngày) được đặt nổi bật ngay trước kệ sách.

Nam Vu Hạ quay người định hỏi Doãn Trì liệu đống sách này có phải toàn bộ đều là của anh không, nhưng quay đầu lại thì không thấy Doãn Trì đâu. Anh đang bận đặt chú chó con vào ổ đã được chuẩn bị sẵn ở góc ban công ngoài phòng khách, để nó làm quen với môi trường mới.

Nam Vu Hạ không qua đó xem, chỉ đứng tại chỗ, cao giọng hỏi:

“Nhà anh có nhiều sách thế này, anh đọc hết đống sách này rồi hả?”

“Vẫn đang đọc. Những quyển trên kệ kia thì đọc xong rồi, còn mấy quyển trên bàn trà thì chưa.” 

Doãn Trì không quay lại, chỉ hờ hững chỉ tay về phía một kệ sách khác ở góc phòng khách.

Nam Vu Hạ nhìn theo hướng tay anh chỉ, lúc này mới nhận ra còn một kệ sách nữa ở đó. Kệ đó cũng nhét chật kín sách từ trên xuống dưới, giữa kệ có một hàng toàn tiểu thuyết của Virginia Woolf, tác phẩm nổi tiếng nhất của bà là “To the Lighthouse” (Đến Ngọn Hải Đăng) được đặt nằm ở vị trí trung tâm.

Cậu nhớ hồi năm nhất, năm hai đại học từng thử đọc một cuốn của tác giả này, nhưng đọc chẳng hiểu gì, cũng không có hứng thú để tiếp tục, lật vài trang rồi bỏ dở. Thế nhưng, cuốn sách trên kệ của Doãn Trì dường như đã bị lật giở đọc rất nhiều lần: các góc sách bị mòn, bìa sách còn có nếp gấp, rõ ràng là một cuốn sách được anh yêu thích.

Cậu càng cảm thấy ngưỡng mộ Doãn Trì.

Nam Vu Hạ chợt nhớ lại hôm đến quán bar, anh còn đang nghe sách nói. Sách tên gì thì cậu quên rồi, nhưng hình như cũng là một tác phẩm tiếng Anh gốc.

Doãn Trì đổ một ít thức ăn cho chó vào đĩa, ngẩng lên thấy Nam Vu Hạ tỏ ra thích thú với kệ sách của mình, liền bước qua giải thích:

“Sở thích thôi.”

“Anh giỏi thật đó,” 

Nam Vu Hạ chăm chú nhìn từng cuốn sách trên kệ, muốn tìm thử xem có quyển nào mình đã đọc chưa. “Cái này chắc phải đọc lâu lắm nhỉ?”

Doãn Trì không trả lời, hoặc có lẽ là không nghe thấy. Anh cúi xuống bế con chó con vừa giải quyết xong đồ ăn đang lon ton chạy lại đây, nâng nó lên trước mặt ngắm nghía.

“Là một cậu nhóc. Đặt tên đi?”

Nam Vu Hạ rời mắt khỏi kệ sách, đưa tay xoa xoa đôi tai mềm của chú chó.

Trong lòng cậu thoáng nghĩ muốn gọi chú chó là Trì Trì, nhưng cảm thấy không hợp lý lắm, nên không dám nói ra.

Cậu còn định đặt tên cho nó là Hành Hành, như một cách cổ vũ cho ông bố có vẻ không quá ổn của nó, nhưng ý tưởng này lại càng không ổn, không nói ra.

Cuối cùng, hai người quyết định gọi chú chó là “Sầu Riêng.” Không vì lý do gì đặc biệt, chỉ bởi vì sau khi được tắm rửa sạch sẽ, bộ lông của nó ngả màu vàng nhạt, trông khá giống màu thịt quả sầu riêng.

Nhìn chú chó ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay Doãn Trì, Nam Vu Hạ khẽ cắn môi, cuối cùng lên tiếng hỏi:

“Mai anh rảnh không?”

Doãn Trì gật đầu:

“Sao vậy?”

“À… cạnh nhà em có một công viên dành cho chó tương đối lớn. Mỗi lần em đi ngang qua, đều thấy có rất nhiều người dẫn chó đến đó chơi.” 

Nam Vu Hạ hít một hơi sâu, rồi nhanh chóng nói một lèo như nhả đạn sợ bị từ chối:

“Em nghĩ nếu mai anh rảnh, chúng ta có thể dẫn Sầu Riêng đến đó dạo một chút?”

Bình Luận (0)
Comment