Kẹo Bạc Hà - Tễ Đào

Chương 28

Khi vị khách cuối cùng ngồi ở quầy bar rời đi, Nam Vu Hạ mới lên tiếng, cậu có tỏ vẻ bình thản: 

“Nghe nói anh đi thi lấy chứng chỉ à?”

“Ừ.”

Doãn Trì xoay nhẹ ly rượu trong tay, giọng rất dịu dàng: “Sao thế?”

Anh nhìn về phía Nam Vu Hạ, thấy cậu nhoài nửa người qua quầy bar, ánh mắt long lanh nhìn mình, đúng thật giống như một chú cún con. Nếu cậu có đuôi, chắc chắn bây giờ nó đã ve vẩy không ngừng.

“Không, không có gì.” 

Nam Vu Hạ nhún vai. Không ngờ làm bartender cũng có nhiều tiêu chuẩn như vậy, còn cần cả chứng chỉ chuyên môn. Cậu bắt đầu tò mò, nhỏ giọng hỏi:

“Vậy… có thể cho em xem không?”

Doãn Trì thoải mái gật đầu. Anh lau tay, vắt khăn lên vai rồi mở ngăn kéo dưới quầy bar, lấy ra một quyển sổ nhỏ, kẹp giữa hai ngón tay đưa qua.

Những thuật ngữ trên đó Nam Vu Hạ đều không hiểu, dù là “Bartender cao cấp” hay “Bartender trung cấp” với cậu cũng chẳng khác biệt gì. Chỉ thấy cuốn sổ mỏng manh này như mang theo quyền lực rất lớn, vì để lấy được nó, Doãn Trì đã nghỉ làm ở quán bốn ngày liền. Và không được gặp anh suốt bốn ngày qua là cái giá mà Nam Vu Hạ phải trả cho nó.

“Đỉnh thật.” Nam Vu Hạ nâng niu chứng chỉ bartender, cẩn thận trả lại cho Doãn Trì, thấy anh cất vào ngăn kéo mới yên tâm.

Mong nó đừng có mất, lỡ mà phải thi lại, ảnh lại nghỉ làm vài bữa nữa thì biết làm sao.

Doãn Trì nhún vai: “Không có gì to tát cả, chỉ là lương cao hơn chút thôi.”

Hỏi về lương của người khác là điều không lịch sự, nhưng Nam Vu Hạ nghe vậy vẫn không khỏi tò mò. Cậu không có ý gì khác, chỉ thấy tò mò thôi.

Doãn Trì chẳng cần nhìn cũng biết Nam Vu Hạ đang nghĩ gì, nhưng không nói ra. Anh nhếch miệng, lắc lắc ly đong trong tay rồi hỏi:

“Muốn học không?”

Nam Vu Hạ mở to mắt, nhìn ly đong nhỏ xinh trong tay Doãn Trì trông như chiếc đồng hồ cát. Ngón trỏ bàn tay phải của anh đeo một chiếc nhẫn bạc, càng làm tôn lên vẻ đẹp đôi bàn tay dài và thon khi cầm ly.

Cuối cùng, như bị ma xui quỷ khiến, Nam Vu Hạ gật đầu, hơi mong chờ mà tiến lại gần hơn.

Quầy bar lúc đó không có nhiều khách. Doãn Trì nhìn xung quanh, thấy không ai gọi đồ uống thì mở cửa bên hông quầy, nghiêng người để Nam Vu Hạ vào.

Nam Vu Hạ đã từng đứng sau quầy bar, cậu thường giúp Doãn Trì dọn dẹp khi tan làm mà không có khách. Nhưng lần này cảm giác khác hẳn. Trong quán bar đông người, cậu có cảm giác mình cũng là một bartender chuyên nghiệp, trông cực ngầu, không kiềm được mà đứng thẳng người, ưỡn ngực.

Doãn Trì nhìn cậu một lúc, đảo mắt rồi vỗ nhẹ lên đầu Nam Vu Hạ:

“Muốn học gì?”

“Loại rượu ngầu nhất là gì? Dạy em đi!” Nam Vu Hạ ngó nghiêng xung quanh, thứ gì cũng thấy mới lạ.

Doãn Trì nhướng mày, cười hỏi: “Muốn nhìn hay muốn uống?”

Anh lấy từ dưới quầy ra một chai thủy tinh trong suốt còn nửa chai, gắn vòi rót dài vào miệng chai, đưa cho Nam Vu Hạ rồi chỉ cách cầm.

Bước đầu tiên trong việc học pha chế là rót rượu. Dù là rót thẳng vào ly, vào ly đo lường hay vào bình lắc, mỗi cách rót đều có những kỹ thuật riêng, tùy thuộc vào loại rượu và lượng còn lại trong chai.

Không biết tại sao, hoặc có lẽ chọc câu khá vui, Doãn Trì đã bỏ qua bước dễ nhất là rót rượu vào bình lắc. Anh đặt trước mặt Nam Vu Hạ một ly đo lường nhỏ với miệng ly không quá 5 cm.

“Dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy cổ chai, thả lỏng cổ tay.” Doãn Trì đứng sau Nam Vu Hạ, cúi đầu nhìn cậu thao tác: “Cầm cao lên một chút nữa, như vậy dễ điều khiển hơn. Rót nhanh hơn chút, sẽ không bị đổ.”

Không biết có phải do hay cầm bình lắc đá không mà đầu ngón tay Doãn Trì hơi lạnh. Lúc tay anh chạm vào mu bàn tay Nam Vu Hạ, có cảm giác lành lạnh, cậu giật mình, “Á” lên một tiếng , cả người run nhẹ. Cậu không nhịn được, ngước lên lén nhìn anh. Đây là lần đầu tiên Nam Vu Hạ quan sát Doãn Trì ở khoảng cách gần như vậy, cậu lén nhìn hàng mi hơi cong và khóe mắt hơi xếch của anh.

Đẹp quá.

Doãn Trì chỉ chăm chú vào chai vodka trong tay Nam Vu Hạ, không để ý ánh mắt cậu. Anh nghiêm túc giải thích: “Cách này chỉ áp dụng cho chai rượu còn dưới 80%. Chai quá đầy sẽ dễ đổ, hơn nữa rất nặng, không tốt cho cổ tay.”

Nam Vu Hạ cố nhịn cười, không ngờ người ngầu như Doãn Trì lại cũng chú trọng dưỡng sinh như vậy.

Cậu luyện tập một lúc mà không thấy mùi rượu, tò mò ghé mũi lại gần ngửi: “Đây là rượu gì? Vodka à?”

“Nước.” Doãn Trì thản nhiên đáp, “Cho người mới luyện tập.”

“…Ồ.”

Học pha chế không phải dùng rượu sao, vậy mà giờ đang pha… nước?

Tập đi tập lại đến mức cổ tay mỏi nhừ, Nam Vu Hạ vẫn chưa nắm được kỹ thuật. Nhìn thì có vẻ dễ, nhưng làm lại khó, đặc biệt khi miệng ly đo lường quá nhỏ, rót không tràn ra ngoài thực sự không dễ.

Lúc này, một nhân viên phục vụ cầm phiếu gọi đồ của khách đi tới, đưa cho Doãn Trì làm.

Thấy Doãn Trì bận việc, Nam Vu Hạ lập tức tránh sang một bên, lau tay lên áo, định rời đi.

Doãn Trì lại gọi cậu: “Không phải em muốn học à?”

Nam Vu Hạ sững người, hiểu ra rồi lại nhanh chóng lon ton chạy về cạnh anh, cười nịnh: “Đúng đúng, muốn học mà.” Sợ làm phiền Doãn Trì, cậu không dám đứng gần, chỉ đứng phía sau ngó qua quan sát.

Khách bên kia gọi một ly Gin Fizz, một loại cocktail hơi khó pha chế, có nguyên liệu khá đặc biệt là lòng trắng trứng. Lòng trắng trứng không có vị nhưng lại giúp rượu có kết cấu mềm mại, mượt mà hơn. Đây thực ra là một loại cocktail chua ngọt hơi cay, rất được ưa chuộng, đồng thời cũng là bài kiểm tra trình độ bartender.

Cách lắc rượu mà không thêm đá lạnh được gọi là “lắc khô”. Doãn Trì thêm lòng trắng trứng, rượu gin, nước cốt chanh và siro phong vào bình lắc, cố ý nghiêng người để Nam Vu Hạ thấy rõ.

Khi lắc, anh đếm to từng giây, dặn Nam Vu Hạ chỉ được lắc đúng 10 giây, không hơn không kém. Với người khác, hành động này có vẻ ngớ ngẩn, nhưng trong lòng Nam Vu Hạ lại xao xuyến kỳ lạ.

Doãn Trì giải thích từng bước. Khi mở lon soda, anh nhắc nhở: “Soda không được lắc chung với nguyên liệu khác trong bình lắc, chỉ cần đổ thẳng vào ly.”

“Tại sao vậy?” Nam Vu Hạ đang chăm chú nhìn ly cocktail trong bình lắc nổi bọt trắng, nghe vậy thì ngẩng lên hỏi.

“Sẽ nổ đấy.”

Nam Vu Hạ trợn tròn mắt, sợ đến mức một lúc sau mới thốt lên được: “Thật… thật ạ?”

Doãn Trì gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong lòng cố nhịn cười đến mức đau cả bụng.

Sao mà dễ lừa thế này, thú vị quá đi mất.

Chọc cậu đủ rồi, anh mới nói: “Đùa thôi.”

“Ái chà, tán tỉnh nhau đấy hở?”

Chưa kịp để Nam Vu Hạ trả lời, ông chủ Từ đã ung dung bước tới, liếc mắt nhìn vào trong quầy bar. Mặt Nam Vu Hạ lập tức đỏ bừng, lúng túng lùi về phía cửa bên cạnh quầy bar, muốn lặng lẽ chuồn đi để không bị chú ý.

Ông ấy vừa nói… cái gì tán tỉnh cơ?

Doãn Trì mặt không đổi sắc, cầm lấy chai rượu mà Nam Vu Hạ tiện tay đặt trên quầy, thành thạo ném nó lên, để nó xoay một vòng trên không trước khi ổn định rơi vào tay anh. Giọng điệu chậm rãi: “Anh Từ, rảnh quá ha?”

Ông chủ Từ cúi người, lấy hai chai nước lạnh từ trong quầy bar, cười tủm tỉm: “Bận lắm chứ, không quấy rầy hai người đâu, cứ tiếp tục nhé.”

Nam Vu Hạ: “?”

T-tiếp tục cái gì cơ?

Bình Luận (0)
Comment