Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

Chương 36

Đường Tiểu Đường mở to hai mắt, nhìn chủ nhân không thể tin được, nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao?”

Tại sao kẹo phải thuyết phục chủ nhân tha thứ?

Ánh mắt Tư Hàn Tước đảo qua, trong lòng hơi nhẹ nhõm: “Vậy em muốn khuyên anh tiếp tục đấu tranh à?”

Đường Tiểu Đường gãi đầu, giọng nói vẫn đầy khó hiểu: “Tại sao chứ?”

Tư Hàn Tước cũng choáng váng, ngoài cái đó ra thì còn sự lựa chọn nào khác nữa ư?

Phía trước là đèn đỏ, Tư Hàn Tước từ từ dừng xe lại. Ngoài cửa sổ vang lên vài tiếng phàn nàn bực bội, ánh sáng mờ ảo chiếu vào trong xe, Tư Hàn Tước quay mặt nhìn kẹo dẻo gấu, một nửa gương mặt chìm trong bóng tối.

Kẹo dẻo gấu buông tay, nghiêm túc trả lời: “Kẹo sẽ không thuyết phục chủ nhân làm bất cứ điều gì hết, vì đây là việc riêng của chủ nhân.”

“Những người khác chưa trải qua những việc mà chủ nhân đã trải qua thì đương nhiên họ không biết chủ nhân đã đau khổ nhường nào, vì vậy họ không đủ tư cách đưa ra lựa chọn thay chủ nhân. Bởi người duy nhất có quyền lựa chọn chính là chủ nhân.”

“Tuy nhiên dù chủ nhân có lựa chọn gì đi chăng nữa thì kẹo vẫn sẽ ủng hộ anh!”

Câu trả lời này thật bất ngờ.

Khi đèn xanh bật lên, Tư Hàn Tước từ từ đạp ga, trước đó đã có xe bấm còi thúc giục, tiếng còi xe như biến thành tiếng chuông ngân vang quét sạch những tâm sự ứ đọng lâu ngày dưới đáy lòng sau đó lại trở thành tiếng vọng liên miên mãi mãi không dứt.

Sự lựa chọn của anh cần được tôn trọng nhất.

Chưa từng có ai nói với anh điều này.

Cho dù là Khương Vũ, hắn cũng chỉ tràn đầy phẫn nộ muốn cùng anh đứng cùng một chiến tuyến đấu tranh với Tư Thành đến cùng.

Dòng xe cộ thông thoáng, nội tâm cũng được khơi thông.

Tư Hàn Tước vui vẻ mỉm cười đáp lại: “Đúng vậy.”

Đây là nụ cười sung sướng nhất từ trước đến giờ.

Đường Tiểu Đường nâng cánh tay lên cười đắc ý: “Kẹo được không?”

“Được lắm, em muốn phần thưởng gì?” Tâm tình Tư Hàn Tước rất tốt.

Đường Tiểu Đường im lặng một lúc lâu rồi mới nói: “Cái kia… em… có thể… không phải viết bản kiểm điểm nữa được không?”

Tư Hàn Tước nhướng mày: “Tại sao?”

Đường Tiểu Đường lại im lặng thêm một lúc rồi vươn hai bàn tay ra, kêu rên thảm thiết: “Kẹo làm gì có ngón tay đâu!!!”

Hai bàn tay bé nhỏ của kẹo dẻo gấu chỉ là hai quả bóng tròn, không có ngón tay nào cả, đương nhiên không thể cầm bút được!!

Cho nên chớ có học linh tinh mấy tình tiết máu cún!

Tư Hàn Tước mím môi, trên má như ẩn như hiện một nụ cười nhưng vẻ mặt và giọng điệu lại giống hệt nhau, rất lạnh nhạt: “Làm sao, chuyện vừa nói lại định nuốt lời à?”

Nuốt lời? Kẹo không có! Kẹo không phải!

Đường Tiểu Đường lắc đầu như trống bỏi, hoảng loạn giải thích, kẹo chỉ là…. không thể viết chữ mà thôi!

Tư Hàn Tước không đáp, anh vẫn bình tĩnh nhìn con đường phía trước, chiếc xe đang chạy êm ru, chỉ có tiếng gió nhẹ vờn qua.

Đường Tiểu Đường cúi đầu trước sự im lặng của Tư Hàn Tước, “Huhu, viết chữ ư, chủ nhân, anh thật là khó dỗ.”

Chủ nhân không để ý tới kẹo, không để ý tới kẹo.

Tại sao chủ nhân còn trẻ con hơn cả kẹo thế?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tiểu Đường phồng lên như con cá nóc, cực kỳ ấm ức.

Chủ nhân trẻ con, phúc hắc, ngạo kiều.

Chủ nhân không còn là Tư tổng lạnh lùng như tảng băng trong mắt người ngoài nữa.

Anh không giống cái mác chủ tịch mà là đứa cháu hiếu thảo và tốt bụng của bà nội, là chủ nhân đối xử với kẹo dẻo gấu kiên nhẫn lại dịu dàng, trong ngày sinh nhật, anh cô đơn một mình nhớ về kí ức ấm áp duy nhất của tuổi thơ và nở một nụ cười đơn thuần lại rung động lòng người.

Đường Tiểu Đường nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Tư Hàn Tước, nhếch miệng, khuôn mặt phồng lên dần dần xẹp xuống.

Haiz, chính mình tự đào hố, dù có khóc lóc thế nào cũng phải tự lấp hố thôi.

Sau khi trở về nhà, Tư Hàn Tước đặt Đường Tiểu Đường lên giường, tìm giấy và bút thậm chí chu đáo lấy máy tính bảng ra tìm “Mẫu viết bản kiểm điểm” cho Đường Tiểu Đường.

Đường Tiểu Đường ôm bút chì đen, đứng trước máy tính bảng khóc thút thít, nhìn theo bước chân chủ nhân vào phòng tắm.

Huhu.

Kẹo dẻo gấu ôm lấy bút chì như ôm một thân cây lớn, quẹt cây bút chì xuống giấy một vạch, sau đó trên giấy xuất hiện một vệt dài ngoằn ngoèo.

Đường Tiểu Đường chán nản nhìn bàn tay nhỏ bé không linh hoạt của mình, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh của chủ nhân.

Tiếng nước rào rào, Tư Hàn Tước đang tắm tửa, hẳn phải một lúc lâu nữa mới ra.

Đường Tiểu Đường thở hắt, nó định dùng máy tính bảng tìm kiếm lời âu yếm, nó nghiêng đầu đứng trước màn hình rộng lớn nghiêng túc học tập “Một trăm phương pháp dỗ dành bạn gái”. Có lẽ liên quan đến từ khoá nên trên màn hình hiện ra mấy truyện tranh ngắn ngọt ngào đáng yêu, Đường Tiểu Đường tò mò nhấp vào và thấy tên tác giả là “Tư tiên sinh thích ăn kẹo”.

Tác giả chỉ có vài nghìn fan. Ảnh đại diện là một chú gấu nhỏ màu hồng. Đây là một tác giả tự vẽ truyện trên weibo, tất cả đều là câu chuyện hàng ngày ngọt ngào của một thanh niên cao lớn mặc tây trang đi giày da cùng một thiếu niên mặc một chiếc áo ba lỗ và quần đùi.Không có ngoại lệ.

Tên của những mẩu truyện tranh này là “Kẹo của Tư tiên sinh”.

Đường Tiểu Đường khẽ mở miệng, nét vẽ các nhân vật truyện tranh rất đơn giản nhưng có thể nhìn rõ ánh mắt ngọt ngào khi họ nhìn thấy nhau.

Đầu óc Đường Tiểu Đường trống rỗng, vụng về vươn tay nhấp vào Weibo của người này kéo tới kỳ đầu tiên.

——Trong cô nhi viện, thiếu niên ôm khăn trải giường nặng trĩu đi trong gió, xung quanh là một đám trẻ con cười nói ồn ào, cậu vắt ga giường lên, gió mát thổi ga giường vờn qua mặt, thiếu niên chật vật phủi ra, bỗng một thân ảnh ở phía xa lọt vào đáy mắt.

Dáng người Tư Hàn Tước cao lớn, đôi lông mày hơi cau lại, anh đang nghe viện trưởng nói chuyện, theo sau anh là hàng chục người mặc vest đen, trông anh như đại ca của thế giới ngầm.

Đường Đường thì thầm, người này thật là hung dữ.

Tư Hàn Tước “hung dữ” đột nhiên nâng mắt, nhìn thấy Đường Đường đang trốn sau ga giường.

Đường Đường lè lưỡi, xong rồi, lời nói bậy bạ bị người ta nghe thấy.Người có vẻ ngoài hung dữ gọi cậu đến văn phòng, kiên nhẫn hỏi han tình hình của cậu rồi quyết định quyên góp để cậu đào tạo chuyên sâu.

Nụ cười trong mắt Đường Đường xán lạn đến chói mắt, trong một khung nho nhỏ có viết, ồ, một người hung dữ tốt bụng.

Kỳ thứ nhất kết thúc ở đây, tái bút: Tư tiên sinh thân mến, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.

Đường Tiểu Đường thở dốc, hốc mắt đau xót, khóe miệng chậm rãi buông xuống.

Nó vội vàng mở kỳ thứ hai.

Đường Đường đang ngồi đọc sách trong ký túc xá thì nghe thấy bạn cùng phòng thảo luận về bảng xếp hạng Forbes gì đó, vị chủ tịch trẻ tuổi nổi tiếng với thủ đoạn quyết đoán lọt vào danh sách. Bạn cùng phòng xì xào rằng anh ta tranh chấp với gia đình thậm chí còn từ mặt người thân. Mấy hôm trước, mẹ anh ta ở nước ngoài còn lên án anh ta bất hiếu với giới truyền thông. Tin tức này đã gây nên một loạt chấn động thế nhưng tất cả các báo từng đưa tin đều nhanh chóng biến mất không để lại một tiếng động.

Thiếu niên lắc đầu: “Anh ấy không phải loại người như vậy.”

Bạn cùng phòng mỉm cười: “Cậu biết anh ta à, làm sao cậu biết anh ta không phải chứ?”

Đôi mắt Đường Đường cong thành vầng trăng sáng, kiêu ngạo đáp lời: “Đương nhiên tôi biết.”

Đương nhiên tôi biết. Bởi vì tôi đã thực sự gặp anh ấy.

Bóng cây ngoài cửa sổ khuôn viên trường học loang lổ như bức tranh sơn dầu, thiếu niên ngồi trước cửa sổ, gương mặt rung động lòng người.

Kỳ thứ ba là ngục giam lạnh lẽo tối tăm, sự việc phía trước không được vẽ chi tiết, chỉ là khung cảnh thay đổi. Thiếu niên mặc quần áo mỏng nằm cuộn tròn trong góc nhà tù. Trước mặt cậu là vài người đàn ông to lớn thô kệch nhìn cậu buông trò vui đùa hạ lưu.

Thiếu niên cụp mắt nhìn nền đất lạnh lẽo, khuôn mặt đầy vết bầm tím và sẹo cũ do chống cự, cậu thầm nghĩ, ai tới cứu mình đi.

Nếu là thần linh, cậu nguyện tín ngưỡng thần linh.

Nếu là ma quỷ, cậu sẽ không do dự sa đoạ.

Trong tuyệt vọng, cánh cửa nhà tù mở ra, Tư Hàn Tước đứng bên ngoài vươn tay về phía cậu.

Hai mắt thiếu niên đẫm lệ mơ màng ngẩng đầu.

Khung cảnh như đóng băng, thiếu niên thầm nghĩ, Tư tiên sinh, anh là thần linh hay ma quỷ?

Nhưng cho dù ngài là ai thì hình như em cũng thích ngài rồi.

Hơi nóng thiêu đốt tràn ra từ đáy lòng, đôi mắt chua xót, sau vài giây sửng sốt, một giọt nước mắt của Đường Tiểu Đường rớt xuống.

Nó vội vàng tìm kiếm những bài viết bên dưới, sau đó có rất nhiều chuyện, đều là mấy chuyện vụn vặt hàng ngày yêu đương với Tư tiên sinh do Đường Đường tưởng tượng ra.

Cậu muốn lên bánh xe quay với Tư tiên sinh, khi đến điểm cao nhất, giữa bầu trời đầy sao, cậu sẽ tỏ tình với Tư tiên sinh.

Khi màn đêm dần buông xuống, cậu muốn chuẩn bị một bữa cơm nóng hôi hổi rồi nở một nụ cười rạng rỡ dưới ánh đèn chờ Tư tiên sinh về nhà.

Vào thời gian rảnh cuối tuần cậu muốn cùng Tư tiên sinh nằm trên ghế sô pha, Tư tiên sinh chăm chỉ làm việc còn cậu ngồi trước bàn vẽ bên cạnh miêu tả lại ngũ quan của anh.

Ánh mặt trời toả xuống như rắc bột vàng lên cành cây xanh tươi ngoài cửa sổ, có một con chim sẻ nhỏ ngốc nghếch đứng bên cửa sổ nghiêng đầu nhìn bọn họ.

Đường Tiểu Đường hít mũi, hai mắt sưng vù.

Có một ngọn lửa ấm áp bùng lên từ tim phổi rồi lan rộng ra toàn thân.

Ngọn lửa bùng cháy thiêu rụi tất cả ý thức của nó, Đường Tiểu Đường ôm đầu nhẹ nhàng nằm xuống.



Tiếng nước ngừng lại, thời tiết hơi lạnh, khi Tư Hàn Tước bước ra, hơi nước mờ ảo toả ra xung quanh giống như một tảng băng mỏng. Bởi vì có Đường Tiểu Đường nên anh mặc quần áo ngủ xong mới đi ra, bộ đồ ngủ màu bạc phản chiếu vẻ dịu dàng và điềm tĩnh của anh.

Tư Hàn Tước đang lau tóc, lông mày ngấm nước trở nên cực kỳ rõ ràng, ánh mắt rơi xuống giường nhìn viên kẹo dẻo ghé vào máy tính bảng, hô hấp đều đều, trên giấy chỉ có một đường kẻ xiêu vẹo.

Tư Hàn Tước bất lực mỉm cười, lau sạch giọt nước trên tay rồi mới cẩn thận nhấc Đường Tiểu Đường lên đặt xuống gối.

Chăn bông dày nặng vắt qua thân thể nhỏ bé của Đường Tiểu Đường.

Mùi hương ngọt ngào thoang thoảng, Tư Hàn Tước nằm xuống, đôi mắt dịu dàng nhìn viên kẹo nhỏ của mình.

Khi ngủ, đôi mắt tròn xoe của kẹo dẻo gấu trở thành một đường thẳng, một bên khuôn mặt bầu bĩnh bẹp lại, hai bàn tay nhỏ bé tròn vo đặt lên ngực.

Tư Hàn Tước lặng lẽ quan sát một lúc thì bắt đầu buồn ngủ, anh từ từ nhắm mắt lại.

Giữa đêm khuya, kẹo dẻo gấu khó chịu hừ hừ, ngọn lửa nóng rực kia vẫn lặng lẽ thiêu đốt, vô số hình ảnh hỗn loạn lướt qua tâm trí.

Đường Tiểu Đường phát ra tiếng nỉ non nghẹn ngào.

~Hết chương 36~
Bình Luận (0)
Comment