Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

Chương 4

Căn phòng tối đen như mực, không khác gì với những ngày trước đây mỗi khi anh về nhà, lạnh lẽo, không có ánh đèn chờ đợi.

Khi cánh cửa mở ra, một mùi hương ngọt ngào sảng khoái xông thẳng tới – mùi của kẹo dẻo gấu.

Làn gió mát trong đêm khẽ uốn lượn, đưa hương vị của Đường Tiểu Đường nhẹ nhàng quẩn quanh chóp mũi như thể thiếu niên sắp từ phòng ngủ đi ra, cười rạng rỡ với anh: “Tư tiên sinh, hoan nghênh anh về nhà. ”

Tư Hàn Tước đứng ở ngoài cửa một lúc mới vươn tay bật đèn.

Đèn sáng, Tư Hàn Tước nhìn đống thủy tinh ở cửa không biết đã được dọn đi từ lúc nào, hơn nữa sàn nhà dường như đã được lau cẩn thận.

Hôm nay hình như không phải là ngày dì giúp việc đến dọn dẹp.

Tư Hàn Tước thay giày ở huyền quan, chưa đi được mấy bước đã nhìn thấy đống kính vỡ nằm gọn ở góc tường.

Tư Hàn Tước:???

Những miếng thuỷ tinh này rõ ràng đã được di chuyển và đặt trong góc một cách cẩn thận hơn nữa phía trước còn đặt một chiếc cốc giấy cảnh báo, như thể sợ anh sẽ vô tình giẫm phải và bị thương.

Đường Tiểu Đường nắm lấy cánh cửa phòng ngủ, bí mật quan sát chủ nhân đến khuya mới về, aida chủ nhân ngốc, anh nhìn chằm chằm kính vỡ làm gì vậy? Anh mau tới… nhìn em này!

Kẹo hy vọng điều đầu tiên chủ nhân làm khi về đến nhà là gặp mình, cùng mình tâm sự những chuyện xảy ra ngày hôm nay, kẹo hi vọng chân mày chủ nhân sẽ không còn nhăn tít lại nữa.

Tư Hàn Tước nhìn chăm chú đống mảnh vỡ vài giây, biểu cảm nghi ngờ cởi áo khoác, vừa bước vào phòng ngủ vừa quan sát mặt đất.

Hai chân ngắn ngủn của Đường Tiểu Đường nỗ lực chạy đến chỗ hộp thuỷ tinh rồi nằm xuống, ừm, lại bày ra tư thế thật đẹp nào.

Nó giơ một cánh tay lên, như thể ngọt ngào nói rằng, chủ nhân vất vả rồi!

Không được, không được, nhỡ chủ nhân phát hiện ra thì sao? Đường Tiểu Đường nghiêng người quay đầu về phía cửa, để chủ nhân có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của mình ngay khi bước vào!

Không được, không được, cái tư thế này khiến cánh tay của nó bị áp dưới cái bụng bầu bĩnh, làm sao mà vẫy tay chào chủ nhân được.

Đường Tiểu Đường lăn lộn trên mặt đất, mưu đồ cố gắng bày ra một tư thế để chủ nhân vừa có thể nhìn thấy nụ cười của mình, vừa có thể vẫy tay, nhưng bộ dáng phải ghé vào hộp thuỷ tinh giả vờ như bị ngã nữa. Ầy, khó quá!

Bước chân của Tư Hàn Tước đang đến gần, Đường Tiểu Đường có thể ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo trên người anh, kẹo nhớ chủ nhân lắm.

Ngay khi Tư Hàn Tước bước qua cửa, anh đã nhìn thấy chiếc hộp thuỷ tinh rơi trên mặt đất cùng với nhóc gấu dẻo đang dựa nửa người vào thành hộp, trên môi vẫn là nụ cười tươi tắn.

Anh dường như có ảo giác trong nháy mắt anh bước vào, hình như cánh tay nhỏ bé của kẹo dẻo gấu đã giật mình.

Đường Tiểu Đường cố hết sức giữ nụ cười ngọt ngào, nhưng trong lòng lại đang gào thét, a, a, a tui còn chưa tạo dáng xong!! Thiếu chút nữa là bị phát hiện rồi!

Chủ nhân đi tới, cúi người nhẹ nhàng ấn cái bụng bự của nó rồi mới nhặt lên, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi phóng to trước mặt Đường Tiểu Đường.

Xung động thị giác quá mãnh liệt, so với lúc ngủ thì đôi lông mày của Tư Hàn Tước lúc này có nét quyến rũ khác hẳn, còn đôi mắt sắc lạnh của anh dường như lại mang theo một thứ cảm xúc nặng tình động lòng người. Đường Tiểu Đường có thể nhìn thấy viên kẹo hồng phản chiếu trong con ngươi đen kịt giống như đang phiêu du trong dải ngân hà, bồng bềnh lơ lửng, từ từ chìm vào trong không có cách nào tự kiềm chế.

Đôi mắt của chủ nhân sao lại đẹp đến vậy…

Trong mắt chỉ có mỗi viên kẹo, nhịp tim của Đường Tiểu Đường đập thình thịch… Kỳ lạ… Cảm giác rất quen thuộc…

Hơi thở của chủ nhân vừa ấm vừa ngứa, Đường Tiểu Đường cảm thấy mình sắp tan ra…

Kẹo, rung động rồi.

Tư Hàn Tước nghiêm túc quan sát kẹo dẻo gấu, nụ cười của nó không chê vào đâu được, hương vị ngọt ngào vô cùng thoải mái, tay chân buông thõng trong lòng bàn tay anh, vừa ngứa vừa mềm.

Anh đang tự hỏi liệu có phải có kẻ trộm ghé thăm không.

Xem ra những người đó lại chuẩn bị xuống tay, nơi này không còn an toàn nữa.

May mắn thay viên kẹo không sao hết.

Tư Hàn Tước dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa đầu nhóc gấu, bề mặt kẹo dẻo tinh tế mềm mịn, dòng điện cực nhỏ truyền đến đầu ngón tay, nhẹ nhàng trêu trọc làn da, có một loại rung động kì lạ.

Vị ngọt dường như đậm hơn.

Tư Hàn Tước đột nhiên tò mò không biết mùi vị của kẹo dẻo gấu sẽ như thế nào?

Liệu nó có tốt đẹp như đôi môi của thiếu niên kia không.

Đường Tiểu Đường hơi ngượng ngùng khi bị Tư Hàn Tước vuốt ve, thân thể màu hồng phấn của nó càng ngày càng đậm, kẹo đỏ mặt…

Nếu là mèo, lúc này nó đã thoải mái kêu meo meo rồi.

Đường Tiểu Đường muốn dụi dụi, dùng ngón tay ôm lấy anh, nói với anh, chủ nhân ơi, đêm nay em vẫn sẽ bảo vệ anh mà.

Có kẹo ở đây, ác mộng sẽ biến thành giấc mơ ngọt ngào.

Đường Tiểu Đường sắp thoải mái đến tan chảy, tay chân nhỏ nhắn mềm nhũn, từ từ trượt xuống trong lòng bàn tay Tư Hàn Tước… trượt xuống…

Tư Hàn Tước nghĩ tay mình đổ mồ hôi, cuối cùng cũng nhớ tới chuyện đây là một viên kẹo, xoa nắn như thế khó mà bảo quản, anh nhanh chóng đặt viên kẹo xuống, bởi vì lo lắng nên cũng không đi tìm khăn, trực tiếp dùng tay áo xoa lên mặt Đường Tiểu Đường.

Một vệt hồng nhạt dây ra áo sơ mi trắng tinh.

Kẹo sắp hôn mê rồi…

Nhưng giây tiếp theo, nó giật mình vì câu lầm bầm của Tư Hàn Tước.

“Viên kẹo này khó bảo quản như vậy, hay là ăn luôn nhỉ.”

Đường Tiểu Đường:!!!

Kẹo dễ thương như vậy, sao lại muốn ăn kẹo chứ!

Đôi mắt tròn xoe của Đường Tiểu Đường trừng lớn, Tư Hàn Tước lại thật sự bế nó lên để sát bên miệng, vươn lưỡi liếm cái đầu tròn vo của nó!

Đường Tiểu Đường: A???

Tuy rằng đôi môi của chủ nhân mềm mại lành lạnh thì cũng không được ăn kẹo nhé!!

Một mùi thơm ngọt ngào lưu lại trên đầu lưỡi, hương ngọt kích thích vị giác nhảy múa, Tư Hàn Tước mím môi.

Thì ra đồ ngọt thực sự sẽ khiến người ta hạnh phúc.

Viên kẹo mềm ngọt đến mức khiến anh nhớ đến đôi má lúm đựng đầy ánh nắng mặt trời của Đường Đường.

Dưới ánh mặt trời, Đường Đường quay đầu mỉm cười.

Đường Đường kiên cường, độc lập lại ngây thơ, thiện lương.

Dù cho số phận gập ghềnh và cuộc đời nghiệt ngã, Đường Đường vẫn ngọt ngào và nỗ lực như cũ.

Không đợi anh giải quyết xong đối thủ, không đợi anh tỏ tình, Đường Đường đã trở thành người thực vật.

Tư Hàn Tước xoa bụng gấu nhỏ, im lặng trả viên kẹo về hộp thuỷ tinh, đặt lên tủ đầu giường, xoay người đi rửa mặt, tiếng dòng nước chảy từ phòng tắm truyền ra rất lớn tựa như một cơn mưa to.

Ấy, tại sao chủ nhân lại đột nhiên không vui thế?

Kẹo làm chưa đủ tốt à?

Đường Tiểu Đường hoang mang sờ cái đầu ướt đẫm của mình, khụ khụ, còn ít nước miếng của chủ nhân, cái này có tính là chủ nhân hôn nó không??

Có phải hôn không? Có phải không?!

Một lúc sau, Tư Hàn Tước quấn khăn tắm đi ra.

Tiểu Đường cẩn thận nuốt nước miếng, dáng người của chủ nhân thật đẹp.

Làn da màu lúa mạch hấp dẫn dưới ánh đèn, vai rộng eo hẹp, đường nét cơ bắp hoàn mỹ, đường nhân ngư lướt qua tám múi cơ bụng biến mất ở vùng bí ẩn dưới lớp khăn tắm.

Kẹo bắt đầu si mê.

Tư Hàn Tước lấy khăn lau mái tóc đen nhánh đang rũ nước của mình.

Kẹo:!!!!!

Kẹo không dám nhìn!!!

Bởi vì Tư Hàn Tước ở đây, Đường Tiểu Đường không thể che mắt, hai mắt xấu hổ đảo quanh, thân hình nhỏ bé biến thành màu đỏ sẫm!

Có lẽ bởi ánh sáng lờ mờ trong phòng nên Tư Hàn Tước không để ý đến sắc mặt của Đường Tiểu Đường đã thay đổi, anh nằm trên giường nhìn văn kiện trên máy tính, sau một lúc, cuối cùng cũng cảm thấy hơi buồn ngủ.

Tư Hàn Tước tắt máy tính, đầu gối lên một cánh tay, nghiêng người nhìn viên kẹo dẻo trên tủ đầu giường, nói với Đường Tiểu Đường: “Tiểu Đường, ngủ ngon.”

Đêm nay, Tư Hàn Tước lại chìm vào giấc ngủ trong hơi thở ngọt ngào, anh không gặp ác mộng như cũ nhưng lông mày vẫn cau lại.

Đường Tiểu Đường nhìn khuôn mặt ngủ say của chủ nhân, cách hộp thuỷ tinh vuốt ve hình dáng anh.

Nó không dám chạy lung tung nữa, vì sợ chủ nhân phát hiện nó không thích hợp, hôm nay chủ nhân phát phúc lợi quá nhiều, sau khi hưng phấn qua đi, kẹo cũng cảm thấy hơi mệt.

Trong không khí, khoé miệng Tiểu Đường cong cong thầm nói với Tư Hàn Tước, chủ nhân ơi, có kẹo ở đây, anh sẽ không gặp ác mộng.

Chừng nào anh mới biết, có một viên kẹo, hôm nay cũng cố gắng tìm cách làm cho anh vui vẻ.

~Hết chương 4~
Bình Luận (0)
Comment