Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

Chương 40

Cố Bằng cười giễu cợt: “Cậu muốn trốn khỏi nhà sao còn phải về nhà trước làm gì?”

Đôi mắt Đường Tiểu Đường đỏ như thỏ con bị cướp mất củ cải, đáp như thể đó là điều đương nhiên: “Đương nhiên là thế rồi, tôi còn muốn ở trước mặt chủ.… anh trai bày trò đóng gói hành lý nữa kìa!”

Đường Tiểu Đường nhướng mày gian xảo, cái khó ló cái khôn cho chủ nhân một xưng hô đặc biệt.

Nghe nói trong thế giới loài người, gọi chủ nhân còn có hàm ý gì đó kì kì quái quái.

Có lẽ là thầm trầm trồ khen ngợi.

Ánh mắt Cố Bằng tối sầm lại: “Anh trai? Anh trai ruột?”

Đường Tiểu Đường ngạo kiều đáp: “Đương nhiên không phải, kẹo còn thích anh ấy mà!”

Cố Bằng: “Ồ!”

Nội tâm: Chết tiệt!

Hai tay y khoanh trước ngực nhưng thân trên lại tới gần Đường Tiểu Đường – một tư thế trong tiềm thức muốn chạy trốn nhưng lại muốn khẩn thiết tìm đồng đội, “Cậu là gay à?”

Đường Tiểu Đường nhướng mắt, vẻ mặt mờ mịt ngây thơ.

Gay là gì?

Cậu bé có vẻ lớn hơn cũng nghe thấy những chữ này, sắc mặt lập tức trở nên xấu xí, dưới mắt tụ một tầng mây u ám, có chút sợ hãi hỏi lại: “Anh Tiểu Đường ơi, gay… rất… ghê tởm ạ?”

Cậu bé thoạt nhìn chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, đây là thời điểm phát triển tinh thần, một đứa trẻ ở độ tuổi này chưa biết che dấu, nội tâm sợ hãi lại mong đợi nhìn chằm chằm Đường Tiểu Đường.

Cố Bằng nín thở, đôi môi mất đi màu sắc, đôi mắt giống như cậu bé kia nhìn về phía Đường Tiểu Đường.

Như thể câu trả lời của Đường Tiểu Đường sẽ quyết định vận mệnh tương lai.

Đường Tiểu Đường chớp mắt, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, buông tay xuống, “Làm sao kẹo biết được?”

Cố Bằng và cậu bé sững sờ, cậu bé còn quá nhỏ, năng lực nhận thức và tâm lý yếu ớt, ánh mắt đã hiện lên một tầng sương ẩm, Đường Tiểu Đường vuốt tóc cậu bé, “Chủ… anh trai nói, bất kì loại tình cảm nào cũng bình đẳng khi đứng trước trời xanh.”

“Nhưng kẹo cảm thấy, phải là bản thân cảm thấy bình đẳng thì mới là bình đẳng.” Đường Tiểu Đường cắn môi dưới, hoang mang tự hỏi: “Người khác nói em ghê tởm hay không thì có nghĩa lý gì đâu, bản thân em phải tin tưởng nha?”

Nó nhìn về phía Cố Bằng: “Đúng không?”

Cố Bằng nhắm mắt lại.

Y vội vàng quay đầu sang chỗ khác, mu bàn tay lau một giọt nước mắt trên khóe mắt rồi thô bạo xoa mặt mình, “Ba mẹ cậu đâu, ba mẹ mặc kệ cậu à?”

Đường Tiểu Đường chớp mắt.

Kẹo không có ba mẹ.

Sau khi tỉnh lại, trong mắt trong lòng nó chỉ có một mình chủ nhân, trên đời này, người thân duy nhất, người duy nhất nó tin tưởng, người duy nhất nó có thể dựa vào, người duy nhất nó nghe lời chỉ có chủ nhân mà thôi.

Nó chỉ là một viên kẹo đơn thuần trong sáng, tam quan* mà nó có, thái độ đối với thế giới, suy nghĩ và hiểu biết về cuộc sống đều do chủ nhân dạy dỗ.

(*tam quan: thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan)

Thanh danh của Tư Hàn Tước không tốt, anh bị cho là máu lạnh vô tình, bà còn chưa cúng tuần đầu đã náo loạn với anh em ruột đưa nhau lên toà án chỉ vì tranh giành gia sản, bị cho là không nhận người thân, mẹ ruột bị tống ra nước ngoài dưỡng lão không rõ sống chết, bị cho là không từ thủ đoạn, dùng mọi thủ đoạn xấu xa để chèn ép anh trai lớn Tư gia – Tư Thành nên mới có được địa vị ngày hôm nay nay, bị cho là…

Một thương nhân không hề có nhân tính khiến người đời nghe tên mà sợ mất mật trong truyền thuyết kia lại dịu dàng bảo vệ nó, kiên nhẫn và tỉ mỉ dạy nó nhận thức tốt đẹp về thế giới này. Anh dành hết phần lương thiện của mình cho Đường Tiểu Đường để viên kẹo một tay anh dạy dỗ có dáng vẻ ngọt ngào tươi đẹp như bây giờ.

Đường Tiểu Đường không nghĩ “không cha không mẹ” là một điều bất hạnh, hai mắt nó cong cong nhìn Cố Bằng, “Kẹo không có ba mẹ.”

Cố Bằng: “Cậu là trẻ mồ côi?”

Trẻ mồ côi?

Đường Tiểu Đường nhăn mũi, hếch cằm lên, ngạo kiều đáp: “Cũng không phải, kẹo còn có… còn có anh trai kìa!”

Thiếu niên mỉm cười, đôi môi cong lên một đường cong đầy kiêu hãnh và ngọt ngào, nụ cười ngọt lịm và niềm yêu thích nồng đậm trào ra từ đáy mắt.

Cố Bằng cảm thấy chua xót.

Chẳng sợ không cha không mẹ, bởi vì được yêu thương cho nên có gia đình.

Người anh trai đó… rốt cuộc là ai…

Cố Bằng cay đắng thầm nghĩ, một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ lại được chăm sóc chu đáo đến mức lương thiện như vậy, người kia chắc hẳn…

Cũng là ánh mặt trời…

Đường Tiểu Đường lắc đầu đắc ý rồi lại cảm thấy hơi ngại ngùng, nó nhe hàm răng trắng như gạo nếp híp mắt cười.

Vừa nhắc đến chủ nhân tốt đến nhường nào, nó thậm chí còn quên mất vừa rồi tức đến phát khóc nức nở ra sao.

Cơn mưa mùa thu kéo dài một hồi lâu, khát vọng chạy trốn khỏi nhà của Đường Tiểu Đường dần dần bị bao trùm bởi niềm nhung nhớ.

Kẹo nhớ chủ nhân….

Bọn họ dường như chưa bao giờ xa nhau quá lâu.

Nhưng mà giữa trưa, viện trưởng lại kiên quyết muốn giữ Đường Tiểu Đường lại. Đối mặt với bà lão đầu đầy tóc bạc, trái tim mềm mại của Đường Tiểu Đường không thể nói nên lời từ chối.

Ăn xong bữa cơm, Đường Tiểu Đường nói muốn về nhà, bọn trẻ mới ở bên anh Tiểu Đường không bao lâu lại sắp phải xa cách đều rưng rưng nước mắt kéo tay áo nó…

Bóng đêm âm thầm kéo đến không để lại tiếng động.

Cuối cùng cũng dỗ được bọn trẻ trở về ký túc xá, cô nhi viện cũng sáng đèn.

Rất nhiều ánh đèn nhỏ trong khuôn viên như cố ý tạo ra một biển sao, chúng được thắp sáng suốt đêm ngay bên ngoài khu ký túc xá, dù có thức dậy vào ban đêm thì khi mở mắt ra vẫn có thể nhìn thấy những ngôi sao gần trong gang tấc.

Chúng được cố ý thiết kế cho những đứa trẻ sợ bóng tối.

Đường Tiểu Đường khó khăn lắm mới từ chối được lời mời ở lại của viện trưởng, nó cùng Cố Bằng chân không chạm đất chạy thẳng một mạch ra bên ngoài. Mưa bụi cùng gió lạnh thổi qua mái tóc và gương mặt, ngọn đèn hải đăng nhân tạo trên đỉnh đầu sáng chói huy hoàng.

Cố Bằng cầm ô đuổi theo sau Đường Tiểu Đường, che đi từng giọt mưa trên đầu.

Đường Tiểu Đường hơi vội.

Đã quá muộn, kẹo dẻo gấu bướng bỉnh không về nhà sẽ bị phạt.

Cố Bằng gọi xe, hai người đứng đợi xe dưới ánh đèn đường bên ngoài cô nhi viện.

Đường Tiểu Đường lơ đãng liếm môi, ánh đèn lờ mờ từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, bóng chiếc mũ che khuất đôi mắt, thấp thoáng chiếc mũi cao thẳng xinh đẹp, nước da trắng bóc tỏa ra tia sáng ấm áp làm nổi bật đôi môi mỏng hồng hào hấp dẫn.

“Nhà cậu ở đâu?”

Cố Bằng lấy một điếu thuốc lá điện tử ra định hút thì lương tâm lại lên án không thể hút thuốc trước mặt trẻ con, vì vậy y đành kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay xoay tới xoay lui hoa cả mắt.

Đứng trước Đường Tiểu Đường, con người ta không dám làm bất cứ điều gì tiêu cực.

Đường Tiểu Đường thận trọng chỉ nói ra tên tiểu khu, bảo chỉ cần đưa mình đến cổng tiểu khu là được chứ không hề đề cập đến bất kỳ thông tin cụ thể nào.

Nó không phải ngốc bạch ngọt, lòng phòng bị vẫn phải có.

Trong lòng Cố Bằng thầm đánh giá, ngây thơ lại ngọt ngào nhưng còn khá thông minh đấy.

Y lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng thì thầm: “Cảm ơn cậu.”

“Hả?” Đường Tiểu Đường kinh ngạc nhìn y, “Cảm ơn tôi?”

Cố Bằng mỉm cười: “Ừ, cảm ơn cậu.”

“Cậu đã cứu tôi, nếu không thì… Ngày mai cậu có muốn ra ngoài không? Ngày mai tôi ở ngoài tiểu khu chờ cậu, cậu thích trượt ván không? Tôi dẫn cậu đi trượt ván.”

Cố Bằng nói năng lộn xộn, nhẹ nhàng bâng quơ mà phớt lờ ý định tự sát ở cầu Giang Hải của mình.

Giãy giụa giữa sự sống và cái chết rồi được cứu rỗi, được ban cho hy vọng và dũng khí sống tiếp.

Có lẽ trong mắt người khác cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì.

Trượt ván?

Tròng mắt Đường Tiểu Đường như viên pha lê đảo qua, kẹo từng thấy cái này trong video của đồng minh lớn!

Mở rộng vòng tay ngược gió tiến về phía trước.

Giống như bay vậy.

Hai mắt Đường Tiểu Đường sáng lên: “Được nha!”

Cố Bằng híp mắt, y không hỏi vị anh trai kia có cho phép nó tiếp xúc với người lạ hay không.

Sau khi xe đến, Đường Tiểu Đường co thành một cục ngồi ở hàng ghế sau, tựa trán vào cửa sổ xe nhìn cảnh vật bên ngoài.

Ánh đèn, bóng người, dòng xe cộ…

Thành phố vào ban đêm, nó và chủ nhân đã nhìn qua vô số lần.

Mọi ồn ào trong ngày lặng lẽ ngưng tụ thành từng luồng ánh sáng rải rác, trong thế giới con người, khi sắc trời tối dần là lúc nên về nhà.

Đường Tiểu Đường mệt mỏi cả một ngày, tâm tình hưng phấn lần đầu tiên đi ra ngoài đến lúc này đã bình tĩnh trở lại.

Chủ nhân có biết nó ra ngoài không…

Chủ nhân không tìm được nó, liệu có nóng lòng không…

Muộn như vậy rồi mà nó còn chưa về nhà, liệu chủ nhân có tức giận hay không…

Mùi hương ngọt ngào trong xe chỉ thoang thoảng, không nồng đậm như bình thường, thậm chí còn có vẻ hơi căng thẳng hồi hộp.



Xe dừng ở cổng tiểu khu, Đường Tiểu Đường đẩy cửa chuẩn bị chạy ra ngoài, trước khi đi nó vội vàng nói nhanh: “Đúng rồi, những chuyện đã đồng ý thì nhớ thực hiện đấy nha!”

Đường Tiểu Đường chìa tay về phía y, đặt một nắm kẹo vào lòng bàn tay y, “Cảm ơn!”

Cố Bằng còn chưa kịp phản ứng, Đường Tiểu Đường đã vọt tới cổng.

Cố Bằng kêu một tiếng “a”, cúi đầu định rút danh thiếp có số điện thoại đưa cho Đường Tiểu Đường, nhưng…

Trong nháy mắt y ngẩng đầu, ngoài cửa sổ xe đã không một bóng người.

Xe đỗ cách cổng tiểu khu mấy trăm mét… Làm sao có thể nhanh như vậy …

Tài xế lại tình cờ đang xem lịch trình trên điện thoại nên vẻ mặt cũng ngơ ngác.

Cố Bằng cau mày.



Đường Tiểu Đường chạy đến “căn cứ bí mật” của mình, đôi mắt đen lúng liếng xác định tuyệt đối không có ai thấy cũng không có camera giám sát thì mới cởi quần áo ra rồi nhét vào một chiếc túi đã chuẩn bị sẵn sau đó giấu đi, vèo một cái biến thành kẹo dẻo gấu đầu to hoảng sợ chạy về nhà.

Vì là căn chung cư dạng biệt thự nên các tòa nhà cách xa nhau, một số toà còn ngăn cách bởi một hồ nước lớn, do khoảng cách quá xa nên một số đoạn đường thậm chí còn được trang bị đèn giao thông, lúc này vừa vặn có một chiếc xe đang chờ đèn đỏ.

Đường Tiểu Đường nhảy “biu” một cái, thần không biết quỷ không hay bám vào nóc xe, cho đi nhờ xíu nha.

Khi xe đi ngang qua toà nhà của Tư Hàn Tước, Đường Tiểu Đường lại “biu’ một cái nhảy khỏi nóc xe rồi tiếp đất trong tư thế giống Spider Man!

Kẹo đã về rồi đây!!!

Đường Tiểu Đường không nhớ nổi dáng vẻ thề son sắt sẽ trốn khỏi nhà lúc trước, hiện tại trong lòng nó chỉ tràn đầy ý nghĩ… không trở về sẽ bị chủ nhân tét mông!!!

Luống ca luống cuống.

Kẹo thực sự luống cuống.

Đường Tiểu Đường dựa vào thân hình nhỏ bé giống như chuột Jerry nhón nhân vượt qua nhân viên bảo vệ, tự mình nhảy lên ấn vào nút thang máy rồi căng thẳng núp vào một góc.

Vài phút sau, cửa thang máy mở ra, trước mắt là cửa nhà của chủ nhân.

Trái tim Đường Tiểu Đường đập loạn xạ.

~Hết chương 40~
Bình Luận (0)
Comment