Toàn thân kẹo dẻo nhỏ vì bị đùa giỡn nên đỏ hồng cả lên, gò má đỏ bừng, gương mặt như vừa được rắc một lớp phấn hoa đào, nghe thấy câu “cho tới giờ chỉ có mình em” thì phồng hai má ngạo kiều “Hừ” một tiếng.
Tư Hàn Tước xoa gương mặt mềm mại đàn hồi như pudding sữa bò rồi ngồi về chỗ cũ.
“Anh bảo Tiểu Vũ đặt nhà hàng rồi.” Tư Hàn Tước nói, “Ẩm thực Giang Chiết*.”
(*江浙 Giang Chiết: viết tắt cho 江蘇 Giang Tô và 浙江 Chiết Giang)Đường Đường là người Giang Tô, khẩu vị thiên thanh đạm thơm ngọt.
Anh có tư tâm – anh càng mong Đường Tiểu Đường có thể sớm nhớ lại, càng hy vọng đoạn tình yêu chua chua ngọt ngọt này sớm ngày viên mãn.
Anh trưởng thành trong bất hạnh và cực khổ, tính cách cực đoan hắc ám, anh có thể mặt không cảm xúc tra tấn đối thủ, có thể đùa bỡn người anh ghét trong lòng bàn tay, cũng từng dùng hết thủ đoạn hủy diệt người khác để đạt được mục đích.
Từ trước đến nay anh không phải người tốt.
Nhưng có một ngày, người hành tẩu trong đầm lầy hắc ám lại bất ngờ nhìn thấy ánh sáng.
Anh cố gắng lau khô tay nhưng vẫn sợ chỉ cần chạm nhẹ là tia sáng kia sẽ tan biến như ảnh ngược trong nước.
Anh dành tất cả dịu dàng và cẩn thận của đời này cho Đường Đường.
Bởi vậy anh không thể nào mở miệng nói với Đường Tiểu Đường, không thể nào thản nhiên hỏi Đường Tiểu Đường rằng em có nhớ hẳn là bản thân đang ở bệnh viện không.
Anh chỉ có thể đi đường vòng, nghĩ mọi cách cho cậu cảm nhận những thứ quen thuộc.
Quả nhiên Đường Tiểu Đường nghe vậy thì hai mắt sáng ngời, “Ẩm thực Giang Chiết? Có ngon không?”
Tư Hàn Tước nhướng mày, bình đạm trả lời: “Ăn cũng được.”
Hương vị hoặc là quá nhạt, hoặc là ngọt khè cổ, hơn nữa vị ngọt kia không giống vị ngọt của phương Bắc, luôn mang một mùi tanh nhè nhẹ.
Đối với một người con sinh ra ở Kinh thị mà nói thì thật sự không tính là ngon.
Đường Tiểu Đường được dỗ dành như trở thành một quả bóng hồng được bơm căng vui vẻ bay lơ lửng, chọc nhẹ một cái là chảy ra mật ngọt.
Cuối cùng chủ nhân đã nói chỉ thích kẹo nha!
Hai mắt Đường Tiểu Đường sáng rực như hai mặt trăng tròn, nhìn gương mặt nghiêm túc lái xe của chủ nhân, đầu quả tim thoáng gợn lên một đợt sóng.
Xe từ từ nổ máy, nhìn đèn xe chiếu sáng một vùng phía trước, Đường Tiểu Đường trở nên trầm tĩnh trước nay chưa từng có.
Bởi vì cảm giác an toàn Tư Hàn Tước trao cho, trái tim chua lòm của Đường Tiểu Đường đã đập trở lại, nghiêm túc hồi tưởng “Kẹo của Tư tiên sinh” đã làm nó ghen tị rất nhiều – một bạn nam chỉ dám giấu tình yêu dưới đáy lòng, nhát gan lại hèn mọn, dùng tất cả thiện ý và dịu dàng để yên lặng yêu đối phương.
Cậu ấy gửi gắm thế giới dịu dàng trong ảo tưởng của mình vào nét vẽ, cậu tỉnh táo và tự nhận thức được, cậu chưa từng quấy rầy đến sinh hoạt của đối phương, cậu tự giác giữ khoảng cách để người cậu yêu thoải mái nhất, trông ngóng từ xa, tình sâu dễ hiểu.
Đường Tiểu Đường thầm nghĩ, thật ra cậu ấy cũng là một người rất đáng yêu và lương thiện.
Hơn nữa cậu ấy giống mình, trong tên đều có ‘Đường’ ngọt ngào.
Trái tim Đường Tiểu Đường chợt co lại giống như bị một bàn tay nhẹ nhàng bóp chặt khiến cho cậu sinh ra một loại tâm thái giác ngộ kì lạ.
Tại sao cậu lại chán ghét “Kẹo của Tư tiên sinh”?
Dùng sự tôn trọng, bám sát điểm mấu chốt mà yêu một người, không ai có tư cách ghét bỏ phương thức này dù chỉ nửa phần.
Đường Tiểu Đường nắm chặt tay, bỗng nhiên lại cảm thấy áy náy.
Tư Hàn Tước thấy nó im lặng hồi lâu, cho rằng nó còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi nên duỗi tay nắm lấy tay nó, cưỡng bách nó thoát ra khỏi vực sâu kia.
“Nghĩ gì thế?” Tư Hàn Tước nói, “Đừng nghĩ nhiều.”
Đôi môi đỏ mọng của thiếu niên mấp máy: “Chỉ là suy nghĩ, có thể ở bên chủ nhân là một chuyện may mắn đến nhường nào.”
Thiếu niên hơi nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bóng tối và ánh sáng nhiều màu sắc thay nhau chiếu lên gương mặt khiến đôi lông mày rõ nét như được tô điểm càng thêm diễm lệ phong tình, đôi mắt biết cười mờ sương, nó nắm lấy tay Tư Hàn Tước nâng tới bên môi, thành kính đặt xuống một nụ hôn thơm ngọt.
Cánh môi lướt trên làn da hơi thô ráp ở mu bàn tay, nhẹ nhàng như một giọt sương sớm vương trên cánh hoa ướt mềm xinh đẹp trong thời tiết xuân về hoa nở, non mềm khiến trái tim rung động.
Từng đợt từng đợt thơm ngọt triền miên quấn lấy trái tim Tư Hàn Tước, người đàn ông mỉm cười, im lặng nắm chặt lấy ngón tay thiếu niên, mười ngón tay đan vào nhau.
Mãi cho đến nhà hàng, Tư Hàn Tước mới lưu luyến buông ra.
Đó là một nhà hàng mang phong cách vùng sông nước Giang Nam, tường trắng ngói đen, làn nước trong xanh gợn sóng, người phục vụ có vóc dáng mảnh mai trong trang phục sườn xám thướt tha quyến rũ, nở nụ cười nghênh đón bọn họ.
Tư Hàn Tước yêu cầu phòng riêng và bảo Đường Tiểu Đường chọn món.
Thực đơn được thiết kế khéo léo thành một tác phẩm trên giấy ba chiều, mỗi khi lật sang một trang, mô hình món ăn tinh xảo sẽ đứng lên trên mặt phẳng, đĩa và đồ ăn rất rõ ràng, thật sự thú vị, màu sắc hấp dẫn của đồ ăn phối với khung cảnh sơn thủy và mỹ nhân, khi gọi món như thể quan sát tác phẩm nghệ thuật kỳ công.
Đường Tiểu Đường chơi đến là vui vẻ, nhất thời quên luôn gọi món, mãi đến khi Tư Hàn Tước nhỏ giọng thúc giục: “Tiểu Đường, muốn ăn cái gì?”
“Thịt dê giấu cá!” Đường Tiểu Đường không chút do dự, tựa như bản năng buột miệng thốt ra.
Tư Hàn Tước nhướng mày: “Cái gì cơ?”
Người phục vụ cười đáp: “Thịt dê giấu cá là đặt con cá vào trong miếng thịt dê, thêm gia vị rồi mang đi hầm, cá dê cùng hưởng, đó là ngọn nguồn của sự tươi mới, tương truyền là sáng chế của Bành Tổ, là đệ nhất trong các món truyền thống.”
“Thú vị.” Tư Hàn Tước nhìn về phía Đường Tiểu Đường, “Em ăn rồi à?”
“Chưa nha.” Đường Tiểu Đường ngẩng đầu, chợt sửng sốt.
Thực đơn trong tay đang dừng ở cua ướp rượu vàng ươm, lật lại bảy tám trang trước cũng không có cái tên “thịt dê giấu cá” khó đọc này.
Nhưng… tại sao nó lại biết món này, còn có thể buột miệng thốt ra?
Đường Tiểu Đường ôm trang cua ướp rượu, ngơ ngác vô tội.
“Có thể là… Có thể là thấy ở nơi nào đó rồi nhỉ.” Đường Tiểu Đường tự ai ủi.
Nó tiếp tục lật thực đơn rồi lại hơi thất thần.
Mỗi một món ăn bằng giấy tinh xảo đứng lên, trong miệng Đường Tiểu Đường lập tức phản xạ có điều kiện cảm nhận được hương vị của món ăn đó.
Mùa hoa quế ăn vịt rang muối là ngon nhất, ngó sen bánh tẻ mật ong ngọt mềm, tôm Long Tỉnh thoang thoảng hương trà, xương sườn Vô Tích ngọt đến vô cùng, còn có bánh bao súp nhân nghạch cua nữa.
Đường Tiểu Đường vươn lưỡi liếm khe hở giữa hai môi.
Dáng vẻ quyến rũ mà không tự biết, cực kỳ gợi cảm, Tư Hàn Tước nhìn chăm chú đầu lưỡi chợt thoáng lướt qua đôi môi anh đào, giấu tâm tư kiều diễm đi rồi thử hỏi: “Liệu có phải trước kia từng ăn nhưng quên mất rồi không?”
Đường Tiểu Đường phồng má, nhanh chóng hồi ức lại quãng đời của mình một lần.
Sinh mệnh của nó rất ngắn, từ khi là một viên kẹo dẻo gấu có sinh mệnh tỉnh lại đến nay mới chỉ mấy tháng, mà biến thành người bắt đầu ăn thịt cũng chỉ mười mấy ngày, vì thế tự cho là thông minh mà trả lời một cách chắc chắn: “Không có nha, là chủ nhân nhìn em lớn lên mà.”
Sinh mệnh của nó phần lớn là trải qua xung quanh chủ nhân, bản thân mình đã ăn mấy thứ kia chưa chẳng lẽ chủ nhân còn không biết!
“Có lẽ là nghe ở đâu đó rồi.” Ánh mắt trong trẻo của Đường Tiểu Đường lóe lên, cười hì hì đẩy thực đơn cho Tư Hàn Tước, hai tay nâng hai má trắng muốt, chớp mắt, “Chủ nhân cũng chọn đi!”
Hai từ “chủ nhân” thanh thúy nhảy ra từ miệng Đường Tiểu Đường, người phục vụ lập tức lộ ra vẻ mặt kì lạ.
Tư Hàn Tước điều chỉnh dáng ngồi, liếc người phục vụ một cái.
Người phục vụ bị ánh mắt kia liếc qua mà cả đầu tê dại, lập tức ngượng ngùng cúi đầu.
Tư Hàn Tước gọi vài món rồi bảo phục vụ rời đi.
“Làm sao vậy ạ?” Đường Tiểu Đường ngây thơ hỏi, “Sao cô ấy nhìn em như vậy?”
Nó bỗng nhớ tới hai từ “chủ nhân” trong thế giới con người hình như có hàm nghĩa kì quái nào đó nên cẩn thận hỏi: “Có phải ở bên ngoài không thể gọi chủ nhân không ạ?”
Tư Hàn Tước nhìn nó, khóe môi cong lên, “Có thể, sao lại không thể, ở đâu cũng có thể kêu.”
Tốt nhất là đến đâu em cũng kêu một tiếng.
Tư Hàn Tước cất giấu tâm tư tà ác, đôi mắt nhìn Đường Tiểu Đường dần trở nên thâm trầm.
Đường Tiểu Đường có phản ứng với đồ ăn Giang Chiết – dù cho sự nghi hoặc về điểm này nhanh chóng bị thiếu niên giấu đi nhưng anh vẫn bắt được chút ánh sáng nơi đáy mắt nó.
Tư Hàn Tước nhìn vào mắt Đường Tiểu Đường, ánh mắt càng thêm sâu xa.
Món ăn mang lên, người phục vụ vừa đặt bánh bao súp to bằng bàn tay trước mặt Đường Tiểu Đường thì nó lập tức lấy ống hút cắm vào vỏ, cái miệng nhỏ hút một ngụm chất lỏng thơm ngon, canh gà và da heo đông lạnh phối với ngạch cua và thịt cua tươi mới hơi trào ra khỏi vỏ bánh, bốc hơi nghi ngút.
Đường Tiểu Đường hút mấy hơi liền, cái miệng nhỏ ăn súp như một chiếc sticker màu trắng bị bỏng.
Sắc đẹp có thể thay thế cơm ăn.
Phòng riêng chỉ có hai người, cửa đóng lại, ngăn cách với thế giới ồn ào bên ngoài, dưới ánh đèn ái muội có thiếu niên hai mắt sáng ngời, chuyên tâm đối phó bánh bao súp ngạch cua.
Đường Tiểu Đường gắp một miếng thịt cá từ đĩa “thịt cừu giấu cá” vào bát Tư Hàn Tước, “Chủ nhân cũng ăn đi!”
Anh dán mắt vào Đường Tiểu Đường, vừa chậm rãi ăn miếng cá kia vừa nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt phức tạp, ánh mắt như có gai liếm láp thiếu niên trước mắt hết lần này tới lần khác.
Đường Tiểu Đường bị nhìn chằm mà nổi hết da gà, ngậm một miếng ngó sen bánh tẻ mặt ong, hai mắt tròn xoe nhìn chủ nhân.
“Tiểu Đường.” Tư Hàn Tước ưu nhã đặt đũa xuống, khuỷu tay đặt trên bàn, mười ngón tay giao nhau, đường cằm góc cạnh đặt trên mu tay, giọng nói hàm chứa ý cười khó hiểu: “Ăn ngon thật.”
Đồng tử Đường Tiểu Đường co lại, miếng ngó sen bánh tẻ mật ong rớt xuống.
“Tốt nhất là em nhớ kĩ hôm nay.” Tư Hàn Tước rụt tay lại, dựa lưng vào ghế, không biết lấy hộp nhẫn nhung tơ màu đen từ đâu ra, “Đã muốn cho em lúc ở nghĩa trang, hiện tại cũng không muộn.”
Trong hộp nhung màu đen kia đúng là nhẫn ngọc lục bảo, là chiếc nhẫn lúc Tư Quy cầu hôn Lâm Lộc Minh, tự mình mang lên cho người con gái mình yêu.
Tư Hàn Tước đẩy nhẹ, hộp nhung màu đem mang theo chiếc nhẫn trượt về phía Đường Tiểu Đường.
“Lúc trước chiếc nhẫn này bán được tám triệu, sau khi tình hình tốt lên anh tốn rất nhiều thời gian tìm lại tung tích chiếc nhẫn này, đáng tiếc nghe nói đã rơi vào tay nhà sưu tầm tư nhân, sau đó đợi mười mấy năm mới chờ được nó xuất hiện lần nữa.” Tư Hàn Tước nói, “Với anh chiếc nhẫn này có ý nghĩa sâu sắc.”
Anh nhìn thẳng vào mắt Đường Tiểu Đường: “Nó đại diện cho mất mà tìm lại được.”
Đồ vật bất cẩn đánh mất, một ngày nào đó sẽ trở về.
Anh nhìn Đường Tiểu Đường: “Tiểu Đường, em cũng là anh đánh mất mà tìm lại được.”
~Hết chương 60~