Kẹo Soda Chanh - Tô Thập Ngũ

Chương 13

Cuối tuần trôi qua, nhiệt độ ở thành phố Nam lại đột nhiên quay trở lại khoảng mười mấy độ, sáng thứ hai lúc đến trường, Chu An Nhiên còn bị bà Hà dặn mặc nhiều quần áo hơn.

Sau khi đến khu dạy học, Chu An Nhiên và Nghiêm Tinh Thiến nắm tay bước vào từ cửa sau giống như mọi ngày.

Vừa vào lớp, ánh mắt Chu An Nhiên đã nhìn đến bàn thứ sáu tổ hai theo thói quen, sau đó cô nghe thấy có một ban nam không thân thiết chào hỏi Nghiêm Tinh Thiến.

“Nghiêm Tinh Thiến, cậu giỏi thật đấy, đoạn video và mấy câu cậu nói chiều thứ sáu tuần trước đúng là hả giận, không ngờ cậu còn biết về bóng rổ.”

Nghiêm Tinh Thiến xua tay: “Đâu có đâu có, chỉ là trùng hợp mấy hôm trước tớ xem bóng rổ với bố nên nghe được thôi mà, thật ra tớ có hiểu gì đâu.”

“Mới nghe mà đã nhớ rồi, còn dùng được vào lúc quan trọng nữa, như thế cũng rất giỏi.”

Về chỗ ngồi, Nghiêm Tinh Thiến khẽ thở hắt ra: “Cũng may cậu đoán được sẽ có người nhắc đến chuyện này nên chuẩn bị giúp tớ, nếu không thì lộ rồi.”

Chu An Nhiên không lập tức ngồi xuống ngay mà lấy khăn giấy trong cặp ra lau bàn.

Nghiêm Tinh Thiến hạ giọng nói tiếp: “Thật ra người mà bọn họ khen là cậu, cậu không cần tớ nói cho mọi người biết là cậu quay video, là cậu dặn tớ nói những lời đó sao?”

Động tác lau bàn của Chu An Nhiên khựng lại.

Thứ sáu cô chỉ muốn giúp anh chứ không muốn được ai khen.

Hơn nữa cô cũng không muốn bị nhiều người chú ý, điều đó khiến cô có cảm giác bí mật cô giấu kín trong lòng sắp không thể giấu được nữa.

“Không cần.” Chu An Nhiên nói nhỏ, “Mấy ngày nữa mọi người sẽ quên thôi, hơn nữa bây giờ mà nói thì có cảm giác như đang tranh công vậy. Đây cũng không phải chuyện to tát gì, tớ không xử lý được, cậu cứ giúp tớ đi, tối nay tớ mời cậu uống trà sữa.”

“Được, nhưng hôm nay nóng lắm, tớ muốn uống trà chanh đá.” Nghiêm Tinh Thiến ngáp một cái, định nằm bò xuống bàn.

Chu An Nhiên kéo cô ấy: “Đợi tớ lau bàn xong rồi hẵng nằm.”

Lau bàn giúp Nghiêm Tinh Thiến xong, Chu An Nhiên đi đến cuối lớp vứt khăn giấy rồi ra ngoài rửa tay.

Khi quay lại thì đúng lúc nhìn thấy Lâu Diệc Kỳ ngồi xuống ghế.

Chu An Nhiên ngồi vào chỗ của mình.

Lâu Diệc Kỳ quay người, ánh mắt nhìn Nghiêm Tinh Thiến như có ý đánh giá: “Nghiêm Tinh Thiến, cậu hiểu quy tắc bóng rổ từ khi nào vậy?”

Nghiêm Tinh Thiến ngẩng đầu: “Tớ có hiểu đâu, chỉ là tình cờ mấy ngày trước xem bóng rổ với bố tớ cũng gặp cảnh như vậy, tớ nghe bố tớ giải thích nên nhớ.”

“Là vậy sao.” Lâu Diệc Kỳ hơi dừng lại, “Tình cờ cậu lại quay được cảnh Trần Lạc Bạch bị ngáng chân, xem ra lớp chúng ta may mắn rồi.”

Nghiêm Tinh Thiến: “Cậu ấy cầm bóng, tớ không quay mặt cậu ấy thì quay dưới chân là chuyện bình thường mà.”

Lâu Diệc Kỳ đặt tay lên bàn Chu An Nhiên: “Cũng phải, nhưng thứ sáu Chúc Nhiên rủ cậu tới Thanh Đình ăn cơm sao cậu không đi, lúc ấy tớ nghĩ giá mà cậu đi tớ còn có bạn.”

Chủ đề này không nằm trong phạm vi Chu An Nhiên hướng dẫn cho cô.

Nhưng không nhắc đến bóng rổ thì Nghiêm Tinh Thiến chẳng sợ gì sất, cô ấy ngẩng đầu, nhìn Lâu Diệc Kỳ với vẻ khó hiểu: “Chẳng phải cậu đi với Ân Nghi Chân à?”

Lâu Diệc Kỳ im lặng.

“Cũng chỉ có tớ với cậu ấy là con gái, tất cả đều là con trai.” Lâu Diệc Kỳ quay về chủ đề cũ, “Tóm lại là tại sao cậu không đi?”

Nghiêm Tinh Thiến vẫn tỏ vẻ khó hiểu: “Tại sao tớ lại phải đi, tớ đâu thân thiết với họ, hơn nữa hôm đó thần tượng của tớ có hoạt động rồi.”

“Chỉ vì vậy thôi?” Rõ ràng Lâu Diệc Kỳ hơi kinh ngạc.

Nghiêm Tinh Thiến: “Chỉ vì vậy là chỉ thế nào, thần tượng của tớ không hoạt động bao lâu rồi cậu biết không, trời có sập cũng không quan trọng bằng anh ấy.”

Lâu Diệc Kỳ: “…”

“Được rồi.” Lâu Diệc Kỳ nói rồi quay người lại.

Chu An Nhiên ngồi bên cạnh nghe hết đoạn hội thoại, thầm thở phào trong lòng.

Nghiêm Tinh Thiến không có hứng thú với Trần Lạc Bạch nên mới bình tĩnh được như thế.

Vừa rồi nếu đổi lại là cô thì có lẽ cô không làm được.

Chu An Nhiên lấy bút ra, định học thuộc từ vựng một lát, nhưng chắc là do hơi mất tập trung nên khi mở nắp, cô không cẩn thận làm rơi nắp ra ngoài.

Cô cúi xuống nhặt nắp bút lên, khi ngẩng đầu lại nhìn thấy Hạ Minh Vũ cách một lối đi nhỏ hình như đang nhìn cô.

Không biết cậu ta có vừa nghe được gì không.

Thứ sáu hôm đó khi xảy ra xung đột, mọi người đều tập trung về phía Trần Lạc Bạch, hành động nhét điện thoại vào trong túi áo Nghiêm Tinh Thiến của cô rất kín đáo, điện thoại của bọn cô lại cùng kiểu với nhau.

Mặc dù Hạ Minh Vũ đứng bên cạnh nhưng chắc không phát hiện ra đâu.

“Sao thế?” Chu An Nhiên hỏi.

Hạ Minh Vũ lắc đầu: “Không có gì, đang định hỏi cậu một bài nhưng lại nghĩ ra rồi.”

Chu An Nhiên không nói gì nữa, cô cất nắp bút đi, cúi đầu học từ vựng.

Nghiêm Tinh Thiến ngồi bên cạnh huých tay cô: “Tớ lén xem lại hoạt động hôm trước của thần tượng, Nhiên Nhiên, cậu để ý giáo viên giúp tớ nhé.”

Chu An Nhiên không đồng ý: “Cô Tống bảo tớ canh chừng cậu học từ vựng buổi sáng.”

“Chỉ năm phút thôi mà.” Nghiêm Tinh Thiến làm nũng với cô, “Nhiên Nhiên tốt, tớ đã giúp cậu…”

Chu An Nhiên nhẹ nhàng ngắt lời: “Chỉ năm phút thôi đấy.”

Nghiêm Tinh Thiến giơ tay ok với cô, sau đó lén lút cúi đầu.

Chu An Nhiên lật sách tiếng Anh, thỉnh thoảng quay đầu ra sau xem thầy tổng phụ trách có lặng lẽ bước vào hay không.

Cũng xem anh đã tới chưa.

Sắp hết năm phút, Đổng Thần đi đến bên cạnh Nghiêm Tinh Thiến theo lối đi nhỏ, bỗng nhiên gõ lên bàn cô ấy.

Nghiêm Tinh Thiến sợ bắn mình, ngẩng đầu thấy là cậu ta thì tháo một bên tai nghe xuống: “Đổng Thần cậu bị điên à, sao tự dưng lại gõ bàn tôi, làm tôi sợ chết khiếp.”

Đổng Thần nói bằng giọng thiếu đòn: “Thu bài tập toán, cậu không chăm chỉ học tập, lén lén lút lút còn trách tôi dọa cậu à.”

Nghiêm Tinh Thiến tức giận trừng mắt nhìn cậu ta: “Ai lén lút, vẫn còn sớm mà, thu bài tập toán làm gì.”

Nói rồi, cô ấy lấy bài thi trong ngăn bàn ra đập mạnh lên bàn.

Đổng Thần: “Tôi muốn thu lúc nào thì thu.”

Nghiêm Tinh Thiến chẳng buồn nói chuyện với cậu ta, lại đeo tai nghe lên.

Đổng Thần sờ mũi: “Chu An Nhiên, của cậu đâu?”

Chu An Nhiên đưa bài thi cho cậu ta, lại nhẹ nhàng nói thêm một câu: “Cậu đừng suốt ngày dọa cậu ấy như thế, cậu ấy không chịu nổi đâu.”

Đổng Thần im lặng, ngoảnh mặt sang một bên: “Ai suốt ngày dọa chứ.”

Chu An Nhiên không nói nữa mà tháo tai nghe của Nghiêm Tinh Thiến ra: “Năm phút rồi, mau học từ vựng đi.”

Nghiêm Tinh Thiến: “…”

“Hu hu hu mẹ tớ đã cho cậu cái gì, tớ cho cậu gấp mười lần.”

“Cho gấp một trăm lần cũng vô dụng.” Chu An Nhiên lấy sách tiếng Anh của cô ấy ra, “Mau học thuộc từ vựng đi, lát nữa kiểm tra không viết được thì đừng khóc với tớ.”

Nhưng cuối cùng Nghiêm Tinh Thiến vẫn không thể nhớ nổi hai từ.

Bởi vì Thịnh Hiểu Văn và Trương Thư Nhàn đã vào lớp, thứ sáu tuần trước, hai người này cùng về với bọn cô, cuối tuần còn trò chuyện trên mạng xã hội, sau khi tới lớp, bọn họ lại rôm rả nói về chuyện trận bóng thứ sáu tuần trước.

Gần tới tiết tự học, Chu An Nhiên vẫn chưa nghe thấy giọng nói quen thuộc phía sau.

Nhân lúc quay lại truyền bài tập, cô thoáng nhìn ra phía sau, bàn thứ sáu vẫn còn trống.

Sao hôm nay vẫn chưa tới nhỉ.

Chu An Nhiên phát bài tập cho bàn sau rồi từ từ quay người lại, sau đó lập tức nhìn thấy người mà cô muốn gặp xuất hiện ở cửa trước của lớp.

Nhiệt độ xuống thấp, chàng trai lại mặc đồng phục mùa xuân, anh không kéo khóa áo khoác mà chỉ khoác lên người, đeo cặp sách một bên vai, cơ thể cáo ráo thẳng tắp.

Tay anh còn cầm đang một túi đồ trong suốt, không biết bên trong có gì.

Anh nghiêng đầu nói chuyện với Chúc Nhiên đang đứng chắn trước mặt mình.

Không biết có phải vì Chúc Nhiên nói gì đó không mà Trần Lạc Bạch bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cô.

Chu An Nhiên cuống quít quay đi.

Nhưng vẫn thoáng nhìn thấy tình huống bên chỗ anh.

Cô thấy anh và Chúc Nhiên cùng bước vào lớp.

Nhìn thấy anh bước vào lối đi giữa tổ một và tổ hai.

Nhìn thấy anh….

Dừng lại trước bàn cô.

Hơi thở Chu An Nhiên dường như cũng dừng lại theo.

Cô không nhịn được thoáng cúi thấp đầu, vẫn không dám nhìn thẳng vào anh, nhưng tầm mắt của cô trở nên rõ hơn vừa nãy.

Chu An Nhiên thấy anh nâng tay lên, nốt ruồi nhỏ trên cổ tay lọt vào trong mắt cô, cô cũng thấy chiếc túi anh đang cầm là túi ở trong tiệm tạp hóa của trường, hình như bên trong đều là đồ ăn vặt.

Cô nhìn thấy anh đặt túi đồ ăn vặt lên bàn của Nghiêm Tinh Thiến.

Giọng nói quen thuộc trong trẻo của thiếu niên vang lên rất gần.

“Chuyện thứ sáu tuần trước, cảm ơn nhé.”

Chúc Nhiên nói thêm: “Đây là do nhóm bọn tớ mời, nữ hiệp Nghiêm, cậu giỏi lắm. Thứ sáu tuần trước không nhờ có video và mấy câu nói của cậu thì chắc chắn bọn tôi vẫn thắng, nhưng không thắng dễ dàng như vậy.”

Nghiêm Tinh Thiến sửng sốt.

Chuyện này không có trong phạm vi Chu An Nhiên dặn cô.

Nghiêm Tinh Thiến hơi nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy Chu An Nhiên cúi xuống, cô ấy chớp mắt, đành phải nói lung tung: “Không cần cảm ơn đâu, là tớ tình cờ quay được, cũng tình cờ biết quy tắc thôi. Chẳng phải cậu nói muốn mang lại vinh quang cho lớp sao, những bạn khác cũng muốn làm thế mà, không cần cảm ơn.”

“Được, nhưng mà đồ ăn vặt cậu vẫn giữ lại nhé, cũng không có nhiều.” Chúc Nhiên không nói thêm nữa, “Tóm lại sau này cậu cần giúp gì cứ nói với bọn tôi.”

Sau khi hai chàng trai cao lớn rời đi, Nghiêm Tinh Thiến mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy để đồ ăn vặt lên đùi, vốn định hỏi Chu An Nhiên muốn xử lý mấy thứ này thế nào nhưng vừa quay đầu đã thấy Chu An Nhiên nằm bò xuống bàn từ lúc nào.

“Nhiên Nhiên.” Nghiêm Tinh Thiến vội hỏi, “Cậu sao thế?”

Giọng Chu An Nhiên có vẻ rầu rĩ: “Không sao, tớ hơi đau bụng thôi.”

Nghiêm Tinh Thiến: “Sao vậy, có cần tớ đưa cậu tới phòng y tế không?”

“Không cần đâu.” Chu An Nhiên nói, “Chắc là sắp tới tháng.”

Nghiêm Tinh Thiến lập tức thả lỏng: “Vậy cậu nằm nghỉ một lát đi, giáo viên tới tớ sẽ nhắc cậu.”

Chu An Nhiên đáp ừ, giọng nhỏ đến mức cô cũng không nhẹ thấy.

Cô vùi toàn bộ gương mặt vào trong cánh tay, cảm giác chua xót lại xộc lên mũi.

Nhưng có gì đâu mà buồn.

Hôm đó, lúc chọn nhét điện thoại vào trong túi áo Nghiêm Tinh Thiến, cô cũng phải đoán trước được cảnh này.

Có lẽ là vì cô có thể không để ý sự động viên và sự chú ý của người khác, nhưng không thể mặc kệ từng cử chỉ hành động của anh.

Vốn dĩ cô đã có cơ hội nghe anh nói lời cảm ơn khách sáo với mình.

Là cô đã chắp tay gạt bỏ cơ hội đó đi.

Có lẽ là vì cô biết, cái gọi là xấu hổ, sợ bí mật không thể giấu nữa chỉ là lý do ngụy biện mà thôi.

Thật ra, cô chỉ là một người nhát gan không dám chủ động đến gần anh một bước.

Giờ ra chơi sáng hôm đó, nhóm Hồ Côn xin lỗi Thang Kiến Duệ trước mặt cả trường.

Hôm đó, trường học chỗ nào cũng có người bàn luận về trận bóng thứ sáu tuần trước, thảo luận về cú ném ba điểm lùi của Trần Lạc Bạch .

Nhưng vì câu cảm ơn khách sáo của anh mà cả buổi sáng Chu An Nhiên rất bơ phờ, buổi trưa ngủ trong phòng học cũng không yên.

Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy có tiếng người nói chuyện phía trước, giọng nói ngọt ngào dễ nghe, hình như là của Ân Nghi Chân.

Cô ấy nói: “Cậu nói xem, cuối tuần này tớ có nên hẹn Trần Lạc Bạch ra ngoài chơi riêng không?”

Bình Luận (0)
Comment