Chúc Nhiên cúi đầu lấy chìa khóa mở cửa lớp ra: “Tôi đang đánh đám ngu kia tơi bời trong game, sao tự nhiên cậu muốn quay về trường, rốt cuộc là để quên thứ gì vậy?’
Trần Lạc Bạch: “Bài tập.”
“Bài tập hả, bài tập à…” Tiếng nói chuyện của Chúc Nhiên bỗng nhiên dừng lại, cậu ta kinh ngạc quay đầu, “Cậu mà lại quên mang bài tập?”
Một người xem bóng rổ lúc nửa đêm còn bị tức đến mất ngủ, không làm trò khác mà lôi đề thi ra làm lại quên mang bài tập ư?
“Đừng nói linh tinh nữa, mở cửa đi.” Trần Lạc Bạch nói.
Chúc Nhiên quay đầu mở cửa, thấy tâm trạng của anh không tốt từ sáng tới giờ nên không nhịn được quay đầu lại hỏi: “Lần này cô chú làm căng lắm à?”
Trần Lạc Bạch không trả lời, tự đẩy cửa ra, sườn mặt trông thật lạnh lùng.
Chúc Nhiên thầm đoán trong lòng.
Sợ là nghiêm trọng hơn cậu ta nghĩ rồi.
Hiếm khi cậu ta trở nên trầm mặc cùng theo Trần Lạc Bạch đi vào trong lớp.
Trần Lạc Bạch kéo ghế ra, cho tay vào trong bàn học tìm bài thi nhưng bất ngờ chạm phải thứ khác.
Là hai viên gì đó nho nhỏ.
Chúc Nhiên thấy anh khựng lại thì lại lắm mồm: “Sao thế?”
Trần Lạc Bạch lấy thứ đó ra, sau khi mở lòng bàn tay, anh mới thấy đó là hai viên kẹo.
“Đây là kẹo à?” Chúc Nhiên tò mò, “Tại sao trong ngăn bàn cậu lại có kẹo, chẳng lẽ là con gái nhét vào? Mà cũng không đúng, mấy bạn nữ toàn nhét quà cáp được gói ghém cẩn thận xinh đẹp vào trong ngăn bàn cậu, thậm chí cái nơ bên ngoài cũng phải chỉn chu ngay ngắn, làm gì có ai nhét hai viên kẹo bao giờ, có phải là ai đó để nhầm không?”
Đây cũng là lần đầu tiên Trần Lạc Bạch gặp tình huống này: “Chắc là vậy.”
“Thế đưa đây, đúng lúc tôi đang đói.” Chúc Nhiên nói rồi định lấy kẹo trong tay anh.
Trần Lạc Bạch thu tay lại, tránh khỏi bàn tay của cậu ta.
“Cậu keo kiệt thật đấy.” Chúc Nhiên trợn mắt, “Mặc dù cô Phương từng nói dù không thích cũng không được giày xéo tấm lòng của người khác, nhưng rõ ràng đây không phải là của con gái tặng, làm gì có ai tỏ tình với cậu mà nhét hai biên kẹo vào bàn học bao giờ. Tôi thấy chắc chắn là bỏ nhầm rồi, hoặc là đám Duệ Duệ chia cho cậu.”
Trần Lạc Bạch tiện tay nhét vào trong túi quần: “Để cuối tuần hỏi thử xem.”
“Tôi xem trong ngăn bàn tôi có không.” Chúc Nhiên sờ ngăn bàn bên cạnh của mình: “Không có, lạ nhỉ.”
Trần Lạc Bạch đã lấy bài thi ra: “Đi thôi.”
Ra khỏi trường, Trần Lạc Bạch bắt một chiếc xe taxi ngoài đường lớn.
Nhà của Chúc Nhiên gần trường hơn, xe đỗ ở cổng khu nhà cậu ta trước.
Cửa xe mở ra, Chúc Nhiên lại nghiêng đầu hỏi thêm một câu: “Hay là tối nay cậu qua nhà tôi đi?”
“Không cần.” Nửa khuôn mặt của Trần Lạc Bạch khuất trong bóng râm, “Mau xuống đi.”
Sau khi Chúc Nhiên xuống xe, chiếc xe taxi chạy thêm một lát rồi dừng ở một khu dân cư khác.
Trần Lạc Bạch về nhà mới phát hiện hôm nay căn nhà cực kỳ yên ắng, dì giúp việc mọi khi lúc nào cũng có mặt ở nhà nay không thấy đâu, phòng bếp thì trống trơn.
Anh dựa vào cửa phòng bếp, lấy điện thoại ra xem lịch sử trò chuyện, đầu ngón tay lướt trên điện thoại vài cái rồi dừng lại, cụp mắt xuống, cuối cùng không gọi cho số nào hết.
Trần Lạc Bạch mang cặp sách vào thư phòng, bật đèn trên bàn lên, lấy bài thi trong cặp ra.
Sau khi làm xong hai đề thi, sắc trời bên ngoài đã tối.
Ánh đèn thắp sáng bên ngoài cửa sổ sát đất giống như sao đêm, xe cộ qua lại như nêm bên dưới tựa như cảnh phồn hoa vô tận.
Trần Lạc Bạch đặt bút xuống, bỗng dưng cảm thấy đói.
Anh cầm điện thoại, đứng dậy đi vào phòng bếp mở tủ lạnh ra, bên trong không có gì.
Điện thoại reo đúng vào lúc này.
Sau khi nhìn thoáng qua cái tên hiển thị trên màn hình, hành động nghe máy của Trần Lạc Bạch dừng mất một nhịp.
Vài giây sau, anh mới nghe máy.
“Con về nhà chưa?” Giọng người phụ nữ vang lên qua điện thoại, “Hôm nay nhà dì Lưu có việc đột xuất nên xin nghỉ rồi, dì ấy nói chưa mua gì cho vào tủ lạnh hết, mẹ bận quá nên quên nói với con, con đã ăn chưa?”
Trần Lạc Bạch dựa vào tủ lạnh: “Con chưa.”
“Sao vẫn chưa ăn?” Phương Cẩn hỏi: “Để mẹ đặt cơm cho con nhé? Con muốn ăn quán nào, ở gần công ty luật có một quán mới mở…”
Trần Lạc Bạch hơi cụp mắt xuống, ngắt lời: “Mẹ.”
“Sao con?” Phương Cẩn hỏi anh.
Trần Lạc Bạch dựa vào tủ lạnh, lại im lặng.
“Lạc Bạch?” Phương Cẩn gọi anh, “Con có nghe không?”
Vài giây sau Trần Lạc Bạch lên tiếng: “Bố mẹ định ly hôn à?”
Người bên kia trầm mặc, một lúc lâu sau, Phương Cẩn mới hỏi: “Tối qua con nghe thấy à?”
Trần Lạc Bạch thấp giọng: “Vâng.”
“Xin lỗi đã làm ồn đến con, lần sau mẹ sẽ chú ý.” Phương Cẩn hơi dừng lại: “Chuyện ly hôn là do hôm qua tức giận nóng nảy nên mới nói thôi, nhưng đúng là mẹ và bố con xảy ra một vài vấn đề. Con yên tâm, không phải là bố mẹ làm chuyện gì đó không thể tha thứ cho nhau, chỉ là bất đồng tính cách. Con hãy cho bố mẹ chút thời gian, để bố mẹ bình tĩnh lại, mẹ đảm bảo với con, nếu thật sự đến mức ly hôn thì bố mẹ sẽ lắng nghe ý kiến của con trước, không tự quyết định một mình, con thấy vậy có được không?”
Bàn tay cầm điện thoại của Trần Lạc Bạch chậm rãi buông xuống: “Vâng.”
“Tối nay con muốn ăn gì?” Phương Cẩn quay lại chủ đề cũ.
Trần Lạc Bạch nghe thấy hình như bên kia có tiếng gõ cửa: “Mẹ cứ làm việc đi, để con tự đặt.”
Cúp máy xong, Trần Lạc Bạch vào ứng dụng đặt đồ ăn, xem mấy quán mình thường hay đặt hàng, thời gian giao hàng phải hơn nửa tiếng.
Anh lại thoát khỏi ứng dụng, lúc tay trái buông xuống lơ đãng chạm vào túi quần đồng phục, có tiếng sột soạt nhỏ vang lên.
Là hai viên kẹo kia.
Hai viên kẹo giống hệt nhau lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay anh.
Trên bao bì chỉ in mấy chữ tiếng Nhật và một quả chanh, rất đơn giản.
Thậm chí còn không phải một gói, chỉ là hai viên kẹo nhỏ nhét đại vào một góc ngăn bàn của anh.
Đúng là trông không giống quà con gái tặng, có lẽ như Chúc Nhiên đoán, là Thang Kiến Duệ hoặc là ai đó đã nhét vào ngăn bàn anh lúc chia đồ ăn vặt rồi.
Trần Lạc Bạch rất đói, anh cũng không buồn nghĩ nữa, tiện tay bóc một viên rồi bỏ vào miệng, anh cứ tưởng kẹo sẽ có vị ngọt ngấy nhưng hương vị còn hơn cả mong đợi.
Giống nước chanh có ga.
Không biết là do Phương Cẩn vừa bảo đảm hay là do hương vị tươi mát trong miệng mà cảm xúc anh đè nén cả một ngày tiêu tan gần hết.
Trần Lạc Bạch lại mở danh bạ ra, bấm vào số của Chúc Nhiên: “Ra ngoài ăn gì không?”
“Ăn gì?” Chúc Nhiên hỏi: “Cậu mời chứ?”
Đầu lưỡi Trần Lạc Bạch đẩy viên kẹo cứng qua một bên, hỏi lại: “Không thì cậu mời?”
Đầu bên kia điện thoại, Chúc Nhiên do dự hai giây, tính số tiền lẻ còn dư lại tháng này rồi như đưa ra quyết định trọng đại nào đó, giọng cực kỳ bi thương: “Tôi mời, để tôi mời.”
Trần Lạc Bạch mỉm cười: “Tôi mời, cậu tự bắt xe đến nhà tôi đi.”
….
Chu An Nhiên vừa về nhà đã hối hận.
Làm gì có ai tặng hai viên kẹo cho người khác bao giờ.
Thật chẳng ra làm sao.
Không biết anh nhìn thấy sẽ nghĩ gì nữa.
Nhưng bây giờ cô không có gan quay trở lại lấy đồ, ngộ nhỡ gặp bạn học nào đó thì sẽ lộ bí mật mất.
Lúc ăn cơm tối, Hà Gia Di nhìn vết đỏ trên tay cô, thấy cô còn mất tập trung thì không khỏi lo lắng: “Nhiên Nhiên, ở trường có ai bắt nạt con không?”
Chu An Nhiên lấy lại tinh thần, lắc đầu quầy quậy: “Không có ạ.”
“Thật chứ?” Hà Gia Di xác nhận lại, “Vậy tay con làm sao thế?”
Chu An Nhiên cúi đầu nhìn vết bầm màu xanh do va phải bàn của anh trên tay mình, lòng càng thấy ngại hơn: “Lúc trực nhật con không cẩn thận va vào bàn, các bạn trong lớp rất tốt bụng, Thiến Thiến toàn đi chung với con mà.”
Nghe vậy, Hà Gia Di mới yên tâm: “Lần sau nhớ chú ý, lát nữa lấy đá chườm vào đi.”
Ăn cơm xong, Chu An Nhiên không xem CBA với Chu Hiển Hồng như mọi ngày mà lấy cớ tuần này có nhiều bài tập, nhận đá Hà Gia Di đưa cho rồi trốn tịt vào phòng.
Lúc làm bài tập cô cũng mất tập trung, trong đầu nghĩ là A nhưng lại khoanh B.
Cuối cùng Chu An Nhiên cũng không ép bản thân mình nữa, tắm rửa sớm rồi đi ngủ.
Sau khi tắt đèn, cô kéo chăn lên che mặt mình, trốn mình trong chăn thở dài thườn thượt.
Cả cuối tuần, Chu An Nhiên cứ ảo não lo lắng, sáng thứ hai còn hiếm khi đến muộn.
Bình thường là cô chờ Nghiêm Tinh Thiến, nhưng Tống Thu đang nắm giữ poster và CD của thần tượng cô ấy nên bây giờ Nghiêm Tinh Thiến chịu thương chịu khó hơn nhiều, hôm nay cô ấy đã ở nhà đợi cô mười phút.
Sau khi gặp nhau dưới lầu, Nghiêm Tinh Thiến còn thấy khó hiểu: “Sao hôm nay cậu dậy muộn thế?”
Chu An Nhiên kéo cô ấy ra khỏi khu dân cư: “Tối qua bị mất ngủ.”
Thật sự ngủ không ngon.
Cô mơ một giấc mơ hoang đường.
Cô mơ thấy sau khi đến trường, Trần Lạc Bạch phát hiện ra trong ngăn bàn có kẹo, anh lấy hai viên kẹo đó ra đặt lên bàn, Chúc Nhiên đứng bên cạnh anh ồn ào nói lớn.
“Ơ, có bạn nữ nào tặng kẹo cho anh Lạc của chúng ta thế này?”
Nghiêm Tinh Thiến ngồi bên cạnh cô bỗng nhiên đứng lên ghế, từ trên cao nhìn xuống chỉ tay vào cô: “Chính là cậu ấy!”
Cô ấy nói to: “Chính là quỷ ki bo Chu An Nhiên chỉ đưa cho cậu ấy hai viên kẹo!”
Cả lớp quay lại nhìn cô.
Nhớ đến cảnh này, ánh mắt nhìn Nghiêm Tinh Thiến của cô không nhịn được trở nên u oán.
Nghiêm Tinh Thiến cảm nhận được: “Sao cậu lại nhìn tớ như thế?”
Chu An Nhiên: “…”
“Không có gì.” Chu An Nhiên nói, “Chỉ là tối qua mơ thấy cậu mắng tớ thôi.”
Nghiêm Tinh Thiến tò mò: “Mơ thấy tớ mắng cậu á? Tớ mắng cậu cái gì?”
“Mắng tớ là quỷ ki bo.” Chu An Nhiên cũng cảm thấy hành vi hôm thứ sáu của mình đúng là rất giống quỷ ki bo.
“Mơ luôn trái ngược với thật, chắc chắn tớ sẽ không mắng cậu là quỷ nhát gan đâu.” Nghiêm Tinh Thiến rút cánh tay đang bị cô khoác ra rồi đặt tay lên vai cô, mỉm cười hì hì, “Nên chắc chắn chiều nay cậu sẽ hào phóng bao tớ trà sữa chứ?”
Chu An Nhiên: “…?”
Mọi khi Chu An Nhiên luôn mong ngóng nhanh đến trường để sớm được nhìn thấy anh, nhưng hôm nay, còn chưa tới cổng trường cô đã có tâm lý kháng cự, khi đến dưới tòa nhà dạy học, tâm lý kháng cự này còn nặng nề hơn.
Không phải là không muốn gặp anh.
Mà là sợ anh sẽ phát hiện ra hai viên kẹo đó, cũng không dám nghĩ sau khi phát hiện ra, thái độ của anh sẽ như thế nào.
Nhưng trước đây cô toàn kéo Nghiêm Tinh Thiến đi cửa sau, sau khi đến lớp, Nghiêm Tinh Thiến không thèm suy nghĩ đã dắt cô đi vào bằng cửa sau rồi.
Hơn nữa hình như sợ cái gì là cái đó tới.
Chu An Nhiên vừa vào lớp thì phát hiện ra hôm nay Trần Lạc Bạch đã đến.
Chàng trai nghiêng người ngồi trên ghế, đặt tay lên lưng ghế dựa, duỗi đôi chân dài đá vào chân Thang Kiến Duệ ngồi phía trước, “Duệ Duệ, tuần trước cậu lén nhét kẹo vào trong ngăn bàn của tôi đúng không?”
Chu An Nhiên cảm giác tim mình sắp ngừng đập luôn.