Ngày đó Chu An Nhiên đứng tại chỗ đỏ mặt rất lâu.
Làn da phía sau thắt lưng của cô nóng bừng, như thể bàn tay nóng rực mạnh mẽ đó vẫn ôm cô qua lớp áo mỏng cuối hè.
Tim cũng đập nhanh vô cùng.
Trong đầu toàn là gương mặt vừa mới nhìn thấy.
Chu An Nhiên mím môi, bỗng nhiên xoay người bước nhanh xuống lầu.
Cô trở lại chỗ bảng thông báo, tìm bắt đầu từ hàng đầu tiên của thông báo chia lớp, xem kỹ từng cái tên.
Cuối cùng, khi cô nhìn thấy cái tên cô vừa nghe được cũng học chung lớp với mình, cô có cảm giác như hạnh phúc đến thật bất ngờ.
Cô nghĩ cấp ba sẽ khó khăn hơn cấp hai, ngoài học tập ra thì cũng chỉ có học tập.
Trần Lạc Bạch đột nhiên xuất như một tia ánh sáng, chiếu sáng thanh xuân xám xịt của cô.
Đáng tiếc, tia sáng này quá chói mắt.
Nói khoa trương hơn nữa là anh sắp chiếu sáng gần hết thanh xuân của các cô gái trong trường trung học phổ thông số hai rồi.
Khiến người ta không khỏi thất vọng.
Mà Chu An Nhiên được học cùng lớp với anh có lẽ đã đánh đổi hết vận may của mình, sau khi lớp chia chỗ ngồi, cô và anh ngồi một trước một sau, một trái một phải, cách một khoảng rất xa.
Hơn nữa tính cách của cô hướng nội, khai giảng đã hơn một tháng, dường như cô vẫn chưa thể nói chuyện với anh.
Chỉ có thể coi như người xa lạ đã gặp nhau vài lần.
“Xin lỗi.” Trên sân bóng lại có tiếng nói vang lên.
Người nói là một học sinh nam của lớp họ, tên là Chúc Nhiên, là người bạn có quan hệ tốt nhất với Trần Lạc Bạch.
Chu An Nhiên hoàn hồn từ trong hồi ức, nhớ ra mình còn chưa nói cảm ơn với anh.
Cô hé miệng, còn chưa kịp lên tiếng thì giọng Chúc Nhiên lại vang lên.
“Trần Lạc Bạch, cậu còn đứng đó làm gì, mau qua đây chơi đi.”
Trần Lạc Bạch còn cầm quả bóng rổ vừa nãy suýt đập vào cô, anh di chuyển quả bóng từ tay này sang tay khác theo thói quen: “Hôm nay không chơi, mẹ tôi tới đón rồi.”
“Đừng mà anh Lạc, tối nay bọn tôi còn chờ cậu đi ăn đó.” Một người khác tên Thang Kiến Duệ chen vào.
Trần Lạc Bạch hờ hững nhìn cậu ta: “Là chờ tôi đi ăn hay chờ tôi thanh toán?”
Thang Kiến Duệ cười hề hề, nói không biết ngại: “Chẳng phải đều giống nhau sao.”
Trần Lạc Bạch hất cằm với Chúc Nhiên: “Tối nay tôi vẫn mời, bảo Chúc Nhiên thanh toán trước, tôi sẽ chuyển lại cho cậu ta sau.”
“Vậy anh Lạc cậu đi nhanh lên.”
“Đúng thế, đừng để cô đợi lâu.”
Trần Lạc Bạch ném bóng qua, cười mắng: “Các cậu mặt dày vừa thôi.”
Chàng trai giơ tay lên cao, khi ném bóng, cánh tay dùng sức nên gân xanh hơi nổi lên, lộ ra cảm giác mạnh mẽ hoàn toàn khác xa với con gái.
Chu An Nhiên không khỏi nhớ tới cảm giác khi cánh tay này vững vàng đỡ lấy cô ngày hôm đó, không nhịn được ngây người.
Khi tỉnh táo lại thì Trần Lạc Bạch đã sải bước đi xa.
Thang Kiến Duệ đỡ bóng đập xuống đất vài cái, lại nói với anh: “Tuần sau gặp nhé, anh Lạc.”
Dưới ánh hoàng hôn, Trần Lạc Bạch cũng không quay đầu, chỉ giơ tay lên vẫy vẫy với phía sau, chiếc cặp sách màu đen đeo bên vai phải nhẹ nhàng lắc lư theo động tác này, có ánh sáng màu đỏ cam hắt lên trên đó.
Chu An Nhiên không có dũng khí gọi anh lại.
Lời “cảm ơn” dâng lên đến miệng cuối cùng cũng không thể thốt ra thành lời.
Nghiêm Tinh Thiến vỗ vai cô: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Chu An Nhiên khẽ ừ.
Chàng trai phía trước chân dài, khoảng cách ngày càng cách xa.
Chu An Nhiên cũng ngày càng ảo não.
Tại sao….
Không thể nói một lời cảm ơn với anh chứ.
Nghiêm Tinh Thiến cũng nhìn chằm chằm bóng dáng kia vài giây, bỗng nói: “Nhiên Nhiên, tớ ghen tị quá à.”
Chu An Nhiên cố nén cảm xúc kỳ lạ này xuống: “Cậu ghen tị cái gì?”
Nghiêm Tinh Thiến: “Ghen tị với Trần Lạc Bạch đó.”
Chu An Nhiên: “?”
Nghiêm Tinh Thiến là một cô gái theo đuổi thần tượng, trong lòng cô ấy chỉ có thần tượng của mình, là một trong số rất ít bạn nữ trong lớp không mê mẩn Trần Lạc Bạch.
Bình thường bọn cô rất ít khi nhắc đến anh.
“Cậu ghen…” Chu An Nhiên dừng lại, vốn dĩ cô có thể nói là “cậu ấy”, nhưng xuất phát từ chút tâm tư không thể nói nên lời, cô khẽ gọi tên anh, “Trần Lạc Bạch làm sao?”
“Người ta thường nói thượng đế đóng một cánh cửa sổ thì sẽ mở ra một cánh cửa sổ khác, nhưng mà tớ chẳng thấy cánh cửa sổ của tớ đâu cả.” Nghiêm Tinh Thiến nhăn mặt, “Nhưng tớ thấy thượng đế đã mở hẳn cho Trần Lạc Bạch một con đường lớn để lên trời.”
Chu An Nhiên không nhịn được cười: “Cậu đang ngụy biện kiểu gì vậy?”
“Đây không phải ngụy biện đâu, cậu biết không, bố cậu ấy là doanh nhân nổi tiếng, mẹ thì làm ở công ty luật cao cấp nhất thành phố chúng ta, nghe nói ông bà ngoại là giáo sư, điển hình là cậu ấm sinh ra đã ngậm thìa vàng. Kỳ thi tháng trước đấy cậu ấy bỏ xa người đứng thứ hai gần ba mươi điểm. Hôm nay giáo viên còn cho chúng ta xem nét chữ siêu đẹp trong bài văn của cậu ấy nữa. Mặc dù cậu ấy không phải gu của tớ, nhưng lại là hot boy của trường, không thua kém gì so với mấy thần tượng, thậm chí còn có cảm giác đơn thuần dễ chịu hơn.”
Nghiêm Tinh Thiến dừng lại, bẻ ngón tay ra tính: “Gia thế, IQ, vẻ bề ngoài, nếu là người bình thường, có một trong ba cái này đã đủ sống vô lo vô nghĩ rồi, nhưng cậu ấy lại có cả ba, cậu nói xem có tức không cơ chứ.”
Trong lòng Chu An Nhiên hơi khó chịu, đáp bừa một câu: “Ừ.”
Là quá ưu tú.
Nên mới khiến người ta chùn bước.
Nghiêm Tinh Thiến như nhớ ra gì đó: “À, đúng rồi, nghe nói huấn luyện viên bóng rổ của trường mình còn muốn thuyết phục cậu ấy tham gia đội bóng của trường nữa cơ. Đội bóng rổ của trường mình nằm trong top ba giải đấu dành cho nhưng trường cấp ba, các thành viên chủ lực còn có hi vọng bước lên con đường đấu bóng rổ chuyên nghiệp nữa, huấn luyện viên ưng cậu ấy thì chứng tỏ trình độ của cậu ấy đã hơn người bình thường rồi.”
Người thiếu niên cao gầy phía trước bước nhanh, khoảng cách giữa họ ngày càng xa, giống như biểu thị cho tương lai, chênh lệch giữa cô và anh sẽ ngày càng lớn.
Nghiêm Tinh Thiến là cô nàng vô tâm không phổi cũng nhận ra được điều này, thở dài thườn thượt: “Thôi, không nói nữa, càng nói càng thấy ghen tị, chúng ta mau đi mua trà sữa thôi.”
Trần Lạc Bạch đã ra tới cổng trường, hoàn toàn biến mất trước mắt cô.
Chu An Nhiên không nhìn nữa: “Ừ.”
Cúi đầu đi vài bước, cô nghe thấy Nghiêm Tinh Thiến đột nhiên ngâm nga: “Đưa người đi khắp núi cao sông sâu, khó cũng gặp qua, khổ cũng trải qua, vượt qua cả thông thiên đại đạo vừa sâu vừa rộng…”
(Trích từ bài “Thông thiên đại đạo khoan hựu khoát”: một bài hát trong phim Tây Du Ký.)
Giọng của Nghiêm Tinh Thiến theo kiểu ngọt ngào, khi hát lại có cảm giác khác.
Chu An Nhiên bật cười, cảm giác ngột ngạt trong lòng cũng tiêu tan: “Sao tự nhiên lại hát bài này?”
Nghiêm Tinh Thiến nói: “À, tớ cũng không biết nữa, tự dưng ngâm nga thôi, có lẽ là vì vừa nhắc đến tên bài hát này xong, nhưng mà mấy bài hát hồi xưa rất hay, mấy bài bây giờ chẳng ra làm sao cả.”
Chu An Nhiên trêu cô nàng: “Vậy nếu thần tượng của cậu ra bài hát mới thì sao?”
Vẻ mặt Nghiêm Tinh Thiến đau khổ: “Đừng nói nữa, còn chẳng biết là ngày tháng năm nào.”
….
Lúc Chu An Nhiên về nhà, phụ huynh của cô vẫn chưa về.
Cô đặt cặp sách lên ghế sô pha trong phòng khách, đi vào bếp vo gạo nấu cơm trước sau đó mới trở ra, mang cặp sách vào phòng.
Chu An Nhiên lôi bài tập toán ra, rút quyển vở nháp của mình trên kệ sách xuống, không cẩn thận mở ra một trang trong đó, đầu ngón tay của cô khựng lại.
Cả trang giấy này lấp đầy những bài thơ.
Ánh mắt cô rơi thẳng xuống dòng thứ năm, dòng thứ bảy và dòng thứ chín.
Các câu thơ lần lượt là:
“Mây trắng còn tản mắc, trăng sáng ghé nhà ai.”
“Rừng thơm lá mới giục lá già, sóng trước nhường sóng sau chảy xiết.”
“Sáo ngọc nhà ai vẳng đêm thanh, gió xuân mang rải khắp Lạc thành.”
(Các câu thơ lần lượt trong bài Ức Sơn Đông kỳ 1 của Lý Bạch; thơ của Lưu Vũ Tích; Đêm xuân nghe tiếng sáo ở Lạc Thành của Lý Bạch.)
Thậm chí cô còn không dám quang minh chính đại viết tên của anh, lần nào cũng phải cẩn thận che giấu tâm tư của mình trong đó.
Tâm trạng dường như lại trở nên phức tạp.
Chua, ngọt hòa quyện vào nhau.
Tất cả đều liên quan đến anh.
Nhưng nhớ tới hình bóng cách xa cô vào buổi chiều ngày hôm nay, Chu An Nhiên mím môi, đè tâm trạng phức tạp xuống, giở quyển vở nháp đến trang mới, bắt đầu tập trung làm bài tập.
Mặc dù hơi khó.
Nhưng vẫn phải cố gắng.
Cô muốn đuổi theo bước chân anh, muốn tới gần anh hơn.
Khi làm tới một bài, Chu An Nhiên không nghĩ ra được cách làm, cô cắn môi sắp xếp lại cách nghĩ, cây bút trên tay vô thức di chuyển trên giấy nháp.
Chờ đến khi cô phản ứng lại thì hơn nửa tờ giấy nháp đã viết đầy chữ “thông thiên đại đạo” rồi.
Trên đường về nhà, Nghiêm Tinh Thiến đã hát bài này suốt cả quãng đường.
Nó vốn chỉ là bài hát kết phim của bộ phim truyền hình thích xem hồi nhỏ mà thôi.
Nhưng khi liên quan đến anh, mấy chữ này lại có ý nghĩa khác.
Dường như nhuốm cảm xúc chua chua ngọt ngọt.
Chu An Nhiên cúi đầu, ngòi bút dừng trên trang giấy, cô vừa mới viết một nét, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.
Cô hoảng hốt, đột ngột lấy tay che tờ giấy lại, ngẩng đầu nhìn người bước vào, trong giọng nói ẩn giấu chút bất mãn: “Mẹ, sao mẹ vào không gõ cửa.”
“Ở nhà mình gõ cửa làm gì.” Hà Gia Di nhìn dáng vẻ có tật giật mình của cô thì đi tới, đặt trái cây đã được gọt lên bàn, đứng bên cạnh cô, “Viết cái gì mà mẹ vừa vào đã giấu vậy.”
Vừa rồi Chu An Nhiên chỉ phản ứng theo bản năng, bây giờ mới nhớ ra những thứ cô vừa viết không có gì sơ hở cả, cô ngoan ngoãn bỏ tay ra.
Hà Gia Di cúi đầu nhìn.
Phía trên thì viết các con số và công thức, phía dưới thì viết đầy chữ “Thông thiên đại đạo”.
Hà Gia Di: “?”
“Con viết nhiều chữ Thông thiên đại đạo như vậy làm gì?”
Chu An Nhiên cuộn ngón tay lại: “Không có gì ạ, tự nhiên con muốn xem Tây Du Ký thôi.”
Hà Gia Di bật cười: “Đã lớn rồi còn muốn xem Tây Du Ký, bây giờ con đã lên lớp 10 rồi, chú ý học tập chăm chỉ vào.”
Chu An Nhiên cụp mắt: “Con biết rồi mẹ.”
“Vậy con ăn trái cây đi.” Hà Gia Di chỉ vào cái đĩa trên bàn, “Bây giờ mẹ đi nấu cơm.”
Sau khi Hà Gia Di đi ra ngoài, Chu An Nhiên lại ngồi trong phòng làm bài 40 phút.
Cô xoay cái cổ nhức mỏi, dọn dẹp sách vở trên bàn, đứng dậy mở cửa bước ra ngoài.
Bố cô cũng đã về.
Hai phụ huynh đang nói chuyện trong bếp.
Tiếng máy hút mùi vù vù vang lên trong bếp, át đi tiếng bước chân của cô. Cô đã đi đến cửa phòng bếp mà họ còn chưa phát hiện.
Tiếng nói phát ra từ bên trong.
Hà Gia Di: “Lão Chu, anh đoán xem hôm nay em nhìn thấy gì trên quyển nháp của con gái anh?”
“Nhìn thấy gì?” Chu Hiển Hồng hỏi.
Hà Gia Di: “Con bé viết chữ Thông thiên đại đạo hết nửa trang giấy, em thấy anh đừng lo chuyện con bé yêu sớm, con bé nhà mình còn chưa lớn đâu, vẫn còn muốn xem Tây Du Ký kìa.”
Chu Hiển Hồng cười nói: “Bây giờ cũng chưa lớn mà.”
Chu An Nhiên dừng chân.
Mặc dù Hà Gia Di không cố ý nhìn đồ của cô, nhưng cô vẫn thấy hơi khó chịu vì việc bị xâm phạm quyền riêng tư khi mẹ nói những gì cô viết trên giấy cho bố biết.
Chu An Nhiên mím môi, giơ tay gõ cửa.
Hai người trong bếp cuối cùng cũng phát hiện ra cô.
Hà Gia Di quay đầu lại hỏi: “Đói hả con?”
Chu An Nhiên không muốn nói nhiều với bà, chỉ rầu rĩ lắc đầu.
Hà Gia Di hất cằm về phía cái đĩa bên cạnh: “Nếu không đói thì con mang đĩa chân gà này sang cho Thiến Thiến trước đi, còn hai món nữa, nhanh thôi, con về là ăn được rồi.”
Chu An Nhiên đi tới.
Trên kệ bếp bày bốn món ăn.
Đều là những món cô thích.
Thật ra bình thường phụ nữ đi làm cũng vất vả, nếu bà và Chu Hiển Hồng không phải tăng ca thì bữa tối ăn đại gì đó là được.
Cuối tuần về nhà, bà còn dành thêm một tiếng đồng hồ để nấu cơm cho cô.
Chút giận dỗi của Chu An Nhiên còn chưa bị phát hiện thì đã đột nhiên biến mất.
….
Ăn xong bữa tối, Chu Hiển Hồng thu dọn bát đũa mang vào bếp rồi quay ra phòng khách mở TV.
“Anh mang bát đũa vào bếp mà không rửa sao?” Hà Gia Di không hài lòng.
Chu Hiển Hồng cầm lấy điều khiển: “Tối nay có trận đấu khai mạc CBA, để anh xem xong rồi rửa.”
(CBA là viết tắt của giải đấu bóng rổ nam chuyên nghiệp hạng nhất Trung Quốc.)
Chu An Nhiên vốn định nói để cô rửa cho, nhưng nghe vậy thì không nói gì nữa, cô cũng ngồi xuống ghế sô pha, nhích tới gần Chu Hiển Hồng: “Bố, con xem với bố.”
Hà Gia Di đang định ra ban công thu quần áo, nghe thế thì đứng lại hỏi: “Con đã làm xong bài tập chưa?”
Chu An Nhiên ngoan ngoãn gật đầu: “Xong rồi ạ.”
Hà Gia Di: “Vậy chuẩn bị bài ngày mai đi, lên cấp ba rồi còn xem TV làm gì?”
Chu Hiển Hồng nói chen vào: “Mới có lớp 10 thôi mà, ăn cơm xong cũng phải cho con nghỉ ngơi chứ em. Con bé xem bóng rổ với anh chứ có phải xem phim truyền hình đâu. Chúng nó đi học cũng có môn thể dục, chưa biết chừng phải học bóng rổ đấy.”
Ha Gia Di nghĩ cũng đúng: “Vậy chỉ được xem nửa tiếng thôi.”
Chu Hiển Hồng: “Nửa tiếng còn chưa hết một hiệp.”
Hà Gia Di nhìn gương mặt nhỏ nhắn của con gái: “Vậy thì 45 phút, không thương lượng.”
Chu An Nhiên cong môi, sau đó nghe thấy Chu Hiển Hồng hỏi.
“Sao đột nhiên lại muốn xem với bố, chẳng phải trước đây con không thích xem sao?”
Trong đầu Chu An Nhiên bỗng hiện lên hình bóng cao gầy chạy nhanh trên sân bóng, cô trả lời theo bản năng: “Rất đẹp trai.”
Chu Hiển Hồng đặt điều khiển xuống, cau mày: “Ai rất đẹp trai?”
Chu An Nhiên: “….”
Thích thật khó giấu.
Khi không cẩn thận nhất định sẽ buột miệng nói ra gì đó.
Chu An Nhiên định giơ tay lên che miệng, nhưng trước đây khi Chu Hiển Hồng xem CBA cô không thèm quan tâm, cô suy nghĩ một lúc, phát hiện mình chỉ biết mỗi tên của người nổi tiếng nhất: “Dịch Kiến Liên.”
Chu Hiển Hồng cười nhìn cô: “Mắt con cũng tinh đấy, nhưng mà tối nay đội Hoành Viễn không chơi.”
(Hoành Viễn là đội bóng rổ thuộc tỉnh Quảng Đông Trung Quốc, bồi dưỡng ra các cầu thủ như Dịch Kiến Liên, Chu Phương Vũ, Vương Sĩ Bằng,…)
Chu An Nhiên còn chẳng biết Hoành Viễn là gì, nhịp tim của cô còn đang đập loạn, cô gật bừa: “Vậy con xem với bố.”
…
Một trận mưa thu đi qua, thời tiết mát mẻ.
Sau cơn mưa lớn vào hôm chủ nhật, nhiệt độ ở thành phố Nam giảm mạnh vào thứ hai.
Chu An Nhiên và Nghiêm Tinh Thiến đến trường từ sớm, sau đó phát hiện đa số học sinh đều giống như bọn cô, đã đổi sang đồng phục mùa thu.
Đúng 7 giờ, hai người đến lớp học.
Nghiêm Tinh Thiến vừa đặt mông xuống ghế đã bắt đầu làm nốt bài tập toán.
Chu An Nhiên ngồi bên cạnh cô nàng, vừa mới lấy phần từ vựng tiếng Anh ra thì một bạn nữ tên Vương Thấm Đồng đi đến nói khẽ với cô: “Chu An Nhiên, tớ tạm đổi chỗ với cậu được không, tớ có mấy bài Vật lý muốn hỏi Hạ Minh Vũ.”
Hạ Minh Vũ là cán sự môn Vật lý của lớp.
Chu An Nhiên gật đầu, rút sách tiếng Anh và vở ra, đứng dậy nhường chỗ cho Vương Thấm Đồng.
Khi đi đến chỗ của Vương Thấm Đồng, nhịp tim của cô đập nhanh hơn.
Chỗ ngồi của Vương Thấm Đồng…..
Ở ngay phía trước Trần Lạc Bạch.
Chỗ ngồi của anh vẫn trống giống như thứ sáu tuần trước cô nhìn thấy.
Chu An Nhiên chỉ liếc qua rồi nhanh chóng thu tầm mắt về, ngồi xuống chỗ của Vương Thấm Đồng.
Giờ tự học buổi sáng ở trường trung học phổ thông số hai là học sinh tự nguyện tham gia, nhưng lớp 10-2 là một trong những lớp thực nghiệm, hầu hết học sinh đều sẽ tới học giờ này.
Hiện tại giờ tự học buổi sáng vẫn chưa bắt đầu mà hơn một nửa học sinh đã tới lớp.
Buổi sáng thứ hai sau kỳ nghỉ cuối tuần, tâm trạng mọi người luôn chểnh mảng hơn những ngày khác, lớp thực nghiệm cũng không ngoại lệ.
Trong lớp học ồn ào.
Nhưng nó không khiến Chu An Nhiên mất tập trung bằng chiếc ghế trống đằng sau.
Cô mất nhiều thời gian để bình tĩnh hơn thường ngày.
Chu An Nhiên ghi nhớ từ vựng theo thứ tự trước, sau đó liệt kê các từ có cùng tiền tố và hậu tố, phân tích để nhớ lâu hơn, cuối cùng, cô chép một số từ dễ nhầm lẫn với mấy từ khác vào trong một cuốn vở riêng.
Sau khi tập trung, những tiếng ồn xung quanh cứ thế tự nhiên biến mất.
Cho đến khi một cái tên xông thẳng vào tai cô.
“Trần Lạc Bạch.”
Cái tên này như có ma lực, nháy mắt kéo cô ra khỏi trạng thái nghiêm túc học tập, tất cả tiếng ồn xung quanh lại trở về.
Tiếng nói chuyện.
Tiếng đi lại.
Tiếng kéo ghế.
Không biết có tiếng bước chân nào thuộc về anh không.
Chu An Nhiên muốn quay đầu lại.
Nhưng cô lại cảm thấy như vậy quá rõ ràng.
Tuy nhiên không cần quay lại, cô cũng nhanh chóng biết đáp án.
Chiếc ghế phía sau hình như bị kéo ra, tiếng ma sát vang lên bên tai, mùi thơm thoải mái tươi mát mà cô ngửi được vào hôm thứ sáu cũng xộc vào mũi.
Chu An Nhiên chưa từng ngồi gần anh như vậy bao giờ, sống lưng cô căng lại.
Lúc này, Chúc Nhiên ngồi sau cô bỗng nói.
“Trần Lạc Bạch, sao trông cậu uể oải vậy, tối hôm qua làm gì?”
Động tác viết từ vựng của Chu An Nhiên dừng lại.
Chàng trai ngồi chếch phía sau không trả lời, nhưng Chúc Nhiên hơi dừng lại, giọng bỗng trở nên mờ ám: “Chẳng lẽ là nói chuyện với đàn chị xinh đẹp tuần trước?”
Ngòi bút của Chu An Nhiên đột nhiên gạch một đường chói mắt trên vở.