Trần Lạc Bạch đi đến cửa sau lớp 11A3 rồi giơ tay gõ cửa.
Bây giờ đã là giờ học buổi tối, rất nhiều người nghe thấy động tĩnh quay đầu lại nhìn.
Trần Lạc Bạch không quan tâm tới ánh mắt những người khác, chỉ nhìn Tông Khải ngồi bàn cuối cùng tổ một: “Nói chuyện đi.”
Tông Khải đặt bút xuống: “Đang chờ cậu tới đấy, đi thôi.”
Im lặng đi xuống cầu thang xong, Tông Khải lên tiếng trước, “Đi đâu nói chuyện?”
Trần Lạc Bạch cũng chưa nghĩ ra, anh ngẩng đầu nhìn sân thể dục phía trước, tối nay không có học sinh thể dục ở lại huấn luyện nên sân rất vắng.
“Tới sân thể dục nói chuyện đi.”
Tông Khải gật đầu: “Được.”
Sau khi tới sân thể dục, Trần Lạc Bạch đi tới khung thành sân bóng đá, dựa lưng vào khung thành.
Thời tiết âm u cả ngày nay, buổi tối mới có gió, hình như cuối cùng trời cũng sắp mưa.
“Tại sao?” Trần Lạc Bạch thấp giọng hỏi.
Tông Khải trầm mặc: “Chẳng phải đã nói rồi sao, tôi muốn giúp cậu.”
Sân thể dục yên tĩnh một lát.
Chỉ có tiếng gió thổi lá cây xào xạc bên đường.
Một lúc sau, Tông Khải mới thấp giọng trả lời: “Tôi muốn cho Ân Nghi Chân sớm hết hy vọng với cậu.”
“Là ngày nào cậu cũng dẫn người tới trước mặt tôi.” Trần Lạc Bạch đá hòn đá nhỏ không biết từ đâu tới dưới chân, “Bất kể là trước khi biết hay sau khi đoán được tâm tư của cậu ấy, tôi đều không chủ động nói với cậu ấy câu nào, cậu muốn cho cậu ấy hết hy vọng sao không nói với tôi?”
Sau khi nghe nói lớp 11A2 xảy ra chuyện, hoặc là sau khi nhét “thư tình” vào trong sách của Chu An Nhiên thì Tông Khải vẫn đang đợi Trần Lạc Bạch tới tìm mình.
Cậu ta hy vọng Trần Lạc Bạch đến cãi nhau với mình, thậm chí đánh nhau cũng được nốt, chí ít thì sau này bọn họ còn có thể tiếp tục làm bạn, nhưng thái độ của Trần Lạc Bạch bình tĩnh như vậy, cậu ta biết ngay có thứ gì đó không thể cứu vãn được nữa.
“Xin lỗi.”
Không phải là cậu ta chưa từng do dự, không phải là chưa từng nghĩ đến việc nhờ anh giúp đỡ, song chút tôn nghiêm đáng chê cười này không thể khiến cậu ta mở lời được.
“Là tôi ích kỷ, tôi không ngờ…”
Cậu ta nghĩ đến rất nhiều khả năng.
Chỉ không ngờ lại bị thầy tổng phụ trách bắt gặp.
“… Rất xin lỗi.”
Trong đầu Trần Lạc Bạch thoáng qua một khuôn mặt nhỏ trắng bệch: “Người cậu nên xin lỗi không phải là tôi.”
“Bây giờ cậu ấy thế nào rồi?” Tông Khải hỏi: “Đã về lớp chưa, để tôi đi xin lỗi cậu ấy.”
Trần Lạc Bạch: “Bị lão Triệu giữ lại rồi.”
Thầy tổng phụ trách của trường họ Triệu, tên là Triệu Khải Minh.
“Sao lại bị lão Triệu giữ lại, chuyện này đâu liên quan đến cậu ấy, cậu không nói thật cho lão Triệu biết sao?”
Tông Khải bất ngờ nhìn Trần Lạc Bạch.
Nhưng ánh sáng ở sân thể dục quá mờ, cậu ta không thấy rõ vẻ mặt của anh.
“Chưa kịp nói.”
Tông Khải không hiểu: “Chưa kịp là thế nào?”
Trần Lạc Bạch không tiếp lời, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn.
Từ chỗ này có thể nhìn thấy nơi anh ngồi xuống buộc dây giày tuần trước và cổng khu tòa nhà dạy học mà bóng người gầy nhỏ mặc váy đen kia chạy vào.
“Tối hôm đó là cậu ấy đưa thuốc cho tôi đúng không.”
“Phải.” Lần này Tông Khải không nói là không nhìn thấy nữa, Trần Lạc Bạch cũng nói bằng giọng khẳng định, rõ ràng không phải là câu hỏi, “Có lẽ cậu ấy thích cậu.”
Trần Lạc Bạch quay lại: “Tôi biết.”
Anh mà còn không biết nữa thì không đơn giản là mắt bị mù.
“Sao cậu không ở lại văn phòng với cậu ấy?” Tông Khải bỗng hỏi.
Trần Lạc Bạch: “Cảm xúc của cậu ấy không ổn lắm.”
Nghẹn ngào nói xong câu đó rồi bật khóc.
Anh vừa lên tiếng, cô sẽ khóc to hơn, giống như….
Giống như hôm đó trên sân thượng.
Lão Triệu từng dẫn dắt nhiều học sinh như thế, chắc là cũng hiểu nên bảo anh đi trước.
Sau khi ra khỏi văn phòng, lòng anh rối bời, đi loanh quanh một lúc, tỉnh táo lại mới nhớ ra là mình nên đến tìm Tông Khải làm rõ mọi chuyện rồi sau đó mới nghĩ xem nên làm thế nào.
Tông Khải nhắm mắt: “Tôi với cậu đi giải thích cho lão Triệu biết đi, suy cho cùng chuyện này không liên quan gì đến hai cậu.”
“Tôi không biết….” Trần Lạc Bạch dừng lại.
Tông Khải chưa từng thấy anh do dự hoang mang như vậy bao giờ: “Cậu không biết cái gì?”
“Thôi.” Trần Lạc Bạch nhét một tay vào túi, đứng thẳng người, “Đi xem cậu ấy trước, giải thích thế nào thì tính sau.”
Tới văn phòng của Triệu Khải Minh rồi mới phát hiện cửa văn phòng đã đóng, bên trong không bật đèn.
May mà đúng lúc này cửa văn phòng bên cạnh bỗng nhiên mở ra.
Trần Lạc Bạch gọi người đó lại: “Thầy Lý, thầy Triệu không ở trong văn phòng sao?”
“Các em tìm thầy Triệu à.” Thầy Lý trả lời, “Thầy Triệu có việc về nhà rồi.”
Trần Lạc Bạch: “Vậy bạn nữ mới bị thầy ấy gọi đến văn phòng đâu rồi thầy?”
“Học sinh nữ đó được phụ huynh đón về rồi.” Thầy Lý nói.
Trần Lạc Bạch sửng sốt: “Sao lại bị phụ huynh đón về ạ?”
“Hình như cảm xúc không ổn định lắm, lão Triệu gọi phụ huynh tới, đúng lúc phụ huynh đó cũng đang ở gần đây.” Lão Lý còn có việc nên không thể nói nhiều, “Cụ thể thì thầy không rõ, ngày mai các em hỏi thầy Triệu đi.”
Bóng lưng thầy Lý vội vàng đi xuống cầu thang.
Tòa nhà của ban giám hiệu luôn yên tĩnh hơn so với tòa nhà dạy học, nhất thời, xung quanh như chỉ còn lại tiếng bước chân gấp gáp.
Tông Khải nhìn Trần Lạc Bạch, gương mặt anh vẫn chìm trong bóng tối: “Cậu đừng lo lắng, sáng mai tôi với cậu lại tới giải thích với thầy Triệu.”
Tiếng bước chân dần đi xa.
Khu vực này cũng hoàn toàn trở nên yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Tông Khải cũng không thấy anh trả lời.
*
Quả nhiên tối nay thành phố Nam mưa to, mưa đến ngày mai vẫn không ngớt, chỉ là mưa nhỏ hơn.
Trời mưa dễ gây ùn tắc giao thông.
Trần Lạc Bạch cố ý đi sớm hơn thường ngày nhưng bị tắc đường, lúc tới trường thì chỉ còn cách giờ tự học buổi sáng mười phút.
Anh vào lớp từ cửa sau, hạ ô xuống, nhìn thấy bàn thứ tư tổ hai vẫn còn trống.
Trần Lạc Bạch không biết thường ngày cô đến trường vào lúc nào.
Vào ngày hôm qua, thậm chí anh còn không chú ý kỳ này cô ngồi ở đâu.
Bạn cùng bàn của cô cũng chưa đến.
Bạn nam ngồi trước thì đến rồi.
Trần Lạc Bạch đi đến chỗ của cô.
Sách vở trên bàn cô được xếp ngay ngắn chỉnh tề, chỉ có một quyển sách Tiếng Anh là đặt bừa ngay giữa bàn học.
Nghe nói bức thư ngày hôm qua kẹp trong sách Tiếng Anh của cô.
Trần Lạc Bạch dựa vào mép bàn, giơ tay vỗ bả vai cậu học sinh ngồi trước.
“Anh Lạc.” Nam sinh ngồi bàn trước cô tên là Dương Hoành, quay đầu lại thấy anh thì hơi bất ngờ, “Sao vậy, có chuyện gì không?”
“Chu An Nhiên vẫn chưa tới à?” Trần Lạc Bạch hỏi.
Dương Hoành không ngờ anh lại hỏi về Chu An Nhiên, sau một thoáng bối rối, cậu ta nhớ lại chuyện chưa giải quyết chiều hôm qua nên lại nghĩ đây cũng là chuyện không nằm ngoài dự đoán: “Vẫn chưa đến.”
Trần Lạc Bạch: “Bình thường cậu ấy tới lúc nào?”
Dương Hoành nghĩ: “Tôi cũng không rõ lắm, tôi không thân thiết với cậu ấy, cũng chỉ mới chuyển đến đây ngồi thôi, nhưng mà mấy hôm trước tôi thấy cậu ấy đến rất sớm.”
Trần Lạc Bạch cúi đầu không nói, không biết là đang nghĩ cái gì.
Bình thường Dương Hoành cũng khá thân thiết với anh, tính hỏi xem chuyện giữa anh và Chu An Nhiên là như thế nào. Lúc trước thấy anh im im chẳng nói gì, sao tự nhiên lại chạy đi viết thư tình thổ lộ với người ta, nhưng nhìn gương mặt hờ hững khác hẳn với vẻ mặt hay cười thường ngày của anh, cậu ta không dám nhiều lời.
Trái lại bạn nam ngồi cạnh cậu ta lại quay đầu hỏi: “Anh Lạc, cậu tìm Chu An Nhiên à?”
Trần Lạc Bạch gật đầu.
Chàng trai đó nói: “Bình thường cậu ấy hay đi chung với Nghiêm Tinh Thiến, nhưng hôm nay tôi thấy Nghiêm Tinh Thiến tới trường một mình, vừa nãy Trương Thư Nhàn… Chính là bạn cùng bàn của Chu An Nhiên ấy, cậu ấy vừa vào lớp thì nhận được điện thoại, vội vàng đặt cặp sách xuống rồi hình như lên tầng sáu tìm Nghiêm Tinh Thiến.”
“Nghiêm Tinh Thiến học phòng nào?” Trần Lạc Bạch hỏi.
“Bây giờ Nghiêm Tinh Thiến học lớp văn nghệ D1, là lớp đầu tiên bên tay phải trên tầng sáu.”
“Cảm ơn.” Trần Lạc Bạch đứng thẳng người, đang định ra ngoài bằng cửa trước thì có người đứng chắn trước mặt anh.
Lâu Diệc Kỳ đánh bạo ngăn anh lại, muốn giải thích chuyện chiều ngày hôm qua, cô ấy hé miệng: “Hôm qua tớ…”
Chỉ nói được ba chữ đã bị ánh mắt lạnh lùng của chàng trai phía trước cắt ngang.
Vì Lâu Diệc Kỳ chơi chung với Ân Nghi Chân nên cũng có cơ hội đi ăn vài bữa với bọn anh.
Mặc dù Trần Lạc Bạch không thân thiết với con gái, rất biết giữ khoảng cách nhưng thái độ vẫn lịch sự xa cách.
Đây là lần đầu tiên Lâu Diệc Kỳ thấy anh lãnh đạm như vậy, ngay cả giọng nói cũng lạnh lùng.
“Tôi nhớ được tên ai sao cậu còn biết rõ hơn cả tôi vậy.”
Lâu Diệc Kỳ ngừng thở.
Trần Lạc Bạch không nhìn cô ấy nữa, nghiêng người đi qua Lâu Diệc Kỳ rồi bước thẳng ra khỏi cửa.
Chúc Nhiên vừa mới tới cửa trước thì thấy anh bước nhanh lên cầu thang.
“A Lạc, cậu định đi đâu thế?”
Chúc Nhiên gọi mà không thấy anh quay đầu, cậu ta vội vàng về lớp cất ô, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Trần Lạc Bạch đi lên tầng sáu, còn chưa đi tới phòng học đầu tiên bên tay phải thì từ xa đã nhìn thấy ba cô gái dựa vào lan can nói chuyện, cô gái đứng giữa cúi đầu, hình như đang khóc.
Trong lòng anh bỗng nhiên xuất hiện một dự cảm không tốt lắm.
Đến gần thì Trần Lạc Bạch mới phát hiện không chỉ người đứng giữa mới khóc mà cả ba người đều đỏ mắt, chỉ có người đứng giữa là khóc ghê nhất.
Mặc dù anh không nhớ rõ tên của các bạn nữ trong lớp, nhưng dù sao cũng là bạn học một năm, anh cũng nhận ra được ai với ai.
Trần Lạc Bạch nhìn người đứng giữa: “Nghiêm Tinh Thiến, hôm nay Chu An Nhiên chưa tới sao?”
Vừa dứt lời, Nghiêm Tinh Thiến đang khóc nức nở ngẩng lên trừng mắt nhìn anh: “Cậu ấy định chuyển trường, cậu đã hài lòng chưa?”
“Cậu nói…” Trần Lạc Bạch dừng lại, giống như không hiểu Nghiêm Tinh Thiến đang nói gì: “Gì cơ?”
Tối qua Chu An Nhiên được Hà Gia Di đón về nhà, Nghiêm Tinh Thiến không về cùng cô, sau khi về nhà cô ấy còn cố ý ghé qua nhà Chu An Nhiên một chuyến, nhưng Hà Gia Di nói là Chu An Nhiên đã ngủ rồi.
Cô ấy bận lòng nên sáng nay thức dậy thật sớm, không chờ dưới nhà như mọi ngày mà cố ý tới nhà Chu An Nhiên rủ cô đi học, sau đó lại được Hà Gia Di cho biết chuyện Chu An Nhiên muốn chuyển trường, cũng được Chu An Nhiên nói cho biết bí mật mà cô giấu hơn một năm.
Hôm qua bọn cô còn nói với Chu An Nhiên hôm nào rảnh thì đi ăn lẩu, hôm nay thì thật bất ngờ, người bạn tốt nhất của cô lại đột nhiên muốn chuyển trường.
Từ tiểu học đến bây giờ, cô ấy chưa từng xa cách Chu An Nhiên quá lâu.
Nghiêm Tinh Thiến biết chuyện Chu An Nhiên chuyển trường có liên quan tới cả việc gia đình cô, không hoàn toàn là lỗi của Trần Lạc Bạch, nhưng ngoại trừ trách anh, bây giờ cô ấy không biết nên trách người nào.
Cô nàng khịt mũi: “Tớ đã nói mà, tại sao trận bóng đó cậu ấy lại muốn giúp cậu, sao lại vô duyên vô cớ xem bóng rổ với chú Chu.”
“Cậu nói…” Trần Lạc Bạch đột nhiên ngước mắt lên, cổ họng đắng chát, “Trận bóng năm ngoái là cậu ấy giúp tớ?”
Thịnh Hiểu Văn tỉnh táo hơn Nghiêm Tinh Thiến một chút, nghe thế thì vội kéo tay Nghiêm Tinh Thiến.
Nghiêm Tinh Thiến khóc cả buổi sáng nên đầu óc mơ màng, lúc này mới phản ứng kịp: “Không có, cậu nghe nhầm rồi, bọn tớ muốn vào lớp.”
Trần Lạc Bạch đứng tại chỗ, nhìn Nghiêm Tinh Thiến bước đi thì lại thấy có thứ gì đó rơi ra từ túi quần đồng phục của cô.
Anh vốn không để ý, cho đến khi thứ nhỏ nhắn đó lăn đến bên cạnh chân anh.
Trần Lạc Bạch cụp mắt xuống, nhìn thấy đó là một viên kẹo, bên ngoài bao bì là một quả chanh nhỏ và mấy chữ tiếng Nhật.
Lúc này, Trương Thư Nhàn lại kéo Nghiêm Tinh Thiến: “Thiến Thiến, cậu rơi đồ kìa.”
Nghiêm Tinh Thiến quay đầu lại, nhìn thấy kẹo trên mặt đất thì cảm xúc ngay lập tức sụp đổ, cô ấy cúi người, cất giọng nghẹn ngào: “Hu hu hu đây là của Nhiên Nhiên mua cho tớ.”
Chúc Nhiên chạy lên tầng hai thì không thấy bóng Trần Lạc Bạch đâu cả, quay về lớp hỏi thì mới biết anh lên tầng sáu tìm Nghiêm Tinh Thiến, lúc này cậu ta mới chạy lên đây.
Tới trước cửa lớp nghệ thuật D1, Chúc Nhiên thấy Trần Lạc Bạch đứng ngoài hành lang, cúi đầu không thấy rõ vẻ mặt.
Chúc Nhiên cũng không biết tình huống bây giờ là thế nào, chỉ đành lên tiếng nhắc nhở: “A Lạc, sắp tới giờ tự học rồi, xuống trước đi.”
“Chúc Nhiên.” Trần Lạc Bạch ngẩng đầu, “Hôm đó, là cái hôm trước ngày thi cuối kỳ năm ngoái, chuyện tôi và Ân Nghi Chân đi tới phố điện tử bị đồn khi nào vậy?”
Chúc Nhiên sửng sốt: “Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này, để tôi nghĩ đã, hình như lúc ấy người báo tin cho tôi nói là đồn được một lúc rồi, chắc là khoảng sau giờ tan học buổi chiều, sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là…” Bàn tay Trần Lạc Bạch buông thõng một bên từ từ siết chặt, thanh âm của anh trở nên nhẹ nhàng, nhỏ đến mức như đang lẩm bẩm, “Có thể tôi biết vì sao hôm đó cậu ấy lại khóc rồi.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Trích từ bài hát Hành Tây của Ngũ Nguyệt Thiên: “Nếu như anh nguyện lòng tách từng lớp từng lớp trái tim em, anh sẽ phát hiện, sẽ kinh ngạc, vì anh chính là bí mật em giấu sâu trong đáy lòng.”