Kẹo Soda Chanh - Tô Thập Ngũ

Chương 30

Ngày đến nhập học, trời nắng chói chang.

 Lúc Chu An đến cổng trường, cô nhận được tin nhắn Wechat do Sầm Du gửi tới.

 Sầm Du thi cũng không tệ, đậu một trường thuộc 985 ở thành phố Nam, hôm nay cũng đến nhập học.

(985: Dự án 985 hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” là dự án xây dựng các trường Đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm của Trung Quốc và mang tầm cỡ quốc tế.) 

Chu An Nhiên mở màn hình điện thoại lên dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời.

Sầm Du: [Cậu đến chưa?]

Sầm Du: [Anh họ tớ với đám bạn của anh ấy đang đứng ở cổng trường đợi cậu rồi đó.]

Sầm Du: [Tớ gửi ảnh của cậu cho anh ấy rồi, cậu đến nơi thì đứng ở cổng trường đợi một lát, anh ấy sẽ đến tìm cậu.]

Vài ngày trước, Sầm Du nói với cô cô ấy có một người anh họ hiện đang là sinh viên năm ba, đang học ở trường đại học A, nói sẽ nhờ anh ấy giúp cô đăng ký nhập học.

Chu An Nhiên là kiểu người không thích làm phiền người khác, nhưng cô không nỡ từ chối sự nhiệt tình của Sầm Du, cuối cùng vẫn đành mơ hồ đồng ý với cô ấy.

Cô cúi đầu trả lời một loạt tin nhắn của Sầm Du: [Tớ đến rồi.]

 Vừa gửi tin nhắn được vài giây, Chu An Nhiên cảm giác có một bóng người đi tới trước mặt, sau đó là một giọng nam xa lạ vang lên.

 “Em là đàn em Chu đúng không? Là bạn học của Tiểu Du nhỉ?”

Chu An Nhiên ngẩng đầu, thấy trước mặt là một chàng trai đeo kính, hơi mập, diện mạo nhìn tương đối ôn hòa, dễ gần, rất giống người trong bức ảnh mà Sầm Du đã gửi cho cô.

Đây chắc là anh họ Từ Hồng Lượng của Sầm Du.

Cô gật đầu đáp: “Chào đàn anh ạ.”

Từ Hồng Lượng nhiệt tình chào hỏi Chu Hiển Hồng: “Chào cô chú, cháu là anh họ của bạn đàn em Chu, tên là Từ Hồng Lượng.”

Từ Hồng Lượng vừa đưa tay nhận lấy hành lý trong tay Chu Hiển Hồng, vừa quay đầu lại nói: “Chị Thấm, em ấy đến rồi này.”

Chị Thấm? 

Hình như Sầm Du vừa nói là của anh cô ấy và bạn học cùng đến đón cô.

Chu An Nhiên nhìn qua đó.

Dưới gốc cây đại thụ cách cổng trường không xa có một cô gái cao gầy bước ra từ chỗ bóng râm, cô ấy mặc cả bộ đồ màu đen, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, dưới ánh mặt trời mơ hồ có thể nhìn thấy đuôi tóc nhuộm một vệt màu tím, giống như ảnh chụp trên bảng thông báo trường trung học số một, ngũ quan không tính là quá hoàn mỹ, nhìn ở ngoài đôi mắt một mí của cô ấy càng lộ rõ, thế nhưng khi kết hợp chúng với nhau lại tạo nên một vẻ đẹp đặc biệt mà kiều diễm.

Cô gái đứng trước mặt cô, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì, mặt lạnh tanh nói: “Du Băng Thấm.”

Chu An Nhiên không ngờ bạn của anh họ Sầm Du lại là cựu thủ khoa môn khoa học tự nhiên tiếng tăm lừng lẫy ở trường trung học số một kia, cô sửng sốt hai giây mới nhớ ra phải chào hỏi người trước mặt: “Chào chị Du ạ.”

Du Băng Thấm gật đầu với cô, quay ra chào hỏi hai vị phụ huynh với vẻ mặt lạnh nhạt.

Đột nhiên bên cạnh cô không biết từ đâu chui ra một chàng trai, vừa niềm nở chào hỏi vừa nhận lấy hành lý trong tay Hà Gia Di. 

Chu An Nhiên cảm thấy hơi khó xử, cô thấy Du Băng Thấm hất cằm về phía cổng trường: “Đi thôi, chị dẫn em đi làm thủ tục.”

Sau khi vào trường, Từ Hồng Lượng cùng một đàn anh khác dẫn Chu Hiển Hồng và Hà Gia Di đến khu vực chờ dành cho phụ huynh nghỉ ngơi, Du Băng Thấm dẫn Chu An Nhiên đi làm thủ tục nhập học một mình.

Du Băng Thấm không nói nhiều, trên đường đi chỉ nói với cô đúng một câu: “Chị cũng đến từ khoa sinh vật học.”

Từ trước đến giờ Chu An Nhiên chưa từng gặp cô gái nào ngầu như vậy, kìm nén suốt dọc đường đi, khi sắp đến phòng đăng ký, cô lén lút nhìn thêm mấy lần.

Lại vô tình bị Du Băng Thấm nhìn thấy.

“Trên mặt chị có gì à?” Giọng nói của cô ấy chẳng có tí cảm xúc nào, nhưng thanh âm rất êm tai, trầm bổng giống với tiếng kim loại, là một chất giọng cực kỳ dễ nghe.

Chu An Nhiên chột dạ dời tầm mắt, vành tai khẽ đỏ lên, cô rất muốn khen đàn chị xinh đẹp, thế nhưng vì xấu hổ mà lắc đầu nguầy nguậy.

Sau đó cô nghe thấy tiếng cười khẽ của Du Băng Thấm.

Suốt quãng đường đi, Chu An Nhiên không hề thấy Du Băng Thấm có bất cứ biểu cảm gì chứ đừng nói là cười, cô vội vàng quay đầu nhìn sang, thấp giọng hỏi: “Sao thế ạ?”

“Không có gì.” Du Băng Thấm thoáng nở một nụ cười, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ mặt cũ.

“Mau vào đi.”

*

Làm thủ tục nhập học xong, Chu An Nhiên phát hiện cô là người đầu tiên đến ký túc xá.

Ký túc xá của cô ở tầng 3, nhờ có sự giúp đỡ của Từ Hồng Lượng và một đàn anh khác, tất cả hành lý đều được chuyển lên.

Sau khi để đồ xuống, Từ Hồng Lượng nói mình còn có việc bận, khéo léo từ chối lời mời ăn cơm của Chu Hiển Hồng rồi rời đi cùng với một đàn anh khác và Du Băng Thấm.

Chu An Nhiên rất muốn làm quen với đàn chị vừa lạnh lùng vừa ngầu lòi này, nhưng cô xấu hổ nên không dám gọi người ta lại.

Nhưng chỉ một lúc sau, khi cô đang dọn dẹp giường cùng bố mẹ, cô thấy Du Băng Thấm vừa đi đã quay lại.

Trong tay cô ấy cầm thêm một cái túi, lấy ra hai chai nước đưa cho Chu Hiển Hồng và Hà Gia Di, sau đó ném một lon coca vào lòng Chu An Nhiên, nói với giọng điệu lạnh nhạt:

 “Muốn lấy số điện thoại của chị không?”

Chu An Nhiên sửng sốt, sau đó vội vàng gật đầu, khóe miệng vô thức nhếch lên, chiếc má lúm làm cô thêm phần dịu dàng và xinh xắn.

Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, lưu lại số điện thoại của Du Băng Thấm.

“Wechat của chị cũng là số này, lúc kết bạn nhớ ghi chú.” Du Băng Thấm nói ngắn gọn, “Chị ở tầng 5, có gì thì cứ gọi, chị đi đây.”

Bóng dáng của cô gái nhanh chóng biến mất ngoài cửa.

Hà Gia Di cười cảm thán: “Cô gái này nhìn bề ngoài có vẻ lạnh lùng, khó gần, thế nhưng không ngờ cũng rất nhiệt tình giúp đỡ con, cô bé đó cũng là bạn của Tiểu Du à?”

Chu An Nhiên lắc đầu, vừa rồi cô vẫn chưa tìm được cơ hội để nói: “Chị ấy là bạn của anh họ Tiểu Du, là đàn chị của trường trung học số một bọn con, chính là thủ khoa khối khoa học tự nhiên năm ngoái đó mẹ.”

Hà Gia Di kinh ngạc nói: “Thật là giỏi.”

Chu Hiển Hồng ngược lại bình tĩnh hơn nhiều, cười chen vào nói: “Phải biết đây là đâu chứ.”

Không lâu sau, ba người bạn cùng phòng còn lại của Chu An Nhiên cũng lần lượt đến.

Giờ cô mới công nhận câu nói “phải biết đây là đâu” của bố mình, Chu An Nhiện cảm thấy ba cô bạn cùng phòng của mình không đơn giản chút nào.

Một người là ứng cử viên khoa học năm nay của tỉnh C, một người là học sinh được đề cử trong cuộc thi sinh học, người cuối cùng khiến cô ngạc nhiên nhất là thủ khoa của thành phố Vu năm nay – Vu Hân Nguyệt, cô gái có vóc dáng nhỏ bé này luôn chiếm top đầu ở trường trung học phổ thông số một.

 Chu An Nhiên biết Vu Hân Nguyệt cũng thi vào khoa sinh học ở đại học A, nhưng không ngờ lại trở thành bạn cùng phòng với cô. 

Chu Hiển Hồng và Hà Gia Di đều có việc bận, nhưng vì lo lắng cho cô nên cả hai cùng xin nghỉ đưa cô đến trường, khi thấy cô được một đàn chị tận tình giúp đỡ, lại ở chung phòng với bạn học cũ nên không lo lắng nữa, họ bay luôn về thành phố Nam trong ngày hôm đó.

Khi Chu An Nhiên học cấp ba, bất kể trường trung học số một hay số hai, cô đều nghe nói học sinh nội trú thường xuyên xảy ra xung đột trong kí túc xá. 

Đây là lần đầu tiên cô ở kí túc xá, trước khi đến đây vẫn luôn thấp thỏm không yên.

Nhưng có lẽ lần này cô gặp may, bạn cùng phòng với cô ai nấy đều khá dễ tính.

Vu Hân Nguyệt thì khỏi cần phải nói, hồi ở trung học số một cô và cô ấy chỉ được tính là quen biết sơ sơ thôi, hơn nữa cô ấy chỉ tập trung vào việc học, ngày thứ hai sau khi nhập học, cô ấy ở thư viện từ sáng đến tối, cả ngày chả thấy bóng dáng đâu chứ đừng nói là xảy ra mâu thuẫn.

Ứng cử viên ở tỉnh C tên là Bách Linh Vân, tính cách cô ấy thì hơi giống Sầm Du, rất cởi mở hào phóng.

Còn cô gái tham gia cuộc thi sinh học kia tên Tạ Tĩnh Nghi, đeo cặp kính nhìn rất giống mọt sách, nhưng thực tế cô ấy còn buôn chuyện nhiều hơn cả Trương Thư Nhàn.

Phải kể đến ngày đầu huấn luyện quân sự, lần đầu tiên Chu An Nhiên được chứng kiến trình độ buôn chuyện của cô ấy.

Đêm huấn luyện quân sự đầu tiên, Chu An Nhiên ngủ không ngon giấc, cả đêm tỉnh giấc mấy lần.

Các sinh viên năm nhất đều huấn luyện quân sự cùng một nơi, giữa các khoa sẽ không cách nhau quá xa, nói cách khác, cô có thể gặp được Trần Lạc Bạch.

Chu An Nhiên muốn gặp anh, lại sợ nhìn thấy anh.

Nhưng có lẽ cô và anh đều không có duyên phận, ngày hôm sau đến sân tập, cô phát hiện khoa Luật của anh cách khoa của cô xa nhất.

Cô không dám tới gần, nhưng khi có cơ hội thích hợp, lại lén nhìn qua bên đó.

Chỉ là cuối cùng vẫn không thấy được anh, do màu áo quân phục hòa lẫn với màu xanh của lá cây.

 Không biết có phải vì cô đứng cách anh quá xa, hay do hai năm đã trôi qua, bóng dáng người con trai ấy đã thay đổi, không còn là dáng vẻ quen thuộc trong ký ức của cô.

Ăn cơm chiều xong, Chu An Nhiên mới phát hiện cả hai suy đoán của mình đều không đúng.

Lúc đó trong ký túc xá của bọn cô có vài người đang ngồi nghỉ ngơi, Tạ Tĩnh Nghi đi mua nước trở về, vẻ mặt tiếc nuối ngồi xuống cạnh bọn họ. 

“Haiz, cái cậu thủ khoa khối khoa học tự nhiên từ tỉnh phía Nam kia hôm nay không tham gia học huấn luyện quân sự, không biết đã xảy ra chuyện gì, tớ rất muốn xem cậu ấy đẹp trai cỡ nào.”

Chu An Nhiên siết chặt tay cầm chai nước.

Nếu không có lý do đặc biệt, sinh viên năm nhất không được phép bỏ lỡ khóa huấn luyện quân sự. 

Anh…. đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

“Đúng rồi.” Tạ Tĩnh Nghi lại hỏi: “Cậu đã gặp cậu ấy chưa?”

Vu Hân Nguyệt lắc đầu, vẻ mặt không hứng thú lắm: “Tớ và Nhiên Nhiên đều học trường trung học số một ở thành phố Vu, với lại bọn tớ không ở cùng thành phố với cậu ấy.”

Tạ Tĩnh Nghi cầm chai nước khoáng áp lên mặt: “Lúc tớ đến cuộc thi có tình cờ gặp mấy người từ trường trung học số hai ở thành phố Nam. Họ đều nói rất khoa trương, cái gì mà Trần Lạc Bạch chỉ là hot boy đã gãy cánh. Trước khi cậu ấy đến trường trung học số hai, mọi người nói danh hiệu hot boy chỉ là do cậu ấy tự xưng hoặc là được một số người công nhận mà thôi, mấy tình huống này đều do đám người tự tranh giành lẫn nhau. Nhưng sau khi cậu ấy đến, bất kể nam hay nữ không biết thân phận hot boy trường của cậu ấy đều công nhận, vừa xuất hiện là không ai dám bàn tán nữa.” 

“Khoa trương đến thế cơ à?” Bách Linh Vân không tin lắm.

“Tớ cũng không tin, nên muốn gặp để xem cậu ấy thế nào.” Tạ Tĩnh Nghi nói xong phát hiện Chu An Nhiên vẫn luôn cúi đầu, “Nhiên Nhiên, cậu làm sao thế?”

Lúc này Chu An Nhiên mới hoàn hồn trở lại: “Không sao đâu, tớ hơi mệt chút thôi.”

“Đúng là rất mệt, cường độ luyện tập cao như vậy, hi vọng mùa hè này có thể giúp tớ giảm bớt 10kg mỡ thừa.” 

Bách Lăng Vân bày ra vẻ mặt ủ rũ, sau đó nhéo cánh tay của Chu An Nhiên, “Nhiên Nhiên cậu gầy quá, cậu có bí quyết giảm cân nào không vậy?”

Trong lòng Chu An Nhiên bối rối, cô miễn cưỡng suy nghĩ: “Ừm, có lẽ bởi vì tớ không thích ăn đồ ngọt.”

Bách Lăng Vân: “…”

“Thôi bỏ đi, cả đời này tớ không thể bỏ đồ ngọt được, cậu cứ coi như tớ chưa hỏi gì đi.”

Một vài người vẫn tiếp tục thảo luận về vấn đề giảm cân.

Chu An Nhiên siết chặt chai nước.

Bỏ đi.

Dù anh xảy ra chuyện gì thì cô cũng không biết được.

Cho dù có biết, cũng chẳng giúp được gì cho anh.

Tránh xa anh và không làm phiền anh nữa là điều duy nhất cô có thể làm lúc này.

Lần nghe thấy tin tức về Trần Lạc Bạch tiếp theo chính là ngày chính thức khai giảng.

Hôm đó là ngày đầu tiên bọn họ lên lớp, sau khi kết thúc tiết học buổi chiều, Tạ Tĩnh Nghi đi ăn cùng với các bạn cấp ba ở khoa khác, Chu An Nhiên cùng hai bạn học khác đến nhà ăn.

Sau bữa tối, Vu Hân Nguyệt đến thư viện như thường lệ.

Chu An Nhiên muốn giặt hai đôi giày nên trở về kí túc xá với Bách Linh Vân.

Sau khi giặt giày và phơi khô ở ban công, Chu An Nhiên vừa bước vào ký túc xá đã nhìn thấy Tạ Tĩnh Nghi đi từ bên ngoài vào, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.

“Ôi vãi.” Đôi mắt của cô ấy sáng bừng lên, vừa vào cửa liền nắm lấy tay Chu An Nhiên, không biết vì sao lại kích động đến nỗi còn chửi thề: “ Tớ nhìn thấy thủ khoa khối khoa học tự nhiên từ tỉnh phía Nam kia rồi, cậu ấy đẹp trai kinh khủng luôn á, đây là lần đầu tiên tớ thấy một người đi khập khiễng mà đẹp trai như vậy.”

Chu An Nhiên nghe Tạ Tĩnh Nghi nhắc tới anh, trong lòng khẽ run lên, nghe thấy câu nói cuối cùng của cô ấy, cô càng siết chặt tay hơn.

“Cậu ấy đi khập khiễng, có phải là chân bị thương không?”

Tạ Tĩnh Nghi gật đầu: “Đúng vậy, tớ nghe nói do chân bị thương nên mới không tham gia huấn luyện quân sự.”

Chu An Nhiên choáng váng hỏi: “Có nghiêm trọng không?”

“Nhìn có vẻ không nghiệm trọng lắm.” Tạ Tĩnh Nghi nói, “Nếu thật sự nghiêm trọng, tớ nghĩ cậu ấy đã xin nghỉ phép ở nhà rồi chứ đến trường làm gì.”

Chu An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện ra mình đã hỏi một câu thừa thãi.

May mà Tạ Tĩnh Nghi đang mải phấn khích nên không phát hiện ra điều khác thường của cô, cô ấy vẫn đang mải miết nói về Trần Lạc Bạch: “Thật sự là rất đẹp trai, mấy người ở trường trung học số hai nói cũng không khoa trương tí nào.”

Bách Linh Vân ban nãy còn ngồi trên ghế nghe nhạc, giờ mới tháo tai nghe xuống, chỉ nghe được nửa câu cuối cùng: “Cái gì khoa trương cơ?”

“Thì là Trần Lạc Bạch đó, thủ khoa môn khoa học tự nhiên của thành phố Nam.”

Tạ Tĩnh Nghi buông tay Chu An Nhiên, đi tới bên cạnh Bách Linh Vân: “Chiều nay tớ vừa nhìn thấy cậu ấy, đẹp trai chết đi được.”

“Má nó, đẹp trai đến thế cơ à?” Bách Linh Vân hỏi.

Tạ Tĩnh Nghi suy nghĩ một chút: “Làm sao cho cậu dễ hình dung nhỉ, cậu đã từng xem ảnh chụp giữa minh tinh nổi tiếng với người qua đường chưa, chính là loại cảm giác đó đấy, buổi chiều tớ nhìn thấy cậu ấy ở sân bóng rổ, xung quanh toàn người vây quanh, nhưng tớ chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy cậu ấy, ngoài cậu ấy ra tớ không nhìn thấy ai khác. Cậu hiểu ý tớ nói không?”

Bách Linh Vân: “Đến mức đấy cơ á, tớ cũng muốn nhìn thử.”

“Cậu nhìn cậu ấy làm gì.” Tạ Cảnh Nghi chớp mắt nhìn cô ấy, “Cậu mặc đàn anh Tạ rồi à?”

Mấy ngày trước, Bách Linh Vân đụng phải một đàn anh trong căn tin trường, bởi vì chuyện xin lỗi, hai người đã kết bạn Wechat với nhau, thường xuyên liên lạc, quan hệ khá mập mờ.

Bách Linh Vân trợn mắt nhìn cô ấy: “Nếu thật sự đẹp trai như cậu nói thì tớ với cậu ấy cũng không cùng đẳng cấp, chỉ nhìn một chút thôi có sao đâu.”

*

Một khoảng thời gian sau, Chu An Nhiên vô cùng bận rộn.

Sau khi học kỳ mới chính thức bắt đầu, hội sinh viên và các câu lạc bộ mới bắt đầu tuyển thành viên.

Ban đầu Chu An Nhiên không có hứng thú lắm, nhưng nghĩ đến việc bà Hà bảo cô đừng quá hướng nội, phải học cách cởi mở hơn với bạn bè, cuối cùng cô với bạn cùng phòng đến địa điểm tuyển sinh của các câu lạc bộ.

Vu Hân Nguyệt chỉ lao đầu vào học, kiên quyết từ chối tham gia.

Đến nơi, Chu An Nhiên, Tạ Tĩnh Nghi và Bách Linh Vân đi vào chưa được mấy bước, một chàng trai mặc đồng phục màu đỏ đã chặn trước mặt họ.

“Các em năm nhất, có muốn tham gia vào câu lạc bộ bóng rổ của bọn anh không?”

Nghe thấy câu lạc bộ bóng rổ, Chu An Nhiên giật mình, trong đầu hiện lên một bóng người cao lớn mặc áo đỏ.

“Nếu có hứng thú thì điền vào tờ đơn này.”

Tạ Tĩnh Nghi và Bách Linh Vân nhìn nhau.

Đối phương giống như đang hỏi ba người bọn họ, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ nhìn về phía Chu An Nhiên, tờ đơn cũng đưa tới trước mặt Chu An Nhiên.

Nhìn là biết có dụng ý khác.

Chu An Nhiên rất xinh đẹp, là kiểu xinh đẹp vừa thuần khiết vừa ngoan ngoãn.

Trong kỳ huấn luyện quân sự, có không ít người hỏi xin Wechat của cô, nhìn bề ngoài nghĩ rằng cô rất dễ nói chuyện, nhưng cô không trả lời bất cứ câu hỏi nào.

Lần đầu tiên Tạ Tĩnh Nghi thấy cô nhìn chằm chằm một chàng trai, đang định lên tiếng thì Chu An Nhiên đã hoàn hồn, lắc đầu cười ngượng.

Đối phương nhìn cô khoảng hai giây rồi xoay người rời đi, không ép buộc cô.

Tạ Tĩnh Nghi thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói với cô: “Đây chắc là Đỗ Diệc Châu, hội trưởng câu lạc bộ bóng rổ, anh ta nhìn cũng tạm được, chỉ là hơi cặn bã. Người ta nói anh ta thay bạn gái nhanh hơn thay áo, tớ thấy cậu nhìn chằm chằm anh ta, còn tưởng cậu bị anh ta mê hoặc.”

Chu An Nhiên chớp mắt.

Cô thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ người kia trông như thế nào.

“Tớ có nhìn chằm chằm anh ta đâu.” 

Bách Linh Vân khó hiểu nói: “Thế lúc nãy cậu nhìn ngây ngốc cái gì?”

Chu An Nhiên: “…”

Cô không biết nên giải thích thế nào, chỉ đành viện cớ: “Tớ chỉ bỗng nhiên nhớ ra chúng ta đã khóa cửa phòng hay chưa?”

“Hả, chúng ta khóa chưa nhỉ?” Tạ Tĩnh Nghi cũng mơ hồ.

Trên mặt Bách Linh Vân hiện ra năm chữ “tớ chịu hai cậu luôn”. 

“Khóa rồi.”

Sau khi kết thúc đề tài này, Bách Linh Vân và Tạ Tĩnh Nghi tiếp tục xem các thông báo tuyển thành viên.

Chu An Nhiên đang mải suy nghĩ, không để ý đã bị lạc mất hai người kia.

Cô một mình đứng giữa nơi tuyển dụng, đột nhiên có chút do dự.

Hồi nhỏ không phải cô chưa từng tham gia mấy hoạt động tập thể này, nhưng không biết vì lí do gì mà ngay cả một lần cũng không kiên trì nổi, Chu An Nhiên nhìn lướt qua cũng không nghĩ ra mình đặc biệt hứng thú với cái gì, cô thấy sợ hãi khi phải làm quen với các đàn anh đàn chị, nghĩ đến cảnh mình phải giới thiệu bản thân trước một đám người là đã thấy nhức đầu, bắt đầu thấy hối hận khi không tới thư viện với Vu Hân Nguyệt.

Đang định quay lại, bên tai đột nhiên nghe thấy một giọng nữ vô cùng dễ nghe.

“Muốn tham gia câu lạc bộ à?”

Chu An Nhiên vừa nghe giọng đã biết là ai, thật ra cũng không quen lắm, nhưng giọng nói của đối phương rất dễ nhận ra, nghe qua một lần là không quên được, cô xoay người lại, hơi kinh ngạc: “Chị Du?”

Sau ngày nhập học hôm ấy, Chu An Nhiên chưa gặp lại cô ấy lần nào.

Tuy Du Băng Thấm cho cô số điện thoại liên lạc, nói là khi nào có việc cứ tìm mình, nhưng Chu An Nhiên cẩm thấy hơi ngại ngùng khi làm phiền chị ấy.

Nét mặt Du Băng Thấm vẫn lạnh nhạt như cũ: “Đến câu lạc bộ của bọn chị đi.”

Chu An Nhiên: “… Dạ?”

*

Tới giờ ăn cơm, Chu An Nhiên mới gặp hai người bạn cùng phòng của mình ở căn tin, Bách Linh Vân và Tạ Tĩnh Nghi đều tham gia hai câu lạc bộ, gọi thức ăn xong, Bách Linh Vân thuận miệng hỏi cô: “Nhiên Nhiên, cậu về sớm như vậy, không tham gia câu lạc bộ nào à?”

Chu An Nhiên: “Không, tớ tham gia câu lạc bộ guitar rồi.”

“Là câu lạc bộ guitar lớn hả?” Tạ Tĩnh Nghi hỏi.

Chu An Nhiên ngơ ngác hỏi: “Câu lạc bộ guitar lớn nào cơ?”

Chẳng lẽ còn có câu lạc bộ guitar nhỏ nữa à?

Tạ Tĩnh Nghi phổ cập kiến thức cho cô: “Trường chúng ta có hai câu lạc bộ guitar, một câu lạc bộ guitar lớn đã thành lập rất lâu, là câu lạc bộ chính thức của trường chúng ta, câu lạc bộ guitar còn lại do chị Du và ban nhạc của chị ấy tự thành lập trong trường, thành viên rất ít và hầu như họ cũng không tuyển người, nhưng nghe nói ai có thể vào được đều rất lợi hại, nên tớ mới hỏi có phải cậu tham gia câu lạc bộ guitar lớn không?”

Chu An Nhiên càng hoang mang hơn.

Chị Du còn có hẳn một ban nhạc nữa à?

“Hình như không phải.”

Tạ Tĩnh Nghi: “?”

Bách Linh Vân: “!”

Cả hai người đều ngẩng đầu lên, nhìn cô với ánh mắt tò mò và ngưỡng mộ.

Tạ Tĩnh Nghi: “Uầy, tớ không nhận ra đấy Nhiên Nhiên, sao cậu không nói với bọn tớ cậu là một tay chơi guitar lão luyện thế?”

“Không phải.” Chu An Nhiên cầm đũa mà cũng quên gắp thức ăn luôn, “Tớ hoàn toàn không biết chơi guitar.”

Tạ Tĩnh Nghi liền nghĩ tới đàn anh có ý với cô lúc chiều, rồi liếc nhìn người bạn cùng phòng ngoan ngoãn trước mặt: “Nhiên Nhiên, cậu có bị lừa không đó, là đàn anh lúc chiều tuyển cậu vào đúng không?”

“Không phải.” Chu An Nhiên lại lắc đầu, “Là chị Du tuyển tớ.”

Tạ Tĩnh Nghi: “….?”

“Không phải chứ, lẽ nào có người cung cấp cho tớ sai thông tin.”

Thông tin của Tạ Tĩnh Nghi đúng hay sai, Chu An Nhiên cũng không rõ.

Du Băng Thấm nói rằng nếu có hoạt động gì trong câu lạc bộ thì sẽ thông báo cho cô, nhưng sau này cô cũng không thấy tin tức gì từ chị ấy.

Bách Lăng Vân và Tạ Tĩnh Nghi còn tham gia hội học sinh, hai người họ bận đến nỗi cô không thể liên lạc được.

Chu An Nhiên gia nhập thêm một câu lạc bộ, nhìn có vẻ như không tham gia, nhưng lại không có thời gian rảnh.

Mới vào đại học, cô vẫn chưa quen với hình thức học tập mới, xung quanh toàn là sinh viên giỏi, cô cảm thấy có chút áp lực, không dám lơ là việc học chút nào, sau giờ học, cô cùng Vu Hân Nguyệt đến thư viện.

Bận bù đầu bù cổ, cũng không có thời gian nghĩ tới Trần Lạc Bạch.

Nhưng Chu An Nhiên không phân biệt được, do mình bận quá nên không có thời gian nghĩ đến anh, hay do bản thân sợ phải nhớ tới anh nên cố ý khiến bản thân trở nên bận rộn.

Có lẽ là cả hai.

Nhưng dù vậy, cô vẫn thường xuyên nghe được tin tức của Trần Lạc Bạch.

Cũng không biết tại sao Tạ Tĩnh Nghi lại nghe ngóng được nhiều thông tin như vậy.

Từ lúc chính thức đi học đến trước kỳ nghỉ quốc khánh hơn một tuần,  Chu An Nhiên đã nghe được ít nhất bốn, năm lần từ Tạ Tĩnh Nghi rằng có không ít nữ sinh đến xin Wechat hoặc tỏ tình với anh.

Nếu thông tin của Tạ Tĩnh Nghi là chính xác, thì còn có một đàn chị năm hai sau khi tỏ tình thất bại vẫn quyết tâm theo đuổi, trong khoảng thời gian này không kể ngày đêm mưa gió vẫn đưa cơm cho anh.

Chu An Nhiên vốn tưởng rằng sau hai năm, khi nghe tin về anh, cô sẽ bình tĩnh hơn trước.

Nhưng trong lòng vẫn như có trăm mối tơ vò quấn quanh, cảm giác bức bách đến không thở nổi.

Tuy được nghe rất nhiều tin tức từ anh, nhưng cô vẫn chưa một lần được gặp.

Ngay cả hiện tại có gì thay đổi so với hồi cấp ba không cô cũng không biết.

Đại học A nói rộng thì đương nhiên là rộng, rộng gấp mấy lần so với trường trung học số hai, sinh viên các khoa khác nhau đều học và ở các tòa nhà khác nhau, không gặp được là chuyện đương nhiên.

Nhưng nói nhỏ kỳ thực cũng nhỏ, dù sao cũng học cùng trường với nhau, ngay cả Tạ Tĩnh Nghi cũng gặp được anh.

Nói đi nói lại, vẫn là không có duyên phận.

Cho nên Chu An Nhiên cảm thấy may mắn khi vẫn nghe được tin tức của anh từ Tạ Tĩnh Nghi, ít nhất cô vẫn biết được anh hiện tại rất tốt.

Rất nhanh đã đến kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh.

Chu An Nhiên chưa từng xa nhà lâu như vậy, cô hơi nhớ nhà, muốn gặp bạn bè, nghỉ lễ không ở lại trường cũng không ra ngoài chơi mà hẹn đám Nghiêm Tinh Thiến cùng về nhà.

Vừa khéo lần này Chu Hiển Hồng và Hà Gia Di không phải tăng ca,  mấy năm trôi qua, cuối cùng Chu An Nhiên cũng về thành phố Nam ở mấy ngày.

Ở thành phố Nam cô với Trương Thư Nhàn gặp nhau hai lần, ở nhà thì nghỉ ngơi với đọc sách, chẳng mấy chốc mấy ngày nghỉ đã trôi qua.

Ngày trở lại trường học, Chu An Nhiên đặc biệt mang theo ít đặc sản cùng với món chân gà da hổ do Hà Gia Di làm.

Nghe tin Chu An Nhiên mang đồ ăn đến, mấy người bạn cùng phòng không về nhà đều trở về ký túc trước tám rưỡi tối, thậm chí Vu Hân Nguyệt vùi mình trong thư viện cả ngày cũng về sớm.

Vài người ngồi bên cạnh Tạ Tĩnh Nghi, vừa ăn vừa xem phim.

Nói là xem phim, có hai người từ đầu đến cuối đều không tập trung.

Bách Linh Vân có lẽ đang nói chuyện với đàn anh họ Tạ, trên mặt thỉnh thoảng lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Tạ Tĩnh Nghi còn bận hơn cô ấy, trông cô ấy như thể đang nói chuyện với một nhóm người, một tay gặm chân gà, một tay gõ chữ trên điện thoại nhanh như chơi trò Sudoku.

Lúc ăn xong, Chu An Nhiên định tháo găng tay xuống dọn dẹp bàn ăn, lúc này Tạ Tĩnh Nghi không biết lại nhận được tin tức gì, đột nhiên chửi thề một tiếng, “Vãi.”

Trông cô ấy có vẻ ngạc nhiên và phấn khích lắm, còn quên luôn cả việc đang gặm chân gà.

“Đàn chị năm hai đã xuống ký túc xá của Trần Lạc Bạch để tỏ tình rồi, thật là dũng cảm quá đi.”

Bình Luận (0)
Comment