Kẹo Soda Chanh - Tô Thập Ngũ

Chương 51

Tạ Tĩnh Nghi ngập ngừng một chút rồi nói: “Nghe nói có người bảo cậu vừa dây dưa với Trần Lạc Bạch, vừa không rõ ràng với nam sinh bên học viện Vật Lý, lại còn có chuyện mập mờ với Đỗ Diệc Châu.”

Thật ra, những lời đồn mà Tạ Tĩnh Nghi nghe được còn khó nghe hơn, nhưng cô ấy không muốn kể hết với Chu An Nhiên.

Nghe vậy, Chu An Nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Bách Linh Vân nhìn biểu cảm của cô, ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu trông như vừa thở phào nhẹ nhõm vậy?”

Chu An Nhiên im lặng một lúc, rồi cũng không giấu giếm: “Tớ còn tưởng các cậu định nói chuyện gì đó liên quan đến Trần Lạc Bạch.”

Tạ Tĩnh Nghi: “…”

“Cậu thôi lo cho cậu ấy đi, lo cho bản thân mình trước đã. Những tin đồn kiểu này dù giả mười mươi nhưng vẫn rất phiền. Một là cậu không thể giải thích rõ ràng được, hai là nếu lan rộng, nó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu ít nhiều.”

Chu An Nhiên gật đầu: “Tớ biết rồi. Các cậu có biết nó xuất phát từ đâu không?”

“Không rõ nữa.” Tạ Tĩnh Nghi lắc đầu: “Có vẻ người ta cố ý. Nếu họ tung lên mạng thì dễ tra, nhưng lại không làm. Bởi vậy nên giờ muốn tìm nguồn gốc tin đồn cũng khó. Nhưng vì không được phát tán trên mạng nên hiện giờ nó chỉ giới hạn trong học viện của chúng ta thôi.”

“Bọn tớ vừa thảo luận trước khi cậu tới, rốt cuộc ai lại tung tin đồn này. Vấn đề là cậu đâu có gây thù chuốc oán với ai?”

Bách Linh Vân đột nhiên nghĩ ra điều gì, liền nói: “Này, có khi nào là Nhiếp Tử Trăn không? Lần trước cô ta đã nói mấy lời châm chọc trước mặt cậu còn gì.”

Tạ Tĩnh Nghi suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Tớ nghĩ không phải. Theo những gì tớ thấy, cậu ấy thẳng tính thật, nhưng không phải người xấu.”

“Vậy có phải là cô gái nào thích Trần Lạc Bạch không?” Bách Linh Vân tiếp tục đoán.

“Hoặc có thể là nam sinh cũng nên. Đừng quên cậu cũng từng từ chối vài người, có những gã đàn ông lắm lời hơn cả phụ nữ đấy.” Tạ Tĩnh Nghi nói, rồi quay sang nhìn Chu An Nhiên: “Cậu có muốn nói với Trần Lạc Bạch thử xem cậu ấy có cách gì không?”

Chu An Nhiên ngập ngừng, rồi lắc đầu: “Mấy ngày nay cậu ấy bận luyện bóng, bỏ lỡ nhiều bài tập, hôm nay đang cắm đầu làm bù. Tớ sẽ xem sao đã.”

“Được thôi.” Tạ Tĩnh Nghi nói: “Thật ra còn một cách nữa.”

Chu An Nhiên hỏi: “Cách gì?”

Tạ Tĩnh Nghi nháy mắt: “Cậu lập tức hẹn hò với Trần Lạc Bạch rồi công khai. Với mức độ chú ý của cậu ấy – hot boy trong trường thì tin này sẽ lan truyền khắp nơi. Khi đó, mấy tin đồn nhảm này sẽ tự động bị dẹp sạch.”

Chu An Nhiên: “…”

Đây là cách gì vậy chứ?

“Các cậu uống trà sữa đi, tớ đi đọc sách đây.”

Bách Linh Vân kéo tay cô lại: “Đừng đi mà. Tối qua cậu không về, bọn tớ chưa kịp hỏi. Chiều hôm qua, Trần Lạc Bạch nói gì với cậu trên sân vậy? Nhìn giống như cậu ấy hôn cậu một cái ấy.”

“Không có! Cậu ấy chỉ nói với tớ vài câu thôi.” Chu An Nhiên đỏ bừng mặt.

Tối qua cô đã bị Nghiêm Tinh Thiến và Thịnh Hiểu Văn “thẩm vấn” cả đêm, không ngờ vừa về ký túc xá lại gặp thêm một lượt nữa. Cô lấy trà sữa ra, giúp họ cắm ống hút, rồi nhét thẳng vào miệng hai người: “Nếu không uống thì trà sữa sẽ nguội đấy.”

Tạ Tĩnh Nghi cười đến không chịu nổi: “Được rồi, nể mặt trà sữa, hôm nay tạm tha cho cậu.”

Chu An Nhiên “trốn” về chỗ của mình.

Vừa lấy sách ra, định yên tĩnh đọc một chút thì cửa ký túc xá đột nhiên bị gõ.

Vì ngồi gần cửa nhất, cô đứng dậy ra mở: “Ai vậy?”

“Là tôi.” Nhiếp Tử Trăn đứng ngoài cửa. “Tôi đến tìm cậu để nói rằng tin đồn đó không phải do tôi tung ra.”

Chu An Nhiên nhíu mày.

Ngay cả Nhiếp Tử Trăn cũng biết chuyện này sao? Có vẻ như tin đồn đã lan rộng hơn cô tưởng.

“Chu An Nhiên, cậu nhíu mày là ý gì? Không tin tôi à?” Nhiếp Tử Trăn nhìn cô. “Tôi nói cho cậu biết, chúng ta không thân nhau, cậu không tin nhân cách của tôi thì cũng phải tin vào trí thông minh của tôi chứ.”

Chu An Nhiên: “…?”

“Nếu tôi định tung tin đồn, chắc chắn đã không nói mấy lời châm chọc trước mặt cậu. Như thế chẳng phải tự đem chứng cứ giao cho cậu sao? Chúng ta đều học ở trường A, cậu nghĩ tôi sẽ ngốc đến mức đó à?”

Chu An Nhiên bật cười: “Không đâu, Tĩnh Nghi nói cậu là người tốt.”

Nhiếp Tử Trăn thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt. Dù sao, nói xấu sau lưng không phải là việc tôi hứng thú.”

Cô ấy nhìn vào trong: “Tạ Tĩnh Nghi, cảm ơn nhé. Hôm nào tôi mời cậu trà sữa.”

“Được thôi.” Tạ Tĩnh Nghi cười đáp.

Khi Nhiếp Tử Trăn rời đi, Chu An Nhiên ngồi lại chỗ mình. Nhưng dù nhìn sách, cô cũng không thể tập trung nổi.

Dù cố gắng, cô vẫn không thể hoàn toàn bỏ qua tin đồn này.

Nói không bận tâm là dối lòng, bảo không buồn cũng không đúng.

Cô mở WeChat, lướt lại đoạn chat với Trần Lạc Bạch trong thời gian gần đây. Nhìn những dòng tin nhắn, cô không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy an tâm hơn đôi chút.

Cầm điện thoại, cô nằm sấp trên bàn, suy nghĩ cách xử lý chuyện này. Nếu tìm được nguồn gốc, cô có thể dùng biện pháp pháp lý. Nhưng giờ chẳng biết bắt đầu từ đâu, cô cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn.

Gần chín giờ tối, điện thoại của cô vang lên.

Cô nghĩ có lẽ Trần Lạc Bạch đã làm bài xong, vội cầm lên, nhưng màn hình hiện lên tên của Hà Minh Vũ.

Chu An Nhiên nhíu mày, ngạc nhiên nhìn điện thoại một lúc rồi mới nghe máy.

Giọng Hà Minh Vũ có chút ngập ngừng: “Tớ nghe thấy… một vài tin đồn.”

Chu An Nhiên cau mày: “Tin đó đã lan sang bên khoa các cậu rồi à?”

“Không, tớ đang ở ký túc xá nam bên lớp cậu. Lần trước đi học nhờ, tớ quen một bạn nam trong lớp cậu.” Hà Minh Vũ giải thích trước, rồi hỏi: “Cậu biết tin đồn này rồi sao?”

“Ừ, tớ biết rồi.”

Hà Minh Vũ thở dài, giọng đầy áy náy: “Xin lỗi cậu nhé. Tớ không ngờ lại khiến cậu gặp phiền phức thế này.”

Chu An Nhiên dựa vào lan can: “Không phải lỗi của cậu. Tớ mới là người cảm thấy có lỗi vì để cậu bị kéo vào chuyện này. Người nên xin lỗi là kẻ đã tung tin đồn mới đúng.”

“Hà Minh Vũ.” Cô gọi tên cậu ta.

“Ừ?”

“Thật ra cậu muốn nói gì?”

Hà Minh Vũ ngập ngừng: “Tớ…”

Chưa kịp nói hết câu, từ đầu dây bên kia, một giọng nam đột ngột vang lên rất rõ ràng vì âm lượng lớn: “Bạn cậu ở khoa Luật, cái anh chàng được gọi là hot boy của trường ấy, có phải Trần Lạc Bạch không? Hình như cậu ta vừa đánh nhau với một anh khóa trên bên học viện bọn tôi, ngay tại ký túc xá tầng trên.”

Nghe đến đây, tay Chu An Nhiên siết chặt điện thoại: “Người đó vừa nói Trần Lạc Bạch đánh nhau sao?”

“Ừ.” Hà Minh Vũ đáp. Cậu vừa định bảo cô đừng lo, để cậu đi tìm hiểu trước, thì đầu dây bên kia đã vang lên một câu xin lỗi vội vã: “Xin lỗi cậu, tớ phải cúp máy đây.”

Cuộc gọi ngắt, chỉ còn lại âm báo kết thúc.

Hà Minh Vũ thở dài, nhìn màn hình điện thoại. Cậu vừa định nói ra điều gì đó, giờ lại cảm thấy không cần thiết nữa.

Một người bạn đứng gần đó nhận thấy vẻ khác lạ trên mặt cậu ta, tò mò hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì.” Hà Minh Vũ lắc đầu, rồi hỏi: “Vừa nãy cậu bảo Trần Lạc Bạch và anh nào đó suýt đánh nhau à?”

“Ừ, nhưng không đánh thật. Bạn cùng phòng của cậu ta đã kéo lại rồi.”

Quả thật, Trần Lạc Bạch không đánh nhau.

Nguyên Tông và Chu Thanh Tùy đi cùng anh. Vừa đến nơi, Nguyên Tông đã giữ chặt anh lại, Chu Thanh Tùy cũng chắn trước mặt, giọng nói điềm tĩnh nhưng nghiêm túc: “Cậu mà ra tay sẽ biến mình thành kẻ có lỗi.”

Trần Lạc Bạch nhắm mắt, ép mình kìm nén cơn giận. Nắm tay đang siết chặt từ từ thả lỏng. Anh nói với người phía sau: “Nguyên Tông, thả tay ra.”

“Có gì thì nói chuyện đàng hoàng.” Nguyên Tông vẫn không buông. “Không phải cậu từng bảo đánh nhau là chuyện ngu ngốc nhất sao?”

“Không đánh.” Trần Lạc Bạch nhếch mép, giọng bất lực: “Thả tay ra, tôi chỉ lấy điện thoại thôi.”

Nguyên Tông nhìn sang Chu Thanh Tùy, cả hai mới dè dặt buông anh ra.

Trần Lạc Bạch rút điện thoại, lạnh lùng nhìn về phía chủ nhân của căn phòng, bật một đoạn ghi âm: “Đây là giọng anh đúng không?”

Tiếng ghi âm vang lên, ban đầu chỉ là vài tiếng nhiễu, sau đó là giọng một nam sinh: “Chu An Nhiên chỉ được cái vẻ ngoài trông có vẻ ngây thơ thôi. Dây dưa với Trần Lạc Bạch và nam sinh bên Vật Lý đã đủ, lại còn không rõ ràng với Đỗ Diệc Châu. Ai mà chẳng biết Đỗ Diệc Châu có tiếng là vừa quen đã lên giường…”

Đoạn sau quá khó nghe, Trần Lạc Bạch trực tiếp tắt đi.

Người bị vạch mặt, Củng Vĩnh Lượng, giận dữ nhìn về phía một người trong phòng: “Đoạn ghi âm đó cậu ghi lại à?”

Khi nói câu này, bên cạnh anh ta chỉ có Phục Hiểu Phong.

Phục Hiếu Phong hơi lùi lại, đáp: “Cậu ấy là em họ của chị Thấm, tớ không dám đắc tội. Hơn nữa chẳng phải đàn em Chu đã từ chối cho cậu Wechat rồi sao? Cậu bịa chuyện bôi nhọ con gái nhà người ta như vậy, tớ thật sự không thể đứng nhìn.”

Củng Vĩnh Lượng tức điên: “Mày…”

“Chuyện giữa hai người tự giải quyết sau.” Trần Lạc Bạch lạnh giọng cắt ngang. “Những tin đồn về cô ấy là do anh tung ra đúng không?”

“Tôi chỉ nói vài câu, cậu có chứng cứ gì để bảo tôi tung tin đồn?”

“Nếu tôi có thể tìm đến đây, cũng có thể đưa mọi người đến đối chất.” Trần Lạc Bạch lười đôi co: “Giờ tôi cho anh hai lựa chọn: Một, anh đi xin lỗi Chu An Nhiên, sau đó giải thích rõ ràng với từng người anh đã lan truyền tin đồn. Hai, tôi sẽ gửi đoạn ghi âm này cho viện trưởng, rồi nộp hồ sơ kiện anh vì tội phỉ báng.”

Anh cao lớn, đường nét trên gương mặt sắc sảo, khi nét mặt nghiêm lại, khí thế toát ra vô cùng mạnh mẽ.

Củng Vĩnh Lượng bất giác run lên một chút, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh: “Cậu định dọa ai vậy? Chu An Nhiên gần gũi với các cậu là sự thật. Tôi chỉ dựa vào đó mà suy đoán đôi chút, đúng là lời nói có hơi quá. Cùng lắm nếu chuyện đến tai lãnh đạo, họ cũng chỉ bắt tôi xin lỗi. Còn việc cậu định dùng luật pháp ra hù tôi, cậu học Luật mới năm nhất, học được bao lâu mà lấy cái đó dọa người rồi?”

“Đoạn ghi âm này, chưa bàn đến việc có được coi là bằng chứng hay không. Kể cả có, cậu cùng lắm chỉ kiện được tôi tội xúc phạm danh dự. Các cậu học Luật chắc cũng rõ kiện tụng phiền phức cỡ nào. Cậu muốn phí thời gian, công sức vài tháng, cuối cùng tôi cũng chỉ cần xin lỗi thôi. Để tôi xin lỗi Chu An Nhiên ngay bây giờ, chuyện này xem như xong.”

“Không chỉ có xúc phạm danh dự, còn có tội phỉ báng nữa.” Trần Lạc Bạch nhẹ nhàng xoay cổ tay, giọng lạnh lùng, kèm theo chút chế nhạo: “Ai nói tôi cần tự mình ra mặt dây dưa với anh?”

Khi Chu An Nhiên chạy đến ký túc xá nam, cô thấy Trần Lạc Bạch đang đứng dưới tòa nhà.

Cô chạy quá nhanh, khi bất ngờ nhìn thấy anh thì suýt nữa không dừng lại kịp.

Trần Lạc Bạch đưa tay ra đỡ cô: “Đi chậm thôi.”

Chu An Nhiên vừa thở hổn hển, vừa nhanh chóng quan sát anh từ đầu đến chân, rồi còn vòng ra sau lưng anh xem xét: “Cậu không sao chứ?”

Nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, khóe môi Trần Lạc Bạch cong lên: “Không sao. Không có đánh nhau.”

Lúc này Chu An Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm: “Sao tự dưng lại suýt đánh nhau vậy?”

Trần Lạc Bạch vốn không định để cô biết chuyện này, nhưng bây giờ cô đã nghe nói, anh cũng không giấu nữa: “Tìm ra kẻ đã tung tin đồn về cậu rồi.”

Chu An Nhiên sững sờ.

Thật sự là vì cô sao?

Cô nhớ rõ anh vốn không phải kiểu người thích động tay động chân. Trước đây, khi Đường Kiến Nhuệ bị bắt nạt, ngay cả Chúc Nhiên định ra tay, anh cũng ngăn lại và chọn cách giải quyết bằng trận đấu bóng.

Nhìn đôi mắt mở to ngơ ngác của cô, Trần Lạc Bạch đột nhiên cảm thấy không vui. Rõ ràng anh đã thể hiện rõ ràng như thế, còn vì cô mà suýt nữa ra tay, vậy mà cô vẫn ngạc nhiên như vậy.

Anh khẽ cử động ngón tay, lần này không nhịn được nữa, đưa tay lên nhéo nhẹ má cô.

Có lẽ vì khuôn mặt cô vẫn còn chút bầu bĩnh, bạn bè của cô và thậm chí cả chị họ của anh cũng thường xuyên thích nhéo má cô. Tay anh đã ngứa ngáy từ lâu.

Làn da mềm mại và mịn màng dưới ngón tay khiến anh cảm thấy cổ họng cũng hơi ngứa, nhưng anh cố gắng kiềm chế, rút tay về và bỏ vào túi quần.

Cô gái trước mặt khẽ đưa tay xoa má, ánh mắt ngước lên nhìn anh với vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa ngượng ngùng, như muốn hỏi: “Sao cậu lại nhéo má tớ?”

Nhìn biểu cảm đó, sự không vui của Trần Lạc Bạch lập tức tan biến: “Không hỏi tớ xem kẻ tung tin đồn là ai à?”

Chu An Nhiên hạ tay xuống: “Ai vậy?”

“Củng Vĩnh Lượng, cậu biết không?” Trần Lạc Bạch hỏi.

Chu An Nhiên sững lại một chút. Cô gần như đã quên mất sự việc hôm đi ăn tối kia, nghe thấy cái tên này, cô cảm thấy hơi bất ngờ. Nhưng khi nghĩ lại biểu hiện của anh ta hôm đó, cô lại thấy cũng không quá khó hiểu.

Cô gật đầu: “Bạn trai của bạn cùng phòng tớ ở ký túc xá cạnh phòng anh ta. Hôm trước bạn trai cô ấy mời ăn tối, anh ta cũng đi cùng.”

Trần Lạc Bạch nhớ lại những gì mình nghe được trong ký túc xá vừa rồi, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Anh ta là người hôm đó xin số WeChat của cậu?”

Chu An Nhiên lại gật đầu: “Sao cậu biết là anh ta?”

Trần Lạc Bạch không nói rõ đã phải bỏ công sức thế nào, chỉ bảo: “Chị Thấm của cậu giúp đó. Chuyện này cậu không cần lo nữa, anh ta sẽ tự đi giải thích với tất cả những người mà anh ta đã lan tin đồn.”

Chu An Nhiên lại ngây người.

Chỉ việc tìm ra nguồn gốc tin đồn đã khiến cô bất ngờ rồi, nhưng sao lại có thể bắt người ta tự đi giải thích được chứ?

“Cậu làm thế nào vậy?”

Trần Lạc Bạch đặt tay vào túi, ngón tay lại ngứa ngáy: “Dọa anh ta một chút.”

Chu An Nhiên chớp mắt: “Dọa kiểu gì?”

“Chỉ nói với anh ta…” Trần Lạc Bạch ngừng lại, môi khẽ cong lên: “Nếu không chịu giải thích, gặp anh ta lần nào tớ đánh lần đó.”

Chu An Nhiên: “…”

Người này lại đang trêu cô.

Cô vẫn nhớ rõ ngày đó trong cửa hàng tiện lợi, anh nói về lý do học Luật với đôi mắt sáng rực, và anh vốn không bao giờ thích dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề. Cô không tin chút nào.

“Là cậu dùng biện pháp pháp lý dọa anh ta đúng không?”

Trần Lạc Bạch nhướn mày, bất ngờ nghiêng người đến gần cô: “Hiểu tớ ghê nhỉ?”

Khoảng cách bất ngờ trở nên gần hơn rất nhiều, Chu An Nhiên vẫn chưa quen với sự gần gũi này, hơi thở như nghẹn lại, đầu óc bỗng chậm đi vài nhịp.

“Tớ đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đấy.”

Trần Lạc Bạch nhìn mặt cô đỏ bừng, lại tiến gần thêm chút nữa: “Sao tớ không nghiêm túc chứ?”

Chu An Nhiên: “…”

Cô thật sự không chịu nổi nữa.

“Thôi, cậu không sao thì tớ về trước đây.”

Da mặt gì mà mỏng thế chứ.

Trần Lạc Bạch mỉm cười, kéo cô lại: “Được rồi, không trêu cậu nữa. Đừng vội đi, vừa hay để anh ta xuống xin lỗi cậu.”

Chu An Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt liếc nhìn cổ tay đang bị anh nắm.

Ngón tay Trần Lạc Bạch khẽ siết lại, nhưng đứng trước ký túc xá nam, người qua lại rất đông, anh cảm thấy có chút không thích hợp. Anh buông tay, rồi đút tay vào túi quần.

Một phút sau, Củng Vĩnh Lượng từ trên tầng đi xuống.

Chu An Nhiên không biết Trần Lạc Bạch đã làm thế nào để khiến anh ta sợ hãi, chỉ thấy dáng vẻ tự tin hôm trước khi anh ta công khai xin số WeChat của cô giờ đã hoàn toàn biến mất. Đầu anh ta hơi cúi, giọng xin lỗi nghe ra lại rất chân thành.

“Xin lỗi em, đàn em Chu, anh không nên bịa đặt và tung tin đồn thất thiệt về em. Hy vọng em có thể tha thứ cho anh.”

Chu An Nhiên cảm thấy nỗi ấm ức trong lòng cuối cùng cũng được trút bỏ: “Tôi nghe thấy rồi.”

Củng Vĩnh Lượng ngẩng đầu lên, nhìn sang Trần Lạc Bạch: “Cậu xem, đàn em Chu đã tha thứ cho tôi rồi. Những tin đồn đó vốn cũng chẳng ai tin, vậy có phải…”

Chu An Nhiên cắt ngang lời anh ta: “Tôi chỉ nói là tôi đã nghe, chứ không nói là tôi tha thứ cho anh.”

Dù không rõ Trần Lạc Bạch đã làm cách nào để tìm ra nguồn gốc tin đồn, nhưng cô biết chắc điều đó không hề dễ dàng. Hơn nữa, bất kể thế nào, tổn thương đã gây ra, làm sao chỉ một câu xin lỗi là đủ để bỏ qua?

Khóe môi Trần Lạc Bạch cong lên: “Nghe rõ lời của cô ấy chưa? Giờ không còn sớm nữa, tôi khuyên đàn anh Củng nên sớm quay lên, giải thích rõ ràng với những người cần giải thích, đừng để tôi phải hối hận.”

Sau khi Củng Vĩnh Lượng rời đi, Chu An Nhiên đưa tay sờ tai mình, vẫn còn nóng bừng. Cô nhỏ giọng nói với chàng trai trước mặt: “Cảm ơn cậu nhé.”

Trần Lạc Bạch đáp: “Không thể cảm ơn suông được đâu.”

Chu An Nhiên chớp mắt: “Vậy để tớ mời cậu ăn một bữa?”

“Mời ăn thì không cần đâu.” Trần Lạc Bạch ngừng lại một chút, tay rút từ túi quần thể thao ra, đút vào túi áo khoác, nơi có hai viên kẹo nhỏ.

Anh hỏi: “Tối mai cậu có tiết học tự chọn đúng không?”

Lời tác giả:

Các bạn hiểu tiết học tự chọn là gì rồi chứ!!!

Bình Luận (0)
Comment