Kẹo Soda Chanh - Tô Thập Ngũ

Chương 59

Sau khi trở lại chỗ ngồi, Chu An Nhiên nhìn qua đồng hồ, 4 giờ 10 phút.

Một trận bóng rổ thường kéo dài khoảng mười phút mỗi hiệp. Tính thêm thời gian dừng trận đấu do phạm lỗi, ném phạt, tạm dừng và nghỉ giữa các hiệp, hiệp một vừa rồi diễn ra khoảng ba mươi sáu, ba mươi bảy phút.

Lúc nãy khi rời khỏi khán đài cô cũng nhìn đồng hồ, lúc đó là 4 giờ 07 phút.

Vậy trừ đi thời gian cô dặm lại son và quay lại ghế ngồi, nhiều nhất cũng chỉ làm chậm trễ anh khoảng hơn một phút thôi.

Chu An Nhiên khẽ thở phào.

Dù sao thì nghỉ giữa hiệp cũng không thể để anh mệt đến mức không được nghỉ ngơi chút nào.

Còn hơn tám phút nữa, đủ để anh họp bàn chiến thuật hiệp hai với đồng đội.

Điện thoại đột nhiên rung lên.

Là hai cô bạn cùng phòng đang ngồi phía sau xem trận đấu nhắn tin trong nhóm chat.

Tạ Tĩnh Nghi: [Tớ nhìn thấy rồi!]

Bách Linh Vân: [Tớ cũng nhìn thấy!!]

Tạ Tĩnh Nghi: [Có người vừa đi theo bạn trai về phía phòng thay đồ.]

Tạ Tĩnh Nghi: [Làm gì thế nhỉ?]

Bách Linh Vân: [@Chu An Nhiên]

Chu An Nhiên: “……”

Những hình ảnh trong lối đi thoát hiểm vừa rồi lập tức tua lại trong đầu cô.

Chu An Nhiên đưa tay chạm vào má, gõ chữ: [Không làm gì cả, chỉ đi nói với cậu ấy một câu “cố lên” thôi.]

Tạ Tĩnh Nghi: [Thật không? Tớ không tin.jpg]

Bách Linh Vân: [Chỉ là cổ vũ, có nhất thiết phải chạy đến tận nơi để nói không?]

Chu An Nhiên: [Ừm, tại lúc cậu ấy ra ngoài rồi tớ mới nhớ ra mà.]

Cô nói dối, cảm thấy hơi chột dạ.

… Nhưng chẳng lẽ lại bảo mình chạy đến đó để làm cái kia sao?

Tạ Tĩnh Nghi: [Nhưng cậu đi theo cũng tốt.]

Chu An Nhiên: [?]

Chu An Nhiên: [Sao lại nói vậy?]

Bách Linh Vân: [Cậu không biết đâu, bọn tớ ngồi sau nghe thấy không biết bao nhiêu cô gái tiếc nuối than thở rằng sao Trần Lạc Bạch lại có bạn gái rồi, nếu cậu ấy còn độc thân thì họ đã muốn theo đuổi.]

Tạ Tĩnh Nghi: [Bạn trai cậu hôm nay thực sự rất đẹp trai.]

Khóe môi Chu An Nhiên khẽ cong lên thành một đường nhỏ.

Một lát sau.

Hiệp ba bắt đầu.

Nửa đầu hiệp ba, hai đội vẫn duy trì thế trận giằng co giống hiệp trước. Nhưng vì khoa Luật đã bị dẫn trước 8 điểm ngay từ hiệp đầu nên vẫn đang ở thế bất lợi.

Bước ngoặt xảy ra vào nửa sau hiệp ba.

Bước vào nửa sau hiệp ba, thể lực của tất cả mọi người đều suy giảm nhanh chóng, cả khoa luật lẫn khoa công nghệ thông tin.

Dù khoa công nghệ thông tin có ba thành viên thuộc đội bóng rổ của trường, nhưng họ cũng không phải vận động viên chuyên nghiệp mà chỉ là sinh viên bình thường. Thực lực ổn nhưng thể lực nhìn qua có vẻ không quá vượt trội.

Không biết có phải do có cầu thủ không còn trụ nổi, hay vì họ vẫn đang tạm dẫn trước và muốn giữ thể lực để đánh trận cuối cùng, khoa CNTT bắt đầu thay người, cho các cầu thủ đội tuyển trường nghỉ ngơi.

Cầu thủ số 4, sinh viên năm nhất, là người đầu tiên được thay ra.

Trong ba cầu thủ đội tuyển của khoa CNTT, người này có thực lực yếu nhất. Sau khi cậu ta rời sân, cán cân sức mạnh giữa hai đội hơi nghiêng về phía khoa luật.

Nhưng chính chút nghiêng lệch nhỏ bé này, Trần Lạc Bạch lập tức nắm bắt được cơ hội.

Chu An Nhiên nhìn thấy anh lợi dụng khoảng trống trong lúc cầu thủ mới vào sân còn chưa phối hợp nhuần nhuyễn, ngay lập tức di chuyển ra góc sân, bật nhảy tại chỗ và ném một cú ba điểm đẹp mắt.

Quả bóng cam bay trên không, vẽ nên một đường cong hoàn mỹ, rồi rơi vào rổ một cách chính xác.

Toàn bộ khán đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Tỷ số từ 42-50 rút ngắn còn 45-50. Khoảng cách giữa hai đội chỉ còn 5 điểm.

Khoa công nghệ thông tin vẫn giữ được sự bình tĩnh, không vội đưa hết đội hình chính trở lại, mà đợi khi số 4 nghỉ đủ rồi mới vào sân, sau đó thay tiếp số 7 – một thành viên khác của đội tuyển trường.

Sau khi số 7 ra ngoài, khoa luật cũng không vội vàng tấn công.

Trần Lạc Bạch tận dụng cơ hội này để thay lần lượt các cầu thủ chủ lực ra nghỉ ngơi, chỉ có mình anh vẫn ở trên sân điều khiển nhịp độ trận đấu.

Chưa đến hai phút cuối hiệp ba, khoa công nghệ thông tin tiếp tục thay đội trưởng Vương Quân Trác ra nghỉ.

Vương Quân Trác năm nay đã là sinh viên năm tư, là cầu thủ mạnh nhất và có kinh nghiệm dày dặn nhất của khoa CNTT, cũng là trụ cột tinh thần của cả đội.

Khoảnh khắc anh ta rời sân, Trần Lạc Bạch lập tức đưa toàn bộ đội hình chính của khoa luật vào sân trở lại.

Không để khoa CNTT có thời gian phản ứng, anh nhanh chóng nắm bắt hai cơ hội quan trọng: tự anh ném thêm một quả ba điểm, đồng thời kiến tạo một pha hai điểm cho đồng đội.

Một chuỗi 5 điểm liên tiếp được ghi, trận đấu ngay lập tức trở về thế cân bằng.

Vương Quân Trác còn chưa kịp ngồi ấm chỗ trên ghế dự bị, đã vội vàng quay trở lại sân đấu. Nhưng thời gian của hiệp ba không còn nhiều.

Sau khi anh ta trở lại, khoa công nghệ thông tin cũng không còn nhiều cơ hội tấn công.

Kết thúc hiệp ba, hai đội hòa 54-54.

Lại đến thời gian nghỉ giữa hiệp, các cầu thủ hai bên lần lượt đi về phía khu vực nghỉ ngơi.

Chu An Nhiên cúi đầu mở túi xách.

Trước khi trận đấu bắt đầu, Trần Lạc Bạch đã nhét vào lòng cô một chai nước khoáng, nhưng anh đã uống hết từ lâu.

Dạo này, mỗi lần đến xem anh thi đấu, cô đều mang theo thêm một chai nước, dù có thể anh không cần dùng đến.

Lấy chai nước ra khỏi túi, Chu An Nhiên nhờ Chúc Nhiên trông giúp túi xách, sau đó không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, lập tức đứng dậy.

Trần Lạc Bạch vừa trở về khu vực nghỉ ngơi liền thấy cô chạy tới, anh thoáng ngây người.

Ngay sau đó, cô gái trước mặt đã mở nắp chai nước trong tay rồi đưa tới cho anh.

Trần Lạc Bạch nhếch môi cười, giọng nói khàn khàn nhưng mang theo chút dịu dàng: “Phục vụ chu đáo thế này?”

Chỉ một câu ngắn ngủi như vậy mà hơi thở anh vẫn còn dồn dập.

Chu An Nhiên cảm thấy sống mũi cay cay.

Trên sân, tất cả mọi người đều đã có thời gian nghỉ ngơi, chỉ có anh là đã đánh trọn ba hiệp mà chưa nghỉ một giây nào.

Hiệp cuối cùng, chắc chắn anh cũng sẽ không được nghỉ.

Cô nhẹ giọng nói: “Đừng nói chuyện nữa, nghỉ ngơi một lát đi.”

Trần Lạc Bạch khẽ cười, thấp giọng đáp lại một tiếng “Được”, rồi nhận chai nước từ tay cô, ngửa đầu uống hai ngụm.

Chu An Nhiên đợi anh uống xong, chủ động lấy lại chai nước, sau đó rút khăn giấy, nhẹ nhàng lau mồ hôi giúp anh.

Trần Lạc Bạch chống tay lên đầu gối, hơi cúi người xuống để thả lỏng.

Khi hiệp bốn bắt đầu, Chu An Nhiên đã quay lại chỗ ngồi,  nhận thấy khoa công nghệ thông tin thay đổi chiến thuật phòng thủ.

Bất cứ khi nào khoa luật tấn công, Vương Quân Trác cùng một cầu thủ khác sẽ lập tức kèm chặt Trần Lạc Bạch, ép anh phải chuyền bóng, không để anh có cơ hội ném rổ.

Ba cầu thủ còn lại của khoa CNTT thì phụ trách phòng ngự những người còn lại bên phía khoa luật.

Các cầu thủ khoa luật vốn đã yếu hơn số 4 và số 7 của khoa công nghệ thông tin, nay phải đối mặt với thế trận 4 đấu 3, lại càng không có lợi thế.

Họ quá phụ thuộc vào Trần Lạc Bạch, khiến nhịp độ tấn công bị rối loạn.

Dù trong tình thế bị kèm chặt, Trần Lạc Bạch vẫn cố gắng tìm ra những khoảng trống để hỗ trợ đồng đội, nhưng chỉ cần anh không có cơ hội, đội bóng lập tức mất đi sự gắn kết.

Ở phía bên kia, dù Trần Lạc Bạch có thể kèm chặt Vương Quân Trác, nhưng anh chỉ có thể kèm một người. Hai cầu thủ còn lại của khoa CNTT cũng đều có kỹ năng ném rổ khá tốt.

May mắn là đến hiệp cuối cùng, thể lực cả hai đội đều suy giảm, khiến tỷ lệ ném rổ chính xác cũng giảm theo.

Nhưng xét về tổng thể, khoa luật vẫn dần dần rơi vào thế bất lợi.

Ban đầu chỉ bị dẫn trước 2 điểm.

Rồi lại thành 4 điểm.

Cho đến 30 giây cuối cùng của trận đấu, khoa luật bị dẫn 5 điểm.

Chu An Nhiên siết chặt chai nước trong tay, dường như có thể nghe thấy tiếng thở dài tiếc nuối từ khán giả phía sau.

Trên sân, các cầu thủ khoa CNTT đã nở nụ cười chiến thắng, thậm chí có hai người còn đập tay ăn mừng.

Nhưng có người vẫn chưa từ bỏ.

31 giây còn lại, bóng nằm trong tay khoa luật. Trần Lạc Bạch dẫn bóng qua nửa sân, lập tức bị Vương Quân Trác và một cầu thủ khác kèm chặt.

Anh cố gắng đột phá vài lần nhưng không thành, bèn chuyền bóng cho cầu thủ số 3 của đội.

Số 4 của đội bên kia lập tức lao tới phòng thủ.

Số 3 dẫn bóng một lúc, tìm không thấy cơ hội, lại chuyền về cho Trần Lạc Bạch.

Chỉ còn lại 15 giây.

Trong bóng rổ, một đợt tấn công chỉ có 24 giây, tức là khoa luật chỉ còn 8 giây để thực hiện cú ném.

Chu An Nhiên nhìn thấy gương mặt Trần Lạc Bạch vẫn bình tĩnh đến đáng sợ.

Anh dẫn bóng vài lần, liên tục dùng động tác giả đánh lừa cầu thủ đối phương, cuối cùng tạo được một khoảng trống.

Anh lập tức dốc bóng, làm động tác chuẩn bị đột phá.

Vương Quân Trác đưa tay chặn lại.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Trần Lạc Bạch bất ngờ lùi về phía sau, nhảy lên.

Chu An Nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt bỗng trùng khớp với một ký ức xa xôi từ những năm cấp ba.

Dường như ngay bên tai cô, vẫn còn tiếng hét của Hoàng Thư Kiệt: “Bước lùi ném ba điểm!! Lạc Bạch quá đỉnh rồi!!!!!”

Quả bóng cam vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp, rơi thẳng vào rổ.

Đèn báo hết 24 giây vừa sáng lên.

Thời gian chỉ còn lại 7 giây.

Khoảng cách vẫn là 3 điểm.

Lúc này, bóng thuộc về đội đối thủ.

Chỉ cần họ kiểm soát bóng trong 7 giây còn lại, chiến thắng sẽ nằm trong tay họ.

Bóng được ném vào sân.

Vương Quân Trác cùng số 4 lập tức chặn đường Trần Lạc Bạch, đồng đội của anh không thể cướp bóng.

Bóng được chuyền đến số 9 của khoa công nghệ thông tin.

Chu An Nhiên nắm chặt chai nước đến mức làm lõm cả vỏ chai.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, không biết có phải cầu thủ số 4 chủ quan hay Trần Lạc Bạch thực hiện động tác giả quá nhanh, anh thoát khỏi vòng kìm kẹp, trực tiếp cướp bóng từ số 9.

Chỉ còn 3 giây!

Vương Quân Trác hét lớn: “Lùi về phòng thủ!”

Toàn bộ cầu thủ khoa công nghệ thông tin dốc hết tốc lực đuổi theo anh.

Chu An Nhiên có thể thấy rõ không ai chạy nhanh bằng anh.

Nhưng thời gian không đủ!

Ngay khi anh vừa chạm vạch giữa sân, đồng hồ chỉ còn đúng 1 giây.

Chu An Nhiên siết chặt tay.

Cô thấy Trần Lạc Bạch nhảy lên tại chỗ, thực hiện cú ném từ giữa sân.

Quả bóng rời tay anh.

Anh mất thăng bằng và ngã xuống đất.

Tiếng còi hết trận vang lên.

Quả bóng vẫn còn trên không.

Một giây bỗng trở nên dài như cả thế kỷ.

Rồi cuối cùng…

Bóng xuyên thẳng qua lưới.

Trên màn hình LED, tỷ số từ 64:66 biến thành 67:66.

Trần Lạc Bạch ném cú ném ba điểm từ giữa sân.

Sân vận động bùng nổ.

Tiếng vỗ tay, tiếng reo hò vang vọng khắp nơi.

Chu An Nhiên chẳng kịp chú ý đến gì khác.

Ngay khoảnh khắc quả bóng rơi vào rổ, cô đã lao thẳng vào sân đấu.

Nhưng còn chưa kịp chạy đến bên cạnh Trần Lạc Bạch, anh đã bị Vương Quân Trác, người đứng gần nhất, kéo dậy.

Vương Quân Trác lắc đầu đầy tiếc nuối:
“Chúc mừng, cậu mà cũng có thể lật kèo thế này.”

Trần Lạc Bạch phủi bụi trên người, thản nhiên nói: “Là do các anh chủ quan vào phút cuối, nếu không tôi cũng chẳng thắng được.”

Vương Quân Trác cười bất đắc dĩ, nhưng cũng không quá bận tâm đến một trận đấu nội bộ trong trường. Anh chàng nhân cơ hội này hỏi tiếp: “Thật sự không muốn vào đội tuyển trường sao? Với trình độ của cậu, đánh giải trong trường là quá lãng phí rồi.”

“Để sau rồi nói.” Trần Lạc Bạch nghiêng đầu, nụ cười trong mắt hiện rõ.

“Bạn gái tôi đến rồi.”

Vương Quân Trác nhìn theo ánh mắt anh, vừa vặn thấy Chu An Nhiên đang chạy đến. Anh ta lập tức hiểu ra, mỉm cười nói: “Được rồi, không làm phiền cậu nữa, hôm nào tôi sẽ tìm cậu nói chuyện về chuyện này.”

Dứt lời, anh ta xoay người rời đi.

Chu An Nhiên vừa chạy đến liền nắm lấy cổ tay Trần Lạc Bạch, lo lắng hỏi: “Anh có sao không? Có bị thương ở đâu không?”

Trần Lạc Bạch vươn tay kéo cô vào lòng, giọng nói vẫn còn chút thở gấp: “Bạn gái ôm một cái là khỏi ngay.”

Chu An Nhiên ngã vào lồng ngực nóng rực của anh.

“…”

Anh vẫn còn tâm trạng đùa giỡn thế này, chắc là không sao thật rồi.

Chu An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng vành tai dần nóng lên.

Thế nhưng anh thật sự rất mệt. Hơi thở vẫn gấp gáp, lần đầu tiên ôm cô mà lại tựa vào người cô để nghỉ ngơi.

Chu An Nhiên không hề phản kháng.

Tiếng vỗ tay vang dội khắp sân đấu, khán giả vẫn chưa rời đi, nhưng cô vẫn cứ đứng đó, nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy anh.

Hai giây sau.

Một tiếng ho nhẹ vang lên bên cạnh.
Chu An Nhiên nghiêng đầu, nhìn thấy một cầu thủ mặc áo số 23 của đội họ đã đi đến bên cạnh từ lúc nào.

Mặt cô lập tức đỏ bừng, nỗi lo lắng vừa qua đi, bây giờ lại nhường chỗ cho cảm giác xấu hổ. Cô vội vàng định lùi ra xa một chút, giữ khoảng cách với Trần Lạc Bạch.

Nhưng anh không buông, ngược lại còn siết chặt vòng tay, cúi đầu nhìn số 23.

Cầu thủ số 23 lại ho nhẹ một tiếng, sau đó cười tươi: “Không phải tôi cố ý làm phiền đâu, chỉ là mọi người nhờ tôi qua đây hỏi cậu có muốn đi liên hoan không. Ban đầu bọn tôi còn không dám mơ vào được tứ kết, ai ngờ lại vô địch. Cậu là người có công lớn nhất, đừng trốn đi đâu nhé. Nếu không nỡ rời bạn gái, có thể dẫn theo. Những ai có người yêu chắc cũng sẽ dẫn theo cả.”

Trần Lạc Bạch cúi đầu nhìn cô gái trong lòng: “Đi không?”

Chu An Nhiên không thích những nơi quá đông người, nhưng lúc này cô chỉ muốn ở bên cạnh anh, nên nhẹ gật đầu:
“Đi.”

Cầu thủ số 23 cười cười, khoát tay: “Được rồi, vậy hai người cứ tiếp tục đi.”

Chu An Nhiên: “…?”

Mặt cô vẫn đỏ bừng, vừa định hỏi Trần Lạc Bạch tại sao vẫn chưa buông mình ra, bỗng nhớ đến một chuyện khác: “Chúng ta đi liên hoan rồi, còn Chúc Nhiên thì sao?”

“Mặc kệ cậu ta.” Trần Lạc Bạch lười biếng đáp.

Một giọng nói chợt vang lên sau lưng họ:
“Làm người có lương tâm chút đi, Trần Lạc Bạch.”

Chu An Nhiên quay đầu lại, thấy Chúc Nhiên không biết đã đi vào sân từ lúc nào, đứng ngay phía sau cô. Trần Lạc Bạch chắc chắn đã phát hiện ra từ trước.

Chúc Nhiên khoanh tay, bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Cậu nên học tập bạn gái mình đi. Nhìn xem, người ta còn biết lo cho bạn bè, cậu thì chẳng quan tâm gì cả.”

Chu An Nhiên: “???”

Học cái gì chứ?

Trần Lạc Bạch vẫn ôm chặt cô, đôi mắt hơi nheo lại, ánh nhìn có chút suy tư: “Vậy còn phải xem cô ấy có sẵn lòng dạy tôi không.”

Chu An Nhiên: “…”

Cô cạn lời.

Lúc này, mặt cô gần như đỏ đến tận cổ, không muốn dây dưa với anh nữa, chỉ quay sang hỏi Chúc Nhiên: “Tối nay cậu tính sao?”

Chúc Nhiên nhún vai: “Không cần lo cho tôi. Tôi định đến xem chị Thấm tập luyện, trên đường đi ra ngoài sẽ tiện thể ăn chút gì đó.”

Trần Lạc Bạch khẽ nhướn mày: “Nghe rõ chưa? Cậu ta đến xem trận đấu cũng chỉ là tiện đường thôi. Em tưởng cậu ta đến vì anh chắc?”

Chúc Nhiên lập tức phản bác: “Nếu đến vì cậu, chắc tôi chết đói mất.”

Trần Lạc Bạch cười nhạt, đá nhẹ vào chân Chúc Nhiên một cái: “Nói xong rồi thì biến đi.”

“Ai thèm ở lại.” Chúc Nhiên lườm anh một cái, sau đó quay sang Chu An Nhiên, vẫy tay chào, “Tôi đi trước đây.”

Chúc Nhiên đi rồi, Trần Lạc Bạch lại siết chặt vòng tay ôm cô một cái, sau đó mới nhẹ nhàng buông ra, chỉ tay về phía khu ghế nghỉ: “Em ra đó ngồi đợi anh nhé? Anh đi bắt tay chào mọi người rồi sẽ qua tìm em.”

Chu An Nhiên ngoan ngoãn gật đầu:
“Vâng.”

Cô đi đến khu vực ghế nghỉ, ngồi xuống, vô thức giơ tay chạm vào đôi má nóng bừng của mình.

Ngay lúc này, điện thoại cô rung lên, kà tin nhắn từ nhóm bạn cùng phòng.

Tạ Tĩnh Nghi gửi một bức ảnh.

Chu An Nhiên mở ra xem.

Bức ảnh chụp từ góc trên cao, trong một sân vận động chật kín khán giả, phần lớn mọi người đều đang đứng dậy vỗ tay.

Trên sân đấu, các cầu thủ khoa công nghệ thông tin cúi đầu ủ rũ, còn đội khoa luật chỉ còn lại bốn người đang cùng nhau ăn mừng chiến thắng.

Mà cô thì đứng giữa sân, ôm chặt Trần Lạc Bạch.

Chu An Nhiên nhìn chằm chằm vào bức ảnh, chợt cảm thấy ngay cả đầu ngón tay cũng bắt đầu nóng lên.

Tạ Tĩnh Nghi: [Cục cưng Nhiên Nhiên, hôm nay cậu dũng cảm quá nha!]

Tạ Tĩnh Nghi: [Tớ không ngờ cậu lại chạy thẳng xuống sân như vậy.]

Bách Linh Vân: [Tớ cũng không ngờ Trần Lạc Bạch lại kéo cậu vào lòng ôm chặt như thế!!!]

Bách Linh Vân: [Hai người đang đóng phim thần tượng ngoài đời thực đấy à?]

Ngay cả Nhiếp Tử Trăn, người mới kết bạn WeChat với cô gần đây, cũng hiếm khi gửi tin nhắn.

Nhiếp Tử Trăn: [Hai người không thấy ngại khi thể hiện tình cảm lộ liễu thế sao? Đến chó FA cũng bị mù mắt rồi đấy.]

Chu An Nhiên: “…”

Khóe mắt cô liếc thấy Trần Lạc Bạch đã bắt tay xong với đội bên kia, nói gì đó với đồng đội rồi quay người đi về phía cô.

Mặt cô lại nóng lên, không trả lời tin nhắn nữa mà khóa màn hình luôn.

Không bao lâu, Trần Lạc Bạch đã đứng trước mặt cô.

Hơi thở của anh đã ổn định hơn lúc trước, nhưng trán, mặt và người vẫn còn đầy mồ hôi.

Chu An Nhiên đau lòng, rút một tờ giấy từ túi xách, đứng lên giúp anh lau mồ hôi.

Cô thấp hơn anh một cái đầu, phải nhón chân và giơ tay lên cao, chiếc vòng tay vàng hồng nhẹ nhàng đung đưa trước mắt anh. Đầu ngón tay cô, cách qua tờ giấy, nhẹ nhàng chạm vào trán anh.

Cổ họng Trần Lạc Bạch khẽ ngứa, anh nắm lấy cổ tay cô, đầu ngón tay vuốt nhẹ trên chiếc vòng: “Đừng lau nữa.”

Chu An Nhiên chớp mắt.

“Anh phải đi tắm.” Trần Lạc Bạch nói khẽ.

Không biết có phải vì dáng vẻ hiện tại của anh, hay là ánh mắt khi nhìn cô vẫn còn vương chút d.ục v.ọng như lúc giữa trận hay không, chỉ riêng hai chữ “tắm rửa” cũng khiến Chu An Nhiên cảm thấy hơi ngại ngùng.

Cô cúi mắt, khẽ giật tay ra, nhưng vẫn bị anh giữ chặt. Cô nhẹ giọng đáp: “Ồ… Vậy anh định về ký túc xá tắm à?”

Giọng Trần Lạc Bạch vẫn trầm thấp: “Buổi liên hoan tổ chức gần khu căn hộ, em có muốn về ký túc xá không? Nếu không thì đi cùng anh về căn hộ.”

Chu An Nhiên nhìn bàn tay đang nắm cổ tay mình, có thể vì vừa thi đấu xong nên những đường gân trên mu bàn tay anh nổi rõ.

Cô khẽ gật đầu.

Trên đường về căn hộ, Trần Lạc Bạch không nói nhiều, có lẽ vì thi đấu cả trận nên quá mệt.

Chu An Nhiên thỉnh thoảng lén nhìn anh, phát hiện môi anh hơi mím lại.

Về đến căn hộ, Trần Lạc Bạch đi tắm.

Chu An Nhiên ngồi trong phòng khách chờ anh, cầm điện thoại trả lời tin nhắn của Tạ Tĩnh Nghi và Nhiếp Tử Trăn, rồi tiện thể tám chuyện với họ một lúc, cho đến khi Trần Lạc Bạch bước ra từ phòng tắm.

Trong phòng có bật máy sưởi, anh chỉ mặc một chiếc quần thể thao đen cùng áo phông trắng đơn giản. Mái tóc chỉ được lau sơ, vài giọt nước vẫn còn rơi xuống.

Anh ngồi xuống cạnh cô, hai tay dang rộng, giọng nói mang theo chút mệt mỏi: “Lại đây.”

Chu An Nhiên đặt điện thoại xuống, ngoan ngoãn đứng dậy, ngồi vào lòng anh.

Trần Lạc Bạch không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu chôn mặt vào hõm vai cô.

Một giọt nước từ tóc anh chảy dọc xuống cổ cô, lạnh đến mức khiến tim cô run lên.

Chu An Nhiên siết nhẹ phần vải trên vai áo anh, gọi tên anh: “Trần Lạc Bạch.”

Anh thấp giọng “Ừm” nhưng vẫn không ngẩng đầu.

“Anh đang không vui à?” Chu An Nhiên nhẹ giọng hỏi.

Trần Lạc Bạch ngước lên, có chút bất ngờ, nhưng cũng như đã đoán trước được.

Dù sao hồi cấp ba, cô cũng đã từng lặng lẽ phát hiện ra anh không vui rồi lén bỏ kẹo vào ngăn bàn để dỗ anh.

“Bị em phát hiện rồi à.” Anh đưa tay nhéo nhẹ má cô. Chiều nay mấy lần anh muốn làm thế nhưng lại không nỡ làm bẩn khuôn mặt cô.

“Đúng là có hơi không vui, hôm nay đánh không tốt lắm.”

Chu An Nhiên chớp mắt: “Nhưng chẳng phải anh đã giành chức vô địch rồi sao? Sao lại nói là không tốt?”

Tay Trần Lạc Bạch vẫn giữ trên má cô: “Nếu họ không chủ quan vào phút cuối, có thể bọn anh đã thua rồi. Em lần đầu tiên xem anh thi đấu chung kết với tư cách bạn gái, suýt chút nữa anh đã thua, cảm thấy có chút mất mặt.”

Chu An Nhiên sững người.

Anh không vui… vì suýt chút nữa thua trận trước mặt cô sao?

Cô vô thức đặt tay lên vai anh, nhẹ giọng an ủi: “Nhưng đội hình khoa CNTT vốn đã có có sự ăn ý hơn đội anh mà.”

Trần Lạc Bạch nhướn mày, khóe môi cong lên, tâm trạng dường như tốt hơn một chút: “Ồ? Còn biết cả độ ăn ý cơ à? Thật sự vì anh mà nghiên cứu bóng rổ nghiêm túc luôn sao?”

Chu An Nhiên đỏ mặt: “Em đang nói nghiêm túc mà.”

Anh bật cười, giọng nói mang theo sự cưng chiều rõ ràng: “Được, em nói tiếp đi.”

“Hơn nữa, anh giành chiến thắng không phải vì họ chủ quan, mà vì anh chưa từng từ bỏ trận đấu cho đến giây phút cuối cùng. Nếu vậy mà còn gọi là không tốt thì em không biết thế nào mới là tốt nữa. Hơn nữa…”

Cô hơi dừng lại.

“Hơn nữa cái gì?” Trần Lạc Bạch hỏi.

Chu An Nhiên ngập ngừng một lát rồi chôn mặt vào vai anh: “Dù thắng hay thua, anh vẫn luôn là số một trong lòng em, không bao giờ mất mặt cả.”

Bàn tay đang đặt giữa không trung của Trần Lạc Bạch hơi khựng lại.

Anh hạ giọng: “Em vừa nói gì?”

Chu An Nhiên vốn không quen nói mấy lời này, nhưng lại muốn nói cho anh nghe.

Cô siết chặt vải áo anh, như cố lấy thêm dũng khí, vượt qua sự ngượng ngùng và xấu hổ, lặp lại một lần nữa: “Dù thắng hay thua, anh vẫn mãi là số một trong lòng em.”

Nhịp thở của Trần Lạc Bạch vốn vừa mới ổn định lại rối loạn một lần nữa.

Hôm nay cô liên tục khiến anh bất ngờ.

Giữa hiệp, cô chủ động nắm tay anh.

Giờ nghỉ giữa trận, cô theo anh ra ngoài.

Sau hiệp ba, cô chạy xuống sân đưa nước cho anh.

Khi trận đấu kết thúc, cô là người đầu tiên chạy đến, lo lắng hỏi anh có bị thương không.

Bây giờ, cô phát hiện anh không vui, liền phá vỡ sự rụt rè của mình, nói những lời mà ngày thường cô không bao giờ thốt ra để dỗ dành anh.

Tim anh như được cô lấp đầy bởi những cảm xúc mềm mại, đến mức không còn chỗ chứa nữa. Nếu không làm gì đó, có lẽ sẽ nổ tung mất.

Anh giơ tay nâng cằm cô lên, khẽ nhắc nhở:

“Còn nhớ em đã nói gì với anh vào giờ nghỉ giữa trận không?”

Cô sững lại: “Gì cơ?”

“Không nhớ cũng không sao.”

Chu An Nhiên còn định hỏi anh “không sao” nghĩa là gì.

Nhưng ngay giây tiếp theo, chàng trai trước mặt nghiêng đầu hôn xuống.

Nụ hôn lần này còn mạnh mẽ hơn so với lúc ở cầu thang thoát hiểm.

Đầu lưỡi anh mạnh mẽ xâm nhập vào miệng cô, hơi thở của cô hoàn toàn bị anh chiếm đoạt.

Bởi vì nụ hôn này, Chu An Nhiên bỗng nhiên nhớ lại câu hỏi của anh lúc nãy.

Giữa trận, hình như cô đã nói với anh rằng sau trận đấu có thể tiếp tục hôn?

Có lẽ là vì hôm nay dáng vẻ của anh quá mức thu hút cô, hoặc có lẽ là vì cô cảm nhận được tâm trạng anh không tốt, mà bây giờ cô không còn chỉ có thể dỗ dành anh bằng cách lén bỏ đồ vào ngăn bàn của anh nữa.

Chu An Nhiên vòng tay lên vai anh, lần đầu tiên trong một nụ hôn, cô cố gắng kiềm chế sự xấu hổ, chủ động đáp lại anh.

Khi đầu lưỡi mềm mại của cô nhẹ nhàng chạm vào răng anh, sợi dây lý trí căng chặt trong đầu Trần Lạc Bạch bỗng nhiên đứt đoạn.

Tay anh đang ôm sau gáy cô siết chặt rồi lại buông lỏng.

Khi nhận thức quay lại, quần áo cô đã hơi xộc xệch, làn da mềm mại như tan ra dưới đầu ngón tay anh.

Trần Lạc Bạch bỗng chốc tỉnh táo.

Hai giây sau.

Anh vùi đầu vào hõm vai cô, giọng khàn hẳn đi: “Xin lỗi.”

Chu An Nhiên nắm chặt lấy phần vải áo anh trên vai, gương mặt đã đỏ bừng, nhẹ giọng đáp: “Không sao.”

Hơi thở của Trần Lạc Bạch lại hỗn loạn thêm lần nữa.

“Chu An Nhiên.”

Anh trầm mặc một lúc rồi chậm rãi nói: “Em đừng ngoan như vậy.”

Chu An Nhiên cũng thở gấp, hôm nay đã là lần thứ hai anh nói chữ “ngoan” này với cô. Cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải ngoan.”

“Vậy là gì?” Anh tựa vào vai cô hỏi.

Chu An Nhiên cắn nhẹ môi.

Có lẽ anh không biết cô thích anh đến mức nào.

Thích đến mức, nếu anh lấn thêm một bước, cô cũng sẽ không ngăn cản.

Thích đến mức, ngày đầu tiên anh đưa cô đến căn hộ, khi nói câu đó với cô, chỉ cần anh kiên trì thêm một chút, cô có lẽ đã gật đầu đồng ý rồi.

Nhưng những lời này cô không dám nói với anh.

Trước khi cô kịp lên tiếng, Trần Lạc Bạch ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào đôi môi còn vương sắc nước của cô, giống như vừa bị bắt nạt dữ dội.

Mà đúng là lúc nãy, cô không hề phản kháng.

“Không phải ngoan thì là gì?”

“…”

“Không nói thì anh tiếp tục đấy?”

Chu An Nhiên quay mặt sang hướng khác, không nhìn anh.

Hai giây sau, Trần Lạc Bạch nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ: “Ừm.”

Phòng khách chợt trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hơi thở rối loạn không phân biệt được của ai với ai, cùng những âm thanh khe khẽ, mơ hồ.

Chu An Nhiên siết chặt lấy cánh tay anh, như muốn đẩy ra, lại như muốn dựa sát vào anh hơn.

Một lúc sau.

Hoặc có lẽ đã trôi qua rất lâu.

Cô cảm thấy Trần Lạc Bạch hôn nhẹ lên tai mình, hơi thở và giọng nói trầm ấm rơi bên tai, nóng đến mức khiến tim cô đập loạn thêm lần nữa.

“Cục cưng, có thể nhìn một chút không?”

Sau đó, buổi liên hoan của khoa Luật ăn gì, mọi người nói chuyện gì, Chu An Nhiên hoàn toàn không nhớ rõ.

Lúc đến nơi, cô chỉ im lặng ngồi bên cạnh Trần Lạc Bạch, món ăn nào được đưa đến trước mặt cô, hoặc anh gắp vào bát cho cô thì cô ăn.

Tâm trí cô chẳng biết đã bay đi đâu mất.

Lại một lần nữa, cô vô thức gắp một miếng thức ăn, thậm chí còn chưa nhìn xem đó là gì, định đưa vào miệng.

Nhưng ngay khi chạm đến môi, cổ tay cô bỗng bị giữ lại.

Giọng nói của Trần Lạc Bạch vang lên bên cạnh, hôm nay mỗi câu anh nói với cô đều vô cùng dịu dàng, lần này lại pha thêm một chút ý cười: “Sao cái gì cũng đưa lên miệng thế?”

Chu An Nhiên ngẩn người, quay đầu nhìn anh.

Ánh mắt cô vô tình lướt qua đôi môi anh, rồi như bị bỏng, lập tức quay đi.

Cô cúi đầu, lúc này mới thấy thứ mình vừa gắp là một bông hoa hồi.

Ánh mắt cô hơi di chuyển, rồi cô lại nhìn thấy bàn tay đang nắm cổ tay mình.

Không còn nóng như lúc vừa đánh bóng xong, cũng không còn lạnh như lúc mới tắm xong.

Trên xương cổ tay anh có một nốt ruồi nhỏ màu nâu, mà cô đã từng lén nhìn thấy rất nhiều lần.

Và nốt ruồi này, cách đây không lâu đã theo đôi tay xương dài của anh, lúc nắm chặt, lúc xoa nhẹ, lúc lướt qua, mà lặp đi lặp lại trước mắt cô suốt một khoảng thời gian rất dài.

Giọng nói của Trần Lạc Bạch lại vang lên bên tai.

Anh cười khẽ, giọng trầm thấp: “Muốn ăn gì, anh gắp cho em.”

Chu An Nhiên còn tâm trạng đâu mà ăn nữa, bèn lắc đầu.

“Không ăn nữa.”

Anh rất nuông chiều: “Được, khi nào đói thì anh ăn cùng em.”

Không ăn cơm nữa, Chu An Nhiên miễn cưỡng kéo lại mấy phần chú ý nghe họ trò chuyện.

Chẳng biết từ khi nào, đề tài lại chuyển đến số áo bóng rổ.

Người đầu tiên bị hỏi chính là công thần lớn nhất trận đấu – chàng trai ngồi bên cạnh cô.

“Đúng rồi, Trần Lạc Bạch, sao số áo của cậu lại là 26 vậy?”

“Tớ nhớ Kyle Korver hình như cũng mặc áo số 26 đấy.”

“Đúng nhỉ, cũng có chút duyên phận.”

“Không phải.”

Chu An Nhiên chợt cảm thấy vai mình bị một bàn tay đặt lên.

Trần Lạc Bạch kéo cô vào lòng, giọng điệu vẫn mang theo ý cười: “Là tổng số nét bút trong tên cô ấy.”

Tác giả có lời muốn nói:

Hu hu hu hu hu hu hu…

Bình Luận (0)
Comment