Kẹo Soda Chanh - Tô Thập Ngũ

Chương 63

Hơi thở của Chu An Nhiên tràn ngập mùi hương của anh. Có lẽ mắt cô đã nhanh chóng thích nghi với bóng tối, gương mặt sắc nét của chàng trai trước mặt dần hiện lên rõ hơn một chút. Không biết có phải bị anh mê hoặc hay không, cô bất giác thuận theo lời anh hỏi: 

“Làm chuyện xấu gì?” 

Trần Lạc Bạch tiếp tục cúi đầu, đến khi gần như sắp hôn cô nhưng lại cố tình không chạm vào, đầu ngón tay anh móc vào dây kéo áo khoác của cô: 

“Trước tiên em giải thích xem tại sao cả tối không nhắn tin cho anh đã, rồi anh sẽ cân nhắc cụ thể.” 

Chu An Nhiên: “…?” 

Gì mà “cân nhắc cụ thể” chứ? 

Cô khẽ nói: “Nhưng lúc đầu anh cũng đâu có nhắn cho em.” 

Trần Lạc Bạch kéo khóa xuống một chút, đôi môi gần như chạm vào môi cô, nhưng vẫn giữ lại chút khoảng cách: 

“Ai là người không chịu về căn hộ?” 

Căn phòng tĩnh lặng đến mức từng âm thanh nhỏ nhất cũng nghe rõ mồn một, làm cô không khỏi căng thẳng. Cô nhẹ giọng giải thích: 

“Lâu lắm rồi em không gặp họ mà.” 

Trong bóng tối, dường như Trần Lạc Bạch khẽ gật đầu, sau đó lại kéo dây khóa áo lên, giọng điệu có phần không vui: 

“Vậy là em cứ thế quẳng bạn trai mình sang một bên?” 

Chu An Nhiên có hơi chột dạ. 

Không biết là do thái độ lúc gần lúc xa của anh khiến cô bứt rứt, hay do cô vốn đã muốn dỗ anh từ trước, cô khẽ ngẩng đầu lên. 

Khoảng cách cuối cùng giữa hai đôi môi hoàn toàn biến mất. 

Động tác kéo khóa của Trần Lạc Bạch khựng lại. 

Đây là lần đầu tiên Chu An Nhiên chủ động hôn anh. 

Nhưng vừa chạm môi, cô lại không biết phải làm gì tiếp theo, tim đập nhanh đến mức như muốn nổ tung. 

Ánh mắt cô chạm vào ánh nhìn của anh trong bóng tối, lờ mờ nhận ra rằng đôi mắt ấy dường như còn tối hơn trước. 

Chu An Nhiên lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng rút lui. 

Ngay giây tiếp theo, gáy cô bị một bàn tay lớn siết nhẹ, giữ chặt. 

“Chu An Nhiên.” 

Trần Lạc Bạch gọi tên cô. 

“Em hôn anh qua loa như vậy sao?” 

Chu An Nhiên: “Không có mà.” 

Trần Lạc Bạch lại cúi đầu, hơi thở nóng rực phả lên môi cô: 

“Anh hôn em thế nào, em quên rồi à?” 

Anh hôn cô thế nào ư? 

Hình như là… trước tiên ngậm lấy môi cô, hôn một lát, sau đó đầu lưỡi… 

Gương mặt Chu An Nhiên lập tức đỏ bừng, nóng ran. 

Trần Lạc Bạch chợt cười nhẹ, chóp mũi khẽ chạm vào cô. 

“Thôi được rồi, coi như em có tiến bộ lớn.” Anh dừng lại một chút, giọng điệu mang theo ý cười, thấp giọng thì thầm bên môi cô: “Phần còn lại, để anh lo.” 

Chu An Nhiên còn chưa kịp phản ứng, chàng trai trước mặt cuối cùng cũng cúi đầu, hôn lên môi cô. 

Căn phòng này dường như là phòng suite. [1]

[1] Phòng suite là phòng cao cấp nhất trong các khách sạn đạt tiêu chuẩn 4-5 sao.

Thật ra Chu An Nhiên không kịp nhìn kỹ, vì khi Trần Lạc Bạch bật đèn, anh vẫn một tay ôm lấy sau gáy cô hôn, một tay mò mẫm cắm thẻ vào khe điện. 

Cô đoán đây là phòng suite, vì ngay sau đó, anh kéo cô ngồi xuống ghế sofa. 

Nói chính xác hơn là anh ngồi xuống sofa, còn cô thì ngồi trên đùi anh, bị anh ôm chặt, tiếp tục hôn. 

Phòng cô và Nghiêm Tinh Thiến không có ghế sofa. 

Mùa đông ở miền Bắc dễ chịu hơn miền Nam nhiều. Miền Nam lúc đông đến thường ẩm ướt, lạnh lẽo, phải quấn chăn thật dày, sưởi ấm mới chịu nổi. 

Nhưng lúc này, hệ thống sưởi trong phòng đủ ấm áp, hai người đã cởi áo khoác để sang một bên, Chu An Nhiên vốn là người sợ lạnh, nhưng lại cảm thấy nóng ran. 

Cảm giác về thời gian như bị đánh mất, hoặc có lẽ là cô không còn cảm nhận được dòng chảy của thời gian nữa, chỉ có thể cảm nhận tất cả về anh. 

Nụ hôn của anh, hơi thở của anh, tiếng thở dốc khẽ vang bên tai cô, tựa như đang cố đè nén điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không thể kiềm chế. 

Cổ tay cô bị nắm lấy. 

Trần Lạc Bạch ghé sát vào tai cô, hơi thở nóng bỏng: 

“Cục cưng, giúp anh một chút nhé?” 

Chu An Nhiên chưa bao giờ từ chối được anh. 

Cũng chưa từng có ý định từ chối. 

Mu bàn tay cô áp vào lòng bàn tay nóng bỏng của anh, mà lòng bàn tay cô thậm chí còn nóng hơn. 

Lúc này, đến lượt Chu An Nhiên vùi đầu vào vai anh. 

Cảm giác về thời gian dần quay trở lại. 

Mỗi giây trôi qua đều trở nên rõ ràng và kéo dài đến mức khó chịu. 

Chu An Nhiên nghe thấy hơi thở của anh ngày càng gấp gáp theo từng khoảnh khắc, trên cổ cô thậm chí còn lấm tấm mồ hôi, tựa như dáng vẻ mệt lử của anh hôm thi đấu bóng rổ. 

Nhưng lại không hoàn toàn giống. 

Hôm ấy, anh đánh suốt cả trận, không nghỉ dù chỉ một giây, kiên trì đến tận phút cuối cùng. 

Sau trận đấu, khi nói chuyện với cô, giọng anh trầm khàn, nghe có vẻ kiệt sức. 

Trên đường về căn hộ, anh gần như không nói gì. 

Nhưng lúc này, anh vẫn còn tâm trạng để thì thầm liên tục bên tai cô những câu… không đứng đắn. 

“Mặt lại đỏ rồi.” 

“Rõ ràng người bị lợi dụng là anh mà.” 

“Thật sự không nhìn thử một chút sao?” 

“…” 

“…” 

“Em nói chuyện với anh đi.”



Chu An Nhiên định đứng dậy đi rửa tay nhưng lại bị anh kéo mạnh trở lại trong vòng tay mình, thế là cô đành vùi đầu vào cổ anh lần nữa. 

“Anh muốn em nói gì đây?” 

Trần Lạc Bạch xoa nhẹ cổ tay cô: “Chuyện ban chiều Nguyên Tông nói, em không muốn hỏi anh à?” 

Chu An Nhiên vốn dĩ đã định hỏi chuyện đó, nhưng bị anh trêu chọc một hồi, cô hoàn toàn quên khuấy mất. Giờ anh nhắc lại mới nhớ ra. 

“Có chứ, lúc chiều Nguyên Tông định nói gì vậy?” 

Trần Lạc Bạch: “Lúc mới khai giảng, cậu ta lén chụp một bức ảnh của em, sau đó bị anh dùng một đôi giày bóng rổ đổi lấy.” 

Chu An Nhiên nghĩ một chút rồi hỏi: “Là đôi cậu ta đang mang à?” 

Trần Lạc Bạch khẽ “ừm”, tay vẫn tiếp tục xoa cổ tay cô. Khi nãy, ở nửa cuối đoạn cao trào, hiếm hoi lắm mới thấy cô nũng nịu với anh một chút. Ban đầu còn đỏ mặt nhỏ giọng hỏi anh đã xong chưa, anh trêu ngược lại: “Gấp gáp gì chứ?” Cô vùi đầu vào vai anh hồi lâu, cuối cùng khe khẽ nói: “Tay em hơi mỏi.” 

Vì ở bên anh, Chu An Nhiên cũng hiểu biết về giày thể thao hơn trước: “Đôi giày đó đâu có rẻ, đổi lấy một tấm ảnh của em chẳng phải lỗ nặng sao?” 

“Lỗ gì mà lỗ.” Trần Lạc Bạch khẽ cúi mắt, ánh nhìn lướt qua bàn tay trắng mịn của cô, cổ họng bất giác chuyển động. “Quá hời là đằng khác. Khi ấy, anh đã rất lâu không được gặp em rồi, chân lại chưa hồi phục hoàn toàn.” 

Nguyên Tông nói là lúc mới khai giảng, anh cũng nói khi ấy chân còn chưa khỏi hẳn, vậy thì thời gian này đã vượt quá dự đoán của cô. 

Chu An Nhiên đang định nhân cơ hội hỏi xem anh thích cô từ lúc nào, thì cảm giác được ngón tay anh trượt xuống, khẽ siết lấy lòng bàn tay cô. 

Những ký ức khi nãy đột nhiên ùa về. 

Gương mặt Chu An Nhiên nóng bừng, cô vùng vẫy trong lòng anh: “Em vẫn nên đi rửa tay trước đã.” 

“Rửa gì mà rửa…” Chàng trai hơi khựng lại. Thực ra vành tai anh cũng hơi đỏ lên, vẫn còn vài phần e dè của một thiếu niên, nhưng nụ cười trong mắt lại quá mức ngang ngược, giọng điệu cũng ngang ngược. Anh thậm chí còn dùng chính bàn tay vừa nắm tay cô khi nãy để véo nhẹ má cô: “Chẳng phải anh đã lau giúp em rồi sao?” 

Chu An Nhiên: “……” 

Cảm giác như kiểu một sự tiếp xúc gián tiếp lại tiếp xúc gián tiếp lần nữa vậy. Mặt cô trong nháy mắt nóng bừng như lên cơn sốt. 

Tên khốn nào đó càng cười tươi hơn, còn làm quá lên, dùng chính bàn tay ấy véo má cô thêm lần nữa: “Khi nãy không dám nhìn, giờ đã xấu hổ thế này rồi, sau này biết làm sao đây?” 

Chu An Nhiên: “???” 

Sau này cái gì chứ?! 

“Em xuống dưới ngủ đây.” 

“Được rồi.” Trần Lạc Bạch lại giữ cô trong lòng, dịu dàng hôn lên vành tai cô như dỗ dành: “Không trêu em nữa, còn chuyện này anh muốn nói với em.” 

Chu An Nhiên lại dựa vào anh: “Chuyện gì vậy?” 

Trần Lạc Bạch trầm mặc một lúc. 

Lúc cô tưởng anh lại đang đùa thì anh mới chậm rãi lên tiếng: “Tông Khải nói muốn đích thân xin lỗi em.” 

Lúc nghe thấy cái tên này, Chu An Nhiên thoáng sững sờ, vài giây sau mới ngẩng đầu: “Anh vẫn còn liên lạc với cậu ta à?” 

“Không.” Trần Lạc Bạch lại tiếp tục xoa cổ tay cô: “Hôm nay cậu ta thấy ảnh tụi mình đi tụ họp do Thang Kiến Duệ đăng nên mới tìm đến. Em có muốn nghe cậu ta xin lỗi không?” 

Chu An Nhiên suy nghĩ một chút. 

Cuối cùng vẫn lắc đầu. 

“Em không muốn tha thứ cho cậu ta.” 

Bất kể bố mẹ cô khi đó có quyết định chuyển nhà vì lý do nào khác hay không, thì mồi lửa dẫn đến mọi chuyện vẫn là bức “thư tình” ấy. 

Vì bức “thư tình” đó, cô phải xa bạn bè, đến một thành phố xa lạ, học một ngôi trường xa lạ. 

Nếu không nhờ Sầm Du, cô không dám tưởng tượng khoảng thời gian đầu chuyển trường sẽ khó khăn đến mức nào. 

Nếu không nhờ anh hôm ấy đứng ra thừa nhận, kéo cô ra khỏi vũng bùn, thì cô không biết phải mất bao lâu mới quên được cảm giác bị nghi ngờ mà không thể thanh minh ấy. 

Nhưng dù sao, Tông Khải cũng từng là người bạn thân nhất của anh ngoài Chúc Nhiên. 

Chu An Nhiên siết chặt vạt áo anh, có chút bất an hỏi: “Anh có thấy em hơi nhỏ mọn không?” 

“Nhỏ mọn là tốt.” 

Chu An Nhiên: “?” 

Trần Lạc Bạch khẽ chạm lên má cô: “Vừa hay anh cũng nhỏ mọn, đến giờ vẫn chưa tha thứ cho cậu ta.” 

Chu An Nhiên nhẹ nhàng thở phào, lại hỏi: “Hồi đó tại sao cậu ta lại nghĩ rằng chỉ cần nhét lá thư đó vào sách tiếng Anh của em thì Ân Nghi Chân sẽ chết tâm với anh? Chỉ vì anh mời em uống một chai nước trong siêu thị thôi sao?” 

Đây là điều cô vẫn luôn thắc mắc đến tận bây giờ. 

Trần Lạc Bạch nhìn cô chăm chú, ánh mắt đen láy sắc bén: “Đến bây giờ mà em vẫn chưa hiểu sao?” 

Chu An Nhiên ngây ngốc: “Hiểu gì cơ?” 

Trần Lạc Bạch hờ hững quấn một lọn tóc bên tai cô quanh ngón tay, động tác có vẻ lơ đãng, nhưng giọng điệu lại rất nghiêm túc: “Hôm đó cậu ta thấy em đưa thuốc cho anh, nhưng không nói với anh. Cậu ta đoán em có thể thích anh, nên mới nhét bức thư vào sách của em, nghĩ rằng nếu không ai phát hiện, em có thể vì lá thư đó mà chủ động làm điều gì đó với anh.” 

Chu An Nhiên: “Vậy nếu bị phát hiện thì sao?” 

“Nếu bị phát hiện, cậu ta biết chắc anh sẽ đứng ra bảo vệ em.” Trần Lạc Bạch ngừng một chút, đưa tay nâng cằm cô, ánh mắt sâu thẳm: “Bởi vì cậu ta nhận ra sớm hơn anh, rằng lúc đó anh đã có chút cảm tình với em rồi.” 

Chu An Nhiên từng nghĩ có lẽ anh thích cô sớm hơn cô tưởng, có thể là vì một khoảnh khắc nào đó mà cô chưa nhận ra. 

Nhưng cô không ngờ lại là từ sớm đến vậy. 

Đầu óc cô trống rỗng: “Anh nói gì cơ?” 

“Ngạc nhiên gì chứ?” Trần Lạc Bạch cười, nhéo má cô một cái. “Lúc em len lén quan sát anh hồi cấp ba, có từng thấy anh trêu chọc cô gái nào khác chưa? Có từng thấy anh chủ động mời cô gái nào khác uống nước chưa?” 

Thấy cô mở to mắt, vẻ mặt không thể tin được, anh bật cười, thấp giọng nói: 

“Anh nói rồi mà, anh để ý em từ lâu lắm rồi.”

*

Thịnh Hiểu Văn có thói quen dậy lúc chưa đến sáu giờ sáng để luyện nói tiếng Anh. Đồng hồ sinh học của cô ấy còn chuẩn hơn cả đồng hồ báo thức, mặc dù tối qua tám chuyện đến tận gần một giờ sáng mới ngủ, nhưng sáng nay vẫn tỉnh dậy lúc năm giờ mấy.

Nửa tỉnh nửa mơ, Thịnh Hiểu Văn nhớ ra tối qua đi tụ họp, hôm nay không ở ký túc xá trường, thế là cô ấy mơ màng nhắm mắt lại, nhưng trong tầm nhìn mơ hồ, dường như thấy bên trái giường vốn là chỗ của Chu An Nhiên lại trống trơn. 

Quá buồn ngủ, Thịnh Hiểu Văn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cô dậy đi vệ sinh, rồi lại tiếp tục nhắm mắt ngủ tiếp. 

Đến khi cô ấy mở mắt ra lần nữa, đã gần chín giờ sáng.



Trương Thư Nhàn và Nghiêm Tinh Thiến vẫn đang ngủ say, nhưng vị trí của Chu An Nhiên giữa hai người họ vẫn trống không. 

Thịnh Hiểu Văn cảm thấy có gì đó không ổn. 

Cô ấy ngồi dậy, đi vào phòng tắm rồi gọi cho Chu An Nhiên bảy tám cuộc, nhưng không ai nghe máy. 

Cơn lo lắng dâng lên trong lòng cô.

Thịnh Hiểu Văn tìm trong danh bạ số của Chúc Nhiên mà hôm qua cô vừa thêm vào, rồi gọi điện. 

Chuông reo đến mấy chục giây bên kia mới bắt máy. 

Thông qua Chúc Nhiên, cô lấy được số của Trần Lạc Bạch. 

Cô gọi ngay lập tức. 

Lần này, chuông chỉ vang lên vài giây đã có phản hồi.

Anh ta trực tiếp cúp máy. 

Thịnh Hiểu Văn tiếp tục gọi lại. 

Lại bị cúp máy. 

Đến lần thứ ba, cuối cùng cuộc gọi cũng được bắt máy, giọng nói trầm thấp đầy bực dọc vang lên, rõ ràng là người bên kia đang bị đánh thức giữa chừng. 

Dù sao cũng từng học chung ba năm, lại là bạn cùng lớp một năm, Thịnh Hiểu Văn cũng hiểu sơ về tính cách của Trần Lạc Bạch. Dù anh luôn giữ khoảng cách với con gái, nhưng hành vi cử chỉ lại rất có giáo dưỡng. Trước nay cô chưa từng nghe anh ta nói chuyện với giọng điệu bực bội như vậy. 

“Có chuyện gì thì nói nhanh.” 

Thịnh Hiểu Văn nhớ lại lời Chu An Nhiên từng nói Trần Lạc Bạch có tật cáu kỉnh khi mới ngủ dậy, liền không dám vòng vo: “Tôi là Thịnh Hiểu Văn, An Nhiên không có trong phòng bọn tôi, gọi mãi cũng không bắt máy. Cậu có biết cô ấy ở đâu không?” 

Hai chữ “An Nhiên” dường như có tác dụng xoa dịu. 

Giọng nói bên kia ngay lập tức mất đi vẻ bực bội, trở lại dáng vẻ lười biếng thường ngày: 

“Cô ấy đang ngủ trong lòng tôi.” 

Thịnh Hiểu Văn: “?” 

Thịnh Hiểu Văn: “!” 

“Xin lỗi, làm phiền rồi.” 



Chu An Nhiên ngủ đến gần 11 giờ mới tỉnh. 

Giữa chừng, cô mơ hồ nghe thấy Trần Lạc Bạch nhận một cuộc điện thoại, nhưng khi đó cô còn rất buồn ngủ, không nghe rõ được gì. Chỉ nhớ lúc anh ta cúp máy, dường như còn nhẹ nhàng hôn cô một cái, rồi dỗ dành cô tiếp tục ngủ. 

Dụng cụ vệ sinh cá nhân của cô đều để dưới phòng, cô phải xuống lấy để rửa mặt. 

Khi bước vào phòng, ba cô gái bên trong đều đang ngồi trên giường xem TV, mỗi người một hoạt động riêng. Nghiêm Tinh Thiến đang ăn khoai tây chiên, Thịnh Hiểu Văn cầm điện thoại, còn Trương Thư Nhàn thì đang đắp mặt nạ. 

Cô vừa mở cửa bước vào, cả ba người trong phòng như bị ấn nút “tạm dừng”, tất cả hành động đều dừng lại trong tích tắc. 

Một giây sau, như có ai ấn nút “phát”, cả ba tiếp tục cử động nhưng đều đồng loạt quay đầu nhìn cô. 

Ánh mắt ấy khiến mặt Chu An Nhiên nóng bừng, cô chỉ vào phòng tắm: “Tớ đi rửa mặt trước.” 

Không ai lên tiếng. 

Chu An Nhiên vội vã bước nhanh vào trong. 

Túi của cô vẫn để trên bàn. 

Lúc đi ngang qua giường, Thịnh Hiểu Văn chậm rãi lên tiếng: “Khụ… cái đó, có dùng biện pháp an toàn không?” 

Chu An Nhiên: “?” 

Cô phản ứng lại ngay lập tức, mặt đỏ bừng, lắc đầu thật mạnh. 

Nghiêm Tinh Thiến suýt nữa làm rớt bịch khoai tây chiên, lập tức nhảy khỏi giường, thậm chí còn chẳng kịp xỏ dép: “Không dùng biện pháp?” 

Cô ấy buột miệng chửi thề: “Mẹ kiếp, tớ còn tưởng Trần Lạc Bạch là người tốt.” 

Trương Thư Nhàn cũng tháo mặt nạ xuống, giọng điệu gấp gáp: “Không lẽ đã xảy ra chuyện thật? Cậu học ngành sinh học sao lại không biết không hề có cái gọi là ‘kỳ an toàn’ hả?” 

“Cho dù có thì cũng không an toàn đâu.” Thịnh Hiểu Văn cau mày, “Tớ đi mua thuốc cho cậu.” 

Chu An Nhiên vừa cảm thấy buồn cười, vừa cảm thấy vô cùng cảm động, vội vàng xua tay: “Không phải đâu, ý tớ là không có làm gì hết.” 

“À?” Thịnh Hiểu Văn thở phào nhẹ nhõm, “Không làm mà mặt đỏ như vậy làm gì? Làm bọn tớ sợ chết khiếp.” 

Chu An Nhiên: “…” 

Cô thật sự không biết phải giải thích thế nào: “Không phải là không làm gì cả… nhưng dù sao cũng còn xa lắm mới cần đến biện pháp đó.” 

Hai người kia cũng thở phào nhẹ nhõm. 

Biết cô dễ ngại, bọn họ cũng không hỏi thêm. 

Nhưng Chu An Nhiên nhớ ra lúc nãy Trần Lạc Bạch nói với cô rằng cuộc gọi là do Thịnh Hiểu Văn gọi tới, trong lòng cô có chút áy náy, muốn giải thích. Chỉ là vừa rồi bị ba người nhìn chằm chằm, cô không biết phải mở miệng thế nào. 

“Không phải tớ cố ý không nói với các cậu đâu, thật ra tối qua mình định về phòng ngủ, nhưng mà…” 

Trương Thư Nhàn vốn nãy giờ không muốn trêu chọc cô, nhưng nghe cô chủ động lên tiếng, lập tức hứng thú chớp mắt: “Nhưng mà sao?” 

“Nhưng mà…” Chu An Nhiên ngập ngừng, sau đó vẫn cảm thấy có chút không thể tin được, “Tối qua cậu ấy nói với tớ, từ hồi cấp ba đã có chút thích tớ rồi.” 

“Gì cơ????” 

“Cậu ấy thích cậu từ hồi cấp ba rồi á???”

Nghiêm Tinh Thiến sốc đến mức làm rơi luôn bịch khoai tây chiên.

*

Hôm nay, mọi người vốn hẹn nhau buổi sáng đi dạo quanh Đại học A, trưa cùng nhau ăn một bữa, nhưng cuối cùng người đi chỉ còn lại Đổng Thần từ trường chạy đến, Thang Kiến Duệ và Hoàng Thư Kiệt dậy sớm, cùng với Hà Minh Vũ làm “hướng dẫn viên” cho họ. 

Đến trưa, cả nhóm bạn cấp ba mới tụ họp lại với nhau. 

Trong lúc chờ đồ ăn lên, Thang Kiến Duệ bực bội than thở: “Mấy người làm gì vậy, không phải đã nói cùng nhau đi dạo trường A sao? Cuối cùng chỉ còn lại mấy đứa tôi đi thôi hả?” 

Thực ra, Nghiêm Tinh Thiến và mấy cô gái cũng đã dậy từ hơn 9 giờ. 

Lý do không đi là vì biết Chu An Nhiên hay ngại ngùng, nếu chỉ còn lại cô và Trần Lạc Bạch không đi, những người khác kiểu gì cũng đoán ra được chuyện gì đó, thế nên quyết định ở lại để làm “lá chắn” giúp cô. Dù sao thì Nghiêm Tinh Thiến và Thịnh Hiểu Văn cũng đã từng đi dạo ở đây, còn Trương Thư Nhàn thì sau này chắc chắn sẽ còn đến nữa. 

Lúc này, Thịnh Hiểu Văn thuận miệng đáp: “Hôm qua tám chuyện khuya quá, dậy không nổi.” 

Thang Kiến Duệ lại quay sang Trần Lạc Bạch: “Anh Lạc, cậu cũng không đi à? Hôm qua câu đã hứa làm hướng dẫn viên cho tôi mà? Cậu cũng không dậy nổi luôn hả?” 

Trần Lạc Bạch liếc sang cô gái đang cúi đầu tránh ánh mắt mình, rót một cốc nước ấm đặt trước mặt cô: “Ừ, dậy không nổi.” 

Sáng nay Chúc Nhiên đã nhận được cuộc gọi của Thịnh Hiểu Văn. 

Nhưng nể mặt bà chị họ của anh, cậu ta cũng không lật tẩy anh. 

Thang Kiến Duệ hoàn toàn không biết chuyện, lại tò mò hỏi: “Tối qua cậu đâu có chơi game với bọn tôi đến một giờ, chưa gì đã về phòng mình ngủ, sao hôm nay đến hơn chín giờ vẫn chưa dậy?” 

Trần Lạc Bạch đặt tay xuống dưới bàn, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô gái bên cạnh, giọng điệu lười biếng đáp: “À, về phòng làm bù bài tập.” 

Chu An Nhiên: “……” 

Bù cái gì mà bù! 

“Để lần sau đến đây tôi sẽ làm hướng dẫn viên cho các cậu.” Ngón tay Trần Lạc Bạch nhẹ nhàng nghịch đầu ngón tay cô, “Bữa này cứ để tôi mời.” 



Ăn xong, cả nhóm trò chuyện thêm một lúc rồi mới rời khỏi phòng riêng. 

Đổng Thần để quên đồ trong ký túc xá của Hà Minh Vũ, nên quay lại trường lấy. 

Chu An Nhiên và Trần Lạc Bạch đưa những người khác ra bến tàu điện ngầm. 

Trước cửa ga tàu, Chu An Nhiên dúi túi đồ ăn vặt mua trước đó vào tay Trương Thư Nhàn, lại chỉnh lại cổ áo bị gió thổi lệch giúp cô bạn. 

Trương Thư Nhàn luyến tiếc không muốn đi, dang tay ôm lấy cô: “Nhiên Nhiên, nhà cậu dọn về đây sớm chút đi, không thì gặp cậu một lần khó quá trời.” 

Chu An Nhiên khẽ “ừm” một tiếng, rồi nói: “Năm nay nhà tớ có thể sẽ về Nam Thành ăn Tết, nếu không về thì tớ cũng sẽ sang nhà Nghiêm Tinh Thiến ở vài hôm.” 

“Vậy thì tốt rồi.” Trương Thư Nhàn ôm cô thêm vài giây mới buông ra, “Tớ đi đây.” 

Chu An Nhiên gật đầu: “Đi đường cẩn thận, đến nơi nhớ nhắn tin cho tớ.” 

Thang Kiến Duệ đứng bên cạnh cười nói: “Chị dâu yên tâm, tôi với lão Hoàng đảm bảo đưa cậu ấy về tận cổng trường.” 

Nghe hai chữ “chị dâu”, Chu An Nhiên vẫn chưa quen lắm, tai hơi nóng lên, nhưng vẫn mỉm cười với bọn họ: “Vậy nhờ các cậu nhé.” 

Đám con trai thì không quá tình cảm sến súa, Hoàng Thư Kiệt và Thang Kiến Duệ chỉ tiện tay vẫy vẫy Trần Lạc Bạch: “Anh Lạc, bọn tôi đi đây, gặp lại vào kỳ nghỉ đông nhé.” 

Trần Lạc Bạch một tay đút túi quần, tay kia đặt lên vai cô gái bên cạnh, kéo cô về phía mình: “Kỳ nghỉ đông gặp lại.” 

Chu An Nhiên lại tạm biệt Nghiêm Tinh Thiến và Thịnh Hiểu Văn, nhìn theo bóng lưng cả nhóm khuất dần. 

Trần Lạc Bạch thấy cô cứ đứng mãi không động đậy, cúi người ôm cô vào lòng, nhìn xuống: “Không nỡ à?” 

Chu An Nhiên gật đầu. 

Cô không phải là người thích nơi đông đúc, nhưng tiễn bạn bè đi vẫn thấy khó chịu, trống trải. 

Cô vòng tay ôm lấy eo anh, giọng nhẹ nhàng: “Từ tiểu học em đã đi học cùng Tinh Thiến mỗi ngày, đến cấp ba gần như ngày nào cũng cùng Hiểu Văn, Thư Hàm ăn cơm.” 

Khi đó chỉ mong cấp ba trôi qua thật nhanh, mong sớm được trưởng thành. 

Nhưng bây giờ đã thực sự trưởng thành, bạn bè lại không thể lúc nào cũng ở bên nhau. 

Trần Lạc Bạch đột nhiên lên tiếng: “Không phải anh đã nói rồi sao?” 

Chu An Nhiên ngẩng đầu: “Gì cơ?” 

Anh nhẹ nhàng giúp cô vén lọn tóc bị gió thổi rối ra sau tai, giọng nói trầm thấp: 

“Anh sẽ luôn ở bên em.” 

“Họ cũng mãi mãi là những người bạn tốt nhất của em.” 



Chẳng mấy chốc mà năm mới đến. 

Ban nhạc của Du Băng Thấm có tiết mục biểu diễn trong đêm hội đón năm mới. 

Sắp đến kỳ thi cuối kỳ, Chu An Nhiên và Trần Lạc Bạch đều bận rộn, nhưng tối hôm đó vẫn tranh thủ chút thời gian đến xem chương trình. 

Cô còn mua một bó hoa, trước khi ban nhạc của Du Băng Thấm lên biểu diễn, đã đến hậu trường tặng cho chị ấy. 

Lúc ban nhạc lên sân khấu, cả hội trường vỗ tay vang dội, không khí cực kỳ sôi động. 

Bên cạnh cô có người đang “bùng nổ cơn ghen”. 

Họ không ở lại lâu, chỉ xem xong tiết mục của Du Băng Thấm liền rời khỏi hội trường sớm. 

Tháng Giêng ở Bắc Thành lạnh vô cùng. 

Vừa bước ra khỏi cửa hội trường, bàn tay cô đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy, kéo vào túi áo khoác ấm áp mềm mại của anh. 

Cô nghe thấy giọng Trần Lạc Bạch lạnh lùng vang lên.

“Sao em có vẻ thích chị gái anh hơn thích anh vậy?” 

Chu An Nhiên: “…?” 

“Đâu có.” 

Trần Lạc Bạch đùa nghịch với đầu ngón tay cô trong túi áo: “Trận chung kết lần trước của anh, anh cũng không thấy em tặng hoa cho anh đâu.” 

Đúng là hôm đó Chu An Nhiên không nghĩ đến chuyện tặng hoa cho anh. 

Thứ nhất, anh là con trai. Thứ hai, xem bóng rổ mọi người dường như thường tặng nước uống nhiều hơn. 

Nhưng dù có nghĩ đến, chắc cô cũng không đủ can đảm để tặng hoa cho anh trước mặt bao nhiêu người như vậy. 

“Vậy lát nữa em tặng anh nhé?” 

Bước chân Trần Lạc Bạch hơi khựng lại. 

Anh thực sự cảm thấy, bất kể anh nói gì, dường như cô cũng đều đồng ý. 

“Anh đùa thôi, có lý nào lại để em tặng hoa cho anh chứ? Nếu có tặng thì cũng phải là anh tặng cho em.” 

Chu An Nhiên suy nghĩ một lúc: “Nếu không tặng hoa tươi, vậy để em làm một bông cho anh nhé.” 

“Làm một bông?” Trần Lạc Bạch hỏi, “Làm thế nào?” 

“Về rồi em nói cho anh biết.” 

Trần Lạc Bạch nhướng nhẹ mày: “Nhiên Nhiên của anh cũng biết úp mở rồi đấy.” 

Chu An Nhiên vừa nghe xong tiết mục biểu diễn của Du Băng Thấm, giờ lại nghe anh nói mấy chữ “úp mở”, chợt nhớ ra một chuyện: “Lần trước anh đánh bài hát ‘Twinkle Twinkle Little Star’ cho em nghe, anh nói ban đầu anh không chỉ muốn học mỗi bài này đúng không? Rốt cuộc là còn bài nào nữa vậy, giờ có thể nói cho em biết không?” 

Trần Lạc Bạch tiếp tục nắm tay cô bước đi: “Ý anh là không chỉ muốn học một đoạn này.” 

Chu An Nhiên trước đó cứ nghĩ anh chỉ nói nhầm. 

Hóa ra là không phải sao. 

“Sao lại là không chỉ muốn học một đoạn này?” 

Trần Lạc Bạch: “Lúc đầu anh muốn học bài ‘Mãn nguyện’, hôm đầu tiên đại học tổ chức buổi gặp mặt câu lạc bộ, em chẳng thèm liếc nhìn anh một cái, cứ chăm chú nghe bài đó, trông có vẻ rất thích. Nhưng lúc ấy anh bận quá, sau đó lại cảm thấy lời bài hát không hay lắm, đúng lúc đoạn giữa bài có phần giai điệu của ‘Twinkle Twinkle Little Star’, thế là anh nhờ chị anh dạy mỗi đoạn đó thôi.” 

Hóa ra anh muốn học bài “Mãn nguyện” để đàn cho cô nghe sao? 

Trong lòng Chu An Nhiên bỗng dâng lên một cảm xúc vừa chua xót vừa ngọt ngào. 

Lúc trước, khi cô lén nhìn anh trong lớp, nghe bài “Mãn nguyện”, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày anh muốn học bài này để đàn cho cô nghe. 

Ngón tay bị anh nắm trong tay bỗng co lại: “Lời bài hát rất hay mà.” 

“Không phải là không hay, mà là ý nghĩa của nó không hay.” Trần Lạc Bạch siết chặt tay cô, không để cô nghịch ngợm nữa: “Có ai đi tán gái mà lại chọn bài tình ca đau khổ không? Quá xui xẻo.” 

Chu An Nhiên không nhịn được bật cười. 

Cô ngập ngừng một lúc, rồi nhỏ giọng nói: “Hôm đó không phải là em không muốn nhìn anh, chỉ là sợ anh không nhớ em, hoặc là nhớ em rồi, nhưng sẽ giống như lúc trước khi biết các cô gái khác thích anh, giữ khoảng cách rõ ràng với em.” 

Trần Lạc Bạch bỗng dừng lại, nhìn cô hai giây, tay còn lại giơ lên, nhẹ nhàng véo má cô. 

“Ngốc quá đi.” 

“Sao anh nỡ giữ khoảng cách với em được.” 

Chu An Nhiên siết nhẹ tay anh: “Dù sao cũng là chuyện đã qua rồi.” 

“Ừ.” Trần Lạc Bạch rút tay về, tiếp tục dắt cô đi về phía trước, “Dù sao thì bây giờ Trần Lạc Bạch là của em rồi.” 

Khăn quàng cổ che khuất nửa khuôn mặt Chu An Nhiên, nhưng khóe môi cô dưới lớp khăn từ từ cong lên. 

Sắp đến cổng trường, đối diện đi tới một nam sinh cao gầy đeo kính, nhìn thấy họ thì dừng bước. 

“Đàn em Chu.” 

Chu An Nhiên nhìn anh ta, có chút ấn tượng, hình như là một trong ba người bạn cùng phòng của Tạ Tử Hàm, cô mỉm cười chào hỏi: “Đàn anh.” 

“Đàn em Chu đang định đi chơi lễ với bạn trai à?” Đàn anh kia cười hỏi. 

Chu An Nhiên gật đầu: “Vâng, chúc đàn anh năm mới vui vẻ trước nhé.” 

“Năm mới vui vẻ.” Đàn anh kia cũng đáp lại một câu. 

Hai người không quen thân, chỉ chào hỏi vài câu rồi tạm biệt nhau. 

Chu An Nhiên tiếp tục để Trần Lạc Bạch dắt đi về phía trước. 

Đi được vài bước, cô lại nghe thấy giọng nói mang theo ý cười lạnh lùng của anh: 

“Đàn anh?” 

Chu An Nhiên: “?” 

“Gọi thân thiết vậy à?” 

Chu An Nhiên bật cười: “Thân thiết chỗ nào chứ?” 

“Ngay cả họ cũng không gọi, còn không thân thiết sao?” Trần Lạc Bạch dừng lại, đôi mắt đen nhàn nhạt nhìn cô. 

Chu An Nhiên hơi xấu hổ: “Không phải vậy, là vì em không nhớ anh ấy họ gì.” 

Khóe môi Trần Lạc Bạch cong nhẹ, dắt tay cô tiếp tục đi: “Được rồi, coi như em qua cửa.” 

Khóe môi Chu An Nhiên cũng khẽ cong lên. 

“Nhưng mà…” Trần Lạc Bạch đột nhiên dừng bước. 

Chu An Nhiên cũng dừng lại theo: “Nhưng mà gì vậy?” 

“Hình như anh chưa từng nghe em gọi anh bằng cách khác.” Trần Lạc Bạch nghiêng đầu nhìn cô, “Hay là em cũng gọi anh một tiếng ‘đàn anh’ nghe thử đi?” 

Chu An Nhiên: “…?” 

Lời tác giả:

Trần Lạc Bạch, anh có cần mặt mũi nữa không hả?!!!!! 

Và… mọi người có cảm thấy câu chuyện sắp kết thúc rồi không? (Nếu không kết thúc, tôi cảm thấy mọi người cũng sắp chán đọc rồi, hu hu hu hu…)

Bình Luận (0)
Comment