Kẹo Soda Chanh - Tô Thập Ngũ

Chương 9

Người dẫn đầu lớp 10-10 tên là Hồ Côn, là thành viên trong đội bóng của trường, thường ngày, phần lớn thời gian là cậu ta tập luyện với đội, đến bạn học trong lớp còn không nhận ra hết chứ đừng nói là người lớp 10-2.

Lúc đi cướp sân bóng cậu ta cũng không biết là Thang Kiến Duệ đang giữ chỗ giúp Trần Lạc Bạch.

Trong trường hầu như không ai là không biết Trần Lạc Bạch.

Cậu ta cũng không ngoại lệ.

Không chỉ vì Trần Lạc Bạch nổi tiếng ở trường mà còn vì huấn luyện viên thường xuyên khen Trần Lạc Bạch là một hạt giống tốt trước mặt bọn họ, cảm thán tiếc rằng hiệu trưởng không chịu thả người, bản thân Trần Lạc Bạch cũng không muốn vào đội.

Vốn dĩ nếu Trần Lạc Bạch định đánh nhau, cho dù là vì thành tích hay gia thế của đối phương thì Hồ Côn cũng khá do dự.

Nhưng không ngờ Trần Lạc Bạch lại muốn thi đánh bóng.

Hồ Côn cũng muốn xem xem trình độ của người mà huấn luyện viên suốt ngày khen ngợi sẽ như thế nào.

“Đấu 1-1 hay 5-5?”

Trần Lạc Bạch quay đầu nhìn Thang Kiến Duệ: “Cậu có muốn giành lại sân không?”

Thang Kiến Duệ gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Chúc Nhiên đứng một bên giơ tay: “Tôi nữa tôi nữa, tôi cũng muốn đánh!”

Trần Lạc Bạch quay lại: “Vậy chơi theo đội đi, thua thì các cậu phải đọc kiểm điểm trước mặt cả trường, xin lỗi Thang Kiến Duệ.”

Hồ Côn: “Vậy nếu các cậu thua thì sao?”

“Bọn tôi?” Trần Lạc Bạch khẽ nhướng lông mày, giọng điệu cực kỳ kiêu ngạo, “Bọn tôi không thể thua được.”

Hồ Côn bị giọng điệu bất cần của anh làm cho nghẹn họng, chậm chạp nhận ra lần xích mích này, đối phương đang hoàn toàn dẫn trước: “Nếu các cậu thua, tôi cũng không muốn làm những người khác khó xử, chỉ cần cậu đứng trước mặt toàn trường thừa nhận cậu chơi bóng dở, không đủ trình vào đội bóng của trường là được.”

Bởi vì hai bên không đánh nhau nên Chu An Nhiên vốn bị Nghiêm Tinh Thiến kéo ra xa hóng chuyện, giờ phút này lại chỉ cách Trần Lạc Bạch khoảng hơn một mét.

Cô thấy anh mỉm cười, nhưng sự lạnh lẽo trên mặt vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nụ cười mày có vẻ ngông cuồng khiêu khích.

Giọng điệu thì càng ngông hơn.

“Được thôi, chỉ cần cậu có khả năng.”

Hình như Hồ Côn cũng bị anh chọc tức, bật cười: “Thời gian thì sao?”

Trần Lạc Bạch nghiêng đầu suy nghĩ: “Tuần này tôi hơi bận, thứ sáu tuần sau đi.”

….

Lúc Chu An Nhiên và Nghiêm Tinh Thiến về lớp, tin tức Trần Lạc Bạch hẹn chơi bóng với đám con trai lớp 10-10 đã lan ra cả lớp.

Biết vừa rồi cô tận mắt chứng kiến cảnh đó nên Thịnh Hiểu Văn đã chuyển sang tổ một lại chạy đến tổ hai, kéo Chu An Nhiên ngồi xuống muốn nghe bọn cô kể chuyện.

“Tớ nghe nói người dẫn đầu là người trong đội bóng rổ của trường, có đúng vậy không?” Thịnh Hiểu Văn hỏi.

Chu An Nhiên không quen ai trong nhóm người lớp 10-10 đó cả.

Đội bóng rổ có nơi tập luyện riêng, sân bóng ngoài trời là để cho giáo viên và học sinh chơi, thành viên của đội bóng sẽ không đến đó.

Hơn nữa giải bóng rổ cấp ba là một hệ thống giải đấu, trường trung học phổ thông số hai không phải quán quân trong mùa giải này nên tạm thời không có nhiều người chú ý, không có live stream để xem, học sinh khối 10 mới vào trường tạm thời chưa xem một trận bóng nào của đội bóng rổ.

Nên đương nhiên Chu An Nhiên sẽ chẳng biết ai với ai..

Cơ mà người đó đúng là rất cao, bây giờ Trần Lạc Bạch đã cao 1m82, cậu ta còn cao hơn anh một chút, dáng người cũng rắn rồi hơn, nhưng lúc xảy ra tranh chấp, rõ ràng khí thế không bằng Trần Lạc Bạch.

“Chắc là vậy, cũng rất cao nữa.”

Trương Thư Nhàn vốn thích tám chuyện, nghe vậy thì đứng dậy xoay người, nói lớn: “Người đó thì tớ biết, hình như tên là Hồ Côn, vừa mới vào đội bóng rổ của trường năm nay thôi. Cậu ta không phải là thành viên chủ chốt, thành viên chính của đội bóng hình như toàn là các anh khối 11, 12, nhưng đã vào được đội bóng của trường thì chắc cậu ta cũng giỏi, Trần Lạc Bạch dám hẹn thi đấu với cậu ta.”

Lâu Diệc Kỳ cũng xoay người: “Trần Lạc Bạch chơi bóng cũng rất giỏi đó, có gì mà không dám hẹn.”

“Nói vậy cũng đúng.” Trương Thư Nhàn lại tò mò hỏi, “Tớ còn nghe nói Trần Lạc Bạch bảo nếu nếu những người ở lớp 10-10 thua thì phải kiểm điểm xin lỗi trước toàn trường, có đúng không?”

Chu An Nhiên nằm bò lên bàn, trong đầu nhớ lại dáng vẻ lúc xảy ra tranh chấp lúc nãy của anh, tim yên lặng đập nhanh mấy nhịp.

Cô khẽ gật đầu.

Thịnh Hiểu Văn dựa vào vai cô cười, “Hình như tớ hiểu vì sao giám thị trường chúng ta lại thích Trần Lạc Bạch như thế rồi, bình thường thấy cậu ấy đến muộn hoặc là không tham gia hoạt động cũng nhắm một mắt mở một mắt. Nếu hôm nay cậu ấy không tới thì chắc hai bên sẽ đánh nhau, cậu ấy đã làm chuyện mà các giáo viên nên làm, đúng là bớt lo. À phải rồi, bọn họ bị giáo viên gọi đi rồi đúng không?”

“Ừ, nhưng không đánh nhau thì chắc không sao đâu.” Trương Thư Nhàn nói chen vào, “Tớ nghe nói từ nhỏ Trần Lạc Bạch đã tới công ty luật với mẹ cậu ấy, chắc từ nhỏ đã sống trong môi trường pháp luật nên không chịu thiệt được đâu.”

Cô ấy tỏ vẻ tiếc nuối: “Haiz, sao hôm nay tớ không ở đó chứng kiến chứ.”

Lâu Diệc Kỳ duỗi tay đẩy cô ấy, giọng oán trách: “Cậu còn không biết xấu hổ nói thế à, hôm nay tớ đã nói ra ngoài cửa đông ăn, cậu cứ đòi ăn trong căn tin cơ.”

“Thì chẳng phải là tớ không có tiền…” Trương Thư Nhàn còn chưa dứt lời, bên ngoài bỗng có giọng nam vang lên.

“Hồ Côn rất lợi hại, anh Lạc, chúng ta có thắng được bọn họ không?”

Trương Thư Nhàn đảo mắt ngay lập tức: “Đây là giọng Thang Kiến Duệ phải không, có phải bọn họ đã về?”

Giọng Thang Kiến Duệ rất to, người trong lớp ai cũng nghe thấy, không ít bạn học quay đầu lại, có mấy bạn nam cũng đứng dậy đi về phía cửa sau của lớp. Chu An Nhiên, Thịnh Hiểu Văn và Nghiêm Tinh Thiến cũng quay đầu, nhìn thấy Trần Lạc Bạch bị một đám con trai xúm lại bước vào lớp.

Chắc là vừa đi rửa mặt tên tóc trước trán anh hơi ướt, có một giọt nước nhỏ lướt xuống cổ anh, ngập tràn hơi thở thanh xuân.

Trên mặt anh không còn vẻ lạnh lẽo nữa mà thay vào đó là nụ cười hờ hững: “Hồ Côn không thân với người trong lớp, lớp 10-10 cũng chẳng có mấy người biết chơi bóng rổ.”

“Cậu ta dám hẹn thì cũng phải chắc chắn rồi.” Chúc Nhiên thuận miệng nói rồi quay sang hỏi Trần Lạc Bạch, “Nhưng tuần này cậu bận gì thế, sao tôi không thấy cậu bảo gì?”

Trần Lạc Bạch kéo ghế ngồi xuống, dựa lưng vào ghế: “Tôi có bận gì đâu, là định cho các cậu có thời gian tập luyện đấy.”

Chúc Nhiên vừa kéo ghế của mình ra vừa nói với Thang Kiến Duệ: “Tôi đã bảo cậu đừng sốt ruột mà, anh Lạc đen tối lắm, loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển như Hồ Côn thì không chơi lại cậu ta đâu.”

Thang Kiến Duệ phản bác, “Cậu không được nói anh Lạc của tôi như thế, anh Lạc đen tối chỗ nào chứ, đây gọi là thông minh.”

Trần Lạc Bạch cười đạp ghế Chúc Nhiên: “Nghe chưa.”

Chúc Nhiên suýt nữa bị anh đạp ngã, nghe vậy thì lập tức nhảy dựng lên túm cổ Thang Kiến Duệ: “Duệ Duệ cậu không được đâu nha, rõ ràng lúc nãy tôi là người xông vào trước.”

Hai người đùa phía sau.

Trong lớp có bạn nam đi đến chỗ Trần Lạc Bạch: “Anh Lạc, cậu lập danh sách xong chưa, tôi cũng muốn tham gia, muốn xem đám người lớp đó khó chịu.”

“Tôi nữa, tôi nữa, tôi cũng muốn đánh.”

Trần Lạc Bạch giơ tay chỉ sang bên cạnh: “Muốn tham gia thì tìm Thang Kiến Duệ.”

Sau đó, Thang Kiến Duệ và Chúc Nhiên bị đám con trai vây quanh.

Tông Khải đi đến chỗ Trần Lạc Bạch: “Có cần tôi giúp bọn cậu không?”

Chu An Nhiên ôm tâm tư không ai biết, giấu mình trong các bạn học, cũng quay lại thoải mái nhìn anh.

Hình như chân anh chống vào thanh sắt ngang của bàn học, chân ghế hơi chổng lên, lắc qua lắc lại mấy lần.

Biết anh sẽ không bị ngã nhưng Chu An Nhiên vẫn căng thẳng, cho đến khi chân ghế lại chạm đất, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Trần Lạc Bạch: “Không cần, bây giờ là ân oán giữa hai lớp bọn tôi.”

Tông Khải gật đầu: “Được, vậy lúc đó các cậu nhớ chú ý, Hồ Côn hay chơi bẩn lắm.”

Hay chơi bẩn sao?

Trái tim Chu An Nhiên lại thắt lại.

Nhưng Trần Lạc Bạch vẫn bình tĩnh, chỉ tùy ý gật đầu.

“Vậy bọn tôi về lớp trước đây.” Nói xong, Tông Khải kéo tay Ân Nghi Chân.

Ân Nghi Chân đi theo cậu ta hai bước rồi quay đầu: “Lúc đó tớ sẽ cổ vũ cho cậu.”

Hình như đuôi lông mày Trần Lạc Bạch khẽ nhướng lên.

Không biết là do vừa nói đùa với bạn hay vì câu nói này của cô ấy mà mặt anh tươi cười thấy rõ.

Rõ ràng đến mức Chu An Nhiên cảm thấy hơi chói mắt.

Trong lòng như có nửa quả chanh bị cắt ra, một bàn tay vô tình bóp nó, nước chanh chua xót trào ra.

“Này này này.” Trương Thư Nhàn bỗng nhỏ giọng nói mấy tiếng.

Nghiêm Tinh Thiến và Thịnh Hiểu Văn quay đầu nhìn cô ấy.

Chu An Nhiên cũng vậy.

Trương Thư Nhàn nói nhỏ: “Các cậu có cảm thấy hình như Ân Nghi Chân có ý với Trần Lạc Bạch không?”

Nghiêm Tinh Thiến thần kinh thô hoang mang hỏi lại: “Cậu ấy là thanh mai trúc mã của Tông Khải mà?”

Trương Thư Nhàn cúi đầu im lặng.

Thịnh Hiểu Văn còn ghé vào tai Chu An Nhiên cười: “Ân Nghi Chân có ý với Trần Lạc Bạch hay không thì tớ không biết, nhưng tớ biết trong lớp chắc chắn có mấy người có ý với Ân Nghi Chân, lần nào cậu ta tới đây, mắt những người đó đều tớn lên.”

Nghiêm Tinh Thiến nhiều chuyện quay ra sau nhìn, đúng lúc nhìn thấy Đổng Thần ngồi bàn thứ tư tổ một hình như đang quay đầu nhìn Ân Nghi Chân.

Cô ấy lập tức quay lại, hưng phấn hỏi Thịnh Hiểu Văn: “Cậu nói những người đó là bao gồm cả Đổng Thần à?”

Thịnh Hiểu Văn: “……”

Chu An Nhiên: “……”

Trương Thư Nhàn hiển nhiên vẫn có hứng thú với đề tài ban nãy, lại quay về chủ đề cũ: “Nhưng nếu Ân Nghi Chân có ý với Trần Lạc Bạch thật thì cậu ta có ưu thế hơn những cô gái khác đó chứ. Chúc Nhiên không thấy nói có thanh mai trúc mã gì, cậu ta có thể ỷ vào thân phận là thanh mai của bạn thân Trần Lạc Bạch, ngày nào cũng có lý do chính đáng đi cùng bọn họ, người ta nói gần quan được ban lộc mà, các cậu nói xem, cậu ta có theo đuổi được Trần Lạc Bạch không?”

Nửa quả chanh trong lòng Chu An Nhiên lại bị bóp mất.

Lâu Diệc Kỳ quay ra phía sau nhìn, lạnh lùng quay đầu lại: “Lão Cao tới rồi, tiết tự học buổi tối sắp bắt đầu, đừng nói chuyện nữa.”

Trương Thư Nhàn lập tức quay đi.

Thịnh Hiểu Văn cũng về chỗ ngồi.

Một thời gian ngắn sau, Chu An Nhiên khó có cơ hội gặp Trần Lạc Bạch bên ngoài lớp.

Nghe nói anh tìm một sân bóng gần trường làm căn cứ tập luyện bí mật cho đám con trai trong lớp, thời gian nghỉ giữa trưa, đám con trai trong lớp đều biến mất tăm.

Cô gái duy nhất có thể đi theo chỉ có Ân Nghi Chân.

Chu An Nhiên cũng không bất ngờ với chuyện này.

Điều khiến cô bất ngờ là, vài ngày sau, có thêm một cô gái gia nhập đội ngũ này.

Bình Luận (0)
Comment