Kẹo Sữa Vị Muối

Chương 19.2 - Chương 19.21

Chương 19: Có thể đổi tư thế không
Lâm Tư Hàm nuốt miếng bánh đường đỏ cuối cùng xuống, lúc này mới ngẩng đầu lên, mặt mày dịu dàng giãn ra, “Hy vọng cuối cùng sẽ không làm Thẩm tổng thất vọng.”
“Kỹ thuật diễn của Lâm Tư Hàm rất tốt, rất thích hợp diễn vai nữ chính. Khẳng định sẽ không làm Thẩm tổng thất vọng.” Sở Ôn Luân cho Lâm Tư Hàm sự khẳng định.
Thẩm Diệc Bạch không nói chuyện, gật đầu nhẹ một cái, nụ cười như có như không trên miệng không hề mất đi.
Sở Ôn Luân giơ tay gọi nhân viên phục vụ đổi ly rượu trước mặt Lâm Tư Hàm, “Làm phiền đổi thành sữa dừa, cảm ơn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thấy em ở trong đoàn phim thường xuyên uống sữa dừa, hẳn là thích, anh liền tự ý đổi cho em, con gái buổi tối uống ít rượu vẫn tốt hơn.” Sở Ôn Luân thấp giọng giải thích.
“Ừm, cảm ơn.” Lâm Tư Hàm nhận chai sữa dừa từ tay của nhân viên phục vụ.
“Anh mở giúp em.”
“Không cần.” Lâm Tư Hàm vừa nói vừa mở chai sữa.
Sở Ôn Luân lại tiếp tục ghé sát vào, hỏi: “Đợi lát nữa anh đưa em về nhé?” 
Lâm Tư Hàm uống một ngụm sữa dừa, nhấp môi dưới, vừa định uyển chuyển từ chối, đĩa sạch sẽ trước mặt có thêm một miếng bánh đường đỏ.
Nhìn theo đôi đũa, nhìn người gắp đồ ăn cho mình, Lâm Tư Hàm ngây ngẩn cả người.
Một bàn người đều sửng sốt theo, này là chuyện gì.....
Thẩm Diệc Bạch thần sắc tự nhiên mà thu đôi đũa.
Tất cả mọi người đều nhìn về hướng đại đạo diễn Tống Dần, người duy nhất có thể nói chuyện với Thẩm Diệc Bạch trong bàn này, chỉ có ông. Tống Dần cười ha ha một tiếng, không hỏi.
Lăn lộn trong vòng này đã lâu, danh khí đều là mây bay, đều chỉ là thứ sớm nở tối tàn, bối cảnh thâm hậu mới là chân lý.

Ông nghe nói người đầu tư Thẩm tổng Thẩm Diệc Bạch là du học sinh tài cao trở về. Người thừa kế Thẩm gia bề ngoài là Thẩm Hi Phàm, những năm gần đây Thẩm Lập Quốc có ý buông bỏ quyền lực, thực tế người nắm quyền là Thẩm Diệc Bạch. Mấu chốt là trừ bỏ Thẩm gia, người ta còn tự mình gây dựng sự nghiệp ra hình ra dáng.
Còn vì sao anh ta lại gắp thức ăn cho Lâm Tư Hàm, tuy rằng ông muốn biết nhưng cũng tuyệt đối không làm con chim đầu đàn đâu.
Thấy không ai dám hỏi, mọi người chỉ có thể thu hồi lại tâm tư nho nhỏ của mình, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, ăn uống là giả, mở rộng nhân mạch mới là chính.
Lâm Tư Hàm dưới ánh mắt nhàn nhạt của Thẩm Diệc Bạch, kẹp bánh đường đỏ lên cắn miếng nhỏ chậm rãi ăn. Sở Ôn Luân giơ đôi đũa lên không đợi được câu trả lời của Lâm Tư Hàm cũng không hỏi nữa, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe tiếng, hỏi một vấn đề khác: “Em quen biết Thẩm tổng sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Diệc Bạch sẽ không vô duyên vô cớ mà gắp đồ ăn cho cô.
Lâm Tư Hàm nghe thấy thiếu chút nữa là cắn vào lưỡi, “A” một tiếng, nói một đáp án mơ hồ: “Tất cả mọi người không phải đều quen biết anh ấy sao?”
“Anh nói là trước kia.........”
Lời của Sở Ôn Luân còn chưa hết đã bị Lâm Tư Hàm ngắt lời, “Bánh đường đỏ này không tồi, anh có muốn ăn thử không?”
Tống Dần lôi kéo Thẩm Diệc Bạch đàm luận, thần sắc của Thẩm Diệc Bạch nhàn nhạt trước sau như một, cũng không có không kiên nhẫn, thỉnh thoảng sẽ lên tiếng “ừm.”
Một bữa cơm, Lâm Tư Hàm rầu rĩ cúi đầu ăn, như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, chỉ sợ Thẩm Diệc Bạch lại đột nhiên làm ra hành động gì đó cô không chịu nổi.
Rượu quá nửa tuần, Thẩm Diệc Bạch nhìn đồng hồ, nói: “Xin lỗi không tiếp được, lát nữa còn có chuyện.”
Tiễn Thẩm Diệc Bạch đi, không khí trong bữa tiệc rõ ràng không còn câu nệ như vậy nữa, sống động lên không ít, Lâm Tư Hàm theo đó cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thẩm Diệc Bạch trừ lúc đến tự phạt một ly, sau đó không uống một giọt rượu, gắp đồ ăn cho cô xong cũng không động đũa chút nào.
Hòn đá Lâm Tư Hàm ăn uống no say liền muốn đi, cô vốn không thích những bữa tiệc như thế này, có thể từ chối liền từ chối. Cô chờ, chờ một cánh chim đầu đàn đi trước, sau đó cô cũng học theo mà chuồn đi, kết quả chờ đến khi bữa tiệc kết thúc cũng không thấy có một cánh chim đầu đàn nào, ngay cả Tống Dần cũng hứng thú bừng bừng mà ăn tới cùng.
Cuối cùng đợi đến tàn cuộc, Lâm Tư Hàm lấy cớ đêm khuya không dễ gọi xe mà ra khỏi Cảnh Hiên.
Đêm đã khuya, ánh đèn mê hoặc như nét Suân Pháp trong tranh Trung Quốc, lấp đầy những khoảng không đen đặc, kiến trúc ở đây đang thay đổi, người cũng thay đổi, duy nhất không thay đổi đó chính là xe cộ vẫn nhiều như trước kia. 

Nhiệt độ ban đêm thấp đi nhiều, gió đêm vẫn hanh khô như mọi ngày.
Lâm Tư Hàm đứng ở giao lộ, lấy điện thoại chuẩn bị gửi tin nhắn kêu Hứa Sênh Sênh qua đón mình, nhân tiện đón Tiểu Thập Tam trở về. Mới vừa ấn điện thoại còn chưa kịp mở khóa, liền nghe thấy một trận còi xe.
Lâm Tư Hàm bị hoảng sợ, nắm chặt điện thoại theo phản xạ tự nhiên lùi lại một bước.
Cửa xe Porsche bên cạnh hạ xuống, dáng ngồi của Thẩm Diệc Bạch tùy ý lười nhác, nói hai chữ: “Lên xe.”
Lâm Tư Hàm với anh giằng co một hồi, cuối cùng bại trận. Xe cộ đi lại trên đường rất nhiều, anh không quan tâm mà ngang ngược dừng ở chỗ này, làm không ít xe qua lại chú ý.
Cô còn chưa nghĩ ngày mai sẽ có tin tức mới, làm cho giới giải trí gần đây đang sóng yên biển lặng nổi lên một chút bọt nước. #Tân tiểu hoa đán Lâm Tư Hàm nửa đêm có hẹn với người đàn ông thần bí#.
Cân nhắc một lúc, Lâm Tư Hàm đi đến bên kia, mở cửa xe ngồi lên.
Thẩm Diệc Bạch cũng không hỏi cô đi đâu, lập tức nói một chuỗi địa chỉ cho trợ lý đang lái xe, địa chỉ đó chính là chung cư của Lâm Tư Hàm.
Cho dù trong lòng có hàng vạn thắc mắc, Lâm Tư Hàm vẫn lựa chọn cách im lặng mà đè hết xuống.
Cô không nói lời nào, Thẩm Diệc Bạch lại càng không nói, không khí trong xe rất im lặng. Ánh đèn đường không ngừng biến hóa ngoài cửa xe, ánh đèn vàng ấm ám muội, ánh đèn xanh đẻ chói mắt mê say.
Lâm Tư Hàm thẳng lưng, hai tay quy củ đặt trên đùi, thần kinh căng thẳng, không nói một lời nhìn kiến trúc không ngừng lướt qua bên ngoài cửa xe.
Rất nhanh đã đến chung cư, trợ lý dừng xe.
“Xuống xe.” Thẩm Diệc Bạch nói.
Lâm Tư Hàm vừa định xuống xe, nào biết tốc độ phản ứng của trợ lý còn nhanh hơn, nhanh chóng đi xuống, từ cởi dây an toàn đến mở cửa xe, rồi đóng cửa xe, một loạt động tác nhanh nhẹn mà lưu loát. Lúc Lâm Tư Hàm chưa kịp phản ứng lại, cửa xe đã bị khóa.
Trên xe yên tĩnh chỉ có cô và anh, tim Lâm Tư Hàm càng lúc đập càng nhanh, như nổi trống.
Cô thật sự không biết nên đơn độc ở chung với Thẩm Diệc Bạch như thế nào, một đám người còn đỡ, cô có thể khống chế được tâm tình của mình, Thẩm Diệc Bạch cũng sẽ không làm thế nào.

Im lặng, vẫn là im lặng. Ngoài cửa xe, tiểu khu cũng là một mảnh tĩnh lặng.
Lòng bàn tay Lâm Tư Hàm thấm đẫm một tầng mồ hôi mỏng, cô không rõ Thẩm Diệc Bạch rốt cuộc có ý gì. Hôm nay có phải uống lộn thuốc hay không, còn gắp đồ ăn, lại còn bắt cô lên xe đưa cô về nhà, cuối cùng lại khóa cửa xe không cho cô xuống.
“Thẩm Diệc Bạch.” Lâm Tư Hàm hé miệng, đọc rõ ràng ba chữ mà cô tâm niệm bao nhiêu lần nhưng chưa từng nói thành lời.
Ba chữ, khó khăn mờ mịt.
“Lại biết tôi rồi?” Ngón tay thon dài của Thẩm Diệc Bạch đẩy cổ áo cài khuyu không chút cẩu thả ra, lộ ra một chút đường xương quai xanh.
Lâm Tư Hàm “A” một tiếng, yên lặng mà nhích lại gần cửa xe.
Thẩm Diệc Bạch hơi nhíu mày, khí thế áp bức khắp người lại giảm đi không ít, âm thanh lạnh nhạt bình tĩnh hỏi: “Lúc nãy không phải còn khách khí mà gọi Thẩm tổng sao?”
Lâm Tư Hàm nghe lời nói của Thẩm Diệc Bạch, xoay lắc tay đá Prehnite trên cổ tay, “Thẩm tổng có cái gì không đúng sao? Anh là nhà đầu tư.”
“Nếu như gọi thẳng tên, đó mới là kỳ quái. Chắc anh cũng không muốn vì chuyện nhỏ này mà lên trang nhất mặt báo giải trí chứ, trở thành nhân vật chính trong câu chuyện bát quái của người khác, đề tài trong trà dư tửu hậu.”
Giới giải trí không thiếu nhất đó chính là bát quái, am hiểu nhất là nói bóng nói gió. Từ lúc cô ra mắt đến giờ, nhìn thấy không ít những chuyện không nói rõ được, mà cô cũng không muốn vì chuyện lông gà vỏ tỏi mà lên tin tức bát quái của giới giải trí.
Ngoài cửa sổ xe, trợ lý của Thẩm Diệc Bạch ngồi xổm ở rất xa, không hề dựa vào xe một chút nào.
Một phen giải thích hợp tình hợp lý, Thẩm Diệc Bạch nghe ra ý muốn phủi sạch quan hệ với mình của Lâm Tư Hàm.
Khí thế áp bức lại càng thấp rồi.
“Thẩm Diệc Bạch, tôi phát hiện anh nói nhiều hơn rồi.” Lâm Tư Hàm mải suy nghĩ, không cẩn thận nói thẳng ra, “...........”
“Lâm Tư Hàm, tôi phát hiện em nhanh khéo ăn khéo nói hơn nhiều rồi.”
“....... Quá khen.” Lâm Tư Hàm lại tiếp một câu, “Công việc yêu cầu.”
“Anh......” Hai chữ “làm gì” tự động biến mất, lưng của Lâm Tư Hàm gần như bị ép dán lên cửa xe rồi. 
Trước mặt là bóng đen dày đặc. Thẩm Diệc Bạch đột nhiên dựa gần, chặn hơn phân nửa ánh đèn trong xe, bóng tối từ đỉnh đầu bao trùm toàn người cô.
“Có người.” Thẩm Diệc Bạch nói hai chữ ngắn gọn.
“Cái gì?”

“Cửa chung cư.”
Lâm Tư Hàm ổn định thân mình, thẳng eo, từ bả vai của Thẩm Diệc Bạch nhìn ra cửa xe đối diện, chỗ cách xe không xa quả nhiên có mấy người ngồi xổm đang lén lén lút lút dò đầu ra, tám phần lại là phóng viên giải trí.
Bởi vì gần đây công bố nam nữ chính “Chờ người đến”, sức chú ý của cô lại được nâng lên không ít, hơn nữa Sở Ôn Luân là kiểu đi đến đâu cũng tự mang ánh sáng, lại là CP đẹp nhất màn ảnh nhỏ với cô, tự nhiên trở thành đối tượng được đám phóng viên đó chú ý đặc biệt. May mà đêm nay Sở Ôn Luân không đưa cô về, nếu như bị phóng viên chụp được ảnh hai người cùng nhau đi vào ban đêm, dưới trí tưởng tượng phong phú tài hoa văn hoa của đám phóng viên này, có cho cô trăm miệng cũng không thể giải thích được.
Lưng của Lâm Tư Hàm dán lên cửa xe hồi lâu, không khỏi tê cứng, muốn động đậy, lại bị Thẩm Diệc Bạch ngăn lại.
“Đừng nhúc nhích, từ ngoài xe có thể nhìn được tình hình ở trong xe.”
Lâm Tư Hàm chống eo, động tác thực hiện được một nửa thì ngừng lại, “Có thể đổi tư thế không?”
Tư thế bây giờ có thể đảm bảo phóng viên không nhìn thấy mặt cô, nhưng càng dễ làm người khác sinh ra hiểu lầm. Lưng cô dán lên cửa xe, Thẩm Diệc Bạch cúi người dựa lại gần, cánh tay dài chống bên cạnh người cô, đầu dựa vào bên tai cô, từ bên ngoài nhìn vào càng giống như đang hôn môi.
“Em muốn tư thế gì?” Thẩm Diệc Bạch nhìn đôi môi mềm mại tô son màu hồng nhạt của Lâm Tư Hàm hỏi.
“Tư thế này eo tôi đau.” Lâm Tư Hàm oán giận, một bàn tay đột nhiên đặt lên bả vai Thẩm Diệc Bạch, dùng sức ấn xuống.
Cách càng gần, vành tai của Thẩm Diệc Bạch chỉ chút nữa là sẽ chạm vào đôi môi mềm mại của Lâm Tư Hàm.
Đổi thành Lâm Tư Hàm nói, “Đừng nhúc nhích, bọn họ qua đây.”
Âm thanh rất vội vàng.
Lâm Tư Hàm thậm chí đang suy nghĩ giải thích chuyện giữa cô với nhà đầu tư Thẩm Diệc Bạch như thế nào với người đại diện Đường Như của mình. 
Khi cô nói chuyện, hơi thở ấm nóng, mang theo hương thơm thanh mát bên môi, phả vào vành tai của Thẩm Diệc Bạch, ngứa ngứa, khiến trái tim khó nhịn.
“Lâm Tư Hàm.” Thẩm Diệc Bạch khàn khàn gọi Lâm Tư Hàm.
“Đừng nói chuyện.” Môi của Lâm Tư Hàm trong lúc vô tình cọ qua vành tai mỏng của Thẩm Diệc Bạch, “Có thể gọi trợ lý của anh qua đây không?”
Trên vành tai của Thẩm Diệc Bạch lưu lại một dấu màu hồng nhạt bé nhỏ.
“Gọi cậu ta lại đây làm gì?” Trong giọng nói của Thẩm Diệc Bạch ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, “Cũng không thể giải quyết được sự gấp gáp của em.”
 Chương 20: Em Xác Định Mình Nhất Định Muốn Trêu Chọc Lưu Manh


Lâm Tư Hàm vịn vào vai của Thẩm Diệc Bạch, lại rụt rụt xuống, mặt chôn trong ngực Thẩm Diệc Bạch, đồng thời cũng không quên duy trì khoảng cách giữa hai người, ngoại trừ tay và trán, gần như không có bộ phận nào khác tiếp xúc thân thể với ThẩEm xác định mình nhất định muốn trêu chọc lưu manhm Diệc Bạch.


Đêm khuya, một chiếc Porsche dừng lại dưới chung cư một lúc lâu, đèn xe không tắt, ai cũng sẽ tò mò. Làm phóng viên giải trí lâu rồi, mũi còn thính hơn mũi chó, Lâm Tư Hàm lâu vậy rồi mà không về chung cư, chút tin tức này cũng đủ cho bọn họ phát huy sức tưởng tượng phong phú vô biên rồi, nếu như lại phát hiện ra Thẩm Diệc Bạch......


Không dám tưởng tượng tin tức giải trí ngày mai sẽ viết thế nào.


“Tôi không làm chuyện gì trái với lương tâm nhỉ.” Lâm Tư Hàm rầu rĩ miệng, “Tiểu tiên nữ năng lượng tích cực, cần cù chăm chỉ làm việc, giữ vững khuôn phép làm người.”


“Cho nên?” Thẩm Diệc Bạch hỏi.


“Cho nên! Bọn họ có thể không viết linh tinh không! Làm sao bây giờ?”


Thẩm Diệc Bạch cười một cái, lồng ngực phập phồng, âm thanh như ép từ yết hầu phát ra, trầm thấp mà chậm rãi, “Sợ cái gì?”


“Người nhiều lời, cũng rất đáng sợ đó.” Lâm Tư Hàm đột nhiên “Ai” một tiếng, một bàn tay đặt trên bả vai của Thẩm Diệc Bạch trượt xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua áo sơ mi trắng của Thẩm Diệc Bạch.


Áo sơ mi may thủ công bị ngón tay lướt qua kề sát da thịt, cách áo sơ mi chất liệu tinh xảo, bằng với móng tay Lâm Tư Hàm khẽ lướt qua lồng ngực anh.


“Thẩm Diệc Bạch, trên ngực áo sơ mi của anh dính son môi của tôi rồi.” Lại lướt qua một chút, ngữ khí Lâm Tư Hàm có chút rầu rĩ, “Có dấu vết, nếu không lát nữa anh cởi ra........”


“Không cần.” Thẩm Diệc Bạch chậm rãi híp mắt, âm thanh càng trầm, “Em đang đùa giỡn lưu manh ư? Cởi ra cho em, tôi mặc cái gì?”


Lâm Tư Hàm ngượng ngùng buông tay mình ra, “.........”


Là cô lưu manh rồi.


“Thẩm Diệc Bạch, có phải tôi có nhảy sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội không? Bọn họ có tới không?”


Thẩm Diệc Bạch buông Lâm Tư Hàm ra, ngồi lại, khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng xa cách, “Đã đi rồi.”


“A? Đã đi rồi?” Lâm Tư Hàm hiển nhiên không dám tin, phóng viên lúc nào mà dễ nói chuyện như vậy.


Lâm Tư Hàm thẳng eo, nhìn ra ngoài cửa quả nhiên đã không có mấy người lén lút nữa. Chỉ có trợ lý của Thẩm Diệc Bạch còn đang tận tâm tận lực làm hết phận sự đang đứng ở đó.


Cái kia, anh thật sự không cần cởϊ áσ sao?” Đề tài lập tức được quay trở lại.


Ngón tay thon dài của Thẩm Diệc Bạch để trên lông mày, không khỏi nhướng mày đẹp, nhấn mạnh: “Em xác định mình nhất định muốn đùa giỡn lưu manh?”


Nói rồi, ngay trước mặt Lâm Tư Hàm, ngón tay thon dài của Thẩm Diệc Bạch thong thả mà cởi khuyu áo sơ mi, từng cái từng cái một.


Ánh đèn màu vàng trong xe ấm áp, mờ mờ, dưới ánh đèn, khuyu áo sơ mi cởi từng cái một, xương quai xanh xinh đẹp lộ ra hoàn toàn.


“Dừng! Dừng lại!” Mặt Lâm Tư Hàm đỏ ửng, “Tôi sai rồi.”


“Tôi muốn xuống xe.” Lâm Tư Hàm quay đầu lại chỉ nhìn cửa sổ xe.


Thẩm Diệc Bạch thu tay, cũng không đóng khuyu áo lại, nhàn nhạt mà nói một câu: “Trên cửa sổ xe có ảnh phản chiếu.”


“Tôi thật sự sai rồi.........” Mặt Lâm Tư Hàm đỏ như máu.


“Xuống xe đi.”


Cửa xe mở khóa, Lâm Tư Hàm lấy tốc độ có thể sánh ngang với trợ lý Thẩm Diệc Bạch mà xuống xe.


Gió đêm mang hơi lạnh thổi qua, độ nóng trên mặt không giảm, vẫn nóng như cũ. Hít một hơi thật sâu, Lâm Tư Hàm lấy bàn tay lạnh lạnh mà che khuôn mặt đang nóng bừng, không quay đầu mà chạy luôn vào chung cư.





Trợ lý tận tâm tận chức ngồi bên bồn hoa nhìn mà trợn mắt há mồm, đại Boss ít khi cười nói, nói một là một nói hai là hai của bọn họ đã làm gì tiểu tiên nữ quốc dân vậy, làm cho người ta che mặt chạy ra.


Trợ lý vạn năng hóng gió đêm hồi lâu nhân tiện đuổi hết phóng viên, lại lên xe, ngồi trên ghế lái, nhìn áo sơ mi mở phân nửa của Thẩm Diệc Bạch, hít một ngụm khí lạnh, dẫn đến Thẩm Diệc Bạch đảo qua một cái.


“Gió, gió thổi lâu rồi, có khả năng bị cảm, bị cảm, nhưng mà không có chuyện gì! Trở về ngủ một giấc là tốt rồi.”


Thẩm Diệc Bạch không nhanh không chậm mà đóng khuyu áo lại, nói: “Trở về đi.”


Đèn phòng khách lầu ba chung cư đã sáng đèn một hồi lâu. Lâm Tư Hàm chắc đã về tới nhà.


Năm dài tháng rộng, oan gia ngõ hẹp cuối cùng cũng không thể tránh được, anh và cô tương lai còn dài.


Tiểu tiên nữ quốc dân Lâm Tư Hàm che mặt lảo đảo chạy về chung cư, lại một đường nghiêng ngả lảo đảo mà chạy về phòng ngủ, khi ngã trên giường mềm mại, mới cảm thấy có chút chân thật.


Thẩm Diệc Bạch thay đổi rồi.


Từ ngoài vào trong, đều rất xấu xa.


Ôm con thỏ lớn xù lông mà fans tặng, Lâm Tư Hàm vừa đấm vừa xoa, nắm hai tai con thỏ, cắn môi dưới, làm thế nào cũng không thể bình tĩnh.


Xương quai xanh của Thẩm Diệc Bạch xấu xa, so với những ảnh xương quai xanh mà cô xem trên weibo còn đẹp hơn, người bình thường, phần giữa xương quai xanh và cổ tương đối thấp, chỗ gần vai sẽ tương đối cao, mà xương quai xanh của anh cơ hồ là đường thẳng, chỉ có hai bên là hơi nghiêng lên trên một chút.


Đẹp, đẹp đến mức chỉ muốn cắn một ngụm.


Sờ điện thoại trên giường, Lâm Tư Hàm chuẩn bị xem video về lý luận triết học, bình tĩnh một chút, nhân tiện thôi miên chính mình, xua tan ý nghĩ không an phận trong đầu.


Mở khóa điện thoại, Lâm Tư Hàm nhìn thấy một tin nhắn của Đường Như không biết gửi cho mình từ lúc nào, mở ra, đọc xong, ý nghĩ kiềm diễm gì ở trong đầu cũng không còn.


Đường Như: Ngày mai chụp ảnh ngoại cảnh, thời gian chụp bắt đầu từ 1h đến 5h chiều. Đi ngủ sớm một chút, đừng để cho chị nhìn thấy hai mắt gấu trúc của em.


Bò dậy từ trên giường, gỡ búi tóc ra, Lâm Tư Hàm đặt báo thức, tắm rửa đơn giản một chút rồi chuẩn bị đi ngủ, dưỡng đủ tinh thần mới có thể ứng phó với ngoại cảnh ngày mai.


Thấm Viên, phòng ngủ của Thẩm Diệc Bạch.


Thẩm diệc Bạch tắm xong bước ra, khoác áo tắm đen tuyền, lấy khăn lông khô lau tóc đen mềm bị nước nóng làm ướt. Trên ngọn tóc còn những giọt nước tích tụ, theo cổ lướt qua xương quai xanh rơi xuống vân da ngực của anh


Tóc khô một nửa, Thẩm Diệc Bạch quăng khăn lông ướt, lấy áo sơ mi có dấu son của Lâm Tư Hàm cởi ở trên giường, một lẫn nữa treo vào tủ quần áo.


Bên trong tủ quần áo chỉnh tề, chỉ có hai màu, hoặc trắng hoặc đen, ngoại trừ chiếc áo có dấu son của Lâm Tư Hàm hơi nhăn, còn lại tất cả đều được là thẳng, một vết nhăn nhỏ cũng không có.


Treo quần áo xong, Thẩm Diệc Bạch cuồng công việc lại mở máy tính ra xử lý văn kiện chiều nay chưa làm xong.


Ngày hôm sau, Chu Nhiên kết thúc công việc sớm, đang ở trong phòng chơi đùa cá cảnh nhiệt đới, vừa cho cá ăn, vừa gọi điện cho Thẩm Diệc Bạch.


“Tiểu Bạch Bạch.”


Ngón tay gõ bàn phím của Thẩm Diệc Bạch ngừng lại, “Chu Nhiên?”


“Ừm. Tối nay mấy giờ? Tôi để bụng đói để chờ bữa cơm này của cậu đó.”


Nhìn đồng hồ ở cổ tay, Thẩm Diệc Bạch nói với trợ lý đang đứng bên cạnh: “Lái xe lại đây.”


“Nè nè, cậu không nghe chiến hữu già này nói chuyện sao?”


“7h.”


“Sớm như vậy?” Chu Nhiên nói tay run lên một cái, hộp thức ăn cho cá rơi một cái “Rầm” hơn phân nửa đều rơi vào trong bể cá.





“Ôi đệt, cá của tôi! Tôi tắt máy đây, đợi lát nữa lại nói!”


Tắt điện thoại, kêu trợ lý vào, Chu Nhiên chân tay luống cuống mà lấy lưới vớt thức ăn cho cá ra ngoài. Trợ lý cũng cầm một chiếc lưới nhỏ vớt thức ăn cho cá cùng Chu Nhiên, vừa vớt vừa an ủi: “Chu tổng, cũ không đi mới sẽ không đến, đến lúc mua thêm mấy con rồi.”


Trong lòng Chu Nhiên yên lặng mà mắng “Mua cái em gái nhà cậu”, nói: “Nhanh vớt đi. Cá ăn no chết một con trừ một ngày tiền lương của cậu, nói nhiều làm gì.”


Trợ lý tự biết mình nói sai không dám nhiều lời nữa, động tác vớt thức ăn cũng nhanh hơn.


Cá nhiệt đới này đều là lãnh đạo Hứa Sênh Sênh mua cho Chu Nhiên, thật sự là một con cũng không thể chết. Cá, ngốc có chút ngốc, ăn không biết no, nhưng nuôi lâu rồi cũng có chút tình cảm, huống chi là của Hứa Sênh Sênh mua cho.


“Thẩm tổng, Lâm tiểu thư chiều nay có lịch trình, chụp ngoại cảnh ở con phố phong cách Châu Âu.” Trợ lý đơn giản rõ ràng ngắn gọn lịch trình của Lâm Tư Hàm.


“Chụp đến mấy giờ kết thúc?” Ánh mắt của Thẩm Diệc Bạch vẫn dán trên máy tính, nhưng ngón tay gõ bàn phím đã ngừng.


“Sắp rồi, 5h chiều là kết thúc.”


“Ừm.” Thẩm Diệc Bạch tính thời gian, định nhanh chóng kết thúc công việc, sau đó sẽ đi đón Lâm Tư Hàm đi ăn tối.


Trợ lý đứng bên cạnh cảm thấy công việc của mình còn chưa đủ xuất sắc, báo cáo còn chưa rõ ràng tỉ mỉ, sắp xếp lại lời nói, lại nói tiếp: “Lâm tiểu thư chiều nay chụp ảnh ngoại cảnh cùng Sở Ôn Luân, vì tuyên truyền tạo thế cho bộ phim tiếp theo “Chờ người đến”, lại xào.....”


Tầm mắt Thẩm Diệc Bạch từ màn hình máy tính chuyển lên trên mặt trợ lý, “Sở Ôn Luân?”


“Đúng vậy, chính là cộng sự tốt nhất của Lâm tiểu thư, CP đẹp nhất màn ảnh nhỏ, siêu cấp tiểu thịt tươi Sở Ôn Luân.”


Thẩm Diệc Bạch khép notebook lại một cái “Bang”, liếc mắt nhìn trợ lý đang nói đến nỗi mặt mày hớn hở, “Cậu có mệt không?”


Trợ lý, “????”


Thẩm Diệc Bạch lập tức đứng dậy, đi qua trợ một bộ không hiểu cái gì hảo tâm mà nhắc nhở một câu: “Nói nhiều từ không cho phép như vậy.”


Trợ lý đứng tại chỗ suy nghĩ về những lời vừa nói một lượt, hiểu ra, trong lòng nhớ kỹ cộng sự tốt nhất, CP đẹp nhất màn ảnh nhỏ là cấm kỵ, lần sau không thể tái phạm.


Còn chưa đến giờ tan tầm, trên đường không tắc đường, khi Thẩm Diệc Bạch lái xe đến con phố phong cách Châu Âu vừa lúc bọn Lâm Tư Hàm chuẩn bị kết thúc công việc.


Quán cà phê nhà kính trồng hoa nhỏ, bên ngoài là tường gạch đỏ cố định lan can gỗ, trên hàng rào quấn những nhành cây leo, màu xanh nhạt và xanh đậm đan xen nhau.


Hơn bốn giờ chiều, ánh mặt trời nghiêng về phía tây, càng tiến gần đến đường chân trời, ánh sáng cam làm cho bóng người càng thêm kéo dài. Con phố phong cách Châu Âu lãng mạn, trong tiệm, bên bàn sắt vuông nhỏ trải khăn trải bàn kiểu châu Âu, Lâm Tư Hàm mặc một bộ váy lụa đối diện với Sở Ôn Luân một thân quần áo thoải mái.


“Nào nào, bức ảnh cuối cùng, giơ tấm bảng cẩn thận!” Nhiếp ảnh gia giơ máy ảnh, không ngừng tìm góc độ thích hợp.


“Hai bên gần nhau thêm chút nữa, không cần quá gần, phải có cảm giác như có như không, cho hai người thêm chút thời gian tìm cảm giác. Ai, đúng rồi, giữ nguyên.”


Lâm Tư Hàm cầm ly cà phê, hơi ép người xuống một chút.


Mái tóc mềm mại của Lâm Tư Hàm được stylist vén sang một bên, váy hở lưng, chỉ có một dây đai nhỏ tinh tế buộc trên cổ. Gió nhẹ thổi qua, làm cho làn tóc tinh tế và đai lụa nhỏ bay bay.


Lâm Tư Hàm cong mi với Sở Ôn Luân, nhẹ nhàng cười một cái, Sở Ôn Luân cũng đáp lại bằng nụ cười tỏa nắng. Nhiếp ảnh gia kịp thời chụp được khoảnh khắc này.


“Được rồi! Hoàn hảo! Kết thúc công việc, mọi người vất vả rồi.”


“Vất vả, vất vả rồi.”


Lâm Tư Hàm buông ly trên tay xuống, nói với Sở Ôn Luân và nhân viên công tác bên cạnh, “Vất vả rồi.”


“Cùng nhau ăn một bữa cơm không?” Sở Ôn Luân đứng dậy theo.


Chương 21: Giống Mẹ Nó Vậy


“Chị Tư Hàm, điện thoại của chị.” Trợ lý Tiểu Ưu của Lâm Tư Hàm cầm điện thoại đang rung chuông chạy bước nhỏ lại


“Em đi nhận điện thoại trước.” Lâm Tư Hàm hơi áy náy.


“Không sao.” Sở Ôn Luân xua xua tay, ý bảo Lâm Tư Hàm đi nhận điện thoại, “Anh đi thay đồ.”


Lâm Tư Hàm gật gật đầu, cầm điện thoại đi ra xa, nhìn số điện thoại xa lạ, ngón tay khẽ chạm vào màn hình ấn nghe, “Xin chào, ai vậy ạ?”


Thẩm Diệc Bạch hạ cửa xe xuống, một bàn tay đặt trên vô lăng, ngón giữa có tiết tấu gõ vào tay lái, một tay khác tùy ý đặt trên cửa sổ xe, “Nhìn bên trái em.”


Là giọng nói của Thẩm Diệc Bạch, Lâm Tư Hàm nghe được kinh ngạc, che điện thoại lại nhìn về phương hướng mà anh nói. Bởi vì cô đứng đối diện mặt trời đang ngả về tây, vầng sáng đỏ cam khiến cô không khỏi nheo mắt.


Ven đường có một chiếc xe Audi khiêm tốn màu đen đang đỗ, Thẩm Diệc Bạch mặc sơ mi màu đen, khuyu tay áo buông ra, ống tay áo xắn lên trên lộ một đoạn cánh tay ra ngoài, cánh tay để trên cửa sổ dưới ánh sáng đỏ cam của mặt trời càng thêm săn chắc thon gầy.


“Nhìn thấy chưa?”


“Thấy rồi.” Lâm Tư Hàm hồ nghi mà đáp.


“Lên xe.” Thẩm Diệc Bạch đóng cửa xe lại, “Tối nay bốn người chúng ta tụ tập.”


Bốn người? Chính là anh và Chu Nhiên, Hứa Sênh Sênh và cô rồi.


Thấy Lâm Tư Hàm hồi lâu không đáp ứng, tần suất đầu ngón giữa gõ vào vô lăng của Thẩm Diệc Bạch hơn một chút, “Bận sao?”


“Không có chuyện gì.” Lâm Tư Hàm áp xuống cảm giác chua xót của bữa cơm chia tay anh mời vào mùa hè đế đô năm đó, hít hít mũi, đồng ý nói, “Được, tôi đi thay đồ.”


“Ừm.” Thẩm Diệc Bạch ừm một tiếng, chờ Lâm Tư Hàm ngắt máy mới buông điện thoại.


“Gọi điện thoại xong rồi?” Sở Ôn Luân thay đồ xong liền đi ra ngoài tìm Lâm Tư Hàm, “Tối nay cùng ăn cơm?”


Sân chụp hình có không ít nhân viên công tác thường xuyên liếc nhìn về hướng này, luôn luôn chú ý động tĩnh của Sở Ôn Luân và Lâm Tư Hàm. Lâm Tư Hàm cầm điện thoại, lui về sau một bước nhỏ, kéo dài khoảng cách giữa hai người, nói xin lỗi: “Thật ngại quá, tối nay.........”


“Tối nay?” Sở Ôn Luân khẽ hừ một tiếng.


“Tối này, ừm.........” Lâm Tư Hàm ngừng lại, tìm từ thích hợp để miêu tả về bữa cơm tối nay, “Bạn học tụ tập.”


“Ha ha ha, bạn học tụ tập?” Sở Ôn Luân cười vỗ đầu Lâm Tư Hàm, “Nhìn biểu cảm này của em, giống như có chuyện cũ, sao nào, bạn học tụ tập có người em thầm mến?”


“Có.......” Lâm Tư Hàm rất thành thực, cho một câu trả lời chắc chắn.


“A? Thật sao?” Sở Ôn Luân không dám tin tưởng mà đánh giá Lâm Tư Hàm từ trên xuống dưới, “Còn có người mà tiểu tiên nữ quốc dân không theo đuổi được?”


Lâm Tư Hàm buồn rầu.


“Em thật đáng yêu.”


“Không đùa nữa, buổi tối chơi vui vẻ.” Sở Ôn Luân cũng không rối rắm, anh đối với Lâm Tư Hàm cũng chỉ là kiểu chăm sóc anh trai với em gái mà thôi. Lâm Tư Hàm nhỏ bé yếu đuối, đặt trong xã hội khắp nơi đều là nữ hán tử như bây giờ vẫn rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ ý muốn bảo vệ của người khác.


“Lần sau có cơ hội sẽ mời anh một bữa.” Lâm Tư Hàm khách khí nói.


“Lần sau? Vậy hy vọng lần sau sẽ không quá lâu nhé.” Sở Ôn Luân ngắm nhìn bóng ngược ánh hoàng hôn buông xuống, kéo dài âm điệu, cố ý trêu chọc Lâm Tư Hàm.


Chờ Lâm Tư Hàm thay đồ và tẩy trang xong, nhân viên công tác đã đi gần hết, chiếc xe Audi màu đen vẫn đứng nơi đỗ xe ven đường.


Chào tạm biệt trợ lý và người đại diện, Lâm Tư Hàm kéo cửa lên xe của Thẩm Diệc Bạch.


Nghe được âm thanh đóng cửa xe, Thẩm Diệc Bạch đang đeo tai nghe nhận điện thoại liếc mắt một cái, nhắc nhở: “Thắt dây an toàn.”





Lâm Tư Hàm thắt dây an toàn, cầm điện thoại trả lời tin nhắn của Hứa Sênh Sênh.


Mỹ Thiếu Nữ Sênh: A a a a, Chu Nhiên là tên thiểu năng! Thiểu năng!


Thỏ Kỷ Hàm: Sao vậy?


Mỹ Thiếu Nữ Sênh: Cậu có biết không? Anh ấy đúng là kỳ tài trăm năm khó gặp, tay run nên cho cá hơi nhiều thức ăn, nếu như là người bình thường, trong tình huống bình thường, sẽ vớt cá ra, đổi nước một lần, chuyện quá đơn giản.


Mỹ Thiếu Nữ Sênh: Cậu biết anh ấy làm như thế nào không?


Thỏ Kỷ Hàm: Như thế nào?


Mỹ Thiếu Nữ Sênh: Cùng với trợ lý của anh ấy, dùng vợt cá vớt thức ăn! Đúng vậy! Dùng túi lưới để vớt thức ăn!


Mỹ Thiếu Nữ Sênh: Tươi cười dần biến mất.jpg


Thỏ Kỷ Hàm: hhhh.


Mỹ Thiếu Nữ Sênh: Sau đó còn oán giận với mình, nói hạt thức ăn cho cá quá nhỏ! Đây là lỗi của thức ăn cho cá sao?


Mỹ Thiếu Nữ Sênh: Mình hoài nghi anh ấy liệu có phải là anh em thất lạc nhiều năm của Lộ Viễn Hàng hay không?


Thỏ Kỷ Hàm: Đây chắc là lần Lộ Viễn Hàng bị bôi xấu thảm thảm nhất.


Lâm Tư Hàm nhìn tin nhắn liên tiếp của Hứa Sênh Sênh, không khó tưởng tượng ra Chu Nhiên ngày thường trầm ổn lúc cầm vợt vướt thức ăn cho cá luống cuống như nào, nghĩ nghĩ rồi cười thành tiếng.


“Sao vậy?” Thẩm Diệc Bạch ghé mắt nhìn thoáng qua, nhìn Lâm Tư Hàm đang ôm điện thoại cười vui vẻ.


Lâm Tư Hàm lướt một loạt tin nhắn xuống, nói chuyện Chu Nhiên lấy túi lưới vớt thức ăn cho cá cho Thẩm Diệc Bạch nghe, “Hứa Sênh Sênh nói, Chu Nhiên là anh em thất lạc nhiều năm của Lộ Viễn Hàng.”


“Có khả năng.”


“A?”


Thẩm Diệc Bạch tắt điện thoại, một bộ nghiêm trang bổ sung: “Rốt cuộc thì đều thiểu năng như nhau.”


“Phụt.” Lâm Tư Hàm nhịn không được, những lời này từ trong miệng người luôn nghiêm trang như Thẩm Diệc Bạch nói ra, làm cho độ hài hước bỗng chốc tăng vọt.


Không khí hòa hoãn không ít, bên trong xe bật điều hòa rất thấp. Xe đi ra khỏi con phố phong cách châu Âu, ánh tà dương hoàn toàn biến mất ở đường chân trời, màn đêm buông xuống, ánh đèn ven đường lần lượt chiếu sáng.


Lâm Tư Hàm nhìn khung cảnh không ngừng vụt qua ngoài cửa sổ, xen giữa là những cột đèn đường giống nhau, hỏi Thẩm Diệc Bạch đang chuyên tâm lái xe: “Thẩm Diệc Bạch, anh ở nước ngoài có nhớ nhà không?”


Có nhớ đến bọn tôi, nhớ đến tôi không. Câu này Lâm Tư Hàm không dám nói ra.


Hai năm 11 và 12, bốn năm đại học, tổng cộng là 6 năm. Có rất nhiều chuyện, đều là cảnh còn người mất, nói chưa hết mà lệ đã rơi. Theo thời gian dần trôi, cô vốn nghĩ rằng tình cảm của mình đối với Thẩm Diệc Bạch, chỉ là sự bồng bột của thiếu niên vô tri, mãi đến khi người biến mất 6 năm xuất hiện trước mặt mình một lần nữa, cô mới biết rằng thì ra trái tim mình còn có thể đập nhanh đến vậy, giống như trong miêu tả của những phim thần tượng thanh xuân mà cô từng diễn.


Gặp gỡ khi niên thiếu của cô, đẹp như giấc mộng Hoàng Lương, lại tựa như hoa trong gương, trăng trong nước.


Thẩm Diệc Bạch không chút do dự phủ định, “Không nhớ.”


Ngón tay đặt ở dây an toàn của Lâm Tư Hàm hơi run run lên một chút.


“Nhớ mọi người, không nhớ nhà.” Thẩm Diệc Bạch đánh tay lái, xoay một cái, qua khúc cong lại nói tiếp: “Rất bận, đến thời gian ngủ cũng là xa xỉ.”


Không có thời gian dư thừa để nhớ nhung, chỉ có thể buộc chính mình không ngừng tiến về phía trước, mỗi khi bận đến mức chết lặng đều sẽ nhớ đến Lâm Tư Hàm.


“Vì sao?” Lâm Tư Hàm buột miệng thốt ra, mới phản ứng lại, “Tôi chỉ là tùy tiện hỏi thôi.”


“Vì tự do.”





Lâm Tư Hàm nhấp môi, trầm mặc, cô không hiểu.


Hiểu biết của cô về Thẩm Diệc Bạch vẫn luôn là ở biểu hiện bên ngoài, thậm chí là dừng lại ở lúc Thẩm Diệc Bạch còn học lớp 10, trầm mặc ít nói, toán lý cực giỏi, chơi game giỏi, chơi trượt ván cũng rất hay, biết nhà anh ở đế đô, có một anh trai, còn lại căn bản là không biết gì cả. Ngay cả Hứa Sênh Sênh cũng không biết, trước kia cùng cô ấy đi đưa nước cho Chu Nhiên, nhân tiện đưa chai nước của mình cho Thẩm Diệc Bạch, trên miệng nói không vui nhưng trong lòng lại rất chờ mong.


Cô có thể nói với Sở Ôn Luân mình có người yêu thầm, nhưng lại không thể thẳng thắn với người bên cạnh được.


Thẩm Diệc Bạch dừng xe ở trước bồn hoa hội quán Vân Thượng, Lâm Tư Hàm chờ xe dừng hẳn liền lập tức mở cửa xe đi xuống. Thẩm Diệc Bạch rút chìa khóa xe, xuống xe, cười như có như không mà nhìn thoáng qua Lâm Tư Hàm đang đứng trên bồn hoa.


Lâm Tư Hàm:.............


Nhìn thì thấu nhưng không nói ra, để trong lòng tốt biết bao, chuyện lần trước là cô lưu manh, là cô không đúng, là cô đường đột. Xét cho cùng, còn không phải do Thẩm Diệc Bạch anh khóa cửa xe trước sao.


Hội quán Vân Thượng, Lâm Tư Hàm chưa từng đến. Thẩm Diệc Bạch dẫn theo Lâm Tư Hàm ngựa quen lối cũ mà tới phòng bao. Trong nháy mắt đẩy cửa phòng bao ra, hơi thở cổ điển ập vào. Không phải loại cố tình làm cho có cảm giác, toàn bộ phòng bao đều dùng những nguyên liệu bằng trúc ở trong đình viện để trang trí, tạo ra một lâm viên hoàn chỉnh đẹp đẽ.


“A!” Lâm Tư Hàm cúi đầu nhìn viên tròn béo đang nằm trên đùi của Hứa Sênh Sênh, hô lên một tiếng, “Tiểu Thập Tam.”


Tiểu Thập Tam bị điểm danh quay đầu nhỏ qua, đứng dậy, vẫy cái đuôi xù lông, “Meow, meow.....”


Lâm Tư Hàm đi qua bế Tiểu Thập Tam từ trên đùi Hứa Sênh Sênh, giơ cao lên ước lượng, “Sao con lại béo lên rồi.”


Tiểu Thập Tam tiếp tục vẫy đuôi, “Meow, meow.....”


Chu Nhiên nhìn Thẩm Diệc Bạch và Lâm Tư Hàm cùng tiến vào, “Các cậu?”


“Bọn tôi?” Lâm Tư Hàm tiếp tục gãi cằm mềm như bông của Tiểu Thập Tam, thuận thế nói tiếp: “Sao vậy?”


Thẩm Diệc Bạch chỉnh là bàn gỗ thấp ngồi xuống, “Tôi đi đón cô ấy đến đây.”


Chu Nhiên cười “Hờ hờ” hai tiếng, hôm qua, à hôm kia anh ta vẫn còn hỏi Thẩm Diệc Bạch có nhớ Lâm Tư Hàm không, anh ta còn cố ý khiêu khích khẳng định Thẩm Diệc Bạch không nhớ rõ. Thẩm Diệc Bạch lúc ấy phản ứng gì cũng không có, kết quả hôm nay quay đầu liền đi đón Lâm Tư Hàm.


Từ khi nào, Thẩm Diệc Bạch cậu ta có lòng tốt như vậy.


Lâm Tư Hàm ôm Tiểu Thập Tam ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Thẩm Diệc Bạch, Tiểu Thập Tam ngồi trên đùi Lâm Tư Hàm nghiêng đầu nhìn Thẩm Diệc Bạch, luôn kêu nhẹ mấy tiếng.


Đột nhiên vật mềm mại dưới tay Lâm Tư Hàm không còn. Tiểu Thập Tam từ đùi cô nhảy tới đùi của Thẩm Diệc Bạch.


Lâm Tư Hàm vẫn duy trì động tác vuốt mèo, “.............”


Sao bảo giống mèo Ragdoll rất dính người! Nó với Thẩm Diệc Bạch quen biết à? Sao lại hứng thú hừng hực mà nhào vào ngực người ta, một chút do dự cũng không có. Rõ ràng cô mới là mẹ ruột, mẹ ruột một tay nuôi nó lớn đó.


Thẩm Diệc Bạch cảm nhận được đùi mình có chút nặng, cúi đầu nhìn con mèo nhảy đến đùi, ngẩng đầu vẻ mặt ngốc nghếch mà nhìn anh, chần chờ, vươn tay ra gãi gãi cằm nó, “Tiểu Thập Tam?”


Tiểu Thập Tam vẫy đuôi, “Meow” một tiếng, tiện đà lấy lòng mà liếm liếm khớp xương ngón trỏ của Thẩm Diệc Bạch.


“Lại đây, Tiểu Thập Tam, buổi tối trở về có cá khô nhỏ.” Lâm Tư Hàm dỗ Tiểu Thập Tam nhảy lại, ai biết Tiểu Thập Tam chỉ xoay đầu kêu vài tiếng meow với cô, rồi lại tiếp tục liếm đầu ngón tay Thẩm Diệc Bạch.


Hứa Sênh Sênh nhìn hết sức vui mừng, giải vây giúp Tiểu Thập Tam: “Tiểu Thập Tam nhà chúng ta cũng là một con mèo tình đầu chớm nở rồi. Di truyền, giống mẹ nó, đều thích giá trị nhan sắc cao.”


Giống mẹ nó......


Thích giá trị nhan sắc cao............


Lâm Tư Hàm: !!!!


Thẩm Diệc Bạch học động tác vuốt mèo của Lâm Tư Hàm, ngón tay thon dài vuốt vuốt phần lưng mềm mại của Tiểu Thập Tam, nhìn về phía Lâm Tư Hàm.


Lâm Tư Hàm đối mặt với đồng tử đen nhánh của Thẩm Diệc Bạch, tim đập lỡ một nhịp, nghe thấy âm thanh chậm rãi của anh: “Di truyền?”


Bình Luận (0)
Comment