Kết Cục Của Việc Lấy Lòng Nhân Vật Phản Diện

Chương 3

Không nghi ngờ gì nữa, kế hoạch bỏ trốn của Lâm Chiêm thất bại thảm hại.

Vừa lết được một bước đã bị Hoa Nguyệt Phong phóng ra hương khí đánh ngất. Sau đó cậu không nhớ rõ mọi chuyện nữa, chỉ biết lúc tỉnh lại đã nằm trong Tập Hoa cung.

Vừa mở mắt liền thấy rèm đỏ tung bay theo gió, màn che mỏng mờ mờ phản chiếu đồ đạc bên trong, trang nhã mà không mất đi cái hoa lệ. Một hương thơm bí ẩn tràn ngập khắp phòng, cuốn lấy khứu giác làm cậu thoải mái vô cùng.

Xuyên qua khe hở, thoáng thấy trời xa mây đồi xanh mướt.

Hiện tại bên ngoài đang có mưa phùn, màn sương trắng xóa cuộn lại trên núi như giăng mắc cửi. Trong không khí tràn ngập một mùi hương ngọt ngào của hoa cỏ, nhẹ nhàng mà thư thái.

Lâm Chiêm bò dậy, chợt nhận ra quần áo trên người đã bị thay đổi, vô thức kiểm tra thân thể, không thấy có gì khác thường mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu mang đôi giày làm từ lụa vàng đi ra ngoài sảnh, ngang qua bàn trang điểm thì ngó thử dáng vẻ của bản thân.

Lâm Chiêm phát hiện chủ nhân của thân thể này chính là thiếu niên mà trước đó mình thấy trong tiềm thức.

Cậu nhìn kĩ một chốc, phát hiện khi thưởng thức ở khoảng cách gần gây sốc hơn nhiều so với lúc trước. Dung mạo trời sinh kinh diễm, tiên phong đạo cốt mang khí chất tuyệt trần, cao khiết không thể bất kính.

Lâm Chiếm thấy mình có hời rồi. Sở hữu vẻ ngoài mơ ước thì cuộc đời có thê thảm chút cũng không mất gì ha? Rồi thì từng bước một, cậu sẽ được phản diện che chở. Phấn đấu gian khổ gì gì đó không đáng nhắc tới, chỉ muốn làm cá mặn cả đời mà thôi.

Lâm Chiêm ra ngoài tẩm điện xem xét xung quanh, chợt nhân ra Tập Hoa cung vốn lơ lửng trên không. Bước qua cửa điện, đập vào mắt là một rừng đào cùng với tiên hoa, hương thơm thoang thoảng khiến cho con người ta cảm thấy dễ chịu.

Các gian được nối với nhau qua các dãy hành lang, phía dưới là mây trắng dịu mát, toàn bộ Tập Hoa cung ẩn hiện trong mây, như mộng như ảo.

Lâm Chiêm đi dọc hành lang một hồi, tò mò vươn tay ra chạm vào mây trắng, thử xem cảm giác mới lạ khi được lướt qua mây. Tới khi có một giọng nói truyền đến mới kịp hoàn hồn.

“Thái tử điện hạ, Cung chủ cho mời.”

Người tới là một thị nữ trẻ trung, nàng làm lễ với Lâm Chiêm rồi đưa tay ra hiệu mời.

Lâm Chiêm theo nàng đến một tòa cung khác, vừa bước vào đại sảnh đã thấy Hoa Nguyệt Phong đang ngồi trước án đề bút.

Y không nâng mắt lên, chỉ nhẹ liếc thân ảnh người tới, ôn nhu gọi: “Điện hạ.”

Lâm Chiêm thận trọng ừ một tiếng rồi đi tới gần y, thấp giọng hỏi: “Cung chủ gọi ta tới để phân phó việc gì?”

Hoa Nguyệt Phong ngừng bút, cuối cùng cũng chịu ngẩng lên nhìn Lâm Chiêm. Ánh mắt vẫn ôn nhu như trước, khóe miệng cong thành hình vòng cung đẹp mắt.

“Điện hạ gọi ta thận trọng như vậy thật là hổ thẹn. Ngài là Thái tử của Tiên giới, còn ta chỉ là một Cung chủ nho nhỏ mà thôi, Điện hạ không nên khách khí như vậy. Tuy ta ác danh lan xa nhưng cũng không phải một kẻ khát máu, ngài là khách của ta, vậy nên đừng sợ.”

Lâm Chiêm rặn ra một nụ cười cứng ngắc, tận lực khắc chế âm thanh run rẩy, “Cung chủ cứu ta khỏi chốn Tiên cung là đã có ân với ta, chắc chắn ta sẽ báo đáp Cung chủ thật tốt. Ra khỏi Tiên cung thì không còn là Thái tử nữa, Cung chủ có gì cứ việc phân phó, ta sẽ làm hết sức mình.”

Lâm Chiêm nghĩ thầm: Không khách khí với đại lão thì chẳng khác nào đi tìm đường chết? Mà ta thì không muốn đâu.

Hoa Nguyệt Phong không tỏ ý kiến, vẫy tay ý bảo cậu đến gần chút, đợi người nọ dừng lại trước mặt mới nói: “Vậy làm phiền Điện hạ mài mực giúp ta được không?”

Lâm Chiêm sảng khoái đáp ứng, xắn tay áo lên đón lấy thỏi mực, chậm rãi mài mài.

Hoa Nguyệt Phong ngồi một bên quan sát, thấy động tác vụng về của cậu chàng mới lắc đầu nói: “Điện hạ phải dựng đứng thỏi mực mà mài, để ta chỉ cho.”

Lòng tay y chạm vào mu bàn tay của cậu, tạo thành tư thế ôm người, giữ lấy bàn tay phía dưới. Dưới bàn tay của hai người, y từ từ đẩy thỏi mực làm nó chuyển sang dạng nước.

Khung cảnh kiểu này Lâm Chiêm đã thấy vô số lần trong các bộ phim truyền hình và tiểu thuyết, thường thì đây chính là chìa khóa thúc đẩy quan hệ giữa nam nữ chính lên một bậc, vốn dĩ cậu thấy hành động này vô cùng ám muội.

Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cảnh tượng này sẽ xảy ra với chính bản thân mình. Bàn tay bị y giữ chặt, có thể cảm nhận rõ ràng độ ấm và xúc cảm khi chạm qua làn da.

Lâm Chiêm có chút bối rối, vô thức nhìn sang hướng khác, tuy vậy vẫn không dám trái ý y mà rút tay về.

Lát sau y buông người ra.

Lâm Chiêm trầm mặc một lát, che giấu đi vẻ khó xử trên mặt, học theo y nghiền mực.

Hoa Nguyệt Phong nhìn thoáng qua, hài lòng cười nói: “Điện hạ thật thông minh.”

Y tiếp tục cầm bút viết, Lâm Chiêm thi thoảng lại liếc y một cái, thấy chữ viết đẹp thì không khỏi ngạc nhiên. Vậy mà là một đại lão có học thức nha!

Sắc trời càng ngày càng tối, lúc tới giờ cơm Hoa Nguyệt Phong mới ngừng bút. Y đứng lên cất cuộn giấy, nghiêng đầu hướng ra ngoài điện, ý bảo Lâm Chiêm đi ăn tối với mình.

Lâm Chiêm gật đầu nói được, vẫn không dám tới gần y, rón rén theo sau, sợ xảy ra sơ xuất sẽ quấy rầy nhã hứng của người nọ.

Hoa Nguyệt Phong tựa hồ bất mãn với sự cẩn trọng của cậu, cố ý đứng lại chờ. Lâm Chiêm thấy y dừng lại thì cũng không dám tiến lên phía trước, thấp giọng hỏi: “Sao Cung chủ lại dừng bước?”

Hoa Nguyệt Phong thở dài một tiếng, xoay người túm lấy cổ tay áo cậu, kéo người ra cửa, vừa đi vừa nói: “Điện hạ vẫn sợ ta, quả nhiên là ta giống với ác quỷ địa ngục, bảo sao ngài không dám thân cận với ta?”

Lâm Chiêm nghe vậy thì hoảng sợ không thôi, cho rằng y tức giận nên vội vã xua tay tạ lỗi: “Không phải, không phải đâu mà, Cung chủ đẹp như vậy sao giống ác quỷ cho được? Chỉ là ta thiếu nhân tình của Cung chủ nên mới không dám làm càn mà thôi.”

“Quả nhiên tai tiếng làm hại ta rồi,” Hoa Nguyệt Phong bất đắc dĩ cười một tiếng, nhìn cậu nói: “Nếu không phải bị đẩy vào tuyệt cảnh thì có ai nguyện ý làm ma đầu giết người cơ chứ? Rốt cuộc thì lương thiện vẫn không bằng lời chửi bới của kẻ khác, thế nhân phỉ báng ta, bọn họ chỉ biết tin vào mấy lời tiên đoán.”

Đôi mắt y hơi hiện ra sự mất mát, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh lại, nhướng mày mỉm cười như trước.

“Mặc họ đi thôi, ta cũng chẳng thèm phân minh làm gì. Đã giết người thì không nói chuyện đúng sai.”

Lâm Chiêm bị y kéo đến hướng tẩm điện, nghe lời y nói lại liên tưởng tới lúc vừa biết thân thế của y, trong lòng cậu cũng cảm khái một phen.

Y cũng chỉ là một đứa nhỏ ngây thơ, vừa sinh ra đã bị Lục giới đuổi giết mấy trăm năm rồi trở thành ma đầu như vậy. Nếu nói y sai thì mấy thứ gọi là chính đạo trong Lục giới có ai không sai?

Lớp vỏ bọc xinh đẹp thường giỏi che dấu vết thương, dưới chiếc mặt nạ của y lại là một tâm hồn vỡ nát chịu đầy đau khổ.

Lâm Chiêm lặng lẽ nhìn vào sườn mặt người nọ, giờ phút này cậu không còn thấy đường nét ngây thơ của tuổi trẻ hiện hữu trên khuôn mặt y nữa, chỉ sót lại sự sát phạt và quyết đoán tận cùng.

Thiện lương trong tâm vẫn chưa mất đi, vậy nhưng chẳng ai biết được liệu y đã đổi thay hay chưa?

Trời tối rất nhanh, lúc bọn họ đến tẩm điện dường như đã chẳng nhìn rõ bên ngoài nữa rồi. Trong điện đốt nến, ánh lửa đỏ tràn ngập khắp phòng xua tan u ám của đêm đen.

Trên bàn đã bày biện đầy đủ thức ăn, hầu hết đều là những thứ quý hiếm cậu chưa từng được thấy. Có món điểm tâm hình dạng giống cục đá, trái cây như tinh thể, còn cả súp phát ra âm thanh khi thấy người tới.

Lâm Chiêm thực sự mở mang tầm mắt, sinh thời được thấy ăn đồ của thần tiên, trọng sinh cũng coi như không uổng phí.

Nhưng cậu vẫn kìm nén lòng hiếu kỳ không hỏi nhiều, dè dặt cầm chiếc bánh trước mặt lên ăn.

Bánh ngọt ở Tiên giới khác với nhân gian, cho vào miệng liền biến thành một làn sương khói, không cần nhai, chỉ cần nuốt hơi sương vào bụng sẽ thấy no.

Lâm Chiêm thấy vậy rất mới lạ, ăn thử một món khác trên bàn, kết quả vẫn như cũ.

Hoa Nguyệt Phong thấy cậu chỉ ăn hai món trước mặt, trong lòng biết người kia vẫn cố kỵ mình nên không dám duỗi tay. Dù cho cái ánh mắt thèm khát kia, cậu vẫn cố kiềm lại.

Hoa Nguyệt Phong không hiểu sao lại động lòng, nhớ tới lúc nhỏ y cũng nhát gan sợ hãi như vậy, đối mặt với đao thương kiếm vũ trong Lục giới, y chỉ có thể trốn vào một góc mà khóc thút thít. Sao phải giống với thời điểm y bất lực sợ hãi như vậy?

“Điện hạ.”

Lâm Chiêm nhận thấy giọng nói của y run run, vừa ngước lên đã bị đồ ăn y gắp cho chặn miệng lại.

Lâm Chiêm kinh ngạc nuốt xuống, ngơ ngác nhìn y không biết làm sao. Hình như cậu thấy trong mắt người nọ có chứa ánh nước, chớp mắt đã biến mất.

“Điện hạ vẫn còn sợ ta, dùng cơm cùng nhau cũng đề phòng như vậy, rõ ràng muốn ăn mà không dám duỗi tay gắp, chẳng lẽ ngài muốn ta đút ăn cho giống như trẻ con vậy sao?

Lâm Chiêm nghe lời y nói mà hai má đỏ bừng, bỗng nhận ra lúc nãy y dùng đũa của mình gắp thức ăn vào miệng cậu, vậy là.… bọn họ vừa hôn gián tiếp ấy hả?

Lâm trai thẳng cảm thấy bị đả kích!

“Không…. Không phải…. Cung chủ không cần…. không cần phải đút cho ta……”

Hoa Nguyệt Phong thấy cậu thẹn thùng chợt bật cười, một tay chống đầu dựa bàn nhìn cậu, vui vẻ nói: “Đút ngài một chút liền nói lắp, mặt cũng đỏ ửng cả lên, chẳng lẽ Điện hạ đang trộm nghĩ chuyện gì à?”

Mặt Lâm Chiêm bất giác lại đỏ thêm, liên tục xua tay lắc đầu phủ nhận: “Không có…… Ta chỉ không cẩn thận nên nghẹn thôi.” ăn sương:))

Hoa Nguyệt Phong không vạch trần cậu, đuôi mắt càng cong, khóe miệng cũng nhếch lên một vòng cung hoàn hảo.

“Ta không tin, đút thêm miếng nữa là biết ngài có nói dối hay không, Điện hạ có dám?”

Không đợi Lâm Chiêm nói gì, y đã cầm một miếng bánh nhét vào miệng cậu. Lúc đầu ngón tay rời đi còn nhẹ vuốt ve cánh môi khiến cả người Lâm Chiêm run lên, gương mặt khống kiềm được nóng bừng, càng ngày càng đỏ.

“Quả nhiên là Điện hạ gạt ta.”

Đầu sỏ gây tội ngồi một bên cười cợt, Lâm Chiêm chỉ thấy xấu hổ không thôi, hận không thể đào một cái lỗ chui xuống.

Hoa Nguyệt Phong biết cậu da mặt mỏng nên cũng không trêu chọc nữa, y đẩy đồ ăn phía xa đến gần cho cậu tự chọn.

Sau chuyện này Lâm Chiêm cũng thả lỏng đôi chút, dù bị y nhìn cũng không thấy mất tự nhiên nữa, ăn no mới ngừng.

Sau khi ăn xong, Hoa Nguyệt Phong lại kéo cổ tay áo cậu đi dạo trong đình viện tiêu cơm.

Lúc về đêm không khí trên mây giảm nhiệt, đi được một đoạn liền cảm thấy hơi lạnh. Hoa Nguyệt Phong nhận ra, thi pháp phủ một chiếc áo choàng lên vai cậu, Lâm Chiêm dần thấy dễ chịu hơn.

Tiêu cơm xong Hoa Nguyệt Phong lại lôi kéo cậu đi về tẩm điện, Lâm Chiêm ngừng ở trước cửa có chút do dự: “Chuyện đó…… đây là tẩm điện của ngươi…… Để ta vào cũng được à?”

Hoa Nguyệt Phong quay đầu nhìn cậu, khóe miệng mang theo ý cười sâu xa, “Em sợ ngủ cùng ta? Sợ ta trộm ăn em sao?”

Lâm Chiêm tự nhủ: Ta sợ ngươi thượng(dduj) ta.

Hoa Nguyệt Phong kéo người vào tẩm điện, giơ tay nhẹ vỗ lên vai cậu, xem như trấn an.

“Điện hạ lại nghĩ đi đâu vậy? Ta sẽ không làm gì ngài đâu, chỉ muốn ngài nghỉ ngơi cùng ta mà đã sợ rồi? Điện hạ nhát quá đi. Nếu ngài không muốn ngủ cùng giường thì cũng không cần miễn cưỡng, kêu thị nữ tới đưa chăn đệm, ta ngủ trên mặt đất là được.” Cái jztr, cả cái Tập Hoa cung có một phòng ngủ cho 2 đứa bây hay gì:Đ?

Lâm Chiêm sợ chọc giận đại lão nên cũng không dám cự tuyệt thêm nữa, thấp giọng nói: “Để ta ngủ trên đất cho, giường của Cung chủ vẫn là để ngươi ngủ đi thôi.”

Hoa Nguyệt Phong lại nói: “Điện hạ là Thái tử, còn ta chỉ là một ma đầu, luận thân phận luận địa vị đều thấp kém hơn, Điện hạ ở trên, ta ở dưới.”

Không hiểu sao Lâm Chiêm thấy kiểu biểu đạt này có gì đó rất kì quái. Nhưng nhìn thái độ kiên quyết của y cũng không dám trái lời, đành phải gật đầu đồng ý.

Hoa Nguyệt Phong cười kéo tay cậu đến mép giường, nhét người vào nệm rồi chỉnh lại góc chăn, xong xuôi mới gọi thị nữ đem chăn đệm tới, ngủ ở dưới giường của chính mình.

“Điện hạ nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đừng sợ ta nữa nha.” nghe cưng ghee
Bình Luận (0)
Comment