Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 138

Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 138: MÓN QUÀ CỦA ÂN THIÊN THIÊN

Cái cảm giác bất chợt muôn tía nghìn hồng đó là như thế nào?

Lần đầu tiên Cảnh Liêm Uy cảm nhận được: rõ ràng hiện tại đang là tháng chín mùa thu, nhưng sao anh lại có cảm giác như đã sang đến mùa xuân trăm hoa đua nở.

Anh không phải chưa từng thấy những điều này của Ân Thiên Thiên, nhưng khi tất cả những gì cô làm là vì anh thì anh cảm thấy tim anh như muốn ngừng đập…

Trong tiểu thuyết thường nói: cảm giác khi yêu không phải gạt người đâu.

Ân Thiên Thiên đứng yên tại chỗ, mặt khẽ ửng đỏ và có chút ngượng ngùng.

Cảnh Liêm Uy nhìn chằm chằm Ân Thiên Thiên, sau khi anh đi vào, anh hôn nhẹ lên trán cô và nhỏ tiếng nói cô đợi anh chút.

Đợi đến khi anh quay trở ra, trên người Cảnh Liêm Uy mặc bộ đồ vest đuôi tôm màu đen, khi anh đứng bên cạnh Ân Thiên Thiên, hai người trông thật đẹp đôi.

Sau khi Cảnh Liêm Uy đi đến bật chiếc máy nghe nhạc kiểu cổ điển lên, rồi quay lại và khẽ cúi người, chìa tay về phía Ân Thiên Thiên, khóe miệng cô nở nụ cười tươi.

Cảnh Liêm Uy có vẻ như rất vừa lòng với hiệu quả của ngày hôm nay…

Trong phòng, hai người ôm nhau khiêu vũ, dáng người màu hồng uyển chuyển đến lay động lòng người, dáng người màu đen vững vàng, hình bóng hai người khẽ lấp lánh dưới ánh sáng của ngọn nến, bước chân nhịp nhàng, ánh mắt nhìn nhau không rời, khiến cho Ân Thiên Thiên cảm giác hơi thở của cô có phần gấp gáp, não cô không còn khả năng suy nghĩ giống như đang thiếu dưỡng khí…

Bỗng nhiên, phần lưng trắng nõn của cô bị áp sát vào bức tường lạnh như băng, tay anh mạnh mẽ ghì chặt lấy eo cô, cơ thể Ân Thiên Thiên khẽ cong thành hình cánh cung, bụng nhỏ nhắn của cô áp sát vào người Cảnh Liêm Uy, ánh mắt cô bắt gặp ánh nhìn sâu thẩm trong mắt anh.

Khóe môi khẽ cong lên, Cảnh Liêm Uy một tay ôm eo cô, tay còn lại vuốt v e gương mặt tinh tế của cô, đôi mày thanh tú, khóe mắt tinh xảo, làn da mềm mịn, sau đó dừng lại trên bờ môi đỏ mọng khêu gợi của cô…

Ân Thiên Thiên có chút không thoải mái, cô có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở gấp gáp của anh, nhưng bây giờ cả hơi thở của bản thân cô cũng không như bình thường, cô muốn đẩy anh ra rồi nhanh chân chạy ra cửa lớn để hít thở, nhưng … rõ ràng tay cô đang đặt trên ngực anh, mà … không nỡ…

Trong tích tắc, Ân Thiên Thiên định cắn môi mình theo bản năng, nhưng cô không ngờ môi cô đang cắn ngón tay của Cảnh Liêm Uy đặt trên môi cô từ nãy giờ…

Khẽ thở nhẹ, ánh mắt của Cảnh Liêm Uy nhíu lại nguy hiểm, tay anh giữ lại đầu cô rồi hung hăng hôn lấy môi cô…

Cô vợ nhỏ bé của anh, không biết cách quyến rũ người khác, nhưng lại biết quyến rũ người hơn bất cứ ai.

Lúc lâu sau, đến khi Ân Thiên Thiên không thở được nữa, cô mới đưa tay đẩy anh ra, lúc này Cảnh Liêm Uy mới miễn cưỡng buông nhẹ cô ra, anh nhìn cô thở hổn hển trong lòng mình, màu son trên môi cũng nhạt bớt, hình ảnh đó càng khiến cho Cảnh Liêm Uy không nhịn được khẽ bật cười…

Ân Thiên Thiên bực mình, cô cũng mặc kệ là chỗ nào, định mở miệng cắn vào ngực anh, nhưng không ngờ cằm của cô đã bị anh giữ lấy, anh thì thầm nói: “Thiên Thiên, em hôm nay có phải là nên dịu dàng với anh chút không?”

Vừa nhắc đến, Ân Thiên Thiên mới sực nhớ ra hôm nay là sinh nhật của anh, cô khẽ xoay đầu không nhìn anh nữa.

Dáng vẻ hơi mím môi của cô càng thêm khiến đối phương quyến luyến, gần như là vô thức, Cảnh Liêm Uy định cúi đầu hôn cô nhưng không ngờ đúng lúc Ân Thiên Thiên quay đầu lại, môi cô hôn nhẹ lên ngực anh…”

Màu son diễm lệ hằn in lên trên chiếc áo sơ mi màu trắng của anh, nhìn thế nào cũng cảm nhận được hương vị tình yêu.

Ân Thiên Thiên định lên tiếng xin lỗi, nhưng không ngờ bờ môi mọng đỏ của cô đã bị Cảnh Liêm Uy khóa chặt.

Thiên Thiên của anh, chỉ cần động tác cử chỉ nhỏ của cô cũng có thể khiến cho anh trở nên điên cuồng…

D*c vọng bùng lên, Cảnh Liêm Uy khẽ hé mở mắt quan sát phản ứng của Ân Thiên Thiên, bàn tay anh di chuyển chậm rãi từng chút trên cơ thể cô, Ân Thiên Thiên lúc này giống như đứa trẻ bị cướp lấy hơi thở, cô chỉ biết uể oải đáp lại hơi thở gấp gáp bá đạo của anh, tâm trạng có vẻ như không có gì đặc biệt, nhưng cơ thể cô lại thật thà phản ứng, mềm mại áp vào ngực anh.

Anh đoán: lúc này đây chắc trong đầu cô đang bối rối, hoảng loạn, dè chừng, hoặc thậm chí là muốn đẩy anh ra… nhưng, món ngon đã ở ngay miệng thì có ai chịu nhả ra?

Người khác có hay không thì anh không cần biết, nhưng Cảnh Liêm Uy anh chắc chắn sẽ không.

Ánh sáng mờ ảo trong phòng khách, các món ngon trên bàn cố gắng tỏa mùi thơm của mình ra để hấp dẫn chủ nhân đến dùng, tiếng nhạc nhẹ nhàng tựa hồ như được phát ra từ phía chân trời, và anh đang ở trước mặt cô, cố tình khóa cô ở giữa anh và bức tường, anh buông thả cho môi mình nhẹ hôn cô, hơi thở gấp gáp hơn…

Mỗi lần anh lấn lướt thêm, có vẻ như Ân Thiên Thiên đều có thể cảm nhận được linh hồn mình đang rung động!

Cô đang rất bối rối, và cũng rất hồi hộp, cô sợ nhất là đến sau cùng lại vì chứng sợ tình d*c của mình mà cuối cùng sẽ bị cắt ngang đột ngột, cơ thể cô đang thỏa hiệp, não bộ của cô đang đấu tranh, cả người Ân Thiên Thiên trở nên không được bình thường cho lắm.

Toàn bộ thay đổi đều không thoát được con mắt của anh, nhìn tình hình có thể thuận lợi từng bước tiến hành tiếp, đến bản thân anh cũng cảm thấy không gian vô cùng thích hợp, không chừng sau đêm nay thì Thiên Thiên sẽ không còn hội chứng sợ tình d*c chết tiệt đó nữa…

Đột nhiên, điện thoại của Cảnh Liêm Uy ở phòng khách đổ chuông…

Trong phút chốc Ân Thiên Thiên bình tĩnh lại, cô liền đẩy anh ra như lo sợ bị ai đó nhìn thấy cảnh thân mật của hai người, Cảnh Liêm Uy không đề phòng bị bất ngờ nên anh bị đẩy ra, anh vừa định áp sát lại cô thì Ân Thiên Thiên đã giục anh đi nghe điện thoại.

Anh hít thở thật sâu rồi đ è xuống cảm xúc d*c vọng đang bừng cháy của mình, anh bất mãn đi ra nghe điện thoại.

Ân Thiên Thiên nhìn bộ dạng tức giận của anh khi nói chuyện điện thoại với Điền Vinh thì không nhịn được bật cười. Cô chỉnh lại đầu tóc rồi quay người đi lấy quà sinh nhật mà cô đã chuẩn bị cho anh, đến khi cô quay lại thì cơn bực mình của Cảnh Liêm Uy cũng đã vơi đi bớt, cuộc điện thoại cũng đã kết thúc.

Anh quay đầu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của Ân Thiên Thiên, khóe môi Cảnh Liêm Uy lại nở nụ cười tươi không dập tắt được, anh đưa tay kéo cô đến sát người mình, nhưng lại bị phần quà cô đưa ra chặn ngay chính giữa.

Ân Thiên Thiên nhìn anh, mỉm cười và nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

Chân mày anh khẽ động, giờ anh không có tâm trạng để xem cái đồng hồ đó, cái đồng hồ đó anh đã không dưới một lần lén sau lưng Ân Thiên Thiên mở ra xem, nên đến cả chi tiết nhỏ nhất trên đồng hồ anh cũng có thể tả được, giờ anh làm gì còn tâm tư muốn xem nữa?

Kết quả là Cảnh Liêm Uy đặt hộp quà sang bên cạnh, Ân Thiên Thiên thấy vậy liền hỏi: “Anh không xem thử có hợp với anh không à? Em không biết anh thích gì, nghĩ anh là bác sỹ, chắc sẽ thường xuyên dùng đến ống nghe bệnh nên em mua tặng anh.”

Câu nói này của cô giống như gáo nước lạnh tạt vào Cảnh Liêm Uy, nhưng tạm thời mới đổ được phân nửa, phân nửa còn lại là khi Cảnh Liêm Uy cuối cùng cũng có tâm tư mở hộp quà hình chữ nhật ra xem.

Hộp đựng đồng hồ là hộp vuông được bọc vải nhung trang trọng và đẹp mắt, còn hộp đựng ống nghe bệnh là hộp dẹt và lớn hơn, lớp vải nhung màu đen bên ngoài tôn thêm vẻ sang trọng khác thường…

Cảnh Liêm Uy ngẩng mắt lên nhìn Ân Thiên Thiên mà không nói gì.

Ống nghe bệnh?

Chính xác thì cho dù anh là bác sỹ ngoại khoa thì cũng thường hay sử dụng đến ống nghe bệnh, nếu như anh chưa từng nhìn thấy cái đồng hồ đó thì anh cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ với món quà này, nhưng bây giờ điều mà anh muốn biết hơn chính là cái đồng hồ đó Ân Thiên Thiên mua tặng cho ai?

“Anh không thích sao?” Cô dè dặt nhìn biểu cảm của anh và phát hiện ra anh hơi khác thường, trong lòng cô có chút hồi hộp: “Hay là để em đổi món khác cho anh vậy?”

“Không không, chỉ là anh hơi bất ngờ khi em mua ống nghe bệnh cho anh thôi.” Cảnh Liêm Uy cong khóe môi, thần sắc không thay đổi.

Ân Thiên Thiên nhìn anh không có gì vẻ gì là không ưng ý, cô mới thở phào nhẹ nhõm: “Em còn sợ anh không thích chứ, em không biết anh cần gì, nên chỉ mua theo suy nghĩ của em thôi, anh thích là tốt rồi.”

Cảnh Liêm Uy nhìn dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của Ân Thiên Thiên, anh không nhịn được đưa tay ôm cô vào lòng mình, khuôn mặt tuấn tú nhìn thẳng mặt cô.

Ân Thiên Thiên không dám nhìn thẳng anh, chỉ nhỏ tiếng hỏi: “Anh không đói sao? Em đói lắm rồi, em đi ăn đây.”

Tâm trạng buồn bực của Cảnh Liêm Uy vì câu nói này của cô mà cảm thấy dễ chịu hơn, anh khẽ thì thầm bên tai cô: “Thiên Thiên, em có biết trong tình huống này mà em nói là em đói thì anh sẽ hiểu theo ý như thế nào không?”

Ân Thiên Thiên không phải là bé con ở trường mầm non, nếu như anh không đặc biệt nhấn mạnh thì có thể cô sẽ không hiểu, nhưng đây là anh cố tình nhấn mạnh ám chỉ thì làm sao mà cô không hiểu cho được? Mặt cô lập tức đỏ bừng lên, cô đưa tay đẩy anh ra.

“Cảnh Liêm Uy, anh lưu manh!” Cô khẽ hô lên, đôi mắt trong trẻo ngượng ngùng nhìn anh.

Tâm trạng của Cảnh Liêm Uy lúc này tốt hơn bao giờ hết, anh ôm chặt cô và tiếp tục nói: “Em nghĩ xem có phải là em nên đổi cách xưng hô hay không hả bà xã?”

Hai chữ cuối cùng, Cảnh Liêm Uy ghé sát vào tai cô nói, âm thanh truyền vào tai cô làm toàn thân cô tê rần.

Cô khẽ cắn môi, nhìn anh, nhưng không nói lời nào.

Hai chữ ‘bà xã’ này, Cảnh Liêm Uy không chỉ ghé sát tai cô mà còn nói rất chậm rãi. Cho dù trước đó cô không biết cái xưng hô đó thì bây giờ cũng đã biết rồi!

Đột nhiên, Ân Thiên Thiên phát hiện Cảnh Liêm Uy đúng là người đàn ông ‘hư’!

Người đàn ông ‘hư’ thực thụ đúng nghĩa!

Ân Thiên Thiên không nói thì Cảnh Liêm Uy sẽ không hành động, anh chỉ là thỉnh thoảng dùng đầu mình cọ vào mặt, cổ và vai cô, dáng vẻ giống như chú chó lớn đang làm nũng với chủ, và Ân Thiên Thiên lại có chút không thoải mái…

“Cảnh Liêm Uy, anh đừng lộn xộn nữa…” Cô giãy dụa thân mình để tránh động tác của Cảnh Liêm Uy, giọng nói mang vẻ bất lực.

Người đàn ông này luôn như vậy, dùng dáng vẻ vô tội của mình để ‘lừa’ cô hết lần này đến lần khác, mỗi lần cô cảm thấy mình trưởng thành hơn thì nghĩ lại mới phát hiện thật ra từng chút từng chút một sự trưởng thành của cô đều từ anh mà ra, bây giờ cô có thể không sợ Ân Nhạc Vy, có thể không quan tâm đ ến Mộc Yên Nhiên, biết lấy lòng bà nội Cảnh, toàn bộ những điều đó đều do Cảnh Liêm Uy dạy cô…

Cách mà người đàn ông này dạy người khác trưởng thành luôn thực tế và xác thực đến như vậy…

Nói chung thì Ân Thiên Thiên vẫn bị đánh bại, cô đưa tay vòng qua eo anh, khẽ nói: “Ông xã, sinh nhật vui vẻ.”

Đây là lần đầu tiên, Ân Thiên Thiên gọi anh như vậy trước mặt anh, vốn dĩ nghĩ rằng sẽ có cảm giác nổi da gà nhưng thực tế thì cơ thể anh lại tràn đầu cảm giác ấm áp.

Nếu như một ngày nào đó, có người như vậy ở bên cạnh bạn, bạn yêu người đó, người đó cũng yêu bạn, hai người bên nhau, xưng hô đơn giản, hoặc ngày kỷ niệm đơn giản cũng sẽ trở thành kỷ niệm đẹp đáng nhớ của hai người, không cần biết qua bao lâu, trải qua bao nhiêu giông bão, rồi sẽ có ngày khi nhớ lại thời khắc đêm nay, bạn sẽ bất giác nở nụ cười…

Bình Luận (0)
Comment