Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 171

Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 171: THAY ĐỔI ĐỘT NGỘT

Cảnh Liêm Uy lái xe nhanh như tên phóng, tiếng súng bén nhọn vang lên trên con đường trong đêm tối cực kỳ chói tai.

Trái tim Ân Thiên Thiên và Đào Ninh đều muốn nhảy lên khỏi cổ họng, hai mắt nhắm chặt lại không dám mở ra.

Xe lấy tốc độ nhanh chóng rẽ trái rẽ phải phải khiến cho các cô bị lắc lư không nhẹ, Ân Thiên Thiên cố gắng bảo vệ Đào Ninh, cô vẫn còn nhớ cô ấy là người mang thai, làm sao có thể là người chịu đựng được tình huống như thế này…

Đôi môi mỏng mím lại thật chặt, mắt phượng nhìn thẳng tắp về bọn người kia đang đuổi sát ở sau lưng của bọn họ không chịu buông.

Đột nhiên Cảnh Liêm Uy rẽ trái một cái, lái xe đến một con đường khác, chạy thẳng về một phương hướng khác. Xe đuổi theo ở phía sau bị lệch đường, nhanh chóng thay đổi phương hướng đuổi theo bọn họ…

Âm thanh lốp xe cọ sát với mặt đất như đang gào thét, tiếng súng vang lên, mạng sống như treo trên sợi tóc, còn có tiếng hít thở gấp gáp trong không gian xe khiến cho người khác nhịn không được mà đổ mồ hôi lạnh. Ân Thiên Thiên can đảm mở mắt nhìn về phía người đàn ông đang lái xe, trong con người đều đầy ắp sự lo lắng.

Xuyên qua kính chiếu hậu, Cảnh Liêm Uy chạm phải ánh mắt của Ân Thiên Thiên, khóe miệng nở một nụ cười.

Có anh ở đây, anh sẽ không để cho bất cứ người nào làm tổn thương cô…

Sau một cuộc rượt đuổi, cuối cùng Cảnh Liêm Uy cũng gặp được một chiếc xe trong màn đêm tăm tối, chiếc xe đó không phải là của ai khác mà là của Trình Thiên Kiều. Trình Thiên Kiều rút súng của mình ra, trực tiếp bắn về lốp xe đối diện đang chạy phía sau.

Pằng pằng pằng pằng.

Bốn tiếng súng đơn giản, lốp xe bởi vì trở lực đột nhiên bắn tới nên vang lên âm thanh chói tai, xe bị buộc phải ngừng lại. Vẻ mặt Trình Thiên Kiều nghiêm túc chuẩn bị tiến lên, người đàn ông trên xe lại bước xuống xe xả một trận súng hỗn loạn về phía bên này, bộ dáng kia không hề để ý tình huống bên này chút nào. Ân Thiên Thiên ôm chặt Đào Ninh trong lồ ng ngực của mình, Cảnh Liêm Uy cũng dùng hai tay che chở đầu của mình, duy chỉ có Trình Thiên Kiều đang nổ súng với hai người kia.

Sau mấy tiếng súng vang lên, ở bên ngoài cuối cùng cũng dần dần yên tĩnh lại…

Ở phía xa có ánh sáng của đèn dần dần chiếu tới, có lẽ là có người đến rồi, hai tên kia nhanh chóng xoay người chạy trốn, Trình Thiên Kiều không nói hai lời liền nhanh chóng đuổi theo…

Sau khi giành được phần thắng, Cảnh Liêm Uy để cho người mà Cát Thành Phong mang đến qua xác định bên ngoài đã an toàn mới để cho Ân Thiên Thiên và Đào Ninh bước xuống xe.

Sắc mặt của hai người phụ nữ đều bị dọa đến trắng bệch.

Đây là tốc độ và k1ch thích sao?

Hai người bọn cô cũng không dám thử.

“Cậu chủ, bên phía bệnh viện hình như đã làm lớn chuyện rồi, nghe nói có ba người bệnh nhân ngày hôm nay đã bị móc hết tất cả nội tạng.” Cát Thành Phong cũng không hề tránh né Ân Thiên Thiên và Đào Ninh mà trực tiếp nói chuyện: “Cô hai Hướng là người thứ tư.”

Sắc mặt Ân Thiên Thiên và Đào Ninh càng ngày càng tái nhợt.

Cảnh Liêm Uy đưa tay nắm chặt lấy tay của Ân Thiên Thiên, nhẹ nhàng dỗ dành cô, ánh mắt lại hung dữ nhìn về phía Cát Thành Phong.

Cát Thành Phong sờ sờ đầu mũi của mình, lập tức im lặng.

Cũng đã nhìn thấy chuyện bắn nhau ì đùng, sẽ còn sợ mấy câu nói này à?

Bỗng nhiên Ân Thiên Thiên nhớ đến Hướng Thực và Hướng Linh hình như vẫn còn trong bệnh viện, vẻ mặt lập tức thay đổi. Dù Hướng Thực phụ bạc cô nhưng cuối cùng cũng không đến mức để cô gặp tai nạn như thế này, những người này cũng chỉ bởi vì bọn họ đã phá vỡ kế hoạch của bọn hắn cho nên cứ đuổi theo bọn họ mãi không chịu buông. Hướng Thực và Hướng Linh vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, một người còn bị đánh thuốc mê, không biết có chuyện gì hay không…

“Cảnh Liêm Uy, Hướng Thực và Hướng Linh…” Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng nói một câu, vẫn chưa nói xong nhưng ý nghĩa đã quá rõ ràng.

Cảnh Liêm Uy trầm mặc một lát mới nói: “Bây giờ hai người các em không thích hợp để qua đó, anh sẽ chú ý, bây giờ các em về nhà nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì thì ngày mai hãy nói.”

Ân Thiên Thiên cũng nhớ đến sức khỏe của Đào Ninh, lúc này mới không nói chuyện ở bệnh viện nữa, cũng tạm thời gác xuống chuyện của bà.

Buôn bán nội tạng thật sự không phải là chuyện đùa…

Bây giờ đã đến nửa đêm, Ân Thiên Thiên đưa Đào Ninh về thành phố M nhưng lại không ngủ được, cho tới giờ khắc này, trong lòng cô vẫn sợ hãi chuyện lúc nãy như cũ.

Rõ ràng là trong bệnh viện vậy mà lại có thể xảy ra chuyện như thế này, lá gan của những người đó không phải là quá lớn rồi ư?

Đã có nội tạng của ba bệnh nhân bị mất hết, chỉ cần Ân Thiên Thiên nghĩ đến chuyện này là sắc mặt chịu không nổi mà trắng bệch…

Nội tạng của một người bao gồm cả tim, lá lách, phổi, gan đủ loại đều nhét vào trong bụng, thế nhưng lúc những cơ quan này bị người khác móc ra, thứ còn lại cũng chỉ là một cái xác. Huống chi cô còn từng nghe nói những người buôn bán nội tạng càng ngày càng phách lối, bắt cóc người liền trực tiếp móc nội tạng của họ ra khi họ còn sống sờ sờ.

Sức khỏe của Đào Ninh không tốt bằng Ân Thiên Thiên, mang thai hơn một tháng rồi, không tránh được việc có đủ loại phản ứng. Trong não đột nhiên lướt qua hình ảnh máu chảy liền nhịn không được mà xông thẳng vào nhà vệ sinh, bắt đầu nôn ói.

Ân Thiên Thiên chạy theo vào, đứng ở bên cạnh vốc nước giúp cô ấy, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cô ấy.

Ụa ụa.

Từng trận âm thanh truyền tới, nhưng Đào Ninh hết lần này đến lần khác cũng không ói ra thứ gì.

Qua một lúc lâu, dường như Đào Ninh đã mất hết sức lực mà dựa vào người của Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên im lặng một lát mới mở miệng hỏi: “Đào Ninh, có thể nói cho tớ biết không, đứa nhỏ này là của ai?”

Thân thể Đào Ninh cứng đờ trong chốc lát, chỉ có thể lắc đầu mà không nói chuyện…

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Ân Thiên Thiên cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.

Không nói thì không nói, cũng có một ngày cô chắc chắn sẽ biết được người đàn ông đó là ai, mang đến cho Đào Ninh sự tuyệt vọng, cũng mang đến cho cô ấy hi vọng…

Buổi sáng ngày hôm sau.

Ân Thiên Thiên mở tivi lên, nhìn thấy bên trong tivi là tin tức về vụ việc xảy ra ở bệnh viện, hai người phụ nữ đều kinh ngạc trừng lớn mắt, có làm như thế nào cũng không ngờ được chuyện lại phát triển đến bước này.

“Dựa vào thông tin có được, bắt đầu từ chiều ngày hôm qua ở bệnh viện Ngũ Thành lần lượt có ba người bị hại đang sống sờ sờ lại bị móc nội tạng từ trong thân thể ra, đợi đến lúc cảnh sát chạy đến nơi thì ba người bị hại này đã không còn thân thể hoàn chỉnh nữa. Sở dĩ chuyện này bị bại lộ là do tối ngày hôm qua cánh tay của cô hai nhà họ Hướng bị thương, cho nên được đưa đến bệnh viện, cậu Hướng bởi vì sự nhắc nhở của bạn bè nên phát hiện chuyện có chút kỳ lạ…”

“Người thân của ba người bị hại đã đến hiện trường vào khuya ngày hôm qua, mọi người đều hối hận không thôi. Dựa theo lời nói của bọn họ, bọn họ đều nghĩ ý kiến của bác sĩ đưa ra đều là thứ tốt nhất, liền nghe theo đề nghị của bác sĩ mà làm “Kiểm tra toàn thân”, bởi vì đều là người của thành phố T, cho nên không ai ngờ rằng chuyện lại phát sinh thành thế này. Bác sĩ và y tá trong bệnh viện chỉ nói là người bệnh ngủ quá sâu, đừng nên làm phiền, cho nên bọn họ cũng không hỏi thăm thêm, chính vì vậy mới cho tội phạm có cơ hội…”

“Cô hai nhà họ Hướng là nạn nhân thứ tư vào khuya đêm hôm qua, tuy nhiên cậu chủ Hướng đã phát hiện kịp thời và sự can thiệp kịp thời của phía cảnh sát, đáng tiếc là sau khi tội phạm bị phát hiện không chỉ không hề sợ hãi mà còn trực tiếp xảy ra tình huống quyết liệt với cảnh sát. Lúc cậu chủ Hướng xông vào phòng giải phẫu để cứu em gái của mình, bả vai đã bị trúng một phát súng.”

“Trước mắt, tất cả tình huống vẫn còn nằm trong diện quan sát, chúng tôi sẽ tiếp tục đưa thêm thông tin.”

Hướng Thực bị thương rồi?

Vậy Cảnh Liêm Uy thì sao?

Dường như là ngay lập tức, Ân Thiên Thiên lấy điện thoại gọi điện thoại cho Cảnh Liêm Uy, điện thoại vẫn luôn vang lên tiếng “tút tút”, nhưng phía bên kia lại không có ai nhận điện thoại, một cuộc liên tiếp một cuộc. Rốt cuộc đến lúc Cảnh Liêm Uy nhận điện thoại, Ân Thiên Thiên thiếu chút nữa vui đến phát khóc.

Sống mái với nhau.

Từ ngữ như thế này cách xa với cuộc sống của cô biết bao nhiêu, mua bán nội tạng trái phép cách xa cuộc sống của cô bao nhiêu, vậy mà tất cả những chuyện này đều xuất hiện trước mắt cô vào tối hôm qua.

Anh không trở về cùng với hai người các cô, khiến cô lo lắng suốt cả một đêm.

“Thiên Thiên…” Anh nhẹ giọng gọi một tiếng, bên trong âm thanh của Cảnh Liêm Uy đều mang theo chút mệt mỏi: “Sao vậy?”

Rốt cuộc Ân Thiên Thiên vẫn khẽ nấc lên một tiếng, lập tức hỏi: “Anh có sao không vậy?”

Cảnh Liêm Uy ở đầu dây bên kia sửng sốt một chút, lúc này anh mới nhớ đến suốt cả một đêm cũng không gọi một cuộc điện thoại báo bình an cho cô, mà lúc này tin tức Hướng Thực bị thương hẳn đã truyền ra bên ngoài, chắc là cô sợ dây đến trên người mình đi?

“Anh không sao, em yên tâm đi.” Khóe miệng Cảnh Liêm Uy nhẹ cong lên, bỗng nhiên Cảnh Liêm Uy cảm thấy cảm giác mệt mỏi đều tan biến đi rất nhiều.

Ân Thiên Thiên gật đầu lung tung, cùng lúc đó hiện trường trực tiếp trên tivi và âm thanh bên phía Cảnh Liêm Uy đồng thời truyền đến.

“Tôi là vũ công múa balê, tôi sẽ trở thành vũ công múa balê nổi tiếng nhất trên thế giới, haha…”

Bên trong tivi, Hướng Linh đột nhiên lại xuất hiện, trên áo màu trắng đã hiện vết máu chảy bị thẩm thấu, càng ngày càng lan rộng hơn, bộ dáng kia căn bản chính là vết thương đã bị nứt ra, nhưng hết lần này đến lần khác lại không có ai dám đến gần Hướng Linh, bởi vì trong tay của cô ta đang cầm hai con dao phẫu thuật.

Ánh sáng phản chiếu, mức độ sắc bén của dao phẫu thuật không hề kém bất cứ thứ gì khác.

Trong đại sảnh của bệnh viện, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn một màn trước mắt này…

“Cô hai nhà họ Hướng, đây là chuyện gì vậy.”

Hướng Linh đi chân đất dẫm trên sàn nhà lạnh băng, mặc áo len màu trắng và quần jean nhẹ nhàng nhảy múa, mái tóc toán loạn lung lay lung tung trong gió.

“Ha ha ha, tôi muốn làm vũ công múa ba lê nổi tiếng nhất trên thế giới, tôi muốn múa bài Thiên Nga Trắng, tôi muốn múa bài Thiên Nga Đen, tôi muốn ưu tú hơn bất kỳ ai trên cuộc đời này.” Hướng Linh vừa xoay tròn vừa lẩm bẩm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự cố chấp, trong hai tròng mắt đã không có chút ánh sáng nào: “Tôi phải ưu tú hơn chị Sa, tôi cũng phải để cho đàn ông trên cả thế giới này đều yêu tôi. Ha ha ha, tôi là người ưu tú nhất…”

Bộ dáng Hướng Linh không bình thường đã khiến cho tất cả mọi người ở hiện trường đều bị ngốc lăng, cả nửa ngày cũng không hồi thần lại nổi.

Chân mày Cảnh Liêm Uy cau chặt lại, sau khi nói một tiếng với Ân Thiên Thiên thì mới cúp điện thoại.

Người nhà họ Hướng đã rất nhanh xuất hiện trên màn hình, hai mắt Ngụy Chiêu Dung đỏ bừng như là bộ dáng trải qua sự đau khổ, hai con ngươi Hướng Quang Hùng đều tràn đầy tơ máu, tức giận có, trái tim đau nhức cũng có, Ân Nhạc Vy cũng một mặt kinh ngạc nhìn về phía Hướng Linh.

Hôm qua vẫn còn tốt mà, sao hôm nay lại… điên rồi chứ?

Cô hai nhà họ Hướng bởi vì chuyện đánh nhau lần trước ở quán karaoke đã bị tất cả mọi người ở thành phố T biết đến đến, cho dù lúc đó Hướng Linh có ngang ngược càn rỡ như thế nào, nhưng bàn về trình độ ba lê thì cũng coi là cực cao, nhưng hôm nay có nhìn như thế nào cũng cảm thấy không đúng.

Đèn flash xung quanh đều điên cuồng nhấp nháy, trong lòng mọi người đều có suy đoán nhưng không có ai mở miệng nói ra.

Cô hai nhà họ Hướng điên rồi.

Đột nhiên Hướng Linh đang xoay tròn lại ngừng lại, lúc này mới mờ mịt nhìn về con dao giải phẫu vẫn bị cô ta nằm trên tay, cái đầu nhỏ hơi nghiêng qua, ngây ngốc nhìn rồi nhỏ giọng thì thầm: “Sao thứ này là ở trên tay của mình chứ?”

Giây tiếp theo, Hướng Linh làm ra một hành động khiến cho tất cả mọi người đều há hốc miệng kinh ngạc.

Một cái tay kéo cao áo của mình lên, máu thịt trên bụng be bét, thấp thoáng còn có thể nhìn thấy dấu vết của ruột non, mà Hướng Linh thì giơ dao lên, trực tiếp đâm vào miệng vết thương của chính mình…

Bình Luận (0)
Comment