Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 185

Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 185: QUẤN QUÝT NHƯ SAM

Ân Thiên Thiên bò dậy, muốn lấy gọi cho nhà trường một cuộc để xin nghỉ học, nào ngờ đến lúc cầm điện thoại mới biết đã bị tắt máy, cô lập tức mở máy lên, lại bị tiếng rung của nó làm giật mình.

Tin nhắn nhảy lên đầy màn hình không ngớt, nhắc nhở rằng cô có vô số cuộc gọi nhỡ cũng như vô số tin nhắn chưa đọc.

Còn chưa kịp nhìn thêm chút nào, điện thoại của Ân Thiên Thiên đã đổ chuông, là Ân Thiên Tuấn gọi tới.

“Alo? Anh ạ…” Vẫn còn chưa nói dứt câu, tiếng động từ phía bên kia đầu dây đã khiến cô sững sờ.

Nơi Ân Thiên Tuấn đang ở vô cùng ồn ào, ồn ào đến nỗi gần như không nghe thấy giọng nói của anh nữa, nhưng rồi bầu không khí trở nên yên tĩnh lại rất mau, đến lúc này Ân Thiên Tuấn mới mở miệng: “Thiên Thiên, em đang ở đâu vậy?”

Ân Thiên Thiên giơ tay mở tivi, cô đã quen với việc sáng nào ngủ dậy cũng phải xem tin tức, vừa quay người mở tủ quần áo, vừa trả lời câu hỏi của Ân Thiên Tuấn, nhưng rồi bàn tay cô cứng đơ vì bản tin truyền hình: “Em đang ở nhà…”

“Cậu ba, xin hỏi cậu và cô Mộc có quan hệ gì với nhau vậy? Tại sao mới sáng sớm mà cậu lại sang đón cô ấy?”

“Cậu ba, nghe nói nhà họ Cảnh và nhà họ Mộc từng có hôn ước, nhưng không biết là ai với ai vậy?”

“Cậu ba, cô ba tỏ thái độ thế nào về chuyện xảy ra trong thị trấn cổ lần trước?”

“Cậu ba, mới sáng sớm mà cậu đã đến đây, cô ba có biết hay không?”

“Thiên Thiên…” Ở phía bên kia đầu dây, dường như Ân Thiên Tuấn cũng nghe thấy tiếng tivi, giọng nói của anh đượm vẻ lo âu.

Chiếc váy trong tay Ân Thiên Thiên trượt xuống mặt đất, cô trơ mắt nhìn người đàn ông trên màn hình.

Mới sáng sớm, anh đã đi tìm Mộc Yên Nhiên à?

Có chuyện gì lại quan trọng đến nỗi không thèm quan tâm đ ến cô một chút nào, vứt cô ở nhà một mình như vứt bỏ một tấm giẻ rách, rồi chạy đi đến bên cạnh người con gái kia chứ?

Ân Thiên Thiên mím chặt môi, chỉ cảm thấy người mình lạnh lẽo vô cùng.

Cảnh Liêm Uy, đã thay đổi mất rồi…

Người đàn ông đã từng bảo vệ cô ấy, nay đã tự tay đẩy cô lên đầu sóng ngọn gió.

Ân Thiên Thiên tắt màn hình, cầm điện thoại hít thở thật sâu, một hồi sau mới lên tiếng: “Anh ơi, hôm nay em xin nghỉ học, Trần Vũ nhập viện rồi, em phải qua thăm cậu ấy.”

Ân Thiên Tuấn nhíu mày thật chặt, giọng nói của Ân Thiên Thiên khá bình tĩnh, làm anh không sao hiểu nổi, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý một cách bất đắc dĩ, nhưng yêu cầu cô phải lập tức trở về “Thiên Tuấn” làm việc sau khi giải quyết xong chuyện cá nhân.

Ân Thiên Thiên thay đồ rồi ra khỏi nhà, tựa như chưa từng xem bản tin ấy vậy, thành phố M không dám để cho bất cứ phóng viên nào hoạt động nữa, cô hoàn toàn sẽ không gặp phải chuyện gì ở đay, chỉ có điều, đi ra khỏi thành phố M thì khác.

Ân Thiên Thiên gọi xe đến bệnh viện Nam Tự, thậm chí không gọi điện thoại báo trước với Cảnh Liêm Uy, chỉ có điều, gương mặt hơi lạnh lẽo của cô khiến cho người khác biết được rằng bây giờ cô đang rất không vui.

Lúc cầu thang máy ở khu khoa ngoại mở ra, những bác sĩ và y tá quen biết cô đều hơi sững sờ.

Tin tức truyền đi rất nhanh chóng, huống hồ chi lại là tin đồn lớn đến như vậy, bây giờ cả thành phố T đều biết được rồi, Ân Thiên Thiên nhếch môi đi từng bước đến trước quầy, trông bộ dạng của cô cứ như đây là lần đầu cô đến đây vậy.

Chị Linh đứng ở đấy, cơ thể không khỏi hơi cứng đờ.

Không phải Ân Thiên Thiên đến đây để “bắt gian tại trận” đó chứ?

Mọi người đều hơi sững sờ, một hồi lâu sau vẫn không biết nên phản ứng thế nào, cho đến khi Ân Thiên Thiên đến trước quầy, nhẹ nhàng hỏi: “Xin hỏi, Trần Vũ nằm ở phòng bao nhiêu?”

“Hả?” Chị Linh ngẩn người, vốn dĩ cô ta cứ nghĩ sẽ nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Ân Thiên Thiên, nghe cô đòi gặp Cảnh Liêm Uy hoặc Mộc Yên Nhiên, nhưng đến cuối cùng, cô lại gọi cái tên Trần Vũ. Cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, lập tức báo số phòng Trần Vũ đang nằm: “Ở phòng 301.”

“Cảm ơn.” Cô nhẹ nhàng cảm ơn, Ân Thiên Thiên đi về phía phòng bệnh như thể không có gì xảy ra, thậm chí gặp Điền Vinh ở giữa đường cũng chỉ gật đầu tỏ ý chào, rồi lướt vai qua nhau mà thôi.

Cho đến khi cô thật sự vào đến phòng bệnh của Trần Vũ, mọi người đều ngạc nhiên nhìn cánh cửa khép chặt ấy.

Hồi sáng sớm vừa mới có tin chồng của cô ấy đi với người phụ nữ khác, thậm chí cử chỉ cũng hết sức không thỏa đáng, nhưng cô ấy lại không tỏ thái độ gì hết? Không bình thường chút nào…

Hay là, Ân Thiên Thiên cố ý làm thế, mượn danh nghĩa Trần Vũ để đến cảnh cáo Cảnh Liêm Uy à?

Mọi người lao nhao đồn đại, nhưng không có ai dám đến hỏi thẳng cô, cung không có ai dám đi báo cho Cảnh Liêm Uy biết, làm vậy đồng nghĩa với việc tự rước vào thân đấy!

Trong phòng bệnh của Trần Vũ, lúc Ân Thiên Thiên đi vào, nụ cười trên khóe môi vẫn rất dịu dàng, nhưng vừa nhìn thấy Trần Vũ bị thương nặng bèn cuống quýt chạy lại gần.

“Chuyện gì thế này?” Ân Thiên Thiên ngạc nhiên nhìn cơ thể gần như bị quấn trong băng của cậu ta, cảm thấy ngạc nhiên không ngớt.

Cô biết rất rõ ràng, hôm bị đạn bắn trúng, Trần Vũ chỉ bị thương ở cánh tay trái và trên đùi mà thôi, còn những bộ phận khác nào có bị thương tổn gì đâu, không thể bị cảnh sát đánh cho một trận sau khi bị áp giải đâu nhỉ?

Lúc Trần Vũ nghe thấy giọng nói của Ân Thiên Thiên, cậu ta không khỏi nhoẻn miệng cười, nhưng lại ảnh hưởng đến vết thương bên khóe miệng, làm cậu ta đau đến nỗi nhe răng trợn mắt. Ân Thiên Thiên nhìn thấy mà bực mình, cũng cảm thấy hơi đau lòng.

“Cậu đừng nhúc nhích lung tung chứ.” Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng nói rồi ngồi xuống cạnh Trần Vũ, cẩn thận quan sát vết thương trên người cậu ta: “Sao cậu lại bị như vậy? Ai ra tay vậy?”

Trần Vũ cười khổ, cũng không thể nói là do Cảnh Liêm Uy đánh được đâu phải không?

Huống hồ gì, cậu ta có lòng tốt muốn giúp đỡ nhưng lại làm hỏng việc, bây giờ mỗi khi nghĩ lại câu nói của Cảnh Liêm Uy lúc đó đều cảm thấy hoảng sợ!

“Chị Thiên Thiên, tôi không sao đâu, chị đừng lo lắng.” Trần Vũ đáp lại cô, vừa nghĩ đến cú điện thoại của Tụ vào tối hôm qua, ánh mắt cậu ta bèn trở nên tối tăm ngay.

Cảnh Liêm Uy bắt đầu bằng cách đó à?

Thấy Trần Vũ không muốn nói, Ân Thiên Thiên cũng không hỏi thêm nữa mà chỉ nhẹ nhàng dặn dò cậu ta đôi câu.

“Ân Thiên Thiên, chúng ta đúng là oan gia ngõ hẹp nhỉ?” Đột nhiên giọng nói của Trần Tú vang lên, tay cô ta cầm chiếc hộp giữ nhiệt: “Tôi không biết, ấy thế mà cô lại quen Trần Vũ đấy?”

Ân Thiên Thiên không nói gì, chỉ quay sang nhìn Trần Tú một lát.

Trần Vũ, Trần Tú?

“Cô là chị của cậu ta à?” Ân Thiên Thiên ngạc nhiên hỏi, tính cách của Trần Tú và Trần Vũ khác nhau như trời với đất, sao có thể là người một nhà được?

Trần Tú hơi sững sờ, bực bội trả lời: “Cô cảm thấy có thể không hả? Ba tôi là công chức đấy, chẳng qua cậu ta chỉ là họ hàng xa của tôi thôi, nếu không phải cậu ta không thân không thích gì ở thành phố T này, còn lâu tôi mới thèm thương xót cậu ta, cô cảm thấy nhà giàu và nhà nghèo có thể làm bạn với nhau được à?

Ân Thiên Thiên khẽ nhíu mày, loại người mà cô ghét nhất chính là loại người theo chủ nghĩa tôn sùng đồng tiền như Trần Tú đây.

Trong mắt cô ta, tiền là tất cả.

Sắc mặt Trần Vũ không hề thay đổi gì cả, thậm chí còn trả lời: “Cảm ơn chị Trần Tú, nhưng chị không cần phải đến nữa đâu, tôi có thể tự chăm sóc chính mình, để cho người ta khỏi phải nói cái loại họ hàng nghèo nàn như tối cứ bám lấy nhà giàu không chịu buông.””

Sắc mặt Trần Tú chợt thay đổi, cô ta liếc cậu rồi quay người bỏ đi.

Ân Thiên Thiên cũng không hề để ý, đúng là cô chưa từng nghe nói nhà Trần Tú còn có thêm một cậu em trai, mà ngược lại là, từ lúc lên đại học đã bắt đầu nghe nói gia cảnh nhà Trần Tú rất bình thường, không thể nói là giàu có nhưng cũng không nghèo nàn.

Ân Thiên Thiên lại ngồi xuống cạnh Trần Vũ một lần nữa, cứ nhìn cậu ta chăm chú, một lúc lâu sau mới lên tiếng hỏi một câu: “Trần Vũ, những lời cậu nói với tôi hôm ấy, có nghĩa là gì?”

“Chị ơi, nếu như có thể thì chị chia tay với bác sĩ Cảnh đi, tôi không thích anh ta chút nào.”

Sắc mặt cô hơi nhợt nhạt, phòng bệnh lại lâm vào bầu không khí yên tĩnh thêm lần nữa.

Trần Vũ biết cô và anh là vợ chồng, đã tỏ tường là thế nhưng vẫn nói ra những lời như vậy, nghĩa là sao đây? Không thể không nói vấn đề này đáng cho Ân Thiên Thiên ngẫm nghĩ cẩn thận.

Hầu kết hơi chuyển động, Trần Vũ quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên, cậu ta mấp máy môi, vẫn chưa kịp thốt lên tiếng nào thì đột nhiên giọng nói của Trần Tú vang lên ngoài cửa.

“Ân Thiên Thiên, có phải cô nên ra đây xem thời khắc mang tính lịch sử này không? Đừng để đến phút cuối cùng, bản thân mình biến thành trò chười thì không tốt đâu.” Giọng nói pha lẫn vẻ mỉa mai của Trần Tú vang lên, Ân Thiên Thiên nhíu mày, nhưng vẫn bước ra ngoài.

Người nghe thấy giọng nói của Trần Tú không chỉ có mình Ân Thiên Thiên, mà còn những người khác trong hành lang nữa, vừa thoáng nghe thấy tên của Ân Thiên Thiên, mọi người đều không khỏi nín thở, đôi mắt trừng to nhìn chăm chú vào chiếc cửa phòng bệnh ấy.

Vừa bước ra khỏi cửa phòng, Ân Thiên Thiên bèn nhìn thấy Mộ Yên Nhiên và Cảnh Liêm Uy đứng bên nhau giữa hành lang.

Nhưng mà, cô ta nằm trong lòng anh, dựa dẫm vào anh tựa như chim non nép người khác vậy.

Cảnh Liêm Uy hơi nhíu mày, nhưng không buông Mộc Yên Nhiên trong lồ ng ngực mình ra, Mộc Yên Nhiên lại giãy giụa tránh khỏi lồ ng ngực anh, rồi giải thích với Ân Thiên Thiên: “Thiên Thiên, cô hiểu lầm rồi, vì bện cũ của tôi tái phát nên mới…”

“Cô Mộc không cần phải giải thích với tôi, chồng tôi là bác sĩ, đây là nơi làm việc của anh ấy, sao tôi lại nghĩ ngợi nhiều kia chứ?” Ân Thiên Thiên nói từng câu từng chữ, bàn tay duỗi xuống bên người lại siết thành nắm đấm, cô nhìn thẳng vào Cảnh Liêm Uy, lại phát hiện ra mình không còn nhìn thấy rõ nữa: “Cô Mộc không khỏe thì đi nghỉ ngơi đi, không làm phiền cô nữa.”

Nói dứt lời, Ân Thiên Thiên bèn đi về phía bọn họ, từ đầu đến cuối chỉ nhìn một mình Cảnh Liêm Uy.

Vào giây phút đi sượt qua vai anh, Ân Thiên Thiên hít vào thật sâu, rồi lại lạnh lùng nhếch môi lên.

Chỉ nhìn thoáng qua thôi, cô đã thấy dấu hôn đỏ trên cổ áo sơ mi, được giấu trong chiếc áo blu của Cảnh Liêm Uy…

Từ sáng sớm đến giờ đã quấn riết lấy anh ấy rồi nhỉ, còn Cảnh Liêm Uy lại tự mình đi đón cô ta từ sáng sớm, thậm chí chẳng buồn quan tâm đ ến cảm xúc của cô…

“Trước giờ tôi không biết Ân Thiên Thiên cô lại rộng lượng như vậy đó, chồng mình với tình nhân của chồng quấn quýt với nhau như sam, cô còn tự lừa mình dối mình đây là chuyện công nữa à?” Ở phía sau lưng, giọng nói đầy vẻ giễu cợt của Trần Tú vang lên, bầu không khí trở nên lúng túng ngay lập tức: “Ân Thiên Thiên, sự kiêu ngạo cô từng có đâu rồi? Nếu là lúc tước, chẳng phải cô nên chất vấn bọn họ hoặc thẳng tay cho cô ta cái tát à? Hiện giờ lại e dè rồi ư?”

Cô ta bật cười mỉa mai, khó khăn lắm mới thấy Ân Thiên Thiên xấu mặt được một lần, làm sao cô ta dễ dàng buông tha cho cô dược.

Trần Tú đi từng bước từng bước lại gần Ân Thiên Thiên, Trần Tú không nhìn Cảnh Liêm Uy cũng không buồn nhìn Mộc Yên Nhiên, mà chỉ nhìn cô rồi nói: “Ha ha ha, Ân Thiên Thiên, cô chuẩn bị giả câm giả mù, giữ gìn vị trí ‘cô ba’ của mình ư? Đến chuyện hai người bọn họ ở thị trấn cổ mà cô không truy cứu, vậy hành vi của bọn họ ở thành phố T thì sao?”

Cơ thể Ân Thiên Thiên hơi cứng đờ, nhìn thấy mọi người xung quanh đều cúi đầu, trong lòng cô chợt dậy lên linh cảm không lành.

Bộ dạng của Ân Thiên Thiên lúc này lại làm Trần Tú cảm thấy hết sức đắc ý.

Bình Luận (0)
Comment