Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 246

Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 246: BA CỦA ĐỨA BÉ
Khiêu khích! Khiêu khích!
Cái này hoàn toàn là khiêu khích!
Bà cụ Cảnh tức giận đến muốn tiến tới giáo huấn Cảnh Liêm Uy tại chỗ, nhưng lại bị Cảnh Liêm Bình cùng Cảnh Thiên Ngọc nhanh chóng đưa ra ngoài. Cuối cùng bà cụ mắng Cảnh Liêm Uy cả quãng đường về nhà.
Bà có thể không quan tâm sao?
Đứa bé trong bụng Ân Thiên Thiên là cháu trai đầu tiên của Cảnh Minh Đức! Cảnh Liêm Uy là giọt máu duy nhất của con trai cả, Cảnh Minh Đức kia kém chút nữa là không có người nối dõi. Giờ đây vất vả lắm Ân Thiên Thiên mới mang thai một đứa bé, bà không lo lắng sao được? Cảnh Liêm Uy kia vốn là người nhạt tình nhạt nghĩa, ai biết anh về sau còn có đứa con khác hay không? Nhưng giờ bà đã tám mươi rồi, kể cả như vậy thì bà có thể trông thấy sao? Nếu là không có nữa vậy thì có phải là không có người nối dõi nữa rồi sao?
Nếu đứng từ góc độ bà cụ để nhìn, bà làm coi trọng đứa bé trong bụng Thiên Thiên thế nào đều không quá đáng! Chỉ là bà chưa bao giờ nghĩ bà sẽ nói những lời “thành thật” như hôm nay. Lời nói khiến bao người phải thấy ghét.
Gia Tuệ nhẹ nhàng an ủi bà cụ, Cảnh Nguyên Phước yên tĩnh ở bên cạnh không để tâm.
Người về sau già rồi, sẽ luôn có chút hồ đồ, đặc biệt người già mà trong tay nắm giữ không ít quyền hành. Người có tấm lòng rộng rãi thì không sao. Chỉ sợ người thích để tâm chuyện vụn vặt.
Từ trong phòng bệnh đi ra, đợi đến khi tất cả mọi người ra về rồi, Đổng Khánh mới chán ghét thả Đào Ninh ra, không để ý chút nào tới cô không có đứng vững suýt nữa ngã nhào ra đất. Ánh mắt lạnh lùng nhìn xem Đào Ninh, Đổng Khánh quay người bỏ tới bàn làm việc của bác sĩ Diêu. Anh vẫn đang rất lo lắng cho Ân Thiên Thiên.
Đào Ninh đứng tại chỗ, nếu chú ý quan sát sẽ phát hiện sắc mặt của cô giờ tái nhợt đến phát sợ, trên lấm tấm mồ hôi, quần áo bên trong bó thân đều đã ướt đẫm, đứng cũng không vững. Cuối cùng Đào Ninh không chịu được ôm bụng đứng dựa vào bên tường, cảm giác đau đớn ở mắt cá chân càng rõ ràng hơn…
Chân giẫm lên một giày tuyết màu cát, còn chiếc chân nhỏ mập mạp bên trên trái lại là bất lực giơ lên.
Trước đó lúc nào cũng ở trong trạng thái căng thẳng, Đào Ninh còn có thể nhẫn nại, nhưng bây giờ đột nhiên thả lỏng cô sao có thể nhịn được nữa? Cả người đau đến mức muốn cắn môi mình chảy máu!
Chỗ này là khu vực Phòng bệnh VIP, không có bệnh nhân nào kêu gọi hầu như cũng không thấy bóng dáng của các y tá. Đào Ninh chỉ có thể mình th ở dốc lê chiếc chân bị thương của mình, vất vả đi chậm từng bước. Mãi mới đến được cửa thang máy, lúc này cũng đã mệt rã rời…
“Ôi, thế này là thế nào?” Đột nhiên, một tiếng nói trêu tức truyền đến. Dường như khi âm thanh vừa cất lên, cơ thể Đào Ninh không nhịn được cứng đờ, đến nỗi đau đớn ở chân cũng không bằng một phần vạn nỗi đau trong lòng cô.
Ngước mắt, Đào Ninh đã nhìn thấy Cảnh Liêm Bình nghiêng người dựa vào lấy vách tường trong thang máy. Cặp mắt đào hoa làm cho người người thích, nụ cười khóe miệng càng thể hiện rõ sự bạc tình bạc nghĩa…
Cảnh Liêm Bình…
Ba của đứa bé trong bụng cô…
Cảnh Liêm Bình nhìn người phụ nữ nhỏ bé đã lâu không gặp trước mặt, ánh mắt nhìn không có chút gì thay đổi cảm xúc. Nhìn cánh cửa thang máy đang dần đóng, dáng người cao cao nhanh chóng dịch chuyển lên phía trước, dọa làm Đào Ninh theo bản năng lui về phía sau một bước, dáng người gầy yếu có chút run rẩy.
“Rầm” một tiếng, bàn tay Cảnh Liêm Bình ép chặn cửa thang máy, cửa thang máy đang định đóng lại nhưng nhận cảm ứng mở ra im lặng chờ đợi.
Ánh mắt đưa xuống chân của Đào Ninh, lúc sau lại nhìn thoáng qua bụng hơi nhô ra của cô hỏi: “Không vào sao? Cô Đào. ”
Hít một hơi thật sâu, Đào Ninh nhìn người đàn ông trước mặt như một con quỷ rồi cuối cùng lấy hết dũng khí bước vào thang máy. Rất nhanh thang máy bắt đầu vận chuyển lại bình thường, không gian nho nhỏ bên trong chỉ có hai người bọn họ.
Cảnh Liêm Bình dựa vào một bên, chân trái hơi nhấc lên gác vào bàn chân phải, vòng hai tay trước ngực, chau lông mày nhẹ nhàng nói: “Lâu rồi không gặp, cô Đào mang thai rồi sao?”
Đào Ninh đang định nói gì đó thì nghe thấy Cảnh Liêm Bình hỏi: “Của tôi?”
Vốn dĩ muốn nói dối mà đột nhiên cứ như vậy bị chặn lại, Đào Ninh lẳng lặng nhìn ra cửa thang máy không nói gì, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Chậc chậc chậc, tôi mà có bản lãnh như vậy?” Nhìn bụng Đào Ninh, Cảnh Liêm Bình cảm thán, chỉ là bộ dáng đáng ghét ấy nhìn chỉ muốn đánh, nhưng đương nhiên Đào Ninh cũng không có gan làm vậy chỉ oán thầm trong lòng: “ Tôi nói cô đang làm t ình nhân tốt của tôi như vậy, sao đột nhiên không thấy tăm hơi, hóa ra là chuẩn bị đi sinh con? Đổng Khánh ngốc vậy sao, phải làm daddy đổ vỏ?”
Câu câu chữ chữ đều là châm chọc, Đào Ninh nghe một chữ là run rẩy một lần, sắc mặt càng tái nhợt.
Thấy thang máy sắp đến nơi, Đào Ninh cuối cùng quay đầu nhìn Cảnh Liêm Bình nói: “Cậu cả Cảnh, anh hiểu lầm rồi, đứa bé này không phải là của anh, là của chồng tôi Đổng Khánh, anh ấy không phải đổ vỏ, tôi cũng sẽ không để anh ấy phải đổ vỏ.”
Dứt lời, Đào Ninh không để ý tới Cảnh Liêm Bình, quay người khập khễnh ra khỏi thang máy.
Bác sĩ và y tá khoa chỉnh hình cũng rất nhiều, lại ở giữa thang máy đông người thế này, có một y tá trông thấy Đào Ninh ôm bụng lớn, chân còn khập khễnh vội vàng đỡ lấy tay cô. Cảnh Liêm Bình nghe thấy Đào Ninh nhỏ nhẹ nói cám ơn, thấy y tá kia lúc trông thấy hắn, tự nhiên đỏ mặt.
Bỗng nhiên, Cảnh Liêm Bình cười, đưa tay lên tặng nữ y tá kia một nụ hôn gió. Trong nháy mắt thang máy cũng đóng cửa lại.
Biết người đàn ông phía sau không xuống, cũng biết hắn sẽ không giống Liêm Uy của Thiên Thiên giữ cô lại trong tay, Đào Ninh sắc mặt không thay đổi cuối cùng cũng bước vào bên trong khoa chỉnh hình.
Chiều hôm nay cô nhận được tin nhắn của Ân Thiên Thiên, giật nảy mình, vừa lúc đang xuống thang nên bị trượt chân, cũng may cô phản ứng nhanh nắm lấy một bên tay vịn, nên đứa bé không sao, thế nhưng là chân của cô bị trẹo, sau một hồi lâu cô mới hoàn hồn sau cái đau buốt tận xương tuỷ. Vốn muốn ra khỏi nhà mua chút đồ dùng hàng ngày mà giờ cô lại bất đắc dĩ phải tới bệnh viện. Nhưng lại đúng vào giờ cao điểm, toàn bộ thành phố T tắc không tưởng nổi……
Lẳng lặng ngồi trên băng ghế ven đường, Đào Ninh không yên tâm gọi điện cho Ân Thiên Thiên. Thế nhưng điện thoại Ân Thiên Thiên lại tắt máy, Đào Ninh lại lo lắng, đứng người lên gọi điện thoại cho Cảnh Liêm Uy. Vừa lúc đó mấy đứa trẻ nhảy nhót nô đùa sau khi tan học chạy đến đụng phải. Cô không bị đụng, nhưng chiếc điện thoại lại bị làm cho rơi đến mặt đất…
Cái gì gọi là “Họa vô đơn chí” Chắc là như vậy đó!
Đào Ninh cầm điện thoại lên bỗng có cảm giác khóc không ra nước mắt, không có số điện thoại, không gọi được xe, cô không đi đâu được! Cuối cùng cô chỉ có thể gượng chống lấy vết thương ở chân của mình nhanh chóng quay lại bệnh viện, đợi đến lúc vất vả mãi mới tìm được Cảnh Liêm Uy thì Ân Thiên Thiên đã mất tích ròng rã bốn, năm tiếng rồi…..
“Vết thương ở chân của cô nghiêm trọng như vậy, sao giờ mới đến?” Bác sĩ khoa chỉnh hình kiển tra chân của Đào Ninh không nhịn được hỏi, mắt cá chân sưng to, nếu không phải giày tuyết dày thì chắc cũng ko giấu được. “Không muốn giữ chân của mình nữa sao?”
Đào Ninh hơi nhếch khóe miệng cười, đôi mắt sáng lên nói: “Làm sao có thể bỏ được chứ, tôi còn nuôi con nữa.”
Bác sĩ nhìn Đào Ninh đến giờ còn có tâm tư nói đùa,cười, ánh mắt đưa tới chiếc bụng to dặn dò: “Muốn nuôi con thì phải chăm sóc mình tốt đã, một người mẹ mà ngay cả mình cũng không chăm sóc tốt thì làm sao chăm sóc được con?”
Tính cô rất hoạt bát, có thể nhanh chóng hoà nhập với nhiều người. Khác với Ân Thiên Thiên, cô có nhiều tâm tư hơn.
Nói chuyện với bác sĩ, Đào Nhi cũng không cảm thấy thời gian khó khăn, chỉ là vết thương trên chân vô cùng đau đớn. Nhưng bây giờ phương pháp chữa trị của bác sĩ giúp nỗi đau cô chịu đựng cả ngày hôm nay đã dịu hơn rất nhiều rồi, không cảm thấy đau vậy nữa.
“Rắc” Bác sĩ chỉnh lại khớp xương bị lệch cho cô, bác sĩ quay đầu nhìn thì phát hiện cô đang cười.
Đôi môi hồng hơi giương lên, Đào Ninh vuốt bụng mình mỉm cười.
Lần này, cô mới xem như thật sự không sao rồi…
Về suy nghĩ của người đàn ông kia, khi cô lựa chọn rời đi thì không còn nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô nữa rồi…
Nhìn mắt cá chân mình bị băng bó dàycộm, Đào Ninh bất lực, cuối cùng vẫn chỉ có thể để y tá lên tìm Đổng Khánh xuống đón cô. Không còn cách nào khác, cô chỉ nhớ duy nhất ba dãy số điện thoại, một của bà, một của Thiên Thiên, một… Đến tìm Đổng Khánh cũng chỉ có thể nhờ người khác lên tìm.
Vừa lúc cô y tá cũng phải lên tầng vì vậy nhờ cũng dễ.
Cuối cùng, vẫn Đổng Khánh người ghét bỏ cô không tả, đưa cô về nhà…
Đêm khuya, bệnh viện Nam Tự.
Cảnh Liêm Uy trông Ân Thiên Thiên trong phòng bệnh, không rời nửa bước, làm cho Trần Vũ trốn ở một bên vẫn bị phát hiện, tốt nhất vẫn là bị đuổi đi. Lúc Cát Thành Phong đến Cảnh Liêm Uy thậm chí còn chưa ăn cơm. Anh vội vàng bảo quản lý Hoàng đứa thức ăn tới cho anh, thừa dịp thấp giọng nói nhỏ: “Cậu ba, Ân Nhạc Vy hình như bị “Diêm Vương” dọa cho sợ lắm rồi, không nói năng gì, chỉ nói cô ta muốn nói chuyện với cô Ân nên mới bảo cô ấy ra ngoài, không nghĩ tới gặp phải “Diêm Vương”…
Cau mày, Cảnh Liêm Uy mím chặt môi không nói gì.
Ân Nhạc Vy! ‘Diêm Vương’ !
Hai người này xem như động đến giới hạn của anh rồi!
Dám động vào người của anh dĩ nhiên sẽ phải trả giá thật lớn. Về phần Ân Nhạc Vy, không cần biết phía sau cô ta là ai, Cảnh Liêm Uy anh nhất định phải trút được nỗi giận này! Chỉ cần là người làm Âh Thiên Thiên không vui, anh sẽ khiến cả nhà tên đó không vui!
“Bảo Thừa Phó Lân chuẩn bị một chút, tôi muốn nhà họ Ân và nhà họ Hướng náo nhiệt một phen!” Trầm giọng nói, cặp mắt phượng của Cảnh Liêm Uy khát máu! Nhà người ta quá nhàn hạ, vậy thì anh sẽ nhóm thêm chút lửa đi, dù sao cũng không phải việc khó gì. “Tôi muốn cả cái thành phố T này đều biết chuyện xấu nhà họ Ân. Nhớ là đừng để ảnh hưởng đến Thiên Thiên.”
Cát Thành Phong nhìn Ân Thiên Thiên lặng lẽ ngủ, gật đầu đồng ý. Hôm nay cảnh tượng xúc động, Ân Thiên Thiên quỳ xuống cầu xin không chỉ có Cảnh Liêm Uy, còn có những người bên cạnh anh. Có lúc không thể không nói, tình thương của mẹ thật vĩ đại, nhưng là cũng có không vĩ đại, ví dụ như, Tô Nương.
Lông mày cau lại, Cát Thành Phong hạ giọng nhẹ nhàng nói: “Cậu ba, bên Tô Nương có tin rồi.”
Nhanh chóng quay đầu nhìn Cát Thành Phong, hai con ngươi Cảnh Liêm Uy hào hứng nhưng cũng mang chút mâu thuẫn, nhưng cuối cùng Cát Thành Phong vẫn nói: “Có tin, Tô Nương hiện giờ chính là thành phố T!”

Bình Luận (0)
Comment