Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 286

Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 286: TÀI LIỆU NHÀ HỌ MỘC
Bệnh viện Nam Tự khoa phụ sản.
Hướng Thực vừa tới, Lý Mẫn liền nhìn anh với vẻ mặt khó chịu, thậm chí còn phàn nàn anh ngay bên ngoài, trước mặt nhiều người: “Anh làm chồng kiểu gì vậy? Nhạc Vy mang thai con của anh mà còn phải tự mình đến chỗ này? Anh rốt cuộc có chút trách nhiệm làm chồng làm cha không vậy? Còn tưởng mình vẫn là cậu chủ nhà họ Hướng à! Nhà thì cũng phá sản rồi còn cái gì nữa đâu!”
Vừa nghĩ tới con gái mình yêu thương nhất lại lấy phải một tên vô dụng là Lý Mẫn lại tức muốn chết. Hướng Thục và Ngụy Chiêu Dung chỉ vào ở nhà họ Ân vài ngày mà đã bị nhắc tới không biết bao nhiêu lần. Như hôm nay vẫn chưa là gì, có lẽ là do Lý Mẫn nhìn thấy bụng bầu của Ân Thiên Thiên nên mới kích động. Nếu như Ân Nhạc Vy vẫn còn thai nhi thì bây giờ chắc hẳn đã sinh rồi, chứ nào đến lượt Ân Thiên Thiên?
Lý Mẫn tức giận nhìn Hướng Thực, bà ta hoàn toàn không biết rằng hành động này của mình rất dễ dàng chọc tức một người đàn ông, vẫn tiếp tục mắng: “Đúng là chẳng có tài cán gì, lại còn mang bệnh tật trong người! Con gái tôi lúc trước đúng là mắt mù mới sống chết muốn gả cho nhà anh. Kết quả thì sao, con không giữ được, lại còn để vợ mình vác cái bụng bầu chạy khắp nơi! Không có bản lĩnh, không có năng lực, không có vốn liếng, tôi thực sự không hiểu vì sao anh vẫn còn tự kiêu như thế! Làm một kẻ ăn bám mà tưởng là vinh dự lắm hả? May là con gái tôi không chê anh chứ không thì đã sớm ly hôn với anh rồi!”
Hướng Thực hít sâu một hơi, chỉ nhìn chằm chằm bà ta mà không nói gì, trong đôi mắt còn lộ ra vẻ dữ tợn.
Lý Mẫn vẫn cho là con gái của mình tốt đẹp lắm hả!
Lúc ở thành phố T, Ân Nhạc Vy cũng chỉ là loại phụ nữ dễ dàng câu tới tay, chứ anh và cô ta cũng có yêu thương sâu đậm gì đâu! Thế mà bây giờ chỉ vì nhà họ Hướng sa sút mà bọn họ cứ tùy ý sỉ nhục anh và mẹ như vậy!
Ân Nhạc Vy vì muốn Cảnh Liêm Uy chú ý tới nên mới tự làm sảy thai, bây giờ lại đổ lên đầu anh. Cô ta còn không biết xấu hổ mà hại chị gái của mình. Ở nhà họ Ân, tất cả những việc mà Ân Nhạc Vy làm sai thì trong mắt họ đều coi là chuyện nhỏ! Kiểu yêu chiều này cũng chỉ có Lý Mẫn làm được!
“Đúng là việc thành thì không thấy mà làm hỏng việc thì có thừa! Ngoại trừ việc suốt ngày ở trước mặt Nhạc Vy gắn cái mác cậu chủ nhà họ Hướng thì anh còn làm được cái gì?” Bây giờ Lý Mẫn vô cùng ghét bỏ anh ta, nếu không phải Ân Nhạc Vy đang mang thai cốt nhục của Hướng Thực thì bà nhất định bắt Ân Nhạc Vy phải ly hôn. Dù sao với tình hình nhà bọn họ, chỉ cần còn Thiên Ân thì sợ gì tìm không được một thằng con rể?
“Ngay cả mẹ anh cũng thế, ở trong nhà tôi mà vẫn còn tự cao tự đại. Phiền anh về nói rõ với mẹ anh, tôi không thu tiền thuê nhà của bà ta là đã tốt lắm rồi! Cả nhà đều là mấy kẻ mặt dày!”
Lý Mẫn chửi mình thì Hướng Thực có thể nhịn, thế nhưng anh không cho phép bà ta nói về mẹ của mình như vậy. Nếu đúng thì anh có thể nhịn, nhưng bản thân Lý Mẫn làm người đã chẳng ra gì, thế thì sao anh có thể chấp nhận loại người như vậy đi mắng mẹ mình! Nghĩ tới bản thân bây giờ đã kết thân được với Cảnh Liêm Uy, Hướng Thực liền lập tức nổi giận, không còn cái bộ dạng cụp đuôi sống ở nhà họ Ân như trước nữa!
“Bà nói đủ chưa? Vì bà là người lớn nên tôi mới tôn trọng bà. Thế mà bà coi thường người khác như vậy, dẫm đạp lên sự tôn trọng của người khác dành cho mình!” Dù sao vẫn đang ở bên ngoài, Hướng Thực rất muốn nói tục nhưng phải cố nhịn xuống, chỉ hùng hồn nói: “Tôi nói cho bà biết, Hướng Thực tôi rồi sẽ có một ngày vực dậy được, còn nhất định phải leo cao, tôi sẽ khiến cho tất cả những người coi thường tôi hôm nay sẽ phải hối hận! Bao gồm cả bà!”
Dứt lời, Hướng Thực bước tới gần Lý Mẫn, không nể nang gì nữa, nói: “Lý Mẫn, bà thực sự cho rằng con gái bà là vàng ngọc à? Cũng chỉ là là một người đàn bà để cho đàn ông tùy ý dẫm đạp lên thôi, chẳng có gì đặc biệt hơn người cả mà còn coi thường tôi? Có bản lĩnh thì bà làm cho cô ta được gả vào nhà họ Cảnh đi, cho cô ta ly hôn đi mà cưới người khác! Một người đàn bà ngu xuẩn chẳng có tài cán gì mà đòi được Hướng Thực tôi yêu?”
Lý Mẫn bị Hướng Thực chọc tức, giơ tay lên muốn cho anh ta một cái tát, nhưng lại bị anh ta giữ lại, trong mắt còn lộ ra ý cảnh cáo. Lý Mẫn sửng sốt không biết làm sao, còn Hướng Thực thì thừa lúc không có ai thì kéo Lý Mẫn tới cầu thang vắng người, rồi hất tay bà ta một cái.
“Lý Mẫn, đừng tưởng con gái bà là vàng bạc, châu báu, cứ như vậy thì có khác gì rác rưởi vô dụng không?” Nhắc đến Ân Nhạc Vy là trong lòng anh lại tràn đầy oán hận nhưng nhớ tới cảnh cáo của Cảnh Liêm Uy trước đó, anh không có cách nào, chỉ có thể mang theo mẹ mình vào ở trong nhà họ Ân. Nhưng tất cả mọi chuyện này đều do ai? “Bà đừng tưởng không nói ra thì có thể che giấu quá khứ, nếu như không phải do Ân Nhạc Vy ngu xuẩn thì nhà họ Hướng chúng tôi là sao rơi vào tình trạng như vậy! Nhà thì mất, tài sản thì bị tịch thu, công ty phải tuyên bố phá sản. Bà cho rằng kết quả này chỉ là do một tòa nhà nhỏ nhoi xảy ra vấn đề thôi à? Cho dù lúc trước ba tôi bị điều tra thì sao? Người bị hại chẳng phải đã cầm tiền của nhà chúng tôi mà rời đi rồi à, tất cả đã có thể chuyển biến tốt rồi! Nhưng chính là vì đứa con gái ngu ngốc của bà đấy.”
Chỉ cần nghĩ tới vì Ân Nhạc Vy mà toàn bộ gia nghiệp nhà họ Hướng bị lụi bại là Hướng Thực chỉ muốn bóp ch3t cô ta.
Anh lúc trước chỉ vì cô hai nhà họ Ân thông minh sáng láng mà bỏ cô cả là viên ngọc thực sự. Bây giờ chắc hẳn Cảnh Liêm Uy đang ở sau lưng mắn mình ngu ngốc! Chính anh cũng cảm thấy bị tự mình làm thua thiệt!
“Chính là do đứa con gái ngu ngốc của bà đã biến nhà họ Hướng tôi thành như vậy đấy!” Nói xong, Hướng Thực kích động bước tới một bước, nhưng đột nhiên nhớ tới Cảnh Liêm Uy đã làm cho mình được thông suốt như nào liền lập tức lợi dùng những thứ đang có trong tay: “Đừng chọc tới tôi, cũng đừng chọc tới mẹ tôi, nếu không tôi thật sự không biết mình sẽ gây ra chuyện gì nữa! Nên nhớ là Hướng Thực tôi chuyện gì cũng dám làm, và đừng quên nhà họ Hướng tôi đây có quan hệ với nhà họ Mộc! Làm tôi tức lên thì tôi sẽ để cho con gái của bà biết mùi mồ côi cha mẹ là thế nào. Bà nghĩ xem một người phụ nữ mang theo một đứa nhỏ thì người đàn ông nào còn muốn nữa?”
Lý Mẫn tức tới mức sắc mặt trắng bệch, cơn giận đi tới ngực thì không lên được nữa, cứ phải kìm nén làm bà ta cực kì khó chịu.
Hướng Thực nói xong thì đắc ý nhìn bà ta, còn tặng kèm một nụ cười chế giễu. Sau đó anh xoay người đi ra ngoài, còn cố tình đóng cửa một cái rầm làm bà ta giật nảy mình.
Hướng Thực anh làm gì dễ dàng bị người ta đạp dưới chân như vậy!
Nắm được thóp của Cảnh Liêm Uy, có cả em gái Mộc Yên Nhiên nhỏ hơn mình mấy tháng tuổi, chẳng lẽ còn sợ không vực lại được?
Hướng Thực nhìn lên trời, trước đó vốn thấy bầu trời thật ảm đạm, nay bỗng nhiên thấy thật trong xanh. Anh nhếch miệng cười, cảm thấy tất cả mọi thứ đều có thể nắm trong lòng bàn tay rồi!
Lấy điện thoại di động ra, lần đầu tiên Hướng Thực chủ động gọi điện thoại cho “em gái” của mình. Muốn nổi dậy thì chính mình cần phải có trợ lực, mà nhà họ Mộc vẫn xem như là chỗ thích hợp để dựa dẫm.
Cảnh Liêm Uy rời khỏi bệnh viện thì đi thẳng tới khách sạn Nocturne. Đứng trước ba cái màn hình lớn đang bật, Cảnh Liêm Uy chống cằm suy nghĩ gì đó, Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân ở bên cạnh chờ.
Thừa Phó Lân nhìn mấy đường xanh xanh đỏ đỏ bên trên cảm thấy thực là buồn tẻ vô vị, ngay cả Cát Thành Phong cũng không hiểu.
Cảnh Liêm Uy rất sành trong phương diện đầu tư cổ phiếu, ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, một phát là trúng chứ không dây dưa dài dòng. Thế nên mới được xưng là “Bàn tay quỷ”! Có điều bọn họ đi theo anh nhiều năm như vậy rồi nhưng đều không học được gì!
Cảnh đêm của thành phố T sau lưng giờ này trở thành thứ tô điểm cho anh. Cảnh Liêm Uy cao ngạo đứng đó tạo cảm giác cao quý chỉ nhìn đời bằng nửa con mắt, một lúc sau thì tao nhã quay người đi tới bàn làm việc của mình mà ngồi xuống, dáng vẻ đó làm cho người ta không thể đó được bình thường anh lại là một bác sĩ ngoại khoa chăm sóc bệnh nhân của bệnh viện Nam Tự.
Sau một hồi, Cảnh Liêm Uy ngước mắt lên nói với hai người: “Hướng Thực biết thân thế của Ân Thiên Thiên. Cho nên tôi muốn anh ta biến mất khỏi thành phố T, làm càng nhanh càng tốt, đồng thời tôi cũng muốn lấy anh ta để răn đe tất cả những người biết chuyện này. Chuyện mà Cảnh Liêm Uy tôi không muốn nói thì cũng đừng hòng ai mở miệng!”
Ý trong mắt, Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân không nghi ngờ gì nếu như có người để lộ ra chuyện thì sẽ bị Cảnh Liêm Uy trả thù ngay lập tức!
Người đàn ông này, trước giờ cũng chỉ là một kẻ điên!
Người mà anh muốn bảo vệ thì đến giọt nước cũng không được phép lọt, còn người mà anh mặc kệ thì dù có chết trước mặt cũng chẳng quan tâm!
Ân Thiên Thiên vô số lần ở ranh giới giữa hai bên, mà bây giờ thì đã hoàn toàn nằm ở vế thứ nhất!
Thừa Phó Lân và Cát Thành Phong sau khi nhận nhiệm vụ thì nhìn nhau. Trong mắt cả hai đều là lo lắng, chuyện này cho tới bây giờ bọn họ đều không đoán được Cảnh Liêm Uy sẽ xử lý thế nào! Huống hồ bây giờ Ân Thiên Thiên còn đang mang thai!
Trầm mặc hai giây, Cát Thành Phong đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó quan trọng, đưa túi tài liệu trong tay cho Cảnh Liêm Uy, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cậu ba, đây là tài liệu về nhà họ Mộc.”
Điều tra nhiều ngày như vậy, không thể không nói mỗi lần tra ra một tin gì đó là anh ta lại phải kinh hãi!
Nhà họ Mộc chính là một cái đầm lầy, hoàn toàn không thể cứu!
Từ Mộc Long cho tới rất nhiều người giúp việc của nhà họ Mộc đều giống nhau!
Cảnh Liêm Uy đặt tài liệu lên bàn làm việc rồi bảo bọn họ ra ngoài. Anh mở túi tài liệu ra, xấp giấy A4 bên trong đều là tin tức về nhà họ Mộc, và có rất nhiều tin liên quan tới Mộc Yên Nhiên.
Mỗi lần đọc xong một tờ là sắc mặt Cảnh Liêm Uy lại tối đi, đặc biệt là lúc cầm lấy tờ tài liệu liên quan tới Mộc Yên Nhiên, anh phải mím môi để kìm nén giận dữ!
Mộc Yên Nhiên ơi Mộc Yên Nhiên!
Đúng là một người phụ nữ độc ác!
Nhìn xem đã điều tra được gì về cô ta này!
Cảnh Liêm Uy tức giận vứt tài liệu lên bàn, đứng dậy thở mạnh!
Mộc Yên Nhiên!
Cô ta đúng là một người mưu kế thâm sâu, nhưng lần nào cũng được bà nội yêu thích. Thậm chí bà nội không chỉ một lần muốn tác thành cho mình và cô ta. Cảnh Liêm Uy cau mày, trong lòng lạnh lẽo. Nhìn lại phần tài liệu, Cảnh Liêm Uy cẩn thận nhớ lại mỗi một việc xảy ra trước đó.
Chuyện ở cổ trấn, chuyện trong biệt thự, chuyện trong vườn hoa của trường đại học T… Từng chuyện từng chuyện tưởng chừng như vô ý mà hóa ra lại là có mục đích!

Bình Luận (0)
Comment