Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 306

Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 306: THÂN THẾ BỊ LỘ
Không thể không nói rằng, Tô Nương thật sự chuẩn bị một món quà lớn cho cậu ba!
Nếu như Cảnh Liêm Uy không sắp xếp người bên cạnh Trần Vũ và Ân Thiên Thiên, vậy thì chắc chắn lần này bọn họ bị đã bị đánh úp, trở tay không kịp! Rõ ràng ngày mai nhà họ Tề mới đăng quảng cáo, bây giờ Trần Vũ lại là tiểu thịt tươi đang nổi tiếng, không ít phóng viên tụ tập bên dưới nhà của cậu ta là vì nhận được tin tức, biết đâu chừng đợi ở đây có thể chặn đường Cảnh Liêm Uy!
Cát Thành Phong lặng lẽ chờ đợi Cảnh Liêm Uy ra lệnh, anh ta chỉ cảm thấy trái tim mình như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Không biết vì sao, anh ta cứ cảm thấy sắp có chuyện lớn gì đó xảy ra trong thời gian gần đây.
“Đè tin này xuống bằng mọi giá!” Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Cảnh Liêm Uy rất đỗi lạnh lùng, khiến cho Cát Thành Phong cảm thấy, nếu như anh không giải quyết êm xuôi, chắc chắn Cảnh Liêm Uy sẽ cắt cổ mình: “Tôi tuyệt đối không muốn nhìn thấy bản tin này được đăng lên!”
“Dạ!” Cát Thành Phong trả lời một cách trịnh trọng, chỉ cảm thấy rõ ràng trời đang mưa, nhưng mà anh ta lại nóng bức đến độ mồ hôi chảy nhễ nhại đầy đầu.
Muốn đè chuyện này xuống thì không dễ chút nào!
Cùng lúc đó.
Trần Vũ đứng ở trong phòng khách, nhìn người phụ nữ trước mặt chăm chú, cậu ta không khỏi nổi lòng phòng bị!
Người phụ nữ trung niên này dưỡng da rất tốt, cho dù chỉ mặc cái áo thô đơn giản mà thôi nhưng cũng khó mà lấp hết được phong thái và tài hoa trên gương mặt của bà ta, dù gì bà ta cũng là người đã sinh Ân Thiên Thiên và Trần Vũ, nhan sắc sẽ không thể nào kém cỏi nổi, bây giờ trông bà ấy như mãi vẫn còn dáng vẻ thướt tha.
“Trần Vũ, mới không gặp vài năm thôi, con không nhận ra mẹ rồi sao?” Tô Nương nhẹ nhàng hỏi, rồi nhìn cậu ta với ánh mắt quyến rũ.
Trông Tô Nương vẫn còn rất trẻ, trẻ đến nỗi khiến người ta không nhận ra bà ta đã từng sinh con, mà bà ta vẫn toát ra vẻ lả lơi, cho dù chỉ mặc đồ đơn giản thôi cũng khó mà che giấu được hết sự quyến rũ toát ra từ tận xương cốt, mặc dù Trần Vũ chưa bước vào trong giới giải trí được bao lâu, nhưng cậu ta vẫn có thể cảm nhận được hương vị trên người Tô Nương!
…Vài năm không gặp ư?
Suýt nữa Trần Vũ đã bật cười, bây giờ cậu ta 21 tuổi, nhưng đã không gặp Tô Nương 15 năm rồi!
Đây là vấn đề vài năm thôi ư?
Vào năm cậu ta lên sáu, Tô Nương đã bỏ cậu ta và Trần Tinh lại, một mình ra đi, lúc đó bà ta có từng nghĩ đến sau này bọn họ gặp nhau có còn nhận ra nhau hay không? Có từng nghĩ đến chuyện cậu ta và Trần Tinh có thể sống tiếp hay không? Một đứa sáu tuổi, một đứa tám tuổi!
Không đúng, cậu ta sai rồi, lúc ấy Tô Nương chỉ vứt bỏ cậu ta trong một con hẻm để cậu ta tự lo cho mình, còn Trần Tinh lại được bà ta bế đến nhà họ hàng nhờ họ nuôi dưỡng, bởi vậy cô ta mới có thể được chăm sóc tử tế, lớn lên một cuộc sống bình thường, còn cậu ta lại phải cố gắng đánh nhau với người ta trên đường, chỉ để giành một chút thức ăn.
Bây giờ, người phụ nữ này lại đứng trước mặt câu ta, rồi hỏi rằng: “Có còn nhớ mẹ không?”
Trần Vũ lặng lẽ sượt qua người bà ta, rót cho mình ly nước, đến khi uống được một nửa rồi mới rồi xuống ghế sô pha, hỏi thẳng: “Tô Nương, bà đến đây làm gì?”
Tô Nương.
Kể từ năm lên sáu, lúc bà ta vứt bỏ một mình cậu trong con ngõ nhỏ, cậu ta khóc lóc tìm mẹ khắp nơi nhưng mãi chẳng gặp, cậu ta chẳng còn gọi bà ta là ‘mẹ’ nữa, nếu sau này không biết chị của mình chẳng phải là Trần Tinh thì biết đâu cậu ta sẽ chẳng buồn liên lạc với bà ta nữa, mà bây giờ Tô Nương lại đến thành phố T, lẽ nào đây chỉ là sự trùng họp thôi ư?
Trần Vũ không phải là đồ ngốc.
Tô Nương nhướn mày, cũng biết rằng mình giả vờ giả vịt cũng chẳng có ích gì, bèn quay người đi đến cạnh ghế sô pha, tháo giày ra, vắt chéo hai chân đặt trên ghế, một tay gác lên chiếc gối bên cạnh, bà ta nhìn Trần Vũ rồi chợt bật cười, nhẹ nhàng nói: “Tôi thật sự không ngờ rằng, con trai của mình sẽ xuất sắc như vậy.”
Trần Vũ khẽ nhíu mày, nhìn bà ta chăm chú.
“Yên tâm đi, mẹ không làm chuyện gì xấu đâu, chỉ muốn giải quyết chút chuyện nhỏ mà thôi.” Tô Nương nói dứt lời bèn đứng dậy, đi chân trần, đến rót cho mình ly nước rồi tiện thể cởi cả áo khoác ra, bên trong chỉ có tấm lưng trắng ngần, điều khiến người ta bất ngờ nhất là cánh ta trái của bà ta xăm đầy hình hoa bỉ ngạn nở rộ, diêm dúa đến xốn xang cả mắt: “Đợi khi nào làm xong là mẹ sẽ đi ngay, đêm nay mẹ sẽ ngủ tạm ở đây, ngày mai sẽ đi liền.”
Tô Nương nói dứt lời bèn đi thẳng vào trong phòng ngủ, rõ ràng muốn bắt Trần Vũ ngủ trong phòng dành cho khách.
Trần Vũ nhìn theo bóng lưng dần xa của Tô Nương, gương mặt cậu ta cứng đờ, bàn tay nắm chặt điện thoại, không biết phải làm sao?
Có cần nói với Cảnh Liêm Uy không?
Lần này chắc chắn Tô Nương không làm được chuyện gì tốt đẹp, nhưng cậu ta có nên nói ra không?
Dù có thế nào đi chăng nữa, Tô Nương cũng là mẹ của cậu ta.
Cho dù, cậu ta cảm thấy hết sức nhục nhã vì có một người mẹ như vậy!
Từ nhỏ đến lớn, cậu ta đều biết mẹ mình làm nghề gì! Cho dù như thế, lúc đó cậu ta vẫn luôn khao khát có được tình yêu của mẹ, cũng khao khát mình được lớn lên bên mẹ, nhưng rốt cuộc bà ta vẫn vì chính bản thân mình, dứt khoát bỏ đi.
Cuối cùng, Trần Vũ vẫn bỏ điện thoại xuống, cứ thế đi vậy, chỉ một đêm nay thôi, sau đêm nay là bà ta sẽ đi rồi, từ nay về sau cậu ta sẽ bảo vệ chị mình thật chu đáo, cũng sẽ bảo vệ chính bản thân mình, còn Tô Nương, cậu ta chỉ có thể cảm ơn bà ta vì bà ta đã cho mình một người chị tốt đẹp như vậy, còn cho mình sinh mạng…
Chỉ có điều, Trần Vũ không ngờ rằng, chuyện làm cậu ta thấy hối hận lại đến nhanh như vậy.
Ngày hôm sau, Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy cùng nhau đến bệnh viện khám thai, nhưng còn chưa bước chân ra khỏi cửa tiểu khu, đã nhìn thấy Nam Uyển vội vã chạy về phía họ: “Anh Cảnh, cô Ân, hôm nay hai người đừng đi đâu hết, phóng viên bu chật kín ngoài kia, đều ầm ĩ đòi gặp hai người đó.”
Cảnh Liêm Uy nhíu mày, còn chưa kịp nói gì điện thoại của anh đã đổ chuông.
Ở đầu dây bên kia, Cát Thành Phong vội vàng mở miệng, Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy sắc mặt Cảnh Liêm Uy trắng bệch đi ngay, đôi mắt phượng của anh hằn lên tia máu.
Ở gần đó, nhóm phóng viên sắp sửa xông qua dàn bảo vệ để xông vào, Cảnh Liêm Uy vươn tay ôm eo Ân Thiên Thiên, dẫn cô đi về nhà, bước chân của anh rất nhanh chóng, nhưng vẫn quan tâm đến tốc độ của Ân Thiên Thiên. Ân Thiên Thiên không hiểu ra sao nhưng cô vẫn rất phối hợp với anh, chỉ có điều ánh mắt của Ân Thiên Thiên liên tục chớp chớp.
Trước giờ cô chưa từng nhìn thấy gương mặt của anh nghiêm túc như vậy.
Rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì lớn kia chứ?
Ân Thiên Thiên vẫn còn chưa nghĩ ra, đội quân phóng viên đằng sau đã xô đổ sự ngăn cản để xông vào, Cảnh Liêm Uy bảo vệ Ân Thiên Thiên sau lưng mình, người ở hàng đầu tiên xông vào, anh ta lảo đảo, chưa đứng vững được, may mà Cảnh Liêm Uy dạt ra mới không bị thương, gương mặt của anh càng lúc càng trở nên lạnh lùng.
“Cậu ba Cảnh, xin hỏi anh có biết thân phận thực sự của cô Ân không?”
“Cậu ba Cảnh, xin hỏi cậu có để bụng chuyện cô Ân không phải con gái nhà họ Ân không?”
“Cậu ba Cảnh, xin hỏi chuyện cậu đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Cảnh có liên quan gì đến thân phận của cô Ân không?”

Các câu hỏi được tuôn ra tới tấp, Ân Thiên Thiên vẫn còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao đã được Cảnh Liêm Uy bảo vệ ra sau lưng, không để cho bọn họ có cơ hội chạm đến cô, bảo vệ vội vàng xông đên, cùng lúc đó, Thừa Phó Lân cũng dẫn theo người vào.
Cảnh tượng hết sức lộn xộn, có phóng viên nhanh chóng quay ống kính về phía Ân Thiên Thiên.
“Cô Ân, xin hỏi cô có biết thân phận thật sự của mình không?”
“Cô Ân, xin hỏi cô nghĩ thế nào về chuyện tu hú chiếm tổ chim khách vậy? Trong lòng cô có áy náy không?”
“Cô Ân, nghe nói cô cả thật sự của nhà họ Ân là bạn cùng lớp của cô, cô có biết chuyện này hay không?”

Rầm!
Phóng viên vẫn còn chưa kịp hỏi hết, ống kính đã bị Cảnh Liêm Uy chụp lấy, cản tầm nhìn của bọn họ lại, anh lạnh lùng nhìn tất thảy phóng viên ở trước mặt, rồi lạnh nhạt bảo: “Mấy người chắc chắn rằng mình muốn đắc tội tôi à?”
Rõ ràng giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, nhưng lọt vào tai mọi người lại như thể nặng ngàn cân.
Có đáng để đối đầu với cậu ba Cảnh không?
Cho dù bây giờ anh đã trở mặt với nhà họ Cảnh, nhưng có ai mà không biết anh là đứa cháu trai được bà cụ Cảnh yêu thương nhất, chỉ cần anh xuống nước, sớm muộn gì cũng được trở về nhà, bọn họ phải đắc tội với anh vào lúc này sao.
Nhất thời, tất thảy mọi người đều bắt đầu thấy ngờ vực.
Cuối cùng, vẫn có phóng viên không cầm lòng nổi mà chìa micro về phía Ân Thiên Thiên: “Cô Ân, cô nghĩ như thế nào về việc mình không phải là con gái nhà họ Ân? Cô có biết ba mẹ ruột thịt của mình là ai không? Nhiều năm nay bọn họ có đến thăm cô không? Tại sao cô cả nhà họ Mộc lại biết chuyện này vậy?
Chuyện nào cũng là như thế, có một rồi sẽ có hai.
Có phóng viên bắt đầu, lập tức có người thứ hai hỏi tiếp ngay.
“Cô Ân, nghe nói cô từng tống cô Trần Tinh vào tù chỉ vì cô ấy nói năng lỗ mãng, đúng không?”
“Cô Ân, xin hỏi lúc còn đi học, cô có cố tình làm khó cô ấy không?”
“Cô Ân, những thứ mà cô có bây giờ đáng lý phải thuộc về cô Trần Tinh mới đúng, xin hỏi cô có thấy áy náy không?”

Vô số câu hỏi và ống kính quay về phía Ân Thiên Thiên, sau khi hiểu được ý nghĩa câu nói của bọn họ, sắc mặt Ân Thiên Thiên tái nhợt. Đột nhiên, bàn tay nhỏ nhắn của mình được người đàn ông bên cạnh nắm lấy thật chặt, hơi ấm từ lòng bàn tay anh lan tỏa khắp toàn thân cô, Ân Thiên Thiên nép lại gần anh trong vô thức.
Trong lúc đầu óc cô mơ mơ hồ hồ, trước giờ cô đều không thích nói chuyện!
Cát Thành Phong cũng nhanh chóng đuổi đến, lại thêm chuyện Thừa Phó Lân dẫn không ít người đến đây, Cảnh Liêm Uy dựa vào ưu thế chiều cao của mình nhìn bọn họ, khóe môi anh nhếch lên, nở nụ cười lạnh, còn có phóng viên không sợ chết tiến hỏi: “Cậu ba Cảnh, xin hỏi cậu đang cười gì vậy? Có phải cậu cũng là một trong những người bị lừa dối hay không?”
Cảnh Liêm Uy cúi đầu nhìn tay phóng viên ấy, đột nhiên nở nụ cười, nụ cười của anh xán lạn đến nỗi khiến người ta hoa mắt, rồi họ lập tức nghe thấy anh nói rằng: “Tôi cười cái gì à? Tôi cười vì hôm nay các người chọc giận tôi, sau này đừng hòng sống tiếp ở thành phố T nữa!”
Ầm!
Khi nói dứt câu, Cảnh Liêm Uy vươn tay chụp lấy máy móc của thợ chụp hình sau lưng tay phóng viên, đập vỡ tan thành, một tràng tiếng chụp ảnh lập tức dậy vang, nhưng Cảnh Liêm Uy không hề để ý chút nào, chỉ vươn tay bảo vệ Ân Thiên Thiên, rồi lạnh lùng nói: “Đập hết đi cho tôi! Nếu như hôm nay để lộ chuyện này ra ngoài, đừng ai trách cậu ba Cảnh tôi ra tay độc ác!”
Anh vừa ra lệnh, Thừa Phó Lân và Cát Thành Phong đã nhanh chóng bắt đầu ra tay, trong phút chốc, tiếng máy móc bị đập vỡ liên tục vang lên, còn có người tỉ mỉ hủy đi hết thảy bản ghi chép, có nữ phóng viên sợ hãi đến mức ngồi sụp xuống, không dám lộn xộn nữa, thợ chụp hình cũng chẳng dám phản kháng, tất thảy mọi người đều trừng to mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Không ngờ anh ta lại dám làm như vậy thật!

Bình Luận (0)
Comment