Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 320

Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 320: ĐÊM KHUYA GẶP CẢNH LIÊM UY
Không tốt?
Thế nào mà không tốt?
Bởi vì một câu nói của Lâm Vũ Văn, trái tim của Cảnh Liêm Uy như bị treo ngược lên, thần sắc nghiêm nghị nhìn Lâm Vũ Văn, đợi cậu nhóc tiếp tục nói, nhưng ai biết bà cụ đột nhiên lại đến đây, vừa nhìn thấy Lâm Vũ Văn thì ánh mắt đều là ý cười.
“Vũ Văn, mau qua đến bên bà nội, bà nội dẫn cháu đi chơi.” Bà cụ nhìn Cảnh Liêm Uy đang nằm trên giường căn bản không có nhúc nhích thì khẽ thở dài và cũng không nói gì, chỉ chìa tay kéo Lâm Vũ Văn đi ra ngoài: “Trong nhà bà nội còn nuôi một con chó nhỏ, cháu không phải thích động vật nhỏ hay sao? Bà nội dẫn cháu đi xem.”
Lâm Vũ Văn vừa để điện thoại lại trong cặp sách của mình thì nhìn thấy bà cụ bước vào, thiếu chút nữa dọa cậu nhóc giật mình.
“Thật sao? Bà nội cháu rất thích chó, dẫn cháu đi xem đi.” Dứt lời bèn dùng hai mắt to chớp chớp nhìn bà cụ, còn thân thiết bước tới nắm bàn tay ấm áp của bà cụ.
Bà cụ rất vui vẻ dẫn Lâm Vũ Văn đi ra ngoài, nhưng rốt cuộc vẫn đứng ở cửa quay đầu lại nói khẽ một câu: “Cảnh Liêm Uy, bà cảm thấy cháu và Ân Thiên Thiên ở bên nhau, chuyện tốt nhất chính là khiến quan hệ của nhà họ Lâm và nhà họ Cảnh trở nên hòa hoãn hơn!”
Nói xong, bà cụ không chần chừ mà xoay người đi ra ngoài, mà Cảnh Liêm Uy luôn muốn lấy được đáp án cứ tưởng phải đợi hai ngày sau Lâm Vũ Văn đến mới có thể biết, nhưng không ngờ trong đêm hôm đó lại biết được từ miệng của Mộc Yên Nhiên!
Khoảnh khắc đó, Cảnh Liêm Uy không thể không nói, trái tim của mình có một kích động muốn đem cả thành phố T này lật tung lên!
Đêm khuya, cả thành phố T dường như đều chìm sâu vào giấc ngủ, nhưng cũng có những người phấn khích thấu đêm.
Lúc 2-3 giờ sáng, mạng 4G của cả thành phố T đều trong trạng thái hoạt động hết công suất, không ít người đều đang ở trạng mạng lướt web, học xem chương trình ‘bước vào hào môn sâu như biển’, bởi vì quan hệ liên hệ giữa nhà họ Cảnh và nhà họ Mộc bị lọt ra ngoài, lúc này không ít các công ty truyền thông dường như đang phát điên, bắt đầu công kích Ân Thiên Thiên, đem tất cả mọi chuyện của Ân Thiên Thiên đều đào sâu vào, bắt đầu diệt cô!
Trần Vũ ngồi trong phòng khách, đèn bật sáng chiếu vào gương mặt cũng không che giấu được lông mày của cậu ta đang nhíu chặt lại! Ngón tay nhẹ nhàng lướt trên màn hình ipad, xem nhưng tin tức không ngừng tăng lên và không ngừng cập nhật mới, càng xem thì sắc mặt càng kém, mà sắc mặt của Ân Thiên Tuấn ở đối diện cậu ta cũng không được tốt lắm.
Ba ngày!
Thời gian mới có 3 ngày!
Thế giới của Ân Thiên Thiên triệt để thay đổi đến nghiêng trời lệch đấy! Bây giờ cô thậm chí không dám đi ra ngoài một mình, mà ở cửa tiểu khu của Tụy Đề Uyển là một lượng lớn phóng viên đứng chặn ở đó, cho dù gặp được cô được một lần cũng được!
— Ân Thiên Thiên này thật sự đủ đê tiện, rõ ràng biết người ta có hôn ước rồi mà còn chen vào, tiểu tam đê tiện!
— Tôi đã nói cô ta lớn lên không giống người tốt mà, quả nhiên chính là hồ ly tinh!
— Phụ nữ phá hoại gia đình nhà người khác đều đáng chết!
— Ân Thiên Thiên đáng chết! Loại phụ nữ như thế này không nên sống nữa!
— Tiểu tam độc ác, bây giờ còn mơ tưởng dựa vào đứa bé trong bụng để tiếp tục ở lại nhà hào môn!

Trên khắp các diễn đàn đều là những lời chỉ trích Ân Thiên Thiên!
Ân Thiên Tuấn và Trần Vũ đều trầm mặc không nói chuyện, điện thoại của hai người đều đổ chuông điên cuồng, chỉ là sau khi tắt âm thanh thì chỉ nhìn thấy màn hình sáng lên rồi không có động tĩnh gì nữa, một là thông báo được tìm kiếm bởi người đại diện toàn cầu, cái khác chính là quan hệ của Ân Thiên Thiên với những người liên quan.
“Chuyện này chúng ta nên xử lý sao đây?” Mất một lúc lâu Trần Vũ mới nhẹ nhàng lên tiếng, trong lời nói tràn đầy sự lo lắng.
“Bảo vệ tốt Thiên Thiên, đừng để em ấy một mình đi ra ngoài.” Ân Thiên Tuấn bất lực trả lời, bây giờ trừ điều đó ra bọn họ căn bản không thể làm được cái gì: “Cuối cùng, phải xem thái độ của nhà họ Cảnh rồi.”
Thái độ của nhà họ Cảnh như thế nào, hướng gió bên ngoài sẽ biến thành cái gì!
Khi nhà họ Cảnh muốn nâng một người, Ân Thiên Thiên cô chính là mợ ba nhà họ Cảnh, khi nhà họ Cảnh muốn giẫm đạp một người, Ân Thiên Thiên cô chính là tiểu tam mà người người chửi mắng!
Đây chính là nhà họ Cảnh, căn bản không phí một chút sức lực nào mà có thể triệt để hủy hoại một con người!
Chuyển tầm nhìn, điện thoại vừa mới sáng bây giờ màn hình lại sáng lên tiếp, Ân Thiên Tuấn không nhẫn nại được mà nhìn qua thì lại phát hiện là điện thoại của nhà họ Ân, lông mày càng cau lại, ngước mắt nhìn về hướng phòng ngủ của Ân Thiên Thiên, rốt cuộc vẫn đứng dậy đi nghe điện thoại.
“Anh, anh đang ở đâu?” Vừa nghe máy, đầu bên kia vang lên giọng nói thân thiết của Ân Tinh: “Ba và mẹ đang tìm anh, bọn họ hình như đều rất tức giận, em lén gọi điện cho anh đó, anh mau chóng về nha.”
Ân Thiên Tuần hơi nhướn mày, yên tĩnh nghe mấy lời Ân Tinh nói, không có chú ý đến sự yên tĩnh trong phòng sách, anh căn bản không thể trốn tránh được, nội dung cuộc gọi dễ dàng lọt vào tai của Trần Vũ đang ngồi một bên, người đàn ông ngồi trên ghế số pha đó cũng không nhịn được mà nhướn mày.
Ân Tinh!
Giỏi cho cô cả nhà họ Ân!
‘Ừm.” Khẽ đáp một câu, Ân Thiên Tuấn tắt máy, đối với cô em gái này anh biết quá nhiều, vốn dĩ còn bởi vì cô ta nhiều năm không có cảm giác ấm áp của gia đình mà có chút áy náy, nhưng sau khi biết rõ con người của cô ta, Ân Thiên Tuấn không còn chút cảm giác nào nữa.
Xoay người nhìn Trần Vũ, khi Ân Thiên Tuấn chuẩn bị nói mấy lời ẩn ý thì lại nghe thấy trong phòng ngủ có tiếng vật nặng gì đó rơi xuống, ngay lập tức bọn họ bị dọa sợ mà xông vào phòng ngủ!
Ân Thiên Thiên của bây giờ, đã bị tổn thương không còn chỗ nào lành lặn nữa!
Trần Vũ đương nhiên cũng nghe thấy tiếng động, lập tức cùng Ân Thiên Tuấn xông vào, hai người vừa xông vào phòng thì nhìn thấy Ân Thiên Thiên đang quấn chăn đứng bên cửa sổ, bên cạnh còn có một chiếc sô pha nhẹ bị đổ ra sàn, hình như không cẩn thận làm đổ, lúc này trên mặt của Ân Thiên Thiên lộ ra một ít cảm giác đau đớn sau khi bắp chân bị đập vào.
Trái tim của Ân Thiên Tuấn và Trần Vũ được thả lỏng, lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ân Thiên Thiên quay đầu miễn cưỡng mỉm cười, sắc mặt lại đặc biệt trắng bệch…

Trong nhà họ Cảnh, lúc này cũng là một trận nghiêng trời lệch đất.
Đêm khuya, Cảnh Liêm Uy trong mơ mơ hồ hờ nghe thấy âm thanh gì đó mà giật mình mở mắt ra, ánh mắt sáng quắc nhìn Mộc Yên Nhiên vừa bước vào phòng ngủ, thần sắc trên mặt càng trở nên lạnh lẽo!
Mộc Yên Nhiên cũng không ngờ lúc này Cảnh Liêm Uy sẽ tỉnh lại, nhìn thấy hai mắt trừng trừng của anh, cơ thể của cô ta có hơi run rẩy, dáng vẻ đó của anh khiến cô bất giác nghĩ đến một loài động vật hung tàn — Sói!
Cảnh Liêm Uy của lúc này chính là loài động vật đó, khiến cô ta có cảm giác bị nhìn chằm chằm!
Nhưng cẩn thận suy, Mộc Yên Nhiên vô thức muốn tiếp tục tiếp cận gần hơn với anh, cho đến khi đứng bên cạnh giường cô ta nhìn Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng mở miệng: “Liêm Uy, chúng ta kết hôn đi, em đích thân tuyên bố tin tức nói cho tất cả mọi người biết chúng ta sắp kết hôn, có được không?”
Cảnh Liêm Uy nhìn cô ta giống như đang nhìn quái vật, hơi nghiêng đầu nhắm hai mắt lại.
Môi mím chặt, Mộc Yên Nhiên chỉ cảm thấy nhục nhã vô cùng!
Phải, nhục nhã!
“Cảnh Liêm Uy, anh chắc chắn anh muốn dùng thái độ như thế này để đối xử với em?” Ngữ khí của Mộc Yên Nhiên nhẹ nhàng nhưng có mang theo chút lạnh lẽo, nhìn vào đôi mắt tràn ngập đau thương của Cảnh Liêm Uy: “Anh tại sao không thỏa mãn em chứ? Em rốt cuộc có chỗ nào khiến anh ghét bỏ? Có chỗ nào không bằng với Ân Thiên Thiên? Em thật sự không bằng lòng lấy em như vậy sao?”
Cảnh Liêm Uy quay đầu lại lạnh lùng nhìn cô ta, cuối cùng cũng mở miệng: “Vợ của tôi, trước nay đều chỉ là một người tôi có thể quyết định, và cô, tôi căn bản chưa từng nghĩ qua.”
“Tại sao? Tại sao?” Mộc Yên Nhiên bất mãn truy hỏi, thậm chí còn vô thức ngồi xuống bên cạnh giường của Cảnh Liêm Uy, còn giơ tay lôi kéo tay của anh để hỏi: “Tại sao anh không thể cân nhắc đến em? Anh và Ân Thiên Thiên chẳng qua chỉ là kết hôn theo hợp đồng, hai người thậm chí đều không có gặp mặt, tại sao anh lại thích cô ta như vậy? Cô ta rốt cuộc có chỗ nào tốt chứ?”
Cười khẩy một tiếng, Cảnh Liêm Uy hơi động đậy, muốn rút tay của mình ra khỏi tay của Mộc Yên Nhiên, nhàn nhạt trả lời: “Ở trong mắt của tôi, cô ấy chỗ nào cũng tốt hơn cô!”
Cái gọi là ‘tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’, có lẽ chính là chỉ tình huống như thế này!
Ban đầu chỉ là ôm tâm lý khẩn cấp, nhưng sau khi chung sống Cảnh Liêm Uy lại phát hiện, trên thế giới này cái gọi là nhất kiến chung tình rất ít, nhưng lâu ngày nảy sinh tình cảm lại đặc biệt nhiều, anh cũng không có nghĩ bản thân sẽ nói ra được nói sến sẩm như vậy, làm một chuyện điên cuồng như vậy, mà chuyện này vẫn còn tiếp tục trở nên điên cuồng hơn…
“Cảnh Liêm Uy!” Tức giận gằn lên một tiến, Mộc Yên Nhiên đứng dậy, ánh mắt tràn ngập sự tức giận nhìn anh, bàn tay siết chặt thành nắm đấm: “Cảnh Liêm Uy, anh rốt cuộc có từng nhớ em không? Có từng vì em mà lo lắng một phút một giây nào không? Mộc Yên Nhiên em nói thế nào cũng là cô chủ của nhà họ Mộc, nhưng bây giờ ngay cả một cô chủ dởm của nhà họ Ân cũng không bằng, anh có từng nghĩ người ngoài sẽ nhìn em như thế nào không? Rõ ràng anh 6 năm trước không phải như thế này…”
Nói rồi, trên mặt của Mộc Yên Nhiên bèn không nhịn được mà rơi nước mắt.
“6 năm trước, chính miệng anh đã nói, anh muốn lấy em, anh còn nhớ không?” Khẽ khàng chất vấn, Mộc Yên Nhiên của lúc này chẳng qua là một kẻ lạc đường trong tình yêu sương mù này mà thôi: “Khi đó chúng ta tốt biết bao, anh còn nhớ không? Chúng ta mỗi ngày đều nhắn tin với nhau, anh vì muốn liên lạc với em thậm chí ăn cơm, tắm rửa, ngủ cũng không dời chiếc điện thoại, chúng ta có thể một ngày gửi hàng trăm hàng ngàn tin nhắn cho nhau, chỉ vì một câu em không thích nói chuyện, anh có thể ngại làm như thế 3 năm! 3 năm, không phải 3 ngày! Cảnh Liêm Uy, em không tin 3 năm đó anh đều giả vờ, em dám chắc chắn khi đó anh yêu em! Anh yêu em…”
Chất vấn điên cuồng, Mộc Yên Nhiên cũng bị bà cụ gần đây bức sắp mất hết tâm trí rồi!
— Yên Nhiên, nếu cháu đã không thể sinh mà còn muốn gả vào nhà họ Cảnh, có thể, sau này những sắp xếp của ta dành cho Liêm Uy cháu không được có dị nghị gì! Cháu phải biết, ta có thể để cháu bước vào, đương nhiên cũng có thể để cháu đi ra!
— Một người phụ nữ không biết sinh con, thì không thể coi là phụ nữ!
— Mộc Yên Nhiên, từ hôm nay trở đi cháu sẽ trở thành mợ chủ của nhà họ Cảnh, có tôn xưng lại không được tôn vinh!
— Nếu không phải lúc này, người duy nhất ở bên cạnh Liêm Uy chỉ có mình cháu khiến ta còn nhìn được, nếu không bất luận như thế nào cũng không đến lượt cháu!
Từng từ từng chữ của bà cụ dường như đâm thẳng vào trong tai của Mộc Yên Nhiên suýt chút nữa bức cô ta đến phát điên, mỗi từ mỗi câu đầu đâm vào trái tim của cô ta! Tất cả là vì cô ta không thể sinh con!
Bị ép đến sắp phát điên thì cuối cùng cô ta cũng sắp bước qua cánh cửa mà cô ta mong muốn! Nhìn thấy người muốn nhìn thấy nhất!

Bình Luận (0)
Comment