Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 37

Bệnh viện Nam Tự là bệnh viện nổi tiếng nhất thành phố T. Ở đây dù là khoa não, khoa tim mạch hay thậm chí là khoa ngoại thông thường cũng nổi tiếng quốc tế. Khi Ân Thiên Thiên xuống xe taxi, nhìn những tòa nhà đèn đóm sáng choang trước mặt, trong lòng cô bất giác muốn rút lui...

Ân Thiên Thiên ôm hộp giữ ấm trong lòng, đứng ở cổng bệnh viện mà không biết làm sao. Muộn thế này rồi, Cảnh Liêm Uy lại đang bận, cô đến liệu anh có bực mình hay không?

Ân Thiên Thiên nhìn về phía tầng mười bảy, cô định sẽ đến dỗ anh, nhưng lại chưa nghĩ đến chuyện nếu càng dỗ anh càng tức thì làm sao đây? Cảnh Liêm Uy liệu có nóng giận mà ly hôn với cô không? Cô sẽ không xui xẻo phạm phải điều tối kỵ của nhà họ Cảnh đấy chứ?

Lòng cô loạn cào cào, song bước chân vẫn chậm rãi hướng về phía bệnh viện. Không ngờ vừa đi vào, Ân Thiên Thiên đã nhìn thấy các bác sĩ và điều dưỡng trong phòng cấp cứu đang vô cùng bận rộn, còn có những người ở phòng khác đưa bệnh nhân qua...

“Chao ôi, sao đang yên đang lành lại xảy ra tai nạn chứ?”

“Ai mà biết được, bây giờ loại tài xế vô lương tâm nhiều lắm.”

...

Nghe mọi người xung quanh bàn tán, Ân Thiên Thiên mới biến vừa rồi ở phụ cận bệnh viện đã xảy ra tai nạn giao thông nhỏ, đa số nạn nhân đều được đưa đến đây, thế nên dù đã 12 giờ đêm nhưng trong bệnh viện vẫn rất bận rộn.

Ân Thiên Thiên đứng bên cạnh ngây người nhìn, máu me be bét, tiếng rên rỉ đau đớn vang vọng vào tai cô. Ân Thiên Thiên cau mày, ngước mắt lên lại nhìn thấy Cảnh Liêm Uy đang bận rộn...

Lúc này anh đang đẩy giường bệnh vào, người hơi khom xuống, cẩn thận nhìn cánh tay máu thịt lẫn lộn của bệnh nhân trên giường với gương mặt anh tuấn nghiêm túc. Sau khi vội vàng kiểm tra qua, Cảnh Liêm Uy quay đầu nói gì đó với điều dưỡng rồi lập tức chú ý tình hình của bệnh nhân.

Lần đầu tiên Ân Thiên Thiên nhìn thấy một Cảnh Liêm Uy như vậy.

Không thể phủ nhận, hình ảnh ấy đối với cô là sự rung động lớn!

Trong ấn tượng của cô, Cảnh Liêm Uy là cậu Ba nhà họ Cảnh tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố T, là người chồng che chở sau lưng cô, là một bác sĩ khoa ngoại bệnh viện Nam Tự mà hễ nhắc tới là người khác không thể không khen ngợi, nhưng cô chưa từng thấy một Cảnh Liêm Uy vẻ mặt nghiêm túc tư thế chuyên nghiệp tham gia vào đội ngũ cứu người trước mắt kia...

Chiếc hộp giữ ấm bị cô ôm chặt, cô còn nhớ trong điện thoại Cảnh Liêm Uy nói anh chưa ăn cơm, con tim nhỏ bé của cô hơi nhói lên. Nhưng cô hiểu rõ, lúc này cô không thể bước lên quấy rầy anh.

Ân Thiên Thiên ôm hộp cơm bảo bối trong lòng, quay đầu về hướng thang máy. Đối diện chính là thang máy chuyên dụng của bệnh viện, vừa hay là lúc Cảnh Liêm Uy cúi đầu chăm sóc bệnh nhân nên không nhìn thấy cô, mà cô lại in hình bóng anh trong tầm mắt.

Cảnh Liêm Uy, về sau để em chăm sóc anh, được không?

Ân Thiên Thiên không hiểu vì sao trong lòng cô bỗng hiện lên suy nghĩ ấy. Còn chưa kịp hoảng loạn thì cánh cửa thang máy đã đóng lại, Ân Thiên Thiên chỉ nhìn thấy bản thân trong gương, cô nở nụ cười thỏa mãn.

Không cần ai chỉ đường, Ân Thiên Thiên quen cửa quen nẻo đi thẳng đến phòng làm việc của Cảnh Liêm Uy. Tuy biết anh không ở trong phòng làm việc nhưng cô vẫn gõ cửa một cái tượng trưng rồi mới vào, sau đó bày sủi cảo mình đem tới ra bàn, từng chiếc từng chiếc xinh xắn ngon miệng. Chỉ chốc lát khắp phòng đã tràn đầy hương thơm thoang thoảng, khác biệt hẳn với khí thế lạnh lùng của Cảnh Liêm Uy.

Làm xong xuôi, Ân Thiên Thiên im lặng ngồi chờ Cảnh Liêm Uy trở về. Cô không biết khi nào anh mới về, nhưng hôm nay cô muốn được gặp anh. Có điều thời gian không cho phép, mãi đến hai giờ sáng Cảnh Liêm Uy vẫn chưa trở lại, Ân Thiên Thiên đành đứng dậy chuẩn bị ra về.

Cô không cất những chiếc sủi cảo trên bàn trà đi, cô không biết lò vi sóng để ở đâu, nghĩ dù sao Cảnh Liêm Uy nhìn thấy cũng sẽ tự đi hâm nóng, cô liền để lại một tờ giấy rồi chuẩn bị đi về. Nhưng vừa ra khỏi phòng, Ân Thiên Thiên liền đụng phải bác sĩ Sầm.

Cô vô thức lên tiếng xin lỗi.

Trên người bác sĩ Sầm vẫn còn mùi máu tanh, tuy mặc áo blu trắng nhưng Ân Thiên Thiên cũng đoán là bác sĩ Sầm vừa ra khỏi phòng phẫu thuật. Nghĩ hai người đều là bác sĩ, trong phút chốc Ân Thiên Thiên liền cho rằng Cảnh Liêm Uy cũng trở về rồi, bèn lập tức hỏi: “Bác sĩ Sầm, xin hỏi có phải Cảnh Liêm Uy cũng sắp về rồi không ạ?”

Bác sĩ Sầm ngẩng đầu nhìn, thấy là Ân Thiên Thiên thì ánh mắt lập tức lộ vẻ nghi ngờ, rồi lắc đầu tỏ vẻ không quan tâm và chuẩn bị bỏ đi. Cô ta không ngờ Ân Thiên Thiên lại lên tiếng, cô ta không phải loại gái ngoan như Ân Thiên Thiên, nghe câu hỏi là biết Ân Thiên Thiên đã đợi lâu rồi. Ánh mắt bác sĩ Sầm hơi lạ, cô ta cười nói: “Anh ấy vừa phẫu thuật xong, giờ đang chuẩn bị vào phẫu thuật một ca nữa, ít nhất cũng phải mất 3, 4 tiếng. Cô có chuyện gì không?”

Ân Thiên Thiên nghe xong trong lòng khó tránh khỏi hơi mất mát, cô lắc đầu nói cảm ơn rồi lập tức rời đi. Song cô không hề chú ý, sau khi cô bỏ đi, bác sĩ Sầm đã nghi ngờ mở cửa phòng làm việc của Cảnh Liêm Uy ra...

Vừa làm phẫu thuật cho bệnh nhân xong, Cảnh Liêm Uy có hơi mệt mỏi. Lại thêm hôm nay chưa ăn cơm, bận đến giờ này cho dù là người sắt cũng không chịu được. Sau khi bàn giao lại công việc, Cảnh Liêm Uy lê cơ thể rã rời về phòng làm việc.

Vừa mở cửa phòng ra, hàng mày anh đã nhíu lại.

Trước giờ anh không thích trong phòng làm việc có mùi. Mùi nước hoa cũng vậy, mùi thức ăn cũng thế, ấy vậy mà giờ phòng làm việc của anh lại có cả hai loại mùi này.

Bác sĩ Sầm đã thay áo blu trắng ra, chiếc váy liền bó sát tôn lên cơ thể hoàn mĩ của cô ta. Cảnh Liêm Uy vừa vào đã nhìn thấy bác sĩ Sầm đang làm gì đó ở bàn trà, vẻ mặt anh không tốt lắm, nhưng cũng không tính là khó chịu.

“Bác sĩ Sầm, cô có việc gì?” Cảnh Liêm Uy bước vào nhưng không nhìn cô ta lấy một lần, anh đi thẳng về phía bàn làm việc, đến những món ăn trên bàn trà cũng không hấp dẫn được ánh mắt của anh: “Nếu không có việc gì thì cô về đi, giờ tôi đang rất mệt.”

Ý đuổi khách rõ ràng, nhưng bác sĩ Sầm làm như thể không nghe thấy, cô ta lả lướt đứng lên, nhìn về phía Cảnh Liêm Uy với vẻ ngượng ngùng: “Em chỉ nghĩ lần trước gói sủi cảo anh chưa được thử. Thấy anh bận rộn như vậy, vừa hay em đã làm mấy cái, nên lấy qua cho anh nếm thử.”

Lúc này Cảnh Liêm Uy mới nhìn xuống những chiếc sủi cảo nhỏ xinh đáng yêu trên bàn trà, trong đầu lại nhớ đến Ân Thiên Thiên, sắc mặt anh lập tức khó coi.

Một đứa con gái dám đi tìm người đàn ông khác ngay trước mặt anh, bây giờ còn im ỉm không thể hiện gì, nghĩ đến cô ta mà làm gì chứ?

Tâm trạng không tốt, lại đã thoát khỏi trạng thái làm việc, Cảnh Liêm Uy càng bộc phát tính tình, anh nói thẳng với bác sĩ Sầm: “Giờ cô có thể đi được rồi.”

Bác sĩ Sầm tất nhiên nhận ra sự bất mãn trong giọng nói của Cảnh Liêm Uy, cô ta cũng không dám ở lại nữa, quay người ra khỏi phòng. Song trước khi đi ra, cô ta lại nhìn đống sủi cảo, nói: “Bác sĩ Cảnh, đó là một phần tấm lòng của em, em biết chiều nay anh chưa ăn gì. Giờ anh hãy ăn một chút đi, trước khi ăn uống chút canh cho ấm bụng.”

Nói xong bác sĩ Sầm không để Cảnh Liêm Uy kịp lên tiếng đã nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cảnh Liêm Uy kéo áo ra, đứng lên mở cửa sổ cho thoáng khí. Ngày mai bác sĩ Sầm không cần đi làm nên giờ có thể ra về, có dùng nước hoa cũng không lạ, nhưng anh không thích cái mùi này! Còn là mùi giống hệt mùi người nào đó dùng nữa!

Sau khi thông gió, trong phòng đã đỡ hơn nhiều, từ đầu đến cuối Cảnh Liêm Uy không hề động đến chỗ thức ăn trên bàn, chỉ ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng cuối cùng cơ thể anh vẫn kháng nghị, Cảnh Liêm Uy đành mở mắt ra, nhìn chiếc điện thoại trên bàn, ánh mắt anh lóe lên, hồi lâu sau mới cầm lấy gọi một cú điện thoại...

Ân Thiên Thiên mãi mới bắt được xe, ngồi lên xe rồi cô vẫn còn hơi sợ, dạo này có rất nhiều vụ án sinh viên mất tích, cho dù cô đang trên đường về nhà, nhìn thấy phong cảnh quen thuộc ven đường nhưng vẫn không kìm được mà run lên.

Ân Thiên Thiên nắm chặt điện thoại, đấu tranh hồi lâu cuối cùng vẫn gọi một cú điện thoại. Đầu dây bên kia vừa nghe máy, Ân Thiên Thiên đã gọi một tiếng ngọt ngào: “Anh...”

Ân Thiên Tuấn vừa về nước, đồng hồ sinh học còn chưa đảo lại, lúc Ân Thiên Thiên gọi đến anh đang tắm, thế nên hoàn toàn không biết cô em gái của mình lại to gan đến mức mười hai giờ đêm cũng dám ra khỏi nhà. Lúc này nhận được điện thoại, gân xanh trên trán anh nổi lên, Ân Thiên Tuấn trầm giọng nạt: “Ân Thiên Thiên, tốt nhất là em hãy cầu khẩn lúc anh gặp được hắn, biểu hiện của hắn đủ qua cửa đi!”

Nụ cười của Ân Thiên Thiên ở đầu dây bên kia đột nhiên cứng đờ.

Anh, nếu anh không đe dọa khủng bố như vậy thì có khi Cảnh Liêm Uy còn có thể biểu hiện tốt được...

Ân Thiên Thiên gọi điện thoại cho Ân Thiên Tuấn cũng không phải là muốn anh trai đến đón mình, chẳng qua là cô muốn thông báo cho người khác biết hành tung của mình để phòng ngừa mà thôi. Nhưng Ân Thiên Tuấn vẫn chấp nhận rời khỏi giường, xuống gara lấy chiếc Lexus đã lâu không lái ra, sau đó đi ngược theo hướng về nhà của chiếc taxi đang chở Ân Thiên Thiên.

Ân Thiên Thiên lên xe Ân Thiên Tuấn xong lập tức thả lỏng. Đoạn đường này quả thực không tính là ngắn, cô nói chuyện điện thoại với anh trai suốt mười phút, may mà không tắc đường nên giờ cô mới có cơ hội cúp điện thoại.

Ân Thiên Tuấn bất mãn nhìn Ân Thiên Thiên, lạnh lùng nói: “Em vui vẻ đi tặng đồ, kết quả người ta không thèm đưa em về nhà à?”

“Đâu có?” Ân Thiên Thiên theo bản năng giải thích thay Cảnh Liêm Uy: “Anh ấy bận mà.”

Ân Thiên Tuấn hừ một tiếng, cảm thấy cô em gái này đúng là rèn mãi mà không nên thân. Anh không nói gì nhưng trên mặt tỏ rõ sự bất mãn với Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên chỉ cười gượng.

Mà ở một nơi khác, Cảnh Liêm Uy liên tục gọi vài cuộc điện thoại cho Ân Thiên Thiên mà máy vẫn báo bận, sắc mặt anh càng sa sầm hơn...

Được lắm, đêm khuya còn gọi điện thoại cho người khác, coi anh chết rồi phải không? Vậy thì chúng ta hãy chờ xem ai là người chịu được tới cuối cùng!

Thế là hai người bắt đầu cuộc chiến tranh lạnh đầu tiên không rõ nguyên do!
Bình Luận (0)
Comment