Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 375

Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 375: TRỜI ĐẤT CHAO ĐẢO
Lên xe, Ân Thiên Thiên còn đang trách móc Đậu Đậu không nghe lời, mãi đến khi đợi đèn đỏ còn bất mãn quay đầu trừng mắt với Đậu Đậu đang nằm cuộn tròn ngủ đặc biệt thoải mái ở cạnh ghế lái.
Khẽ thở dài, Ân Thiên Thiên đưa tay vỗ vào cái đầu to đùng của nó mới quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe.
Nhìn qua cửa xe là màn hình LCD cỡ lớn ở quảng trường đang phát tin tức đang làm dậy sóng thời gian gần đây.
Hung thủ giết hại bà cụ nhà họ Cảnh của thành phố T hình như có chút manh mối, tất cả mọi người trực tiếp chỉ về cô cả nhà họ Mộc mà trước kia được mọi người khen ngợi, Ân Thiên Thiên nhìn bức ảnh của Mộc Yên Nhiên trên màn hình LCD cỡ lớn thì tự nhiên có cảm thấy khó chịu, cũng không biết vì thương tiếc người đã mất là bà cụ Cảnh kia hay là vì Mộc Yên Nhiên so với cô lớn không bao nhiêu kia…
—- Theo báo cáo, sáng sớm hôm nay cô cả nhà họ Mộc đã cùng người ái mộ cô ta cùng nhau bỏ trốn khỏi thành phố T, nhưng lại không biết chiếc xe khách đó đã bị cảnh sát theo dõi, sau đó trong lúc tranh chấp của hai người họ thì người đó đã cắn đứt tai trái của cô cả nhà họ Mộc, hơn nữa còn không thể nối lại, mà trong lúc hai người cãi nhau bên phía cảnh sát cũng thu được khá nhiều thông tin…
—- Bà cụ Cảnh trước đây đều đặc biệt yêu thương cô cả nhà họ Mộc này, thậm chí so với cháu trai cháu gái của mình còn để tâm hơn vài phần, nhưng không ngờ cuối cùng lại bị giết hại bởi chính Mộc Yên Nhiên – người mà bà ta yêu thương, thật sự là một trớ trêu, nhớ lúc đầu còn vì Mộc Yên Nhiên này mà bà cụ Cảnh thậm chí không kiêng kỵ mợ ba vừa được gả vào nhà họ Cảnh đã vì bà ta tổ chức đại thọ 80, trước giờ cũng không có vì đứa cháu dâu này làm cho cái gì, ngược lại lại vì Mộc Yên Nhiên làm không ít chuyện, kết cục như ngày hôm nay, không biết bà cụ Cảnh ở dưới suối vàng có hối hận hay không…
—- Cho đến nay, mợ ba nhà họ Cảnh đã mất tích hai năm hơn không có một chút tin tức, tấm áp phích ‘hủy đi hoa đào của em’ của Cảnh Thị vẫn cập nhập mỗi ngày, sự chung tình của cậu ba nhà họ Cảnh khiến cho bao cô gái động lòng, chỉ là mợ ba Ân Thiên Thiên đó mãi không xuất hiện…

Ân Thiên Thiên nhìn tin tức trong TV, cả người đều có chút buồn bực.
Tay phải nắm vô lăng đột nhiên buông lỏng mà túm lấy lồng ngực của mình, lông mày nhíu chặt há to miệng hít thở…
Tại sao?
Tại sao mỗi lần chỉ cần nghe đến chuyện liên quan đến tấm áp phích ‘hủy đi hoa đào của em’, mỗi lần chỉ cần nghe thấy tin tức của cậu ba nhà họ Cảnh đó thì cô có loại cảm giác đau đớn trong tim?
Tại sao?
Mợ ba nhà họ Cảnh bị mất tích đó sao lại cùng tên cùng họ với cô…
Ân Thiên Thiên há miệng hít thở, mãi đến khi đèn đỏ chuyển xanh vẫn không có thở được, cuối cùng vẫn là do tiếng còi xe phía sau vang lên không dứt mới khiến cô miễn cưỡng lái xe đi…
Chỉ là đại não cố chấp đem chuyện này khắc sâu vào.
Cậu ba nhà họ Cảnh, mợ ba nhà họ Cảnh, liệu có liên quan gì đến cô hay không?
Trong phòng ăn, Ân Thiên Thiên sau khi điều chỉnh lại cảm xúc của mình mới xuất hiện ở đây, hôm nay khách hàng hẹn cô gặp mặt ở đây chính vì để bàn bạc về quảng cáo, Đậu Đậu lúc này rõ ràng rất ngoan quẫy đuổi theo Ân Thiên Thiên vào trong, cũng không sủa cũng không chạy lung tung, khiến quản lý muốn đuổi nó ra ngoài cũng không được…
Mỉm cười xin lỗi giám đốc, Ân Thiên Thiên chỉ muốn nhanh chóng bàn bạc xong rồi rời khỏi đây.
Ngồi vào vị trí, khách hàng còn chưa đến, Ân Thiên Thiên gọi một ly sinh tố xoài rồi ngồi ở đó.
Đậu Đậu ngoan ngoãn nằm bên chân của cô ta không có gây sự, ngược lại có chút không giống với cô nghịch ngợm trước đó…
Nhân lúc khách hàng còn chưa đến, Ân Thiên Thiên lại cau mày suy tư.
Nhà họ Cảnh của thành phố T, đó căn bản chính là một truyền kỳ, là đại gia tộc có cơ nghiệp trăm năm trước nay đều không phải trò đùa, cộng thêm ở đời Cảnh Nguyên Phức nắm quyền nhà họ Cảnh lại có ba người con trai con gái đều rất ưu tý, nhà họ Cảnh ít nhất đều tồn tại được mấy chục năm! Mà cậu ba nhà họ Cảnh lại là một trong ba đứa con điệu thấp nhất…
Ân Thiên Thiên không hiểu anh, chỉ là sau này nghe đồng nghiệp Tiểu Đường nói, anh là bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện Nam Tư, cũng là ‘bàn tay quỷ’ người thao túng thị trường cổ phiếu mà người người sùng bái, còn là người si tình lẫn thâm tình nhất của nhà họ Cảnh…
Anh có một người vợ trước đã mất tích được 2 năm, anh còn có một cô con gái 2 tuổi tên là Cảnh Nhan Hi…
Ân Thiên Thiên đưa tay vuốt ve cái bụng phẳng lì của mình, từ lúc cô tỉnh lại đến bây giờ cũng được hai năm rồi, trên bụng của cô còn có vết sẹo cùng các vết rạn, thậm chí tên của cô giống hệt như tên vợ trước của anh, tất cả những thứ này chỉ là trùng hợp thôi sao?
Nghĩ mình có thể là vợ trước của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên bỗng bị chính mình dọa cho toàn thân toát mồ hôi lạnh! Đưa tay cầm ly sinh tố xoài trước mặt hút một ngụm lớn!
Đột nhiên, giọng nói trầm ổn mang theo sự phấn khích rõ ràng được đè nén vang lên.
Gần như trong nháy mắt Ân Thiên Thiên quay ra nhìn nơi phát ra giọng nói đó, thân hình thẳng tắp, gương mặt đó giống như đã từng quen biết, thậm chí mỗi một động tác của anh tiếp theo cô dường như đều biết, Ân Thiên Thiên ngây ngốc nhìn thân ảnh đó mau chóng đi đến gần, hồi lâu cũng chưa hoàn hồn lại…
“Thiên Thiên…” Người đàn ông đến trước mặt Ân Thiên Thiên đem cô ôm chặt vào lòng, trong đôi mắt sâu thẳm đó dường như tràn ra sự vui mừng, Ân Thiên Tuấn ôm cô rất chặt, dường như muốn khảm cô vào trong xương tủy của mình vậy, cái gì cũng không biết nói, chỉ không ngừng gọi: “Thiên Thiên, Thiên Thiên…”
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ sát đất của nhà hàng, dừng trên người của đôi nam nữ đang ôm nhau, khiến xung quanh dấy lên không ít ánh mắt ghen tị.
Ấm áp lưu động là ánh mặt trời, cũng là máu của Ân Thiên Thiên lúc này.
Cô không quen người đàn ông trước mặt, nhưng từ trong xương tủy lại cảm thấy rất thân thiết với anh ta, thậm chí thân thiết đến mức cô muốn nhấc tay lên ôm lấy anh ta…
Đậu Đậu ở cạnh hai người thích thú kêu lên còn chạy loạn xung quanh hai người…
Một lúc sau, Ân Thiên Tuấn mới buông cô ra, hai tay run rẩy chạm vào gương mặt của cô, ngay cả môi cũng run run nói: “Thiên Thiên, Thiên Thiên, anh cuối cùng cũng tìm được em rồi…”
Lúc đó, Ân Thiên Thiên cứ ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt mỉm cười, nước mắt như viên pha lê rơi xuống.
Giọt nước mắt đó như thiêu đốt trái tim của cô, cũng khiến cô cảm thấy hoảng loạn đến mức… muốn tránh né anh ta?
Nhưng Ân Thiên Tuấn đâu cho phép chứ?
Lần nữa ôm cô vào trong lòng mình, giờ khắc này anh mới cảm thấy trái tim đã mất tích hai năm của anh ta đã trở về…
Thiên Thiên của anh ta, trước nay đều tồn tại như sinh mệnh của anh ta.

Trong nhà hàng, hai người ngồi nhìn nhau, Đậu Đậu đi lại dưới bàn tay giữa hai người, đùa nghịch không biết trời đất….
Ân Thiên Thiên nhìn người đàn ông trước mặt, trong đôi mắt đen láy đều là sự mê mang, cuối cùng cô vẫn không nhận thức anh ta…
Khóe môi nở nụ cười hơi chua chát, Ân Thiên Tuấn rất nhanh vứt bỏ sự khó chịu của mình mà mỉm cười nhìn cô, gọi phục vụ đến thuần thục gọi cho cô mấy thứ cô thích, sau đó vừa rót nước cho cô vừa nói: “Ở đây không có ‘đùi gà rút xương ướp ngũ vị’, dù có sợ em cũng ăn không quen, hôm nay tạm thời ăn mấy thứ này, đợi lần sau anh làm cho em ăn.”
Từ đầu đến cuối Ân Thiên Thiên một câu cũng không có nói, nhưng bất cứ động tác nào của Ân Thiên Tuấn cô đều hiểu rất rõ!
Khoảnh khắc này, Ân Thiên Thiên đột nhiên muốn hỏi về quá khứ của mình, mà cô nghĩ như thế nào thì sẽ làm như thế đó…
“Chúng ta… rất thân sao?” Khẽ mở miệng, ánh mắt cháy bỏng của Ân Thiên Thiên nhìn anh, lần đầu tiên sau khi mất trí nhớ lại gặp được một người mà không thấy có một chút phòng bị, có lẽ Ân Thiên Tuấn mang đến cho cô cảm giác khiến cô tin tưởng anh ta sẽ không hai cô, ngay cả Trình Thiên Kiều cũng không thể khiến Ân Thiên Thiên hoàn toàn tin tưởng, nhưng cô lại dễ dàng tin tưởng Ân Thiên Tuấn như vậy: “Vậy anh, có thể nói cho tôi biết, quá khứ của tôi không?”
Hai tay của Ân Thiên Tuấn còn đang bận nắm tay Ân Thiên Thiên bỗng nhiên dừng lại, một lúc sâu nhìn cô mới thu hồi tay của mình lại, lúc này nhân viên phục vụ cũng dần dần đưa đồ ăn lên, giữa hai người bỗng dưng rơi vào trầm mặc.
Hồi lâu sau, Ân Thiên Tuấn mới nhẹ nhàng mở miệng: “Em kết hôn rồi cũng đã ly hôn rồi, 2 năm trước đã sinh một đứa con.”
Một câu nói này, mặt mày của Ân Thiên Thiên khẽ thay đổi, sau khi chớp mắt hai cái cố gắng bình ổn cảm xúc của mình thì mới nhìn anh ta tiếp tục hỏi: “Vậy… chồng trước của tôi là ai, con của tôi đang ở đâu, tại sao tôi biến thành như bây giờ?”
Ân Thiên Tuấn không có trốn tránh ánh mắt của Ân Thiên Thiên, lông mày của anh ta hơi nhíu lại nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu cũng không lên tiếng.
Lần đầu tiên nghe được tin tức như thế, Ân Thiên Thiên trước kia tuy từ cơ thể của mình mà suy đoán được một vài điều không quá rõ ràng, bây giờ có người mở miệng như thế, tự nhiên vô cùng sốt ruột.
“Tôi đã kết hôn với ai? Tại sao lại ly hôn? Con của tôi đang ở đâu?” Ân Thiên Thiên lo lắng nhìn Ân Thiên Tuấn, cô không muốn làm một người trắng tinh, giống như cả thế giới của cô đều là hư vô, cuộc sống như vậy thật sự rất hành hạ người khác: “Anh… có thể nói cho tôi biết không?”
Cẩn thận hỏi, Ân Thiên Thiên rõ ràng có chút mong chờ nhìn Ân Thiên Tuấn.
Một lúc sau, Ân Thiên Tuấn đều không có lên tiếng, khi Ân Thiên Thiên cảm thấy Ân Thiên Tuấn sẽ không nói, anh lại bỗng dưng mở miệng, nói ra ‘sự thật’ khiến cô kinh ngạc…
“Thiên Thiên, em… thật sự cái gì cũng không nhớ sao?” Ân Thiên Tuấn khẽ hỏi, hình như còn có chút nghi ngờ.
Ký ức của hơn 20 năm, một chút cũng không có?
Trịnh trọng gật đầu, Ân Thiên Thiên không giấu diếm nói: “Phải, tôi đều không nhớ gì cả, tôi tỉnh lại đã như thế này rồi.”
Trong hai năm nay cô vừa đi làm vừa đi học, thậm chí còn vừa tìm kiếm ký ức của mình, nhưng bất luận cô có làm như thế nào cũng không tìm được chút manh mối nào về mình, chỉ có thể dựa vào cơ thể của mình mà suy đoán, nhưng mỗi một suy đoán lại cảm thấy quá hoang đường, ví dụ như, cô có lẽ là vợ trước của cậu ba nhà họ Cảnh?
Suy đoán như thế này, ngay cả bản thân cô cũng không tin…
Nặng nề hít một hơi thật sâu, ánh mắt chân thành của Ân Thiên Thiên nhìn Ân Thiên Tuấn nói: “Anh có thể nói cho tôi biết sao? Nói cho tôi, tất cả những chuyện trong quá khứ, tôi muốn biết, tôi không muốn làm một người không có quá khứ…”
Yết hầu hơi chuyển động lên xuống, Ân Thiên Tuấn cầm ly rượu vang ở cạnh, khẽ ngửa đầu chậm rãi uống, ánh mắt sâu thẳm khi tiếp xúc với phong cảnh bên ngoài cửa sổ lại không nhịn được mà trở nên cháy bỏng…
Lần này, anh ta có cơ hội rồi sao?
Anh ta có thể nắm lấy, có thể yêu cầu quá đáng một lần không?
Có lẽ, đây cũng chính là cơ hội mà ông trời ban cho anh…
Rượu vang vào bụng, Ân Thiên Tuấn xoay đầu dùng ánh mắt kiên định nhìn Ân Thiên Thiên, trong đôi mắt sâu thẳm đó mang theo tình ý nồng đậm, khẽ mở miệng nói: “Thiên Thiên, anh chính là chồng trước của em, khi em sinh con vì khó sinh nên con đã không còn, mà chúng ta, đã từng là vợ chồng…”
Một câu nói này khiến cả thế giới của Ân Thiên Thiên đều trở nên chao đảo.

Bình Luận (0)
Comment