Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 388

Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 388: CHỚP MẮT MỘT CÁI ĐÃ ĐẾN LÚC BẠC ĐẦU
Nói thật, nếu bây giờ muốn so mặt dày, chắc chắn Ân Thiên Thiên không bằng Cảnh Liêm Uy. Một người ngay cả tường “huỷ đi hoa đào của em” cũng có thể làm được, đưa cuộc sống của mình cho cả thế giới quan sát, da mặt anh có thể mỏng ư? Thậm chí còn mặt dày mày dạn làm tường “huỷ đi hoa đào của em” thành phong cảnh du lịch ở mỗi một nơi trên thế giới, ngành đó còn đang nhanh chóng phát triển, khiến người ta nhìn mà ghen tị…
Nếu Cảnh Liêm Uy nói mình mặt dáy thứ hai, ai có bản lĩnh giành thứ nhất chứ?
Vào lúc Ân Thiên Thiên còn chần chừ có muốn lên xe không, điện thoại của cô đột nhiên reo lên, người phụ trách quảng cáo đấu thầu của tập đoàn Cảnh Thị gọi điện thoại cho cô, nói nhất định phải nghe theo chuyện công ty sắp xếp, đôi mắt trắng đen rõ ràng lập tức liếc qua Cảnh Liêm Uy…
Người đàn ông này đúng là cố ý mà!
Cô đã nói sao lâu như vậy anh mới đuổi theo tới đây, thì ra còn có chiêu sau!
Vốn Ân Thiên Thiên còn định cắn răng kiên quyết không lên xe, nhưng chủ xe ở phía sau cũng đã không nhịn được muốn xuống xe rồi, cảnh sát giao thông còn ở một bên đau khổ nhìn cô. Ân Thiên Thiên bất đắc dĩ đành phải dừng chân, cực kỳ bất mãn tỏ vẻ mình muốn lên xe.
Người đàn ông trên xe lập tức cong môi, nhỏ giọng hỏi: “Bà Cảnh thế này là chuẩn bị muốn lên xe của anh à?”
Ân Thiên Thiên lười quan tâm, buông hành lý của mình ra đứng yên tại chỗ.
Cảnh Liêm Uy cực kỳ vui vẻ lập tức đi xuống xách hành lý ném lên xe, lúc xoay người mở cửa xe cho Ân Thiên Thiên, bầu trời đột nhiên có tuyết rơi, người xung quanh đều chợt trở nên yên lặng…
Tuyết vốn đã ngừng trong nháy lại trở nên cực kỳ xinh đẹp, bông tuyết như lông ngỗng liên tục rơi xuống, chưa đến một lát đã phủ kín những dấu vết sâu sâu cạn cạn dưới đất…
Ân Thiên Thiên đứng bên Range Rover ngẩng đầu nhìn bông tuyết bay tán loạn, trong chốc lát cũng hơi say mê.
Còn Cảnh Liêm Uy thì đứng bên cạnh, hơn nửa người bao phủ lấy cô, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm lên mặt cô, trong mắt cô, tuyết là phong cảnh, nhưng trong mắt anh, cô mới là phong cảnh…
Tuyết lớn đột ngột xuất hiện khiến tâm trạng của mọi người đều tốt hơn không ít, mặc dù ở thành phố nhiều tuyết này mọi người đều không lấy làm lạ, nhưng vẫn đều sẽ ngạc nhiên. Ân Thiên Thiên không nhịn được cong môi, trong nháy mắt Cảnh Liêm Uy đã kề sát bên tai cô nhỏ giọng nói một câu khiến trái tim cô rung động.
“Nếu có thể, anh thật muốn cứ như thế cùng em đến bạc đầu…”
Giọng nói dịu dàng vang vọng trong bầu trời tuyết bay múa, cô ngạc nhiên quay đầu lại, lập tức nhìn thấy đôi mắt đầy vẻ thâm tình của anh, thân thể vốn hơi cứng đờ thoáng chốc trở nên ấm áp, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên cúi đầu chui vào trong xe, không dám nhìn anh thêm nữa…
Cảnh Liêm Uy lại chỉ dịu dàng nhìn cô một cái, xoay người lên xe khởi động để Range Rover chạy đi với tốc độ bình thường…
Thế giới phía sau tuyết phủ trắng xoá, cũng từng có một góc được bọn họ điểm xuyết lên…
Lúc chở Ân Thiên Thiên về đến “Nocturne”, gần như mọi người đều sửng sốt khi thấy cô.
Cả ngày hôm nay, người phụ nữ to gan này không chỉ khiến bọn họ sợ hãi một chút đâu!
Sau khi tỏ vẻ mình sẽ không vào ở phòng của Cảnh Liêm Uy, Giám đốc Hoàng bất đắc dĩ mở một căn phòng khác cho cô, lúc này hai người mới xem như bình thường, Cảnh Liêm Uy cũng hiếm khi không nêu ý kiến về việc này.
Ân Thiên Thiên đứng ở cửa phòng mình, xoay người muốn cầm lấy va li, Cảnh Liêm Uy lại không chút để tâm giành lấy thẻ phòng trong tay cô nhanh chóng mở cửa bước vào. Ân Thiên Thiên vội đi vào theo, nhưng người đàn ông trước mặt đột nhiên xoay người buông vali xuống, ép cô lùi vào trong góc tường, một tay ôm lấy eo cô, một tay đỡ đầu cô, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào cô…
Ân Thiên Thiên bị tình huống đột nhiên xảy là làm ngây người, vẫn chưa tỉnh táo lại thì cả người đã nằm trong lòng Cảnh Liêm Bình, giây tiếp theo trên môi truyền đến cảm giác ấm áp, sau đó nhanh chóng rời đi.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm người trước mặt, còn chưa kịp trách móc, Cảnh Liêm Uy đã nói trước: “Đêm nay nghỉ ngơi cho khoẻ, ngủ ngon.”
Dứt lời, anh đột nhiên thu lại tất cả thế tấn công của mình, như một công tử phóng khoáng đứng tại chỗ nhìn cô một lát rồi xoay người rời đi, thậm chí còn săn sóc đóng cửa lại cho cô.
Một lúc lâu sau đó Ân Thiên Thiên trong phòng mới lấy lại tinh thần, hô hấp hơi dồn dập, cố gắng khiến mình bình tĩnh hơn mới bước vào trong, cô nhất định phải giữ bình tĩnh, chỉ có vậy mới không để lộ sơ hở…
Sắp xếp đồ đạc của mình xong, cửa phòng lại bị gõ vang, Ân Thiên Thiên vừa đi qua mở cửa đã nhìn thấy Cảnh Thiên Ngọc ở bên ngoài, khiến cô hơi sửng sốt.
Cảnh Thiên Ngọc hơi ngượng ngùng cười với Ân Thiên Thiên, sau đó mới bước vào phòng.
“Xin hỏi… cô tìm tôi có chuyện gì sao?” Ân Thiên Thiên luôn nhớ mình đang mất trí nhớ, cô cố gắng khiến mình đi vào trạng thái, nhưng vẫn thấy tò mò vì Cảnh Thiên Ngọc đến tìm mình.
Cảnh Thiên Ngọc cầm trà sữa cô rót cho mình, thấy căn phòng ngổn ngang của cô thì nhỏ giọng nói: “Thiên Thiên, chị nghe nói… người đầu tiên tìm thấy em là Trình Thiên Kiều, phải không?”
Ân Thiên Thiên gật đầu thừa nhận, cô hoàn toàn không cần che giấu điều này.
Cánh tay cầm ly hơi siết chặt, Cảnh Thiên Ngọc hỏi tiếp: “Vậy… em có biết vì sao anh ta luôn không đưa em về không? Hay là các em xảy ra vấn đề gì khác nên mới chậm trễ?”
“Tôi cũng không biết vì sao anh ấy không đưa tôi về, theo tôi biết lúc đó cũng không có chuyện gì cả.” Ân Thiên Thiên trar lời đúng sự thật, nhưng lại cảm thấy ngạc nhiên về chuyện dường như Cảnh Thiên Ngọc vẫn còn đợi Trình Thiên Kiều: “Có lẽ lúc đó anh ta có chuyện gì đó…”
Nói một lý do vì Trình Thiên Kiều, cả cô cũng cảm thấy hơi gượng gạo.
Cảnh Thiên Ngọc còn muốn hỏi thêm gì đó, chuông cửa lại vang lên, Ân Thiên Thiên vội vàng đi qua mở cửa, nhưng lại nhìn thấy một khuôn mặt non nớt đang đứng ở cửa nhìn mình, sau một hồi mới hỏi: “Dì, cho hỏi dì thấy mami của cháu không ạ?”
Hả?
Ân Thiên Thiên ngẩn người, nhưng Cảnh Thiên Ngọc ở phía sau đột nhiên bước ra nhỏ giọng gọi: “Uyển Uyển, mami ở đây.”
Một câu khiến cô ngơ ngác quay đầu nhìn chằm chằm vào cô ấy, đến lúc cô bé chạy về phía Cảnh Thiên Ngọc ngọt ngào gọi mami mà cô vẫn chưa tỉnh táo lại.
Cảnh Thiên Ngọc kết hôn rồi?
Không phải cô ấy luôn đợi Trình Thiên Kiều sao?
Chẳng lẽ cô ấy không đợi nữa?
Ân Thiên Thiên đang đứng tại chỗ bỗng ngơ ngác, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Cảnh Thiên Ngọc nhỏ giọng dỗ dành con gái nhỏ lại cảm thấy trống rỗng. Năm đó khi cô gả vào nhà họ Cảnh thì Cảnh Thiên Ngọc đã hai mươi chín tuổi, mấy năm trôi qua cô ấy cũng đã ba mươi mấy, có thể chưa kết hôn được ư? Chỉ vì chăm sóc tốt nên nhìn vẫn rất trẻ, dễ khiến người ta hiểu lầm.
Trong đôi mắt mang theo chút đáng tiếc.
Suy cho cùng, thế giới này không có thứ gì không thua bởi thời gian.
Dù là Cảnh Thiên Ngọc năm đó luôn vì đợi Trình Thiên Kiều mà không lấy chồng, chẳng phải bây giờ cũng làm mẹ rồi sao?
Mà cô bé kia nhìn qua cũng chỉ bốn năm tuổi, có lẽ không khác Nhan Hi bao nhiêu…
Nghĩ đến con gái của mình, cô lại cảm thấy mất mát, nhưng vẫn cố khống chế cảm xúc, đi qua nhỏ giọng hỏi: “Đây là con gái của cô sao? Thật đáng yêu.”
Cảnh Thiên Ngọc cười nói: “Ừm, là con gái của chị, hôm nay muộn quá rồi, lần sau chị sẽ giới thiệu với em kỹ hơn, em nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong, Cảnh Thiên Ngọc lập tức dẫn Uyển Uyển rời khỏi đây, dọc đường hai người vừa nói vừa cười, khiến Ân Thiên Thiên nhìn đến hốc mắt đỏ ửng.
Không biết con gái cô trông thế nào, có thể hận người làm mẹ là cô, có thể không muốn nhận cô không?
Nhan Hi , Cảnh Nhan Hi …
Cô đóng cửa phòng, dọn dẹp sơ qua một chút bèn đi tắm rửa rồi nằm xuống, lúc đang mơ màng, điện thoại đột nhiên reo lên. Ân Thiên Thiên vừa cầm lấy điện thoại thì lập tức hết cả buồn ngủ, là điện thoại video Cảnh Liêm Uy gọi tới, nó vẫn đang không ngừng reo lên, nhưng cô lại không biết có nên nghe không…
Nghe thì nói gì đây?
Không nghe lại không cảm lòng?
Cuối cùng cô vẫn không nhịn được nghe máy, hình như người đàn ông trong điện thoại mới tắm rửa xong, mái tóc còn ẩm ướt, khuôn mặt vô cùng anh tuấn khiến Ân Thiên Thiên ở đầu bên này vô thức đỏ mặt, nhưng vẫn xụ mặt hỏi: “Cậu ba Cảnh, xin hỏi anh có chuyện gì không? Nếu không thì tôi cúp đây…”
Cái gì gọi là làm giá, chính là giống cô bây giờ đây…
Nhưng trong cuộc sống thỉnh thoảng làm giá mới khoẻ mạnh hơn chứ…
Cảnh Liêm Uy vừa tuỳ ý dùng khăn lau tóc vừa nhìn Ân Thiên Thiên làm ổ trong chăn ở đầu bên kia điện thoại, hơi cong môi, không nói gì mà chiếu thẳng ống kính vào Cảnh Nhan Hi đang ngủ say trên giường nhỏ…
Trong nháy mắt, hốc mắt của cô đã không nhịn được mà trở nên ươn ướt, đôi môi mím chặt không dám nói ra một lời, sợ mình lớn tiếng một chút sẽ khiến tinh linh đang ngủ say bừng tỉnh.
Con gái của cô…
Con gái của cô…
Cảnh Nhan Hi năm tuổi cực kỳ duyên dáng yêu kiều, lông mi dài rũ xuống như cánh bướm, sống mũi xinh xắn cao thẳng, còn có đôi môi mỏng không khác gì ba con bé, cho dù đang ngủ nhưng khoé miệng vẫn hơi nhếch lên, có thể nhìn thấy lúm đồng tiền một cách rõ ràng…
Con gái của bọn họ!
Tuy mấy năm nay Cảnh Liêm Uy làm không ít chuyện điên cuồng, nhưng chưa từng lơ là với Cảnh Nhan Hi , lúc này người bên ngoài vẫn chưa từng thấy dáng vẻ của con bé, đây cũng là lần đầu tiên Ân Thiên Thiên gặp Cảnh Nhan Hi , lập tức cảm thấy trong lòng cực kỳ phức tạp.
Vì cô nhát gan yếu đuối, khiến Cảnh Nhan Hi thiếu mất tình thương của mẹ suốt năm năm…
Con bé còn cần người mẹ này sao?
Vào lúc Ân Thiên Thiên đáy lòng rối ren nhìn Cảnh Nhan Hi bằng đôi mắt sáng rực, hoàn toàn không hề chú ý đến lúc này Cảnh Liêm Uy đang nhìn cô chăm chú!
Trong đôi mắt phượng tràn đầy đau lòng, trái tim cũng siết chặt, nhưng anh vẫn không nói gì cả, chỉ bao dụng cô như vậy, nhìn mọi chuyện của cô…
Một lúc lâu sau đó, Ân Thiên Thiên mới lấy lại tinh thần, kìm nén nước mắt nói với Cảnh Liêm Uy: “Cậu ba Cảnh, chẳng lẽ nửa đêm anh gọi điện thoại cho tôi chỉ vì để tôi nhìn con gái của anh à?”
Cảnh Liêm Uy hơi nhướng mày, không nói gì.
Nhưng thỏ trắng nhỏ anh đã kiên quyết muốn bắt về sẽ nuôi thả như thế à?
Bắt đầu từ lúc này, mới là lúc anh từng chút một thực hiện kế hoạch của mình!

Bình Luận (0)
Comment