Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 408

CHƯƠNG 408: SỰ PHỚT LỜ CỦA CÔ
Ân Thiên Tuấn nhìn chằm chằm Ân Thiên Thiên trước mặt bỗng không kìm được nở nụ cười, thân thể khẽ run.
Đúng thế, sao anh lại không biết cô là người thế nào, chỉ cần là cô nhận định thì dù có đụng tường Nam cũng chưa chắc sẽ quay đầu.
Cảnh Liêm Uy, sao mà may mắn được trở thành người cô “nhận định” kia.
“Ân Thiên Thiên…” Thân thể có chút không chống đỡ được lùi lại sau mấy bước cho tới khi chạm vào bàn ăn phía sau, ánh mắt Ân Thiên Tuấn thâm trầm nhìn cô hỏi: “Cho dù chúng ta không phải anh em, cho dù em biết anh yêu em yêu cả một đời, cho dù Cảnh Liêm Uy nhiều lần tổn thương em, thậm chí… giữa hai người còn có sinh mạng của ba mẹ cậu ta cản trở, em cũng không nguyện từ bỏ, phải không?”
Một câu nói khiến cho sắc mặt Ân Thiên Thiên không khỏi tái đi, mà Cảnh Liêm Uy cũng nhíu mày nhìn Ân Thiên Tuấn.
Nhưng Ân Thiên Tuấn lại chỉ nghiêm túc nhìn cô, yên lặng chờ đợi câu trả lời của cô.
Phòng khách lại tạm thời lâm vào im ắng, ngay khi Cảnh Liêm Uy trở nên căng thẳng thì Ân Thiên Thiên lên tiếng.
Trong mắt là vẻ kiên định mà mờ mịt, Ân Thiên Thiên khẽ nói: “Cho dù giữa em và anh ấy có gì cản trở, em thề em sẽ cố gắng, cố gắng bước tiếp cùng anh ấy, tình yêu và gia đình trước nay đều không phải chuyện của một người, không có em, không có anh ấy, không có con cái thì đều không hoàn chỉnh, mặc dù em biết muốn bước qua ngưỡng cửa này rất khó, nhưng… em vẫn không muốn từ bỏ.”
Không đến khi không thể làm gì khác thì đời này cô sẽ không dễ dàng từ bỏ!
“Cho dù…” Hít sâu một hơi, lần đầu tiên Ân Thiên Thiên nói ra dự định trong lòng mình: “Cho dù đến cuối cùng chúng em vẫn không thể ở bên nhau thì cuộc đời này của Ân Thiên Thiên em cũng chỉ có một người chồng là Cảnh Liêm Uy.”
Một câu nói, hai người đàn ông đều đau lòng.
Ân Thiên Tuấn cười quay đầu, khoé mắt đã có một giọt nước mắt lấp lánh không kìm được rơi xuống khiến lòng Ân Thiên Thiên cũng đau nhói theo, mà lòng Cảnh Liêm Uy lại đầy vẻ hoảng loạn ấm áp, vô thức đưa tay siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô.
Ân Thiên Thiên cúi đầu không nhìn bộ dáng Ân Thiên Tuấn lúc này, thân thể cũng không khỏi run rẩy từng đợt, Cảnh Liêm Uy đưa tay trái ra ôm chặt cô vào lòng, tay phải hơi lạ, lại buông thõng bên người.
“Haha…” Ân Thiên Tuấn bỗng khẽ bật cười ra tiếng, dáng vẻ đó khiến Ân Thiên Thiên cắn chặt môi mình, hồi lâu sau Ân Thiên Tuấn nhìn cũng không nhìn hai người mà nói: “Anh hiểu rồi, em đi đi…”
Em đi đi…
Ba chữ này khiến Ân Thiên Thiên rơi lệ nhưng chỉ đành kìm nén không cho mình khóc, cũng không để anh ấy nhìn thấy sự đau lòng của mình.
Nói những lời như vậy dường như cô đã chuẩn bị tinh thần từ nay về sau sẽ mất đi anh trai, nhưng dù thế nào cô cũng biết rõ, cô không thể để anh ấy có suy nghĩ gì khác, không thể cho người khác lời hứa hẹn và hy vọng, cô thật sự không muốn cho người khác…
Đi thôi?
Đi rồi, có phải cô vẫn có thể quay về? Cô muốn trở về như trước đây, có phải đã trở thành một hy vọng xa vời?
Ân Thiên Thiên không dám lên tiếng nhưng cũng không thể động đậy, cuối cùng vẫn là Cảnh Liêm Uy ở phía sau dắt cô từng bước từng bước ra khỏi nhà họ Ân, hơi thở quen thuộc của người đàn ông phía sau bay vào trong không khí của cô khiến cô đau đớn hít thở không thông…
Anh trai của cô, người anh trai yêu thương cô hơn hai mươi năm, cứ vật bị cô đánh mất?
Có lúc cô cũng sẽ nghĩ, có phải mình thông minh một chút, nhạy cảm một chút, lanh lợi một chút, ngay từ khi Ân Thiên Tuấn có suy nghĩ này đã dập tắt ảo tưởng của anh ấy thì giữa họ vẫn có thể tiếp tục tương thân tương ái? Đến cuối cùng mọi chuyện đều mang theo một loại khó nắm bắt…
Ôm Ân Thiên Thiên rời đi, Cảnh Liêm Uy vụng về dùng tay trái thắt dây an toàn cho cô, người con gái đang không kiềm chế được nỗi lòng vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của anh, Cảnh Liêm Uy ngước mắt nhìn cô thật sâu, không nhịn được cúi người khẽ hôn lên khoé miệng cô: “Thiên Thiên, không sao, qua một thời gian ngắn nữa thôi là mọi chuyện sẽ tốt đẹp…”
Một câu nói khiến cho nước mắt Ân Thiên Thiên tuôn xuống như mưa.
Cô thật sự không biết một thời gian sau mọi chuyện có thể trở lại trạng thái ban đầu không?
Cảnh Liêm Uy đau lòng dùng một tay ôm cô, đau đớn trên bả vai phải của anh lúc này cũng không mãnh liệt bằng nỗi đau từ những giọt nước mắt của cô mang lại, trước nay nước mắt của cô vẫn luôn là “vũ khí” tốt nhất khiến anh sụp đổ, chất lỏng trong suốt kia vừa tuôn xuống là anh chỉ hận không thể dùng sinh mạng mình đổi lấy nụ cười của cô…
Rất lâu sau Cảnh Liêm Uy mới xoay người lên xe, dùng một tay chậm rãi lái xe rời khỏi nhà họ Ân.
Ân Thiên Tuấn nghe thấy tiếng xe ô tô rời đi bên ngoài, cơ thể lập tức không gượng nổi trượt xuống bàn ăn rồi ngã ngồi trên đất, hai tay ôm chặt lấy bụng, rõ ràng cơ thể đã sắp đau đớn đến mức chia năm xẻ bảy nhưng anh lại ngửa đầu khẽ cười ra tiếng…
“Haha…” Tiếng cười yếu ớt vang lên rõ ràng trong căn phòng, vô cùng thê lương.
Ân Thiên Tuấn nhìn căn phòng bừa bộn, trên bàn ăn vẫn còn hai miếng sủi cảo vừa nãy anh để lại, dường như chúng đang cười anh không biết tự lượng sức mình, mà cho tới bây giờ người nhà họ Ân cũng không dám xuất hiện trước mặt anh.
Ân Thiên Tuấn ngồi trên đất khẽ cười, đầy vẻ bi thương, mà biểu hiện trực tiếp nhất của vẻ bi thương đó là những giọt nước mắt nóng ấm, trân quý trên gương mặt đẹp trai ấy.
Đưa tay vào túi lấy ra chiếc đồng hồ tinh xảo, Ân Thiên Tuấn cười càng thêm vui vẻ nhưng nước mắt cũng càng tuôn xuống mãnh liệt hơn.
Ân Thiên Thiên…
Thiên Thiên…
Anh nhìn cô lớn lên, cô từng nhu thuận dựa vào lòng anh, ngồi trên chân anh, khi trời mưa sợ hãi trốn trong chăn anh… Cô gái đã từng chỉ theo sau anh la hét “anh trai” nay đã lớn, có chồng, có con gái, mà anh… dùng hết sức lực nửa đời người để yêu một người đã định là không có lối về.
Chống đỡ cơ thể, Ân Thiên Tuấn chật vật đi ra ngoài.
Trong sân đã không còn bóng dáng hai người họ, Ân Thiên Tuấn khó khăn lên xe, hít thở từng hơi thật mạnh, cuối cùng vẫn giẫm giân ga rời khỏi nhà họ Ân – nơi khiến anh hít thở cũng thấy khó chịu.
Có thứ nếu đã định không thể có được, vậy điều anh có thể làm chỉ có… buông tay sao?
Vẻ mặt đau buồn, Ân Thiên Tuấn lái xe tới bờ biển, khi chiếc xe màu đen lao vụt trong màn đêm dừng lại bên bờ biển, biển lớn đen kịt hoà làm một thể với chiếc xe, Ân Thiên Tuấn ôm bụng đi trên bãi cát, cuối cùng chưa đi được vài bước đã té ngã, nằm ngửa nhìn bầu trời đen không có một ánh sao, dường như cả người Ân Thiên Tuấn đều thả lỏng…
Vài ngày liên tiếp chỉ uống rượu khiến cơ thể anh đã có phần suy nhược, lại thêm trận ẩu đả khi nãy với Cảnh Liêm Uy khiến anh gần như mệt lả! Bây giờ đột nhiên được thả lỏng, cơ thể lại càng thêm khó chịu…
Cách đó không xa truyền tới tiếng cười đùa vui vẻ, Ân Thiên Tuấn cũng không để ý, chỉ co rụt người nằm cuộn tròn trên nền cát.
Tiếng cười đùa đi được một nửa thì bỗng trở thành tiếng chào tạm biệt, Ân Thiên Tuấn loáng thoáng nghe thấy một cô gái tươi xinh nói tạm biệt sau đó có tiếng bước chân của một người tới gần phía anh…
Khi Hoa Kỳ nhìn thấy Ân Thiên Tuấn thì giật nảy mình, cẩn thận dè dặt lại gần thì thấy khuôn mặt đẹp trai vì khó chịu mà nhắn nhúm của anh, nhẹ giọng hỏi: “Này, anh gì ơi, anh không sao chứ?”
Bụng Ân Thiên Tuấn sôi trào không nói ra lời, chỉ mở mắt nhìn người con gái trước mặt, đôi mắt sáng ngời như vì sao duy nhất trên bầu trời đêm, phía dưới khoé mắt trái có nốt ruồi khiến cho cô càng thêm gợi cảm và xinh xắn.
“Này, anh nói gì đi chứ?” Hoa Kỳ nhìn người đàn ông trước mắt không nhịn được cau mày, trời đông giá rét, trên người lại toàn mùi rượu, nếu không phải thấy anh dường như đau đến sắp chết thì cô thật sự không muốn để ý, đôi mày thanh tú khẽ nhíu, Hoa Kỳ vẫn tiến lên muốn dìu anh dậy nhưng không có cách nào, chỉ đành để anh dựa vào đùi mình, hỏi: “Điện thoại anh ở đâu? Tôi giúp anh gọi người nhé?”
Nói rồi cô lần mò tìm điện thoại Ân Thiên Tuấn nhưng lại không tìm được, cô khom người không cẩn thận chặn khí của Ân Thiên Tuấn, anh có nỗi khổ không nói ra được bèn nôn ra, nhưng vẫn rất cẩn thận không nôn lên người Hoa Kỳ, còn quần áo mình lại bị dính hết lên…
Hoa Kỳ cẩn thận quan sát người đàn ông này, vốn định bỏ mặc anh ở lại nhưng thấy dù sau khi nôn rồi anh vẫn đưa tay ôm chặt lấy bụng thì lại không khỏi dìu anh về nhà mình ở gần đó…
Đời người luôn như vậy, chẳng ai biết trước giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Cũng như Hoa Kỳ không ngờ tới mình lại vô tình nhặt được chồng… tương lai.
Khi tới dưới lầu Nam Uyển, Ân Thiên Thiên đã ngừng khóc, chỉ là trong lòng vẫn hơi khó chịu.
Cảnh Liêm Uy dừng xe nhưng không xuống luôn, chỉ dựa vào ghế rồi hít thật sâu vài lần, ánh mắt nhìn Ân Thiên Thiên bên cạnh, trong đôi mắt phượng đều là vẻ đau lòng.
Anh biết, biết Ân Thiên Tuấn trong lòng Ân Thiên Thiên có địa vị thế nào.
Anh ấy cho cô sinh mạng thứ hai, là người trong cuộc đời cô không thể thiếu nhất, đột nhiên xảy ra chuyện này, không ai biết sẽ thế nào, sự khó chịu của Ân Thiên Thiên chỉ có hơn chứ không kém vết thương trên vai anh.
Đưa tay trái dịu dàng vuốt ve mặt cô, Cảnh Liêm Uy nói: “Thiên Thiên, anh may mắn trở thành người duy nhất của em.”
Ân Thiên Thiên ngoái nhìn anh, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng nhuốm màu nước mắt.
Chống đỡ cơ thể, Cảnh Liêm Uy cúi người hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô, Ân Thiên Thiên mãi lâu sau mới ổn định được cảm xúc khẽ buông ra, anh tỳ trán lên trán cô: “Ngoan, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải đưa Nhan Hi đi học.”
Ân Thiên Thiên gật đầu rồi quay người xuống xe, mơ mơ màng màng lên lầu, lúc này cô thậm chí còn không nghĩ vì sao Cảnh Liêm Uy không cùng cô về mà lại về thành phố M một mình?
Mãi cho tới khi Ân Thiên Thiên vào thang máy, đèn trong nhà sáng lên Cảnh Liêm Uy mới thở phào một hơi, anh ngồi trên xe quay đầu nhìn bả vai mình cười khổ.
Một trận đánh nhau ngang ngược, một lần đứng thẳng trực tiếp chịu toàn bộ lực công kích của Ân Thiên Tuấn, bả vai Cảnh Liêm Uy vô số lần đụng vào các vật dụng cứng rắn trong nhà thì cũng nứt xương…
Trên trán đầy mồ hôi lạnh, Cảnh Liêm Uy dùng toàn bộ sức lực đưa Ân Thiên Thiên về Nam Uyển, lúc này một chút sức lực đưa mình tới bệnh viện Nam Tự cũng không còn, cuối cùng bất đắc dĩ chỉ đành gọi cho Thừa Phó Lân.

Bình Luận (0)
Comment