Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 482

CHƯƠNG 482: LỜI MỜI CỦA NHÀ HỌ ĐỔNG

Tuy còn nhỏ nhưng Cảnh Nhan Hi là một đứa trẻ nói một lần là đã rất nghe lời, không giống như Ân Khiết, tâm trí của Ân Khiết rất không ổn định, chỉ cần chạm nhẹ một cái thôi cũng sẽ dao động, ví dụ như những lời của phóng viên vừa rồi đã đi vào trong lòng cô nhóc, chỉ là trong não cô nhóc cũng nhớ rõ những lời vừa nãy của Cảnh Liêm Uy, khiến cô nhóc cảm thấy rất bối rối…

Nhìn thấy phóng viên chuẩn bị rời đi, Ân Khiết đột nhiên chạy đến bên Cảnh Liêm Uy, nắm lấy ống quần của anh, nói: “Cha ơi, con có thể gọi cha là cha được không? Họ nói con là con gái của cha, có đúng vậy không?”

Chỉ một câu nói, phóng viên đang chuẩn bị rời đi lập tức dừng bước, quay đầu lại nhìn cô nàng đặc biệt quen thuộc với nhà họ Ân, lúc này, cô nhóc hỏi Cảnh Liêm Uy càng nghiêm túc hơn.

Khuôn mặt của Ân Thiên Thiên cũng không khỏi chìm xuống, Cảnh Nhan Hi càng thêm cắn chặt môi.

Cánh tay của cô nhóc thực sự rất khó chịu, có người đến giành cha mẹ của nó!

Nhưng Ân Khiết vẫn hết lần này đến lần khác không biết từ bỏ!

Cảnh Liêm Uy nhìn xuống Ân Khiết một cách tối tăm và thờ ơ, đã cạn kiệt hết kiên nhẫn, lần đầu tiên anh nói chuyện với một đứa trẻ nghiêm túc như vậy, anh nói: “Ân Khiết, con không phải là con của chú, chú cũng không phải là cha của con, đừng luôn cho rằng mình là gì thì chính là gì, thế giới này sẽ dạy con sự thật.”

Không cần biết Ân Khiết có hiểu hay không, Cảnh Liêm Uy dứt khoát xoay người đi về phía vợ và con gái mình, giao Ân Khiết cho Cát Thành Phong, mặc cho cô nhóc đang khóc lóc ỉ ôi, lúc ôm Ân Khiết sắp đi ngang qua phóng viên, Ân Khiết đột nhiên hét lên, nói: “Nhưng vừa rồi cô phóng viên đã nói con là con gái của cha mà, tại sao cha lại muốn Cảnh Nhan Hi mà không muốn con?”

Giọng chất vấn đặc biệt lớn, Ân Thiên Thiên buồn rầu nhìn phóng viên, nhưng không ngờ một phóng viên lại bước đến gần Ân Khiết, nói: “Bạn nhỏ ơi, con có nghe nhầm không đấy? Tại sao cô lại có thể nói những điều như vậy chứ? Nhìn xem, con không hề giống họ chút nào, vậy sao là người một nhà được? Người một nhà ít nhất cũng phải giống nhau…”

Đột nhiên, Ân Khiết theo bản năng nhìn Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên rồi lại nhìn chính mình, có vẻ là không giống nhau thật, những người họ trông rất đẹp, nhưng nó lại có vẻ hơi tầm thường, Cảnh Nhan Hi trông cũng rất là xinh đẹp, chỉ có nó là rất khác biệt thôi.

“Đúng vậy, lúc trước là dì nhìn con sinh ra mà, con là Ân Khiết.” Một phóng viên khác cũng đứng lên, mỉm cười, đôi khi vì công việc họ đúng là không từ thủ đoạn, nhưng không có nghĩa là họ thực sự bán đứng lương tâm của mình: “Lúc mới sinh ra con còn nhỏ lắm, dì còn ôm con kia mà…”

Ngay lập tức có rất nhiều người chứng kiến, suy nghĩ của Ân Khiết hoàn toàn bị gián đoạn, nó chỉ có thể nhìn gia đình Cảnh Nhan Hi với vẻ ghen tị, cha mẹ không thể thay đổi, nó cũng không phải là con gái ngoài giá thú của Cảnh Liêm Uy, nó thực sự không biết phải làm sao…

Ân Thiên Thiên liếc nhìn một vài phóng viên với vẻ biết ơn, cảm thấy rất may mắn.

Thành thật mà nói, họ thực sự không biết phải làm gì với một đứa trẻ choai choai không nhỏ, bởi vì dù có giải quyết như thế nào thì cũng là sai, sau khi đưa Cảnh Nhan Hi đến nhà họ Lâm, Cảnh Liêm Uy đã cùng Ân Thiên Thiên đến chỗ của La Đại Trạng, vừa hay được biết La Đại Trạng cũng đang tìm cô, mọi thứ có vẻ hơi khó khăn…

Trong phòng làm việc, La Đại Trạng dường như đang vướng vào một vụ án nào đó, lông mày khẽ cau lại, khi nhìn thấy Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên bước vào, anh ta nhanh chóng đứng dậy chào hai người, sau khi Cảnh Liêm Uy khẽ gật đầu, anh ta mới quay người đi tới đối diện với hai người đang ngồi trên ghế sô pha, câu đầu tiên là: “mợ ba, có một số thay đổi liên quan đến chuyện của cô Ân Nhạc Vy, có thể chúng tôi sẽ không thể liên lạc được với cô ấy ngay được, chúng tôi vừa nhận được tin cô ấy đã đi Vương quốc Anh, nghe nói cô ấy muốn đến nhà họ Đổng…”

Khi những lời này vừa dứt, Ân Thiên Thiên không khỏi cau mày.

Ân Nhạc Vy thực sự đã bỏ trốn vào lúc này? Đơn kiện của họ hết lần này đến lần khác không đến đúng lúc, đợi đến lúc có thể giữ Ân Nhạc Vy ở lại trong nước thì cô ta đã lên máy bay đi Anh quốc, chỉ là không rõ nhà họ Đổng có tìm cô ta hay không, tóm lại bây giờ cô ta đã không còn ở trong nước nữa.

La Đại Trạng dừng lại một chút, sau đó tiếp tục: “Ngoài ra, tôi cũng đã xem qua vấn đề sáng nay phát sinh các tin tức khác nhau, có lẽ là do chuyện lần trước của nhà họ Cảnh nên không có tuồn ra ngoài, ngay cả phương tiện truyền thông sáng nay đến cũng không phát sóng trực tiếp, vấn đề này không lớn, vấn đề lớn chính là những vấn đề mà Ân Nhạc Vy để lại trước khi rời đi…”

Ân Thiên Thiên im lặng, cô ta bỏ đi hoàn toàn, rồi để lại cho cô một mớ hỗn độn!

Đôi môi hồng không khỏi khẽ mím lại, Ân Thiên Thiên chìm vào suy nghĩ.

Lời của Ân Nhạc Vy cả trong lẫn ngoài đều nói quan hệ giữa cô ta và Đổng Khánh không hề đơn giản, lại còn bảo cô ta đang mang thai đứa con của Đổng Khánh, nếu không ai đứng ra nói lời nào, tin đồn bên ngoài sẽ không dễ dàng dừng lại như vậy, nếu chuyện này cứ mãi tiếp diễn, danh dự của cô chắc chắn sẽ bị tổn hại, nếu là trước đây thì không thành vấn đề, nhưng bây giờ thì lại khác, nhất cử nhất động của cô đều đại diện cho nhà họ Cảnh, chưa kể bây giờ nhà họ Cảnh còn đối xử với cô rất tốt, dù họ chỉ coi mình là vợ một con thì cô cũng không nên để danh dự của mình bị hủy hoại như vậy, sẽ không tốt cho đứa trẻ và bản thân…

La Đại Trạng thấy vậy cũng không tiếp tục nói nữa, anh ta dừng lại, yên lặng chờ đợi.

Cuối cùng Ân Thiên Thiên thu lại suy nghĩ của mình, quay đầu nhìn anh ta, hỏi: “Vậy La Đại Trạng, ý anh là gì?”

La Đại Trạng liếc nhìn Cảnh Liêm Uy, cuối cùng vẫn chọn nói: “Ý tôi là, nếu cô quyết định chiến đấu với Ân Nhạc Vy tới cùng, vậy thì cô không thể thừa nhận chuyện này cho dù thế nào đi chăng nữa, bởi nó hoàn toàn không phải sự thật, chỉ là không biết người ngoài sẽ nghĩ thế nào, đặc biệt là khi Ân Nhạc Vy không có ở đây, dù cô nói gì làm gì cũng sẽ là sai, đã như thế thì cô không cần phải làm gì cả, chúng tôi đã chuẩn bị tất cả các bằng chứng cần thiết một cách riêng tư, khi nào Ân Nhạc Vy quay lại, chúng tôi sẽ trực tiếp mời cô ta ra tòa!”

Tuy đơn giản và thô sơ nhưng phải nói là hiệu quả trên cả tuyệt vời, quá tuyệt vời!

Không ai biết khi nào Ân Nhạc Vy sẽ trở về, nhưng những người trong hội của Cảnh Liêm Uy thì không thể không biết, nhiều nhất là một tháng, Ân Nhạc Vy nhất định sẽ trở về, khi cô ta trở về, cho dù là dưới tình huống gì đi nữa, Ân Thiên Thiên cũng phải cạnh tranh về vấn đề này, nếu không thể nhận được câu trả lời mà cô mong muốn, cô nhất định sẽ không bao giờ từ bỏ!

Hầu như không do dự, Ân Thiên Thiên gật đầu đáp lại, đối với Ân Nhạc Vy, từ lâu cô đã mất sự tử tế mà cô từng có, cô thực sự là tốt bụng, nhưng lòng tốt và sự thân thiện của cô không thể bị mang ra sử dụng và phung phí một cách bừa bãi được.

Cảnh Liêm Uy ngồi một bên không nói lời nào, chỉ là nhàn nhạt nhìn bọn họ quyết định làm gì sau đó, đôi mắt phượng hơi hơi bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ gì…

Ra khỏi chỗ La Đại Trạng, Ân Thiên Thiên vẫn đang suy nghĩ xem mình cần loại bằng chứng và xu hướng dư luận như thế nào, nhưng Cảnh Liêm Uy đột nhiên đưa tay ngăn Ân Thiên Thiên lại, đưa mắt nhìn cô, nghiêm túc hỏi: “Thiên Thiên, em sẽ làm gì nếu Ân Nhạc Vy xin lỗi em và nhờ em giúp đỡ?

Ban đầu Ân Thiên Thiên còn hơi choáng váng, nhưng ngay sau đó cô không nhịn được mà bật cười ra tiếng, đưa tay ra móc cánh tay của Cảnh Liêm Uy rồi nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Cảnh Liêm Uy, trong mắt anh em ngốc đến như vậy sao? Những chuyện cô ta hết lần này đến lần khác làm với em, em không nhắc đến không có nghĩa là em quên, ngược lại, em còn nhớ rất rõ từng chút một, cô ta muốn giẫm lên em, em sẽ ngu ngốc đến mức để cô ta giẫm lên đánh giày cho cô ta à?”

Cho Cảnh Liêm Uy một cái liếc mắt, Ân Thiên Thiên kéo anh đi về phía Range Rover, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút nhẹ nhõm.

Cảnh Liêm Uy kinh ngạc nhìn cô, Thiên Thiên của anh đã thay đổi từ khi nào? Tuy nhiên, anh có vẻ thích Ân Thiên Thiên hiện tại hơn, ngoan ngoãn và lương thiện, nhưng sẽ không bao giờ phung phí lòng tốt của mình, sẽ không để người khác yêu cầu cô bất cứ điều gì, dần dần trở nên trưởng thành hơn rất nhiều…

Chiếc Range Rover lặng lẽ lái trên đường, Ân Thiên Thiên thỉnh thoảng sẽ nói với anh vài câu, trong lời nói tràn đầy ý cười và lệ thuộc vào anh, Cảnh Liêm Uy nhếch khóe miệng nghe cô nói chuyện, khi gặp đèn đỏ, anh sẽ bất ngờ quay lại hôn cô, nhất định phải thấy mặt cô đỏ bừng lên thì mới thôi…

Trong khi hai người đang nói nói cười cười, điện thoại của Ân Thiên Thiên đột nhiên đổ chuông.

Ân Thiên Thiên nhìn thấy cuộc gọi của Đào Ninh, cô nhấc máy, giọng điệu rất thoải mái: “Alo, Đào Ninh, có chuyện gì thế?”

Đào Ninh trên điện thoại hơi dừng lại, nhỏ giọng hỏi: “Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy có cạnh cậu không? Bây giờ hai người có ở cạnh nhau không?”

“Chuyện gì thế?” Ân Thiên Thiên quay đầu lại nhìn Cảnh Liêm Uy đang ở một bên, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ, có chuyện gì mà cô không thể để Cảnh Liêm Uy biết? “Anh ấy đang lái xe, chúng mình đang chuẩn bị đến.”

Cảnh Liêm Uy cũng biết hai người đang nói chuyện điện thoại về mình nên quay đầu lại liếc nhìn Ân Thiên Thiên, trong đôi mắt phượng có chút thắc mắc.

Ân Thiên Thiên nhún vai tỏ ý mình không biết, Cảnh Liêm Uy liền dứt khoát lấy điện thoại của Ân Thiên Thiên bật loa ngoài, Ân Thiên Thiên ở một bên chỉ đang định uống nước, không quan tâm.

Đào Ninh đột nhiên nói: “Thiên Thiên, cậu có thể thảo luận với Cảnh Liêm Uy, quảng cáo của nhà họ Đổng trước đây chúng mình nhận được, bây giờ yêu cầu người phụ trách phải đích thân đến Anh, mình ước lượng trực quan là không đến một tháng sẽ trở lại, theo mình biết thì Đổng Khánh cũng đang ở đó…”

Chỉ một câu nói, động tác uống nước của Ân Thiên Thiên không khỏi chậm lại, Cảnh Liêm Uy hơi nhướng mày, cũng không có vẻ gì là nghiêm túc lắm, chỉ khẽ liếc nhìn Ân Thiên Thiên.

“Đây không phải chỉ là vấn đề công việc thôi sao? Có gì phải để ý đâu?” giọng nói đè thấp dưới cánh môi hồng, Ân Thiên Thiên không biết tại sao mình lại nói lời này, cô nhìn Cảnh Liêm Uy bên cạnh với lương tâm cắn rứt, đôi mắt đen trắng rõ ràng không khỏi chớp chớp, rồi tiếp tục: “Quảng cáo ở đó có yêu cầu gì sao?”

Đào Ninh không biết điện thoại đã được bật loa ngoài, thế là cô nói: “Thiên Thiên, đừng nói với mình là suốt bốn năm đại học, cậu thực sự không nhận ra tình cảm của Đổng Khánh dành cho cậu nhé.”

Lời vừa nói ra, Ân Thiên Thiên sững sờ, vô thức nhìn về phía Cảnh Liêm Uy, quả nhiên, khuôn mặt của người đàn ông đã tối đến mức khiến Ân Thiên Thiên muốn nhảy ra khỏi xe và bỏ chạy…

Bình Luận (0)
Comment