Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 49

Ân Thiên Thiên không biết Ân Thiên Tuấn đã giải quyết như thế nào với người nhà họ Cảnh, nói chung đến tận khi lễ đính hôn kết thúc, người nhà họ Cảnh vẫn không hề nhắc tới người nhà họ Ân một câu, mà khách mời xung quanh càng không thèm để ý chuyện Ân Bách Phú và Lý Mẫn Mẫn có tới hay không, trong mắt bọn họ, giờ Ân Thiên Tuấn mới là người có giá trị nhất, nhiều năm về sau đó có lẽ còn có thể thêm một Ân Thiên Thiên nữa...Sau khi lễ đính hôn kết thúc, những người tham dự ra về, giám đốc Hoàng của "Nhà hàng Long Phượng" cung cấp dịch vụ tốt nhất cho họ, từ đầu đến cuối, sau khi đoàn người cuối cùng được tiễn về, Ân Thiên Thiên thấy hơi mệt mỏi mà khẽ thở dài một hơi.Bà cụ Cảnh về trước từ lâu, Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước bước tới, đằng sau còn có cả Cảnh Liêm Bình, thoáng chốc, Ân Thiên Thiên lập tức xốc lại tinh thân, sau khi đứng thẳng người dậy bèn kêu một tiếng "Bố, mẹ, anh cả"
Vi Gia Huệ nhìn thoáng qua Ân Thiên Thiên, im lặng một lát rồi mới nói: “Ừ, lát nữa về sớm một chút mà nghỉ ngơi, hôm nay con cũng mệt rồi, sau khi con tốt nghiệp thì sẽ kết hôn với Liêm Uy, thời gian này nếu không có việc gì thì hãy thường xuyên tới nhà chơi nhé.”

Ân Thiên Thiên nghe thấy câu đó, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cửa ải này của người nhà họ Cảnh, cuối cùng cô cũng vượt qua rồi, nguy cơ gả cho giám đốc Trương bây giờ mới coi như chính thức được giải trừ, lập tức nụ cười trên mặt Ân Thiên Thiên càng thêm vui vẻ, gật đầu nói: “Vâng, con biết rồi ạ.”

Dứt lời, Vi Gia Huệ bèn dẫn Cảnh Liêm Bình về, Cảnh Nguyên Phước trở về Cảnh thị một chuyến, đưa mắt tiễn họ đi hết, cô mới hoàn toàn thả lỏng, bỗng nhiên giám đốc Hoàng bèn nhanh chóng đi tới phía bọn họ.

Cảnh Liêm Uy khẽ nheo mắt, Ân Thiên Thiên chỉ nghe thấy giám đốc Hoàng thấp giọng nói một câu: “Cậu chủ Cảnh, cô Ân, cậu chủ Hướng và cô hai nhà họ Ân đang qua đây.”

Nghe vậy, bàn tay đang nắm lấy Cảnh Liêm Uy của Ân Thiên Thiên khẽ cứng đờ, bên tai có tiếng Cảnh Liêm Uy nhanh chóng truyền đến: “Em muốn làm thế nào?”

Ân Thiên Thiên ngước mắt nhìn anh, biết Cảnh Liêm Uy bây giờ cũng không quan tâm chuyện tiết lộ thân phận của mình ra, nhưng bây giờ cô vẫn chưa muốn để Ân Nhạc Vy biết chuyện này, níu tay Cảnh Liêm Uy, cô trực tiếp quay người đi, đưa lưng về phía cửa, nói: “Tôi không muốn gặp bọn họ.”

Cảnh Liêm Uy rất phối hợp mà quay lại, rất nhanh đã có nhân viên phục vụ của 'Nhà hàng Long Phượng' qua đó dẫn đường cho bọn họ, chuẩn bị rời đi từ phía còn lại, mà phía sau Hướng Thực và Ân Nhạc Vy cũng đã bước chân vào phạm vi của 'Nhà hàng Long Phượng', bọn họ cũng nghe nói hôm nay cậu ba nhà họ Cảnh sẽ đính hôn nên vội vã chạy tới, muốn tìm cơ hội tạo chút quan hệ với nhà họ Cảnh...

Vừa nhìn thấy bóng lưng của Cảnh Liêm Uy, Hướng Thực liền mang theo Ân Nhạc Vy bước nhanh tới, nhẹ giọng hô: “Cậu ba nhà họ Cảnh.”

Ân Nhạc Vy tận lực đi theo bước chân của Hướng Thực, có vẻ hơi lảo đảo, nhìn bóng lưng cách mình có chút xa, bỗng nhiên cảm thấy rất quen, nhưng không nhớ nổi cô ta đã gặp ở đâu, chỉ riêng mỗi bóng lưng cũng đã thu hút như vậy rồi.

Cảnh Liêm Uy nghe thấy tiếng hô sau lưng cũng không dừng lại, giám đốc Hoàng ở cách Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên khoảng 10 mét lập tức đứng dậy, rất lễ phép mà vững vàng ngăn cản bước chân của bọn họ.

“Cậu ba nhà họ Cảnh, chào anh, tôi là Hướng Thực - giám đốc của 'Hướng Vỹ', tôi có thể nói chuyện với anh không?” Hướng Thực lo lắng nhìn dáng người cao ngất kia, lời nói chứa đầy vẻ khiêm tốn và lễ phép, thấy Cảnh Liêm Uy dừng bước thì càng thêm cố gắng: “Hướng Vỹ của chúng tôi muốn hợp tác với Cảnh thị...”

Lời còn chưa nói hết, người đàn ông ở phía trước đã bật cười, không nói lấy một câu, mà cô gái bên cạnh cũng hơi nghiêng đầu, chỉ là góc độ của Hướng Thực và Ân Nhạc Vy đều không tốt, hoàn toàn không nhìn thấy kia là ai.

Ân Thiên Thiên nghe Hướng Thực nói, cũng muốn bật cười, không phải vì cô khinh thường 'Hướng Vỹ', mà là 'Hướng Vỹ' thực sự quá lép vế so với Cảnh thị, nhìn bao quát toàn bộ thành phố T, thậm chí cả nước, không có bất kỳ một doanh nghiệp nào dám cao ngạo đặt tên là cái gì đó thị, hầu hết đều lấy họ rồi biến tấu thêm một từ ngữ hoa mỹ như 'Hướng Vỹ', 'Thiên Ân', chỉ thế mà thôi. Mà muốn trực tiếp lấy thẳng tên gia tộc ra gọi, hiện nay đúng là không có doanh nghiệp nào dám giành nhau với Cảnh thị cả.

Hướng Thực đương nhiên cũng nghe ra vẻ giễu cợt trong tiếng cười kia, sắc mặt hơi đỏ lên, nhưng cũng không có gan đắc tội với cậu ba nhà họ Cảnh, chỉ có thể chịu đựng, lúc chuẩn bị mở miệng nói tiếp, người đàn ông phía trước vẫn luôn quay lưng lại với hắn đã nắm tay cô gái bên cạnh mà ung dung rời đi, còn hắn và Ân Nhạc Vy lại bị người ta cản lại...

Từ đầu tới đuôi, Ân Nhạc Vy đều nhìn chòng chọc vào cô gái kia, càng nhìn càng thấy quen, càng nhìn càng thấy bọn họ có quen biết, tuy nhiên lại không nhìn thấy gương mặt của cô...

Mà ngày hôm sau, khi mọi người đọc tin tường thuật hiện trường lễ đính hôn của cậu ba nhà họ Cảnh nhưng chỉ có chữ mà không có ảnh trên báo chí thì toàn bộ thành phố T đều có không ít người mơ ước được gả vào nhà họ Cảnh...

Người nhà họ Cảnh cưng chiều con dâu như vậy, thật khiến cho mỗi một cô gái đều mong muốn...

Sau khi làm rõ với Ân Bách Phú và Lý Mẫn, thời gian gần đây Ân Thiên Thiên lại sống khá vui vẻ, mỗi ngày ở trong nhà họ Ân cứ như ở trong nhà trọ, tự mình tìm đồ ăn, tự mình muốn dậy lúc nào thì dậy, ngủ lúc nào thì ngủ...

Vì cuộc hôn nhân của Ân Nhạc Vy và Hướng Thực mà thời gian dài trở lại đây người nhà họ Ân gần như đều đi sớm về trễ, vì chuyện hợp tác với nhà họ Hướng, cũng vì cuộc hôn nhân của hai người, mà Ân Thiên Thiên cũng không có thời gian để chú ý tới bọn họ, bởi vì đợt bảo vệ luận văn của cô sắp bắt đầu rồi, mà bản thiết kế quảng cáo trong tay cô cũng đã sắp hoàn thành...

Hôm nay thời tiết đẹp trời, bên ngoài có ánh nắng mặt trời, cả thế giới đều bừng sáng, Ân Thiên Thiên cảm thấy mình như được hồi sinh, yêu kiều ngồi một góc tập trung làm quảng cáo của mình, thỉnh thoảng lại rời mắt từ màn hình máy tính sang bản thảo thiết kế ở bên cạnh, vẽ vẽ sửa sửa, trông rất bận rộn.

Cốc, cốc.

Nghe tiếng gõ cửa, Ân Thiên Thiên chạy ra mở cửa, nhưng lông mày lại chợt nhíu chặt, mơ hồ có vẻ không khách sáo mà hỏi hai người trước mặt: “Hai người sao lại tới đây?”

Bước vào vùng đất nhỏ bé của Ân Thiên Thiên, khóe miệng Ân Nhạc Vy tươi cười cực kỳ đắc ý, kéo Hướng Thực vào, trong giọng nói có vẻ ngọt ngào và e lệ, nói: “Chị, chị vẫn còn đang làm quảng cáo sao?”

Tâm trạng vốn đang tốt của Ân Thiên Thiên lại chợt trở nên khó chịu, dứt khoát ngước mắt lên nhìn họ, nhẹ giọng hỏi: “Hai người có chuyện gì thì nói thẳng đi.”

Cô không cho rằng Ân Nhạc Vy tìm cô chỉ để hỏi tiến độ bài quảng cáo của cô!

Cô có bị ngu đâu?

Ân Nhạc Vy đi tới bên cạnh bàn làm việc của Ân Thiên Thiên, ánh mắt đảo qua màn hình máy tính, khẽ rũ đầu xuống nở nụ cười, lập tức ngượng ngùng liếc mắt nhìn Hướng Thực rồi ỏn ẻn nói: “Chị, ngày kết hôn của em và Hướng Thực đã chốt rồi, giờ tới đưa thiệp mời cho chị...”

Ân Thiên Thiên tỏ vẻ vô cảm, khẽ nheo mắt nhìn bọn họ rồi nói: “Ừ, chúc mừng, đưa tôi rồi thì hai người có thể đi ra đi.”

Ân Nhạc Vy thấy Ân Thiên Thiên tỏ vẻ không sao cả thì trong lòng lại bất mãn!

Từ nhỏ đến lớn, cô ta ghét nhất là dáng vẻ cái gì cũng có thể nhường lại đó của Ân Thiên Thiên, dáng vẻ cái gì cũng có thể không cần như thể “chả sao cả” đó! Rõ ràng cô ta mới xứng là cô cả nhà họ Ân chứ!

“Chị, em sắp kết hôn với Hướng Thực rồi! Sau này em chính là vợ của Hướng Thực, là mợ chủ nhà họ Hướng!” Ân Nhạc Vy tới gần Ân Thiên Thiên gằn từng chữ từng câu, nói to rõ ràng, dường như ý thức được tâm trạng của mình bị ảnh hưởng, nên cô ta bèn hít thở sâu một hơi rồi mới nói: “Chị, chị sẽ không trách em chứ? Kết hôn trước chị, nhưng mà với tình hình của anh rể, em không biết... không biết hai người lúc nào mới có thể kết hôn được... Mà bác Hướng và Hướng Thực lại muốn em gả qua đó sớm một chút... Em...”

“Ừ, cô gả đi, tôi hoàn toàn không có ý kiến!” Ân Thiên Thiên lạnh nhạt mở miệng, ngước mắt nhìn chằm chằm vào Ân Nhạc Vy.

“Thiên Thiên, cô đừng như vậy, Nhạc Vy chỉ là sợ tâm trạng cô không được thoải mái, nên thiệp mời vừa in xong, chúng tôi đã mang đến cho cô luôn.” Hướng Thực khẽ nhíu mày nhìn Ân Thiên Thiên, bỗng nhiên hắn lại cảm thấy gần đây Ân Thiên Thiên có quá nhiều địch ý với Ân Nhạc Vy, cảm giác thành tựu vui vẻ trong lòng lập tức dâng lên: “Thiên Thiên, Nhạc Vy cô ấy rất hiền lành, cô đừng đối xử với cô ấy như vậy...”

Ân Thiên Thiên suýt nữa thì bật cười, cơ thể hơi nghiêng ra sau rồi ung dung tựa lưng vào ghế ngồi, khẽ ngẩng đầu lên nhìn hai kẻ trước mặt, mở miệng nói: “Hướng Thực, anh đừng tự đánh giá cao mình quá, kể cả Nhạc Vy nữa, cô cũng đừng cảm thấy mình có lỗi với tôi, làm trò như vậy ai không biết còn tưởng tôi đây làm chị mà bắt nạt cô! Cô muốn gả thì gả, muốn ly hôn thì ly hôn, chả dính dáng gì đến Ân Thiên Thiên tôi hết, giờ cô gả cho Hướng Thực, tôi gả cho Cảnh Liêm Uy, từ nay về sau ngoại trừ việc chúng ta cùng mang họ Ân ra, thì chẳng có chút quan hệ nào hết! Cho dù có là chị em thì cũng đã lập gia đình cả rồi, tôi sẽ không mặt dày đi tìm cô xin giúp đỡ, tôi tin cô cũng sẽ không vô liêm sỉ mà tới tìm tôi xin giúp đỡ đâu nhỉ, huống chi, mấy người còn thấy tôi cũng không giúp gì được cho mấy người mà. Thiệp mời cô đưa tôi, thì tôi nhận, còn chuyện có đi hay không thì phải xem hôm đó tôi có rảnh không đã, bây giờ tôi bận rồi, mời các người đi ra ngoài cho.”

Mấy câu nói đã khiến Hướng Thực và Ân Nhạc Vy đều đờ mặt ra, rõ ràng là muốn vạch rõ giới hạn với họ mà, bất kể ai nghe xong cũng không vui vẻ nổi.

“Chị...” Ân Nhạc Vy ấm ức gọi một tiếng, còn chưa kịp nói, Ân Thiên Thiên liền lạnh lùng nhìn cô ta một cái, có muốn nhiều lời hơn nữa cũng đành nuốt xuống, Ân Thiên Thiên một khi tức lên, cô ta cũng không dám ầm ĩ với cô, cuối cùng Ân Nhạc Vy chỉ có thể kéo Hướng Thực rời đi, trong miệng còn không ngừng nói “tốt” cho Ân Thiên Thiên.

Ân Thiên Thiên căn bản lười quan tâm đến bọn họ, quay lại nhìn bản thiết kế của mình mà có chút phiền não.

Ân Nhạc Vy vừa nói với vẻ yếu đuối, vừa ngoái đầu nhìn Ân Thiên Thiên, sâu trong đôi mắt là vẻ oán hận!

Cô ta hận Ân Thiên Thiên, từ nhỏ đến lớn đã hận cô!

Rõ ràng mẹ cô ta mới là bà chủ của nhà họ Ân, cô ta mới xứng là cô cả nhà họ Ân! Thế mà một đứa có mẹ sinh ra mà không được mẹ nuôi nấng như Ân Thiên Thiên lại không chỉ chiếm mất sự chiều chuộng của người anh trai cùng bố cùng mẹ với cô ta, còn chiếm luôn cả vị trí cô cả nhà họ Ân của cô ta! Còn luôn thích tỏ vẻ kiên cường, nhìn đã thấy mệt!

Cô ta hận cô, oán cô, chán ghét cô!

Nếu không có Ân Thiên Thiên, cô ta sẽ là nàng công chúa duy nhất của nhà họ Ân, bố mẹ thương yêu, anh trai trìu mến!

Ân Thiên Thiên, cô ta sẽ đoạt lại tất cả những gì cô ta có! Để tất cả mọi người đều nhìn thấy, cô cả nhà họ Ân nên là ai!
Bình Luận (0)
Comment